Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 9

“Cậu đi đâu vậy?” Hề Ngọc Nhữ dựng xong giá nướng hồi lâu mới thấy bóng dáng Lê Phụng.

Trong tiềm thức của cậu, đại thiếu gia thật sự không phải là một người độc lập, biết tự chăm lo cho sinh hoạt của mình. Nếu không có người khác giúp đỡ và sắp xếp, hắn có thể tự chăm mình đến hỏng bét, vậy nên Hề Ngọc Nhữ khá lo lắng.

Lê Phụng không trả lời, mà nâng đôi tay dính bùn đất giơ lên trước mặt cậu, dùng ngữ khí cực kỳ thản nhiên nói: “Bẩn rồi.”

Hàm ý trong này cũng rất dễ hiểu. Hề Ngọc Nhữ bất đắc dĩ cười một cái, lấy khăn giấy ướt trong ba lô ra, cũng chẳng cần đại thiếu gia nhắc nhở đã chu đáo lau chùi.

Lê Phụng có lẽ thật sự được trời cao thiên vị, mỗi tấc cơ thể hắn đều đẹp đẽ, ngay cả móng tay cũng là kiểu hình thon dài, vậy nên một chuyện đơn giản như giúp Lê Phụng lau tay, người ta cũng sẽ không tự chủ được mà làm đến nghiêm túc.

Khi lớp bùn đất trên tay đã gần như được lau sạch, Lê Phụng đột nhiên mở miệng, hỏi: “Hề Ngọc Nhữ, chừng nào thì anh đi?”

“Hả?” Hề Ngọc Nhữ ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện dưới ánh sáng chói mắt này, cậu không thể nhìn rõ đôi mắt của Lê Phụng, “Cậu muốn về sao? Cảm thấy chơi ở đây chán rồi?”

Lê Phụng cúi người, khiến khoảng cách hai người trở nên gần hơn: “Tôi đã biết những gì bọn họ nói rồi, lớp anh cũng không thích tôi.”

Lê Phụng có hệ thống tư duy của riêng mình, vậy nên dùng logic thông thường để phân tích nhân quả trong lời nói của hắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng Hề Ngọc Nhữ lại có thể nắm bắt rất nhanh, cậu vẫn luôn nhạy bén như thế.

Ví dụ như hiện tại, cậu đã hiểu ẩn ý trong lời nói của Lê Phụng. Hắn đã biết những lời đồn đãi bên ngoài, hơn nữa còn cho rằng những bạn học ở lớp thực nghiệm nghe được, sẽ không thích hắn.

“Không phải, không phải là bọn họ không thích cậu.” Hề Ngọc Nhữ không muốn Lê Phụng có suy nghĩ đó.

Lê Phụng có một gương mặt rất đẹp, chỉ riêng điểm này là đã có thể dễ dàng khiến người ta yêu thích. Đã vậy, Lê Phụng còn đến từ khu người giàu, bình thường sẽ không có ai vô duyên vô cớ ghét một người có thể mang lại lợi ích cho mình.

“Chỉ là bọn họ có chút lo lắng cho tôi thôi.” Hề Ngọc Nhữ nghĩ một chút, bổ sung, “Hơn nữa bọn họ không biết gì về cậu, vậy nên mới không thân thiết với cậu như với tôi.”

Lê Phụng không đánh giá gì về câu trả lời này. Hắn chỉ nắm lấy bàn tay đang cầm khăn ướt của Hề Ngọc Nhữ, nhẹ nhàng duỗi ra, gập lại, lặp đi lặp lại động tác đó: “Vậy còn anh? Anh định làm thế nào?”

Theo nhận thức của Lê Phụng, trên đời này có ba kiểu người nghèo: loại thứ nhất, vì tiền mà không từ thủ đoạn, tự tôn tự ái đều có thể vứt bỏ, bọn họ xem kiếm tiền là tín điều duy nhất trong cuộc đời; loại thứ hai, nghèo mà thanh cao, rõ ràng thèm khát tiền bạc nhưng vẫn sẽ ra vẻ không vì năm đấu gạo mà khom lưng cúi đầu; loại thứ ba, bình thản chấp nhận vận mệnh, tin vào sức mạnh của sự nỗ lực và đặt ra mục tiêu phấn đấu.

Đương nhiên, loại thứ ba là tốt nhất, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là nhân cách được Lê Phụng lý tưởng hóa từ những câu chuyện hư cấu. Còn trên đời này, người nghèo không phải loại một thì là loại hai, chẳng qua có người giỏi ngụy trang, có người dở che giấu mà thôi.

