Phạm Khinh Ba là người theo chủ nghĩ hưởng lạc, luôn
luôn thực hành theo nguyên tắc tận hưởng lạc thú trước mắt, cho nên kiếp trước
cho dù cuối cùng bởi vì ra biển du ngoạn gặp biển động mà chết sớm cũng chưa
từng hối hận qua.
Mỗ phán quan râu rậm rạp so với Diêm Vương còn giống
Diêm Vương hơn đã nói, người sau khi chết đều oán niệm, tiếc nuối, chấp nhất,
hối hận, vướng bận hoặc là hi vọng hóa thành hồn, cùng với phách rời khỏi thân
thể một cách thanh thản hóa thành khí, có thể đầu thai luân hồi. Mà Phạm Khinh
Ba lại cực hiếm thấy, không oán không hận không yêu không niệm, không có hồn
chỉ có phách, không có cách nào đầu thai.
Phán quan vốn định giúp nàng tụ hồn, nhưng năm đó
thiên tai nhân họa đặc biệt nhiều, sóng thần địa chấn theo nhau mà đến, địa phủ
đầy quỷ vì tai họa. Đội ngũ hồn phách chỉnh tề xếp hàng đầu thai liền sắp đến
nửa năm sau, ai còn rảnh lo phách của nàng cả ngày chơi bời lêu lổng. Thậm chí
đến cuối cùng, nàng còn bị phán quan kéo đi làm nhân viên tiếp tân, phụ trách
ghi danh hồn phách —— biết rõ nàng sợ quỷ.
Thẳng đến một ngày, nàng tiếp một linh hồn mới đến,
cũng chính là con gái Trấn Quốc công của Phượng thị Hoàng triều, Tạ Y Nhân.
Phán quan tra thấy Tạ Y Nhân rõ ràng dương thọ chưa hết, lại đã trút hơi thở
cuối cùng, không còn cơ hội quay trở lại dương thế. Sau khi nàng cùng hắn ký
hiệp ước, rốt cục có cơ hội mượn xác hoàn hồn, có thể không cần mỗi ngày gặp
quỷ.
Tạ Y Nhân, nữ, thân thế hiển hách, xinh đẹp như hoa,
hưởng bốn mươi sáu năm dương thọ.
Khi phán quan chết tiệt nói cho nàng những điều này,
là khi nàng đã thí điên thí điên (dốc hết sức) đi trọng sinh mới biết được:
thân thế hiển hách? Ha, lão cha nàng là Trấn Quốc công, có thể kêu gọi đến mười
vạn đại quân mưu phản, quả nhiên hiển hách! Thành công, nàng có thể trở thành
công chúa, kết quả lại thất bại, nàng trở thành nô tì đẳng cấp thấp nhất. Vừa
phát hiện bản thân bị lừa dối, nàng quyết định thật nhanh tự sát đi tìm phán
quan tranh luận, ai ngờ bị Giải Đông Phong tò mò đi ngang qua cứu.
“Hô…”
Phạm Khinh Ba dựa vào dục thùng (thùng tắm), thoải mái
mà thở dài một hơi.
May mắn lúc trước gặp Giải Đông Phong, bằng không
không chừng hiện tại nàng đang ở địa phủ làm việc cực nhọc, không có giờ phút
yên vui này. Lúc đó, hắn yêu tiền, nàng có thể kiếm tiền, hắn cần một thê tử
qua mắt người khác, nàng muốn chạy trốn khỏi giả y cung, hai người bắt tay với
nhau. Trù tính bốn năm, rốt cục cũng được như mong muốn.
Tiết lộ thêm một chút, đầu óc của tiên hoàng Nguyên Tộ
ít nhiều cũng không bình thường, nhiệt tình yêu thương nuôi nhốt đời sau của
phản đảng.
Hm, nước có chút nguội.
Phạm Khinh Ba lấy cái sàng dưới đáy dục thùng ra, cho
nước theo cây trúc rỗng ruột chảy ra ngoài.
Nàng đứng dậy mặc quần áo, cúi đầu, không thể tránh
nhìn đến thân thể của chính mình, đó là lí do nàng nghe con mọt sách nói có
quan hệ xác thịt liền phản ứng kịch liệt, cũng là nguyên nhân nàng hạ quyết tâm
không gả cho người nào.
Một thân hình tái nhợt đến gần như trong suốt, bị nhìn
thấy, sẽ bị biến thành yêu quái nhỉ?
