Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 45


1.

Đi thực tập
Khi học kỳ 1 của năm 4 kết thúc, các bạn học của Thích Nguyệt đều bắt đầu tìm chỗ thực tập.

Cô cũng không nhàn rỗi, đã nộp CV vào vài chỗ.
Bạn cùng phòng đi ngang qua thấy, cười trêu cô một câu: “Nguyệt Nguyệt, cậu nộp CV làm gì chứ? Trực tiếp đến công ty chồng cậu làm bà chủ được rồi, quản lý cả nhóm người, sướng biết bao.”
Sau khi lấy giấy kết hôn vào năm thứ ba đại học, Tô Cận và Thích Nguyệt nhanh chóng làm hôn lễ.

Các cô đến nay vẫn không quên được cảm giác chấn động của màn hôn lễ long trọng đó mang đến.
Nghe xong lời của bạn cùng phòng, Thích Nguyệt cũng chỉ cười cười, không nói gì.

Cô ngay ban đầu đã có ý định đi thực tập ở công ty Tô Cận.
Bận xong việc trong trường, Thích Nguyệt chạy về nhà.

Buổi tối rửa mặt xong, cô chui vào lòng Tô Cận, nhìn chằm chằm anh.
Tô Cận bị cô gái nhỏ nhìn đến trong lòng rung động, buông công việc trong tay xuống, giơ tay ôm eo cô, cúi đầu muốn hôn cô.
“Đừng vội, em có chuyện muốn nói với anh.” Thích Nguyệt nghiêng mặt tránh cái hôn của anh, chớp mắt vài cái, ám chỉ nói: “Tô Cận, em đã năm 4 rồi, bạn học xung quanh đều đang tìm chỗ thực tập.”
Hôn lên gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, Tô Cận nhướng mày, “Hửm?”
“Em cũng đang tìm chỗ thực tập thích hợp.” Hai mắt Thích Nguyệt sáng lấp lánh, “Em cảm thấy công ty giải trí LC khá tốt, anh giúp em được không?”
Tổng tài đương nhiệm của LC là bạn tốt của Tô Cận, còn cô thì muốn vào đó thực tập.
Vẻ mặt Tô Cận bình tĩnh, “Muốn vào công ty giải trí? Công ty nhà mình cũng có.”
“Cái này không giống.” Thích Nguyệt ôm eo anh, lời lẽ chính đáng nói: “Em vừa tốt nghiệp, liền lập tức vào công ty mình thực tập sẽ bị người khác lời ra tiếng vào.

Em muốn vào LC thực tập một thời gian trước, có kinh nghiệm rồi thì về công ty mình.”
Tô Cận cười khẽ, “À? Thật sự là sợ người khác lời ra tiếng vào?”
“Đương nhiên.” Thích Nguyệt mặt không đỏ tim không loạn, thần sắc bình tĩnh, cực kì đứng đắn.
Tô Cận khẽ vuốt tóc cô, nhẹ nhàng lơ đãng nói: “Không phải vì mấy tiểu thịt tươi mới nào đó chứ?”
Ngữ khí anh bình tĩnh, thần sắc càng là không quan tâm, không nhìn ra dấu hiệu tức giận nào.

Nhưng Thích Nguyệt chung sống với anh lâu vậy, nhìn bộ dáng này của anh là biết anh đang ghen.
“Ông xã.” Thích Nguyệt lập tức hạ giọng, ôm cổ anh, hôn lên mặt anh vài cái, làm nũng nói: “Anh nói gì vậy, em đi LC là làm việc, sao có thể vì tiểu thịt tươi chứ?”
Trên mặt Thích Nguyệt nhanh chóng hiện lên chột dạ.

Khoảng thời gian trước LC debut một nhóm nhạc nam, người này đẹp trai hơn người kia, cô cùng Bạch Tiểu Kỳ xem vài gameshow có nhóm nhạc nam đó tham gia, thành fan của một thành viên nhỏ trong đó.
Lần này muốn đi LC thực tập một đoạn thời gian, đúng là có một chút tư tâm.
Tô Cận sao lại không hiểu cô gái nhỏ ngây ngô nhà anh.