Làm chó cho đại thiếu gia nhà giàu —— Từ cách mà những người xung quanh và chính bản thân Hề Ngọc Nhữ phản ứng, đây tựa hồ là một lời rất khó nghe. Như vậy, khi lời đồn lan rộng đến mức không thể khống chế được nữa, Hề Ngọc Nhữ sẽ làm thế nào?

Lê Phụng hy vọng Hề Ngọc Nhữ sẽ đưa ra sự lựa chọn theo đúng tâm ý của hắn, bởi vì hắn không muốn cuộc sống của mình phát sinh thay đổi lớn.

“Thực ra thì, tôi không làm gì được.” Hề Ngọc Nhữ trả lời như vậy.

Lê Phụng ngừng đùa giỡn những ngón tay của đối phương: “Hửm?”

“Dù bây giờ tôi chạy ra thanh minh với bọn họ, nói Hề Ngọc Nhữ không phải là chó của Lê Phụng, quan hệ hai người chúng ta hoàn toàn trong sáng, là bạn bè bình đẳng, bọn họ cũng sẽ nói: dù là Quan Vũ và Trương Phi cũng sẽ không đến mức này.” Hề Ngọc Nhữ rút tay lại, vứt khăn ướt bị nhiệt độ cơ thể làm khô vào túi rác, “Ý tôi là, nếu bọn họ đã muốn đặt điều, chúng ta giải thích thế nào cũng vô dụng.”

Cậu lấy những nguyên liệu nấu ăn đã sơ chế đêm qua ra, nhóm lò than, vừa làm vừa nói: “Kỳ thật tôi hoàn toàn không lo lắng về chuyện này, bởi vì bọn họ có bàn tán thế nào cũng chẳng làm gì được tôi, hơn nữa sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi đây, những lời đồn đó không thể đi theo tôi được.”

“Chỉ là, tôi không thích họ nói về cậu bằng những lời lẽ khó nghe.” Dừng một chút, Hề Ngọc Nhữ đổi thành một cách nói rõ ràng hơn, “Tôi không muốn bọn họ bôi nhọ cậu như vậy.”

Có vài lời Hề Ngọc Nhữ giữ trong lòng, bởi vì nói ra thì nghe có vẻ ái muội, nhưng cậu nghĩ, có những loại hoa nên được chăm sóc kỹ lưỡng, dùng nhiệt độ và độ ẩm phù hợp nhất, hưởng ánh sáng đầy đủ nhất, trồng trong loại đất màu mỡ nhất, đặt trong chậu hoa tinh xảo nhất. Mọi thứ dơ bẩn đều nên bị ngăn cách bên ngoài lớp kính.

Lê Phụng cũng như thế.

“Từ từ…” Nói đến đây, Hề Ngọc Nhữ mới chậm chạp phản ứng lại một chuyện. Cậu buông xiên nướng trong tay, đi đến bên cạnh Lê Phụng, hơi nheo mắt đánh giá đối phương một phen, “Mới rồi cậu hỏi tôi chừng nào thì đi… Đừng nói là cậu nghĩ tôi sẽ vì chuyện này mà rời xa cậu đấy nhé?”

Lê Phụng không trả lời.

Với Hề Ngọc Nhữ, như thế chính là ngầm thừa nhận.

“Chậc ——” Cậu vò đầu, vừa thấy buồn cười vừa có chút bực bội vì bị xem nhẹ, “Tôi cũng đâu có đối xử tệ với cậu, đúng không? Chẳng lẽ trong lòng cậu tôi là người như vậy?”

Mà một chút bực bội ấy, ngay khi Lê Phụng gục đầu xuống, cũng tan biến sạch sẽ.

Lê Phụng khao khát được yêu thương, nên cũng sợ mất đi tình thương, đây là một chuyện hết sức bình thường. Nếu hôm nay hắn đứng trước mặt cậu, ép buộc cậu hứa rằng dù người khác nói gì cậu cũng không được rời đi, thì mới chứng tỏ người này không đáng để kết thân. So với tính cách cường thế đó, Lê Phụng nơm nớp lo được lo mất như thế này lại cực kỳ đáng yêu.

Mà Hề Ngọc Nhữ càng cảm thấy trách nhiệm của mình đã nặng nề hơn, bởi về cậu không thể vứt bỏ một người đang đi trên băng mỏng như thế này.

Thế là cậu vỗ vai Lê Phụng, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Lê Phụng, bất kể chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cậu. Đương nhiên, phạm pháp là chuyện khác.”

“Thật sự?” Lê Phụng chợt ngẩng đầu hình cậu.

Hề Ngọc Nhữ chắc chắn: “Thật sự.”