Tham khảo chuyện thần thoại xưa, Bạch Tố Trinh sau khi
hiện nguyên hình chỉ rơi vào hai kết cục, một là chồng bị hù chết, còn lại là
lão công tìm hòa thượng đến thu yêu. Tấm gương thời nhà Ân không xa, đương
nhiên phải tránh.
Nói qua nói lại, đều là lỗi của tên phán quan chết
tiệt. Nếu hắn sớm nói người hồn phách không đồng đều sau khi trọng sinh là bộ
dáng này, ghi danh quỷ hồn xuất nhập cái gì chứ, xếp hàng nửa năm cái gì chứ,
nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ hắn rảnh lại vì nàng mà tụ hồn.
Thành thạo mặc vào nữ trang (trang phục nữ) phức tạp,
che kín thân thể. Dùng sức ngửi ngửi cánh tay, không ngửi thấy mùi của “Quốc
sắc thiên hương”, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Quốc sắc thiên hương” là hương liệu do Thanh Minh
hoàng hậu – hoàng hầu tiền nhiệm tự tay điều chế, hương thơm độc nhất vô nhị,
là lễ vật mừng tân hôn của nàng cùng Giải Đông Phong. Hôm trước khi tham gia
cung yến mặc lầm lễ phục đã từng xông hương, mùi hương nhè nhẹ luôn luôn quấn
thân, hôm nay cuối cùng hoàn toàn xóa được hương vị kia, có thể ra cửa dạo chơi
rồi.
“Chủ nhân chủ nhân! Xảy ra chuyện lớn rôi!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng Phạm Bỉnh kinh ngạc kêu la.
Phạm Khinh Ba kéo cửa ra, rồi đi ra ngoài, “Chuyện gì?”
Phạm Bỉnh đã chạy tới, vừa thở gấp vừa chỉ ra bên
ngoài nói: “Ta đi mua đồ ăn, nghe người ta nói Hoan Hỉ Thiên đóng cửa mấy ngày
nay, đối diện cũng mở một hiệu sách, gọi là cái gì tay áo cái gì chiêu đó, làm
ăn tốt vô cùng!”
“Hồng Tụ Chiêu?”
“Đúng đúng! A, chủ nhân người biết sao?”
“Đoán.” Phạm Khinh Ba mặt không chút thay đổi, “Tiếp
tục nói, ngươi còn nghe được cái gì?”
Phạm Bỉnh gật gật đầu, tiếp tục nói: “Nghe nói hiệu
sách kia cũng bán tiểu thuyết, bán đông cung*, cũng là nữ làm chưởng quầy, chỉ
khác Hoan Hỉ Thiên của chúng ta ở chỗ, người làm trong tiệm bọn họ rất nhiều,
giá bán chỉ bằng một nửa của ta!”
(* tranh khiêu d..â…m )
“Tiểu thuyết? Tiểu thuyết gì? Sách lậu sao?” Phạm
Khinh Ba nhăn mày.
Phạm Bỉnh dè dặt cẩn trọng nhìn nàng một cái, cân nhắc
nói: “Không, không phải sách lậu, bọn họ nói là người của bọn họ viết.”
Nói cách khác, có người phục chế hình thức của Hoan Hỉ
Thiên, ý đồ chia một chén canh. Phạm Khinh Ba nheo mắt lại, trầm ngâm, phía
chân trời bay tới một con bồ câu trắng. Nàng vội vã cởi tờ giấy cột vào chân bồ
câu xuống, mở ra.
“Ta yêu khanh khanh cũng như ta (cách gọi vợ chồng
thân mật):
Từ sau khi quân ly biệt, hai nơi tương tư. Nhớ quân vô
cùng, trằn trọc không yên. Cổ nhân thật không lừa ta, cái gọi là một ngày không
thấy, như cách tam thu, năm ngày không thấy… Con mẹ nó có người đến giành tiền!
Nhanh nghĩ cách giải quyết!
Ăn ngủ không yên, áo của phu quân ngày càng rộng”
… Người này tốt xấu cũng xuất thân là thám hoa, không
có người dạy hắn cách khởi thừa chuyển hợp (mở đoạn, tiếp đoạn, chuyển đoạn,
tổng kết đoạn) cơ bản nhất trong hành văn sao?
“Trên đó viết cái gì?” Phạm Bỉnh thấy nàng nhíu mày
run rẩy vừa không nói gì, không chịu nổi tò mò thăm dò nhìn nhìn, “Cái gì cái
gì cái gì, một ba năm, cái gì cái gì cái gì… Chủ nhân, là đòi nợ a?”