Anh nhẹ cắn chóp mũi cô một ngụm, rầm khuôn mặt nói, “Lần này kêu ông xã cũng vô dụng.”
Thích Nguyệt nóng nảy, “Anh đừng như vậy mà, em thật sự muốn đi LC, không phải vì lý do khác.

Những tiểu thịt tươi khác đẹp trai thì sao chứ? Cũng không bằng ông xã em.”
Thấy sắc mặt Tô Cận vẫn không đổi, Thích Nguyệt cọ cọ mặt anh, không ngừng làm nũng kêu anh ông xã.
Tô Cận trầm khuôn mặt hưởng thụ sự chủ động của cô gái nhỏ, trong lòng cực kì sung sướng, thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Công ty giải trí nhà mình vừa mở hạng mục mới.”
“Hả?” Sắc mặt Thích Nguyệt mờ mịt.
Tô Cận mổ môi cô vài cái, “Chúng ta chuẩn bị hợp tác làm một gameshow với LC, khách quý kỳ đầu tiên là tiểu thịt tươi em thích, tổ hạng mục vẫn đang thiếu người …”

“Em đi em đi.” Thích Nguyệt mặt đầy vui vẻ, kích động nói: “Ông xã, em nghĩ kĩ rồi, vẫn là thực tập ở công ty nhà mình thì tốt hơn.”
Tô Cận liếc cô một cái, “Không phải vì tiểu thịt tươi? Không sợ người khác lời ra tiếng vào?”
Trong lòng Thích Nguyệt vui vẻ, mềm mại dựa vào lòng anh, “Tô Cận, anh thật tốt, có phải anh cố ý hợp tác với LC không?”
Cô cứ cảm thấy Tô Cận là vì cô mới làm những chuyện này.
Tô Cận gật đầu, không hề giấu giếm, “Anh là vì em.”
Cô gái nhỏ ngây ngốc, một khi thoát khỏi phạm vi khống chế của anh, trong lòng anh liền không yên.
“Ông xã,” Thích Nguyệt nhẹ giọng kêu anh, ở bên anh nhỏ giọng nói: “cái tư thế anh vẫn luôn thích đó … đêm nay chúng ta … thử một lần.”
Nói xong, cô chôn mặt vào lòng anh.
Thần sắc Tô Cận ngẩn ra, xoay người đè lên người cô gái nhỏ, vội vàng ôm mặt cô hôn không ngừng.
///
2.

Lần đầu tiên chiến tranh lạnh
Chân Thích Nguyệt bị thương.

Sau khi đồng nghiệp rời đi, cô nằm trên giường bệnh bệnh viên, chột dạ muốn chết.

Cô làm việc trong công ty giải trí nhà mình sắp hai năm, bây giờ cũng tính là một sếp nhỏ.
Lần này trước khi xuất phát đi quay chụp bên ngoài, Tô Cận đã dặn dò cô phải cẩn thận, đừng cậy mạnh.

Nhưng bây giờ, cuối cùng cô vẫn bị thương ở chân.
Thích Nguyệt đang mặt đầy rối rắm, nghĩ nên nói với Tô Cận như thế nào, cửa phòng đã bị người đẩy ra.

Cô theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trầm khuôn mặt, mái tóc hỗn độn, quần áo hơi nhăn.
Hốc mắt nóng lên, cô ủy khuất ba ba nói: “Tô Cận, anh đến rồi.”
Trên mặt Tô Cận không có cảm xúc gì, lãnh đạm liếc cô gái nhỏ một cái.

Thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả người gầy một vòng, chân trái bị thương nhìn qua rất nghiêm trọng.
Anh vừa đau lòng vừa giận, cả người áp suất thấp ngồi trước mặt cô.
Thích Nguyệt bị sự lạnh nhạt của anh khiến cho ấp úng một lúc, cái gì cũng không dám nói.
Mấy ngày kế tiếp, Thích Nguyệt mới phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc.

Tô Cận hình như rất tức giận, tuy tằng mỗi ngày anh đều đến chăm sóc cô, nhưng mỗi ngày anh đều tản ra áp suất thấp, chỉ lạnh lùