Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 6

“Làm, làm gì vậy?” Sài Tắc ôm lấy gương mặt sưng đỏ của mình, ánh mắt dại ra, hoàn toàn không thể tin tưởng nổi. Ánh sáng yếu ớt trong con hẻm nhỏ bao phủ lên người gã, khiến gã hoàn toàn không còn vẻ hung hăng như sáng nay trên sân bóng.

“Mày làm gì anh ấy?”

Sài Tắc sửng sốt: “Ai?”

Người trong bóng tối không còn kiên nhẫn, vươn tay nắm tóc Sài Tắc, ấn mạnh gã lên tường. Sài Tắc bị mặt tường thô ráp cọ qua rướm máu, nhưng kẻ ra tay không hề thương hại, chỉ hỏi: “Mày và Hề Ngọc Nhữ có quan hệ thế nào?”

“Tôi với thằng đó thì có thể có quan hệ gì!?” Sài Tắc nghe thấy cái tên đó liền ngứa răng. Lúc đi bệnh viện chụp phim mới biết, hôm nay Hề Ngọc Nhữ đã dẫm nứt xương chân gã, phải dưỡng thương một khoảng thời gian dài, “Một học kỳ bọn tôi chả nói quá mười câu, chẳng qua nó thích lo chuyện bao đồng thôi!”

“Ồ.” Hắn dừng một chút mới hỏi tiếp, “Hôm nay, trên sân bóng, anh ấy nói gì với mày?”

Sài Tắc há miệng thở d.ốc, không muốn nhắc lại, nhưng lực ấn trên gáy gã càng lúc càng gia tăng, khiến gương mặt gã biến dạng theo, gã chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói hết ra. Người kia không có phản ứng gì, nhưng khi Sài Tắc thuật lại câu “alpha cũng không phải là không thể”, gã cảm nhận được lực ấn trên đầu mình thả lỏng một chút.

Nhận ra sự thay đổi đó, Sài Tắc gian nan nặn ra một nụ cười: “Hề Ngọc Nhữ sống hỗn loạn như thế, ai biết nó có chơi hay không, còn làm bộ làm tịch nói này nói nọ. Hơn nữa nó là một beta, muốn chơi sao chẳng được.”

“Ừ.” Lực ấn đã hoàn toàn biến mất, bàn tay kia rút lại.

Không còn áp lực nữa, Sài Tắc rốt cuộc khôi phục tinh thần. Tâm tư gã xoay vài vòng, lại dùng nửa gương mặt sưng vù đó ghé lại gần: “Cậu Lê, cậu để ý nó à?”

Lê Phụng lui nửa bước, nhấc chân giẫm lên mắt cá chân sưng vù của gã, sau đó, dùng đôi mắt bị mái tóc xoăn che quá nửa nhìn chằm chằm đối phương.

Sài Tắc trán toát mồ hôi lạnh, đau đến run rẩy: “Chân… đau…”

Lê Phụng im lặng nhìn, cho đến khi mặt gã đỏ bừng lên mới thu chân, sau đó chẳng nói chẳng rằng, rời khỏi con hẻm tối. Hắn cảm thấy mình giáo huấn Sài Tắc cũng không lâu lắm, nhưng nhìn thời gian trên điện thoại thì đã rất muộn rồi, còn quá giờ cơm tối thường ngày.

Lê Phụng cảm thấy thật bất mãn.

Nhưng từ miệng người khác, hắn biết Hề Ngọc Nhữ thông minh, lõi đời, còn rất dịu dàng, thế nên người kia hẳn sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn về. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có thể chấp nhận được.

Kỳ thật Lê Phụng không có kỳ vọng hay yêu cầu gì lớn với cuộc sống của mình. Sống thì sống, chết thì cứ thế mà chết, vậy nên hắn không muốn cuộc sống của mình xảy ra quá nhiều biến cố. Còn nếu thật sự xuất hiện một điều bất ngờ không thể né tránh, thì nó cũng nên trở thành một phần cuộc sống thường ngày của hắn.

Vậy nên, một khi Hề Ngọc Nhữ đã đột nhiên, một cách tự nhiên, xuất hiện trong cuộc đời của hắn, vậy thì anh ta phải ở lại. Bất luận động cơ ban đầu là gì, thương hại cũng được, đồng cảm cũng thế, Lê Phụng không để tâm, chỉ cần ở lại là được.

Nhưng bởi vì người kia khi xuất hiện mang theo một ít tư thái cứu vớt – tuy hắn không cần thứ này – Hề Ngọc Nhữ cũng mặc nhiên luôn bao dung hắn. Đây là một đẳng thức dễ dàng suy ra được, ai cũng tin như thế.

