Ngày đại chiến xếp hạng Binh Khí Phổ cứ càng lúc càng
gần, theo đó mỗi ngày lại có hàng trăm nhân sĩ giang hồ nườm nượp kéo vào kinh
thành, tạo thành một số lượng lớn dân cư không cố định, những quân lính phụ
trách phòng giữ và trị an trong kinh thành khổ hết chỗ nói. Cùng lúc đó, dân
chúng sinh sống tại kinh thành lại vì được may mắn tham dự sự kiện trọng đại
của võ lâm mà từ trước tới giờ chỉ nghe trong truyền thuyết chứ chưa được tận
mắt chứng kiến mà hưng phấn nhảy nhót tung tăng, tiền thuê phòng cũng vì lượng
khách tăng mà cũng càng bạo phát hệt như ăn cướp.
Rõ là người thì vui người thì sầu.
Ngày hôm đó, không khí cuối thu trong lành mát mẻ.
Trên đường cái lại nghe thấy ‘bình’ một tiếng thét chói tai: “Tiểu tặc! Chạy đi
đâu!”
Từ lầu hai của Ngâm Phong Lâu có một vị tráng sĩ mặt
đen nhảy xuống, khinh công rất nhanh, mạnh mẽ như cuồng phong đuổi theo một
bóng dáng đang hốt hoảng trốn chui trốn lủi như con chuột, xách hắn đến trước
mặt một ông lão đang khóc lóc trong tửu lâu vì bị cướp của, “Trả túi tiền cho
vị đại gia này!”
Ông lão kia mất đồ mà lấy lại được, vui mừng quá đỗi
cầm ống tay áo của tráng sĩ không ngừng cảm ơn rối rít.
“Xem đi, nhân sĩ võ lâm tề tụ ở kinh thành cũng không
phải hết thảy đều là chuyện xấu.”
Hai nho sinh ăn mặc trẻ tuổi ngồi ở bàn gần cửa sổ của
tửu lâu, thấy được tất cả sự việc. Người vừa nói thoạt nhìn tương đối nhỏ gầy
nhưng lại lanh lợi, mà người còn lại thì lại có vẻ phong thần tuấn tú khí độ
phi phàm, hắn lắc đầu cười khẽ, chỉ chỉ một góc khác trong tửu lâu.
“Dừng lại con mẹ tên chó má kia! Bà đây liều mạng với
ngươi” “Chỉ sợ ngươi có thể sao? Rút kiếm đi!”
Trong khoảnh khắc, cái bàn bị chia năm xẻ bảy, vụn gỗ
tay loạn xạ, guơm kiếm tung hoành náo nhiệt biết bao. Dân chúng vô tội trong
điếm thì chạy ngang chạy dọc tìm chỗ trốn, còn các nhân sĩ võ lâm còn lại thì
mặt không đổi sắc trò chuyện vui vẻ, đang uống rượu vẫn uống rượu đang ăn thịt
vẫn ăn thịt, chỉ ngẫu nhiên nâng nâng tay động động chân ngăn mấy đồ vật vì bên
kia đánh nhau mà bay ra. Nghiên cứu nguyên nhân ẩu đả thì, chẳng qua là hai
người vô tình dùng tua kiếm cùng màu. Đúng là nữ nhân đụng hàng cũng khó chịu,
chỉ là rất ít nữ nhân sẽ bộc phát ra hành động có tính sát thương cao như thế
này thôi.
đụng hàng: thực ra nguyên văn ở đây là 撞衫: chàng
sam, là mặc đụng áo lót, ý ở đây là mặc giống áo lót (thứ mà bên ngoài nhìn vào
không thấy được) với nhau mà cũng thấy khó chịu
Bàn sát cửa sổ trong tửu lâu đó, hai vị thiếu niên đã
không thấy bóng dáng, dưới gầm bàn lại
truyền đến tiếng gẩy gẩy bàn tính.
“Một chiếc bàn vuông hai chiếc ghế gỗ một cái ấm trà
hai chén trà bốn cái đĩa, khấu hao hai mươi lượng! Giỏi thật! Đập cả tay vịn
ra! Năm hai! Ôi bộ thảo của ta! Làm bị thương tiểu nhị, phí thuốc thang phí
hoảng sợ phí chạy trốn phí tổn thất tinh thần năm mươi lượng!”
Tư thái thấy tiền sáng mắt này, tư thái thấy tiền sáng
mắt này, tư thái lúc nào cũng mang bàn tính bên người này, ngoài Giải Đông
Phong còn có ai?