Đòi nợ? Cách nói này kể ra cũng chuẩn xác. “Đúng vậy,
đòi nợ.”
“Chủ nhân người thiếu nợ lúc nào mà ta không biết nha?
Còn có, chủ nhân vì sao người còn cười vui vẻ như vậy…”
Phạm Khinh Ba thu tờ giấy lên, tâm tình vô cùng tốt
vuốt vuốt tóc Phạm Bỉnh, “Bởi vì có thứ để chơi a.” Bốn năm này so với bốn năm
giả y cung kia thật sự là rất thoải mái, thiếu chút nữa đã chết trong yên vui,
cuối cùng có một cơ hội giãn gân cốt, không chơi cho thật đã sao không làm bản
thân thất vọng chứ?
“Chơi cái gì? Chủ nhân có phải có biện pháp đối phó
Hồng Tụ Chiêu kia?”
Đối mặt Phạm Bỉnh hưng phấn, Phạm Khinh Ba thản nhiên
phất tay, “Tạm thời không có.”
Tuy rằng tạm thời không có cách nào, nhưng biết người
biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nàng trước tiên phải mua mấy quyển
sách của Hồng Tụ Chiêu, xem xét qua mặt hàng mới có thể phóng thỉ mà phản kích
lại. Đương nhiên không thể là nàng hoặc Phạm Bỉnh ra mặt, trong thành ai chẳng
biết hai người là người của Hoan Hỉ Thiên, nếu bị nhìn thấy Hồng Tụ Chiêu mua
sách, vậy thể diện Hoan Hỉ Thiên phải để ở chỗ nào. Đám nhỏ như Bì Đản ruột để
ngoài da cũng không được, Trần Đại Thiên Trần Tiểu Thiên gặp lợi quên nghĩa,
nàng không thể để người ta nắm thóp.
Như vậy xem ra… Thích hợp đi mua sách nhất, hình như
chỉ có một người.
Nghĩ đến đây, Phạm Khinh Ba không nói hai lời, liền
chạy ra ngoài. Đi đến cửa đối diện, không gặp Thư Sinh, nhưng lại nhìn thấy một
người ngoài dự kiến từ Thư gia đi ra.
“Ồ, Tiểu Phạm, ngươi cũng tìm đến Thư phu tử (thầy
giáo)?”
Ngũ Tỷ đi thẳng tới, tư thế yểu điệu, vẻ mặt cười ái
muội càng làm Phạm Khinh Ba lông tơ dựng thẳng lên. Không nghĩ cũng biết, nàng
ta nhất định là suy bụng ta ra bụng người, cho rằng nàng cũng có ý đồ với Thư
Sinh.
“Ta đối với tên ngốc kia một chút tâm tư cũng không
có, Ngũ Tỷ cứ chậm rãi hưởng dụng, ta sẽ không quấy rầy ha.”
Ngũ Tỷ mười bảy tuổi gả cho cha Bì Đản, sinh Bì Đản
không bao lâu liền thành quả phụ, năm nay cũng chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi
sáu, tái giá hoặc tìm hán tử hoa pháo cũng không có gì đáng trách. Phạm Khinh
Ba đối với chuyện nàng coi trọng Thư Sinh ngốc này, luôn ôm tâm tính xem kịch
vui, phong tao quả phụ cùng cấm dục Thư Sinh, chậc chậc, chỉ nghĩ thôi cũng
muốn phun máu mũi.
“A, ngay cả tên ngốc cũng gọi luôn sao? Thì ra là muội
muội ngươi gần quan được ban lộc (Ý nói chị này nhà gần anh này nên chiếm được
anh này trước).”
Nói đến đây miệng Ngũ Tỷ đã tròn to.
Ngũ Tỷ ngươi nói cái gì vậy.”
Phạm Khinh Ba luôn mãi cam đoan bản thân đối với con
mọt sách không có ý gì, lại bị Ngũ Tỷ trừng mắt một cái, chỉ thấy nàng nhếch
mày liễu, ngón trỏ hung hăng đâm ót nàng, “Đồ ngốc, đừng nói cho lão nương là
ngươi thực đem tâm tư toàn đặt ở trên người Tiểu Bá Vương kia.” Không đợi nàng
biện giải, nàng ta lại cười giễu nói, “Cái loại nam nhân nhà cao cửa rộng này,
chơi đùa thì được, đừng học các cô nương ngu ngốc mà kịch động chân tình.”
Câu sau nàng cũng đồng ý.