Đương nhiên, để duy trì cuộc sống yên ổn, bền vững và trật tự, bản thân hắn cũng phải nỗ lực bỏ công một chút.

Lê Phụng đang làm như vậy.

Thế nhưng thực tế lại có chút sai lệch với suy nghĩ của hắn. Hề Ngọc Nhữ không chỉ không ngoan ngoãn chờ hắn về ăn cơm, mà trước cửa nhà bọn họ còn xuất hiện một người dư thừa, một kẻ không nên ở đây.

Lê Phụng cảm thấy thật phiền chán.

“Anh, em mang cho anh ít đồ, là… là bánh trôi ba em làm.”

Hắn thấy alpha gầy gò kia đứng trước cửa nhà bọn họ, trong tay cầm một cái túi nilon rẻ tiền màu đỏ, thanh âm có chút rụt rè, trên mặt treo một nụ cười nịnh nọt khiến người ta chán ngấy. Còn Hề Ngọc Nhữ đứng trước cửa nhà, trong tay cầm một cái chén dính đầy bọt xà phòng.

Sợ người gõ cửa chờ lâu, dù đang rửa chén cũng vội vàng ra mở cửa, chứng tỏ quan hệ hai người không hề bình thường.

“À.” Hề Ngọc Nhữ cười đáp lại, lại hỏi, “Cậu ăn cơm chưa?”

Lê Phụng không thích nghe lời này, bởi vì một khi Hề Ngọc Nhữ đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn, anh ta không thể chia sẻ bản thân mình cho người khác. Mỗi tối 8 giờ, hai người cùng ăn cơm trong căn nhà nhỏ hẹp này đã thành một quy tắc ước định, không ai được phép xen vào.

“Ăn rồi.” Alpha gầy nở nụ cười, mang theo chút ngượng ngùng và lấy lòng, “Em ăn xong mới đến.”

Ngượng ngùng…

Lấy lòng…

Lê Phụng đột nhiên nhớ đến những lời Sài Tắc đã thuật lại cho hắn nghe —— Hề Ngọc Nhữ trên sân bóng nói: Alpha cũng không phải là không thể.

Vậy Hề Ngọc Nhữ cùng alpha yếu nhớt này có quan hệ gì?

“Được rồi, vậy cậu vào ngồi chút đi, để đồ trên bàn là được, anh đang…”

Khi Hề Ngọc Nhữ đang mời đối phương vào nhà, Lê Phụng bước ra từ góc khuất hành lang, chen ngang vào giữa Hề Ngọc Nhữ và Lương Gia Thật, lại hết sức tự nhiên cầm lấy túi nilon đỏ của Lương Gia Thật.

“Cậu có thể về rồi.” Hắn nhìn xuống alpha trước mặt, nói.

Hề Ngọc Nhữ và Lương Gia Thật đều sửng sốt. Lương Gia Thật phản ứng trước, gần như là cầu cứu: “Anh Hề…”

Lê Phụng hơi nghiêng đầu, chắn ánh mắt Lương Gia Thật nhìn về phía Hề Ngọc Nhữ, lặp lại lần nữa: “Về đi.”

Không gian chìm vào im lặng chừng một phút, Hề Ngọc Nhữ ở sau lưng Lê Phụng mới mở miệng: “Gia Thật, cậu về trước đi, cho anh gửi lời cảm ơn chú, lần sau anh cũng làm ít thức ăn mang qua.”

Lương Gia Thật gật đầu: “Vâng ạ…” Sắc mặt cậu có chút tái nhợt, nhìn phải nhìn trái một chút, cuối cùng vẫn lưu luyến rời khỏi nơi này.

Chỉ còn lại Hề Ngọc Nhữ và Lê Phụng. Hai người đều không nói chuyện, đèn cảm ứng ngoài hàng hiên tắt dần, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ trong nhà hắt ra.

“Cậu làm sao vậy?” Hồi lâu lúc sau, Hề Ngọc Nhữ mới hỏi.

Đây không phải lúc thích hợp để mở miệng, nhưng Hề Ngọc Nhữ biết, cậu mà không chủ động, có khả năng hai người sẽ cứ như thế này mãi. Dù trước đây hai người chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cậu vẫn biết thế.

Nhưng Lê Phụng không trả lời, cậu đành suy nghĩ một chút, tìm cách hòa hoãn không khí, bèn hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

Nào ngờ lời này lại khiến Lê Phụng bùng nổ.