Một tiếng hạt tính vang lên cuối cùng, hai mắt Giải
Đông Phong sáng loáng, “Tổng cộng hai trăm hai mươi lăm lượng!”
Đã là Giải Đông Phong thì cái vị bị lôi kéo cùng ngồi
xổm dưới gầm bàn còn lại sẽ không khó đoán.
Công Dã Bạch nhìn thoáng qua bàn tính, “Không phải bảy
mươi lăm lượng sao?”
Giải Đông Phong nghiêm nghị, “Đã có thoả thuận từ
trước, nếu làm hỏng đồ dùng tửu lâu phải bồi thường gấp ba.”
Mọi người đều biết, tiệc cưới hôm Giải Đông Phong lấy
Tạ Y Nhân không chỉ cướp đoạt mỗi hồng bao của mọi người không thôi đâu, mà bởi
vì có tiền lệ phải mời tửu lâu làm thay tiệc mừng, nhân cơ hội nuốt mất một nửa
Ngâm Phong Lâu. Cho nên sau khi biết đại hội võ lâm sẽ được tổ chức tại kinh
thành, ngoài việc theo ý kiến số đông khuyên can Hoàng thượng thì chính là bắt
tay vào chuẩn bị đại kế nghênh đón và thu tiền khách ở Ngâm Phong Lâu. Mỗi ngày
vừa đi theo mấy lão thần kia vô cùng đau đớn nước không ra nước, vừa yên lặng
tính xem hôm nay buôn bán lời được bao nhiêu tiền, khi nào thì mở chi nhánh
mới..v.v..
Công Dã Bạch lại khác, những ngày gần đây Ảnh các có
việc lớn, thế nên tất cả mọi việc đều đổ hết lên đàu hắn. Nhân sĩ võ lâm tăng
vọt mang đến tai họa ngầm cho trị an, hộ vệ Hoàng thành phải phân công lại, mỗi
việc đều làm hắn sứt đầu mẻ trán. Dù là như thế, nhìn thấy bộ mặt tiểu nhân đắc
chí của Giải Đông Phong khi thành công vơ vét của cải, hắn vẫn không nhịn được
cười theo.
“Đúng rồi Tiểu Bạch, ngươi có huynh đệ không?” Giải
Đông Phong đột nhiên hỏi.
“Sao tự nhiên lại hỏi việc này?”
Nhìn hai mắt sáng bóng lấp lánh của tên kia nhìn mình,
trong lòng Công Dã Bạch biết hắn lại có mưu ma chước quỷ gì đó. Quả nhiên nghe
thấy hắn trả lời: “Sách mới của Thanh Phong, cái bản viết về thiên tình sử của
ngươi 《Không
bằng không gặp khuynh thành sắc 》, hai ngày trước vừa mới sửa bản thảo
đưa đi in, còn chưa lên giá đã được đặt hàng trước hết sạch. Nếu ngươi có huynh
đệ thì ngàn vạn lần đừng giấu diếm, nhanh thả ra đi trêu hoa ghẹo nguyệt, hắc
hắc.”
Trong ánh mắt xem thường của Công Dã Bạch còn có một
tầng ý cười, “Ta có huynh đệ không, ngươi không biết sao?”
(Min: ta thề ta không có ý đen tối gì đâu, nhưng có ai
hiểu huynh đệ ở đây theo nghĩa khác không? :-ss)
Ánh mắt Giải Đông Phong chợt lóe sau đó lập tức cụp
mắt xuống, không biết đang nguyền rủa cái gì, miệng lẩm bẩm: “Hớ, ta với ngươi
thân thiết đến mức ấy sao?” Nói xong quay ngoắt sang một lên, lại đụng phải
chân bàn, “Auuu!”
Công Dã Bạch từ lâu đã muốn, “Sao chúng ta phải trốn
dưới gầm bàn?”
Giải Đông Phong đang ôm đầu, thờ ơ trả lời: “Không
thấy có người đánh nhau sao? Ta là một vị quan văn yếu đuối nhỡ bị thương thì
làm sao bây giờ?” Dừng một chút, nhìn bàn tay đột nhiên duỗi về hướng mặt mình,
“Ngươi làm gì?”