Lê Phụng bỗng nhiên cười. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau, Lê Phụng cười một cách rõ ràng và chân thật như vậy. Đôi môi nhạt màu khẽ cong lên, mặt mày mang ý cười, dường như nhu hòa hơn hẳn. Vẻ lạnh lùng nháy mắt trở nên thật sinh động.

Hề Ngọc Nhữ chợt nín thở, bàn tay đặt trên vai Lê Phụng run lên nhè nhẹ.

Lúc ấy Hề Ngọc Nhữ nghĩ, có lẽ đây mới là con người thật của Lê Phụng, mềm mại và dễ gần. Chẳng qua vì có quá nhiều người mang ác ý nhắm thẳng vào hắn, đặt lên hắn quá nhiều lợi ích và toan tính, vậy nên hắn mới rèn giũa bản thân thành một người lạnh lùng và xa cách như vậy. Mà hiện tại, Lê Phụng toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu, cậu hẳn nên bỏ qua hết thảy lời ong tiếng ve, kiên định chọn Lê Phụng.

Lúc ấy Lê Phụng nghĩ, Hề Ngọc Nhữ đúng là một người khéo ăn khéo nói, có thể nịnh hót đến êm tai như vậy, chân thành như vậy, ngay cả hắn cũng không khỏi bị mê hoặc. Nhưng người bần cùng cố gắng trèo cao cũng không có gì là sai, hắn cho phép mọi người theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy nên hắn có thể thông cảm. Chỉ là, Hề Ngọc Nhữ phải giữ đúng lời hứa, phải luôn ở cạnh hắn, không được phép thay đổi.

Cứ nghĩ như thế suốt mười năm, bọn họ rốt cuộc phát hiện ra, suy nghĩ của mình sai rồi.

Sau chuyến du lịch một ngày đó, quan hệ giữa hai người lại bước sang một giai đoạn mới.

Từ góc nhìn của Hề Ngọc Nhữ, Lê Phụng trở nên dính người hơn rất nhiều. Cậu nấu cơm, Lê Phụng cũng phải đứng ngay sau lưng, một tấc không rời, không ngại phiền hỏi ra một đống vấn đề mà chỉ cần có chút thường thức đời sống là có câu trả lời. Hề Ngọc Nhữ cũng không chê phiền, trả lời từng câu một.

Khi ở trường, hai người cũng có vẻ thân thiết hơn, cơ hồ có thể gọi là như hình với bóng. Trong mắt rất nhiều người, Hề Ngọc Nhữ dù đã bị xem là một tên nịnh bợ vẫn bám lấy Lê Phụng như thế, chính là một biểu hiện của đắm mình trụy lạc.

Không ít người bóng gió khuyên nhủ cậu, đương nhiên cũng có không ít người mỉa mai và ghen tị. Thông thường, những lúc như vậy, cậu sẽ nghiêm túc giải thích quan hệ giữa mình và Lê Phụng, nhưng dựa theo những gì xảy ra sau đó, có vẻ chẳng có bao nhiêu người tin vào lời giải thích này.

Nhưng Hề Ngọc Nhữ không bận tâm, cậu chỉ làm chuyện mình muốn làm, vậy là đủ. Hơn nữa, khoảng thời gian ở cùng Lê Phụng, cậu thật sự cảm thấy vui vẻ.

Khi cùng ở nhau, Hề Ngọc Nhữ phát hiện Lê Phụng có một sở thích mà cậu thấy khá đáng yêu —— Hắn thích được cậu chải tóc cho. Mỗi khi cậu cẩn thận giúp Lê Phụng tháo tóc bị mắc vào thun buộc tóc, Lê Phụng sẽ để lộ ra dáng vẻ mềm mại hiếm thấy, khiến cậu càng thêm trân trọng. Vậy nên Hề Ngọc Nhữ đã dành ra cả một tuần lương của mình đặt mua một chiếc lược mềm được đánh giá cao trên mạng, còn học cách tạo nhiều kiểu tóc khác nhau.

Từ đó về sau, chuyện chải tóc cho Lê Phụng không còn được giao cho ai khác, thói quen này cũng được duy trì tận mười năm.

Rất nhiều sự kiện trọng đại trong cuộc đời Lê Phụng, tỷ như tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên gặp gỡ đối tác, lần đầu tiên ký hợp đồng lớn, lần đầu tiên mở hợp hội đồng quản trị, lần đầu tiên nhận phỏng vấn khi chính thức tiếp nhận vị trí chủ nhân nhà họ Lê… đều là Hề Ngọc Nhữ vấn tóc cho hắn.

Trong số đó, có cả ngày cưới của Lê Phụng và Hướng Thanh.

Bình Luận (0)
Comment