Nói là bùng nổ cũng không đúng lắm, bởi vì biểu cảm của Lê Phụng cũng không có vẻ phẫn nộ. Hắn chỉ cầm phần thức ăn Lương Gia Thật mang đến – bánh trôi mà người cha omega của cậu tự tay làm – ném vào thùng rác. Động tác rất từ tốn, như thể muốn Hề Ngọc Nhữ nhìn cho rõ ràng.

Phịch!

Một tiếng trầm đục vang lên, kéo Hề Ngọc Nhữ trở về thực tại. Cậu theo bản năng chất vấn: “Làm gì vậy?”

Trước kia nghèo khó, lại còn quá nhỏ, có một thời gian dài cậu ăn không đủ no, vậy nên rất quý trọng thức ăn, càng không thể chấp nhận chuyện thức ăn còn ngon lành bị vứt bỏ ngay trước mắt mình. Nhưng may mà túi rác vừa mới thay, hơn nữa bánh trôi còn một cái túi bao bên ngoài, không đến nỗi không thể ăn nữa, vậy nên cậu đặt chén xuống, bước qua nhặt bánh trôi lên.

“Đại thiếu gia, cậu làm sao vậy?” Hề Ngọc Nhữ thở dài một tiếng, phủi lớp bụi vô hình bên ngoài, “Cậu có biết thức ăn…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Lê Phụng lại giơ tay giật lấy túi bánh ném trở lại vào thùng rác. Hề Ngọc Nhữ không đề phòng, không kịp làm gì, một lần nữa trơ mắt nhìn thức ăn rơi vào nơi mà nó không thuộc về.

Cậu kinh ngạc ngước mắt nhìn Lê Phụng, phát hiện đối phương vẫn là bộ dạng hờ hững thản nhiên, không hề có chút áy náy. Một cảm giác hoang mang bất lực dâng lên trong lòng, nhưng cậu nhất thời không thể tìm được cách giải quyết, sự bất lực chuyển hóa thành tức giận.

Hề Ngọc Nhữ cao giọng gắt: “Cậu rốt cuộc muốn gì? Làm ơn đừng chơi mấy trò của người giàu với tôi được không?”

Cuối cùng chửi nhỏ một câu: “Không thể hiểu nổi.”

……

Ký ức đến nơi đây đột nhiên im bặt, như thể bị phủ lên một tầng nhiễu sóng trắng đen trên màn hình ti vi cũ.

Kỳ thực Hề Ngọc Nhữ cũng không nhớ rõ lúc ấy mình có nói ra câu đó không. Anh nghĩ là không, bởi vì anh có cáu giận với ai đi nữa cũng chưa bao giờ trách mắng Lê Phụng, chắc chắn.

Tóm lại, từ khi anh bắt đầu cảm thấy không vui cho đến khi phát sinh mâu thuẫn với Lê Phụng, những chuyện sau đó đều trở nên mơ hồ. Như thể trung tâm xử lý của não bộ cố tình xóa đi những đoạn ký ức không vui vẻ với Lê Phụng, chỉ chừa lại những kỷ niệm có thể xem như là ấm áp, ái muội, tốt đẹp, hòng lừa gạt lý trí anh, khiến anh tiếp tục trầm luân trong tình yêu giả dối với Lê Phụng.

Thế nhưng anh vẫn nhớ rõ kết cục trận cãi vã hôm đó —— Lê Phụng mặt không cảm xúc, xoay người rời đi, tiếng bước chân xuống lầu rất nhẹ, nhẹ đến gần như không có trọng lượng.

Ký ức có đôi khi không mang theo tình cảm, nhưng mỗi khi nhớ lại mấy giờ đồng hồ sau khi Lê Phụng rời đi, Hề Ngọc Nhữ đều cảm thấy cô đơn đến nghẹt thở. Cũng không hẳn là vì căn nhà trống trải, mà còn bởi những chuyện phát sinh sau đó.

……

Chừng nửa tiếng sau khi Lê Phụng rời đi, khu ổ chuột lại đón một trận mưa to. Khi cậu tìm thấy Lê Phụng, đối phương đang tránh mưa trong một con hẻm nhỏ ngay dưới nhà mình.

Mái hiên bé tẹo không hề có tác dụng che chắn, hơn nữa Lê Phụng dường như cũng không có ý trú mưa, chỉ hơi cúi đầu dựa nghiêng trên tường, để mặc mưa xối vào người. Lúc ấy đã quá nửa đêm, mưa rất lớn, ánh đèn mờ căm.