Vừa hỏi xong liền thấy ngón tay Công Dã Bạch đang kẹp
mấy chiếc ngân châm cực mảnh, hắn lập tức thấy kinh sợ. Nhớ tới gì đó, hắn nhìn
quanh bốn phía mới phát hiện lấy bốn chân bàn làm giới hạn, nhiễm nhiên có một
tấm bình phong che chở. Mà mặt ngoài bình phong sớm rơi đầy vụ gỗ nhỏ, chén bát
vỡ tan đũa gãy từng mảnh. Đúng rồi, người này mặc dù cũng là quan văn, nhưng
lại là một tên quan văn võ công cao cường. Hừ, đã là tên mặt trắng lại còn văn
võ song toàn, nói hắn là kẻ thù của nam nhân là còn nhẹ.
Công Dã Bạch không thèm liếc mắt nhìn ánh mắt bao hàm
cả hâm mộ ghen ghét bên cạnh, chỉ hơi chíu mày nhìn ám khí trong tay, trong
lòng âm ỷ tức giận. Ở trên phố đông người nhốn nháo lại không kiêng nể như thế,
không coi mạng sống của dân lành là gì sao? Cũng may ám khí không có độc. Ánh
mắt hắn trầm trầm, cổ tay khẽ động, mấy cây châm mảnh bay vụt ra ngoài, hai
người đang xông vào đánh nhau thét lên một tiếng rồi ngã xuống.
“Ha ha, có thể lấy tiền rồi!” Giải Đông Phong thấy thế
mừng rỡ, chui ra khỏi gầm bàn, thờ ơ với ánh mắt của mọi người.
Nhìn thần thái phấn khởi dâng trào chuẩn bị giải quyết
công việc của hắn, ánh mắt Công Dã Bạch hoà hoãn lại bình thường. Trải qua ba
triều đại, thế sự thay đổi, người này lại vẫn như bộ dáng mười mấy năm trước
kia, thật tốt. Nghĩ tới sách mới mà hắn vừa nói, lại so sánh với kế hoạch bệnh
tình nguy kịch sắp chết của “Tạ Y Nhân”. Sau khi báo ra của Quán trà Tiêu Dao
nói triều thần lấy chuyện của Tạ Y Nhân làm tấu chương công kích, Tiểu Phạm hẳn
đã biết mình bị hãm hại, nén giận không phải phong cách của nàng. Nghĩ đến khi
nàng thu thập tư liệu lại hỏi hắn việc này, có thể đoán được, sách mới kia sẽ
có rất nhiều “phấn khích”.
Thế mà tên này bây giờ vẫn coi Tiểu Phạm là cây bảo
thụ rụng tiền, chắc đến khi nhìn thấy sách sẽ muốn bóp chết nàng ha? Hừm, có lẽ
người bị bóp chính là mình?
Loạn thì loạn đi, trong năm Đại đồng này đã có không
ít chuyện hoang đường rồi, nhiều thêm một chuyện hắn ngại sao?
Ngay tại lúc Công Dã Bạch ở đây cười đến vô cùng sâu
xa, cách một dãy phố ở Hoan Hỉ Thiên, Phạm Khinh Ba và Phong Ngôn cũng đang bàn
luận đề tài này, điểm duy nhất không giống là, hai người này cười chả hề thoải
mái.
“Mười ngày sau sách sẽ lên giá, Tiểu Phạm, đến lúc đó
người đi lại phải cẩn thận một chút.”Lòng dạ của tên quỷ hẹp hòi kia còn nhỏ
hơn nữ nhân.
“Phong tiên sinh, ngươi cũng vậy.” Phụ trách duyệt bản
thảo ngươi cũng trốn không thoát đâu.
“Hừm, mấy ngày nay không có linh cảm, không bằng dạo
chơi tứ hải một phen thì hay lắm.”Dù sao hắn cũng không ký cái khế ước bán mình
gì gì đó.
“A a, ta với ngoại tử mới mở tiệc thành thân, nhưng
thật ra còn chưa đi hưởng tuần trăng mật cái gì nha.” Nàng chưa từng ra những
nơi ngoài kinh thành.
Phong Ngôn dài thở dài một hơi, vân vê vạt áo rộng
thùng thình của mình, thuận miệng chuyển chủ đề: “Nghe nói nhà ngươi gần đây
rất náo nhiệt?”
Lần này đến phiên Phạm Khinh Ba thở dài, nàng khoanh
tay, ánh mắt mờ mịt khuôn mặt bi thương bóng dáng tang thương, “Ngươi nói xem
hội xiếc kia có phải có vấn đề gì hay không? Tự nhiên ở lại nhà ta không chịu
đi. Vừa nghĩ đến xung quanh có một đám cả trai lẫn gái đối với tướng công nhà
ta thèm nhỏ dãi như hổ đói rình mồi, trong lòng ta không biết có bao nhiêu
nghẹn thắt đau khổ.”