Thấy bộ dáng ngoan ngoãn thụ giáo của nàng, Ngũ Tỷ
càng dũng cảm. “Cho dù hắn đối với ngươi
là thật tâm, cũng muốn cưới ngươi, nhưng ngươi cảm thấy có thể tránh thượng cái
gì hảo danh phận sao? Năm hắn mười sáu tuổi kia đã thu hai nha đầu thông phòng
chính là nữ nhi của lục phẩm học sĩ, một nữ tử đường phố như ngươi lấy cái gì
cùng người ta tranh?”
Phạm Khinh Ba như bị sét đánh sửng sốt, đẩu môi hỏi:
“Thu, thu phòng?”
Ngũ Tỷ nhàn nhàn trợn trừng mắt, “Ngươi sẽ không ngây
thơ cho rằng hắn vẫn là gà tơ chứ?”
Nàng không có ngây thơ như vậy, nhưng mà đích xác là
nàng cũng không nghĩ tới vấn đề thông phòng nha đầu này. Nàng cho rằng hắn
không có thê thất chính là độc thân, nàng làm sao có thể quên đây là cổ đại,
đây là cổ đại có thông phòng nha đầu! Giả Bảo Ngọc (Nam chính trong Hồng Lâu
Mộng – Tào Tuyết Cần) còn có một Tập Nhân, Chu Tử Sách làm sao có thể không có
chứ!
Tuy rằng hai người bọn họ cũng không có quan hệ nam
nữ, nhưng nàng không phủ nhận nàng thích hắn, cũng hưởng thụ quá trình được hắn
thích, cũng chính là cái gọi là ái muội… trời ạ trời ạ, thì ra nàng làm người
thứ ba đã bốn năm, không đúng, có hai thông phòng nha đầu, là người thứ tư!
Thật, thật dơ bẩn… Phạm Khinh Ba ôm lấy đầu, xấu hổ
đến tột đỉnh.
Ngũ Tỷ cho rằng nàng vì Chu Tử Sách mà thương tâm,
trong lòng có chút không đành lòng, nhắm chặt mắt, tráng sĩ đoạn oản (tráng sĩ
chặt đứt cổ tay: hi sinh) nói: “Được rồi được rồi, cóc hai đùi không dễ tìm,
nam nhân ba chân đầy khắp phố. Nhưng mà xem ngươi như vậy cũng lười đi thêm hai
bước mà tìm nam nhân, cùng lắm cho ngươi tên ngóc ở gần thủy lâu kia!”
“Hả?”
Phạm Khinh Ba đang muốn biện bạch, lại bị Ngũ Tỷ đẩy
một phen, “Bì Đản nói phu tử đến sau núi rồi, ngươi muốn tìm hắn thì đi nhanh
đi!”
“Này này, Ngũ Tỷ ngươi để gia chủ ta đi nơi nào hả?”
Phạm Bỉnh đuổi tới, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng xa dần
của Phạm Khinh Ba, quay đầu một mặt hồ nghi hỏi.
Ngũ Tỷ xinh đẹp dựa ở bên cạnh, cười giảo hoạt như hồ
ly, nàng liếm liếm môi, trả lời: “Bì Đản nói phu tử nhà hắn mỗi ngày đều đến
sau núi tắm rửa, ta vốn muốn tự đi, nhưng giờ lại tặng cho chủ nhân nhà ngươi.
Ngươi nói xem, Ngũ Tỷ ngươi không phải đặc biệt trượng nghĩa sao?”
“Cái gì! Ngươi cùng cái tên biết người biết mặt không
biết lòng kia hợp lực sắc dụ chủ nhân của ta?!”
Chuyện gì đến miệng Phạm Bỉnh, cũng sẽ phải…. biến đổi
một chút ý nghĩa.
Nhìn thấy hắn kéo tay áo xắn ống quần ồn ào xung
quanh, bộ dáng muốn đi cứu chủ tử, Ngũ Tỷ thuận tay lấy ra một cây gậy gỗ lớn
hướng cái ót của hắn vung lên một cái, thiên hạ thái bình. Nàng vỗ vỗ tay, ngồi
xổm xuống nhìn vị thiếu niên làn da mịn màng nộn thịt này, chậc chậc thở dài:
“Tiểu tử này bộ dáng cũng không tệ, chỉ là tuổi hơi nhỏ chút, bằng không ngươi
tính làm sao Ngũ Tỷ ta có thể thương hương tiếc ngọc như vậy, thật đúng không
hạ thủ được.”