Hề Ngọc Nhữ cầm dù đứng ở đầu hẻm, hiếm khi cảm thấy bất lực như thế, rốt cuộc chỉ có thể nhẹ giọng gọi một tiếng: “Lê Phụng.”

Lê Phụng ngước mắt nhìn cậu, giống như đang muốn hỏi có chuyện gì, trong mắt lại có sự xa lạ như nhìn một người mới gặp lần đầu.

Nhận thức này khiến trong lòng Hề Ngọc Nhữ dâng lên một cảm giác khó tả, vừa nghẹn khuất vừa bức bối, vậy nên cậu lại nhẹ nhàng nói: “Trời mưa rồi.”

Sau đó nhích dù của mình về phía trước, hy vọng đối phương có thể hiểu được ẩn ý của mình, sẽ bước đến dưới tán dù của mình. Nhưng người kia cứ như nghe không hiểu, hoặc là nghe hiểu nhưng không muốn làm, chỉ lần nữa gục đầu xuống.

Sau này, đến khi kinh nghiệm đầy mình, Hề Ngọc Nhữ có thể rút ra kết luận —— cãi nhau với Lê Phụng là một chuyện rất khó chịu, bởi vì đối phương không bao giờ muốn một cái kết nửa vời, cũng sẽ không chủ động cúi đầu. Nếu muốn mọi chuyện qua đi, muốn làm lành, thì Hề Ngọc Nhữ phải chủ động trước. Đôi khi cậu cũng hy vọng bản thân mình kiên cường hơn một chút, nhưng cứ hễ nhìn vào đôi mắt màu xám khói kia, toàn bộ sự cứng rắn của cậu đều tan đi sạch sẽ.

Vậy nên, khi nhìn thấy những giọt mưa lạnh lẽo trượt theo sóng tóc xoăn rơi vào mắt Lê Phụng, Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc không đứng yên được nữa, chủ động nâng dù chen vào con hẻm nhỏ: “Cậu đừng giận nữa được không? Chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút.”

Lê Phụng không có phản ứng gì khi cậu đến gần, đương nhiên cũng không có động tác gì. Cho đến lúc này, lửa giận của Hề Ngọc Nhữ gần như đã tiêu tan hoàn toàn, cậu bất đắc dĩ vươn tay —— nếu đối phương không kháng cự, cậu có thể thuận lợi kéo người dưới mái hiên vào tán dù của mình.

Trên thực tế, Lê Phụng quả thật không kháng cự, nhưng vào khoảnh khắc da thịt chạm nhau, Hề Ngọc Nhữ lập tức run lên.

“Lê Phụng, cậu đứng đây bao lâu rồi?” Một phỏng đoán không thể tin nổi hiện lên trong đầu cậu, khiến cậu phải mất một lúc lâu mới hỏi được câu tiếp theo, “Đừng nói cậu vẫn luôn ở đây hứng mưa nhé?”

Hề Ngọc Nhữ không phải kiểu người hay suy nghĩ viển vông, nhưng cậu không nhịn được mà dựng nên một chuỗi những gì có thể đã xảy ra sau khi Lê Phụng rời đi, sau đó, còn vì hắn mà tăng thêm một tấm lọc bi thương, thê thảm, cô độc, tịch mịch. Cuối cùng, dẫu Lê Phụng chưa nói một lời, cậu đã tự động cảm thấy đau lòng và hối hận không thôi.

Cậu một tay kéo hắn vào dưới ô, sau đó nắm tay đối phương x.oa n.ắn hồi lâu, muốn giúp hắn ủ ấm một chút, trong lòng lại chua xót khôn tả: “Xin lỗi, tôi…”

Chưa kịp nói hết câu, Lê Phụng đột nhiên tiến lên nửa bước, cứ thế mà vùi đầu vào hõm vai cậu.

Quần áo lạnh, cơ thể lạnh, hô hấp cũng lạnh lẽo. Hề Ngọc Nhữ chợt nín thở.

“Hề Ngọc Nhữ.” Lê Phụng gọi tên cậu, thanh âm nhỏ đến mức khó lòng nghe rõ.

Cậu lập tức đáp lời: “Tôi đây, sao vậy?”

Lê Phụng liền nói: “Xung quanh anh có quá nhiều người.”

“Hôm qua, hôm nay.”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Xin chào, có lẽ mọi người đã cảm nhận được rồi, lối suy nghĩ của Lê Phụng không giống người bình thường, về sau có khả năng còn bất thường hơn nữa. Nếu mọi người không thể chấp nhận thì xin hãy dừng bước kịp thời, nhưng đừng chửi tác giả. Cảm ơn mọi người!

Bình Luận (0)
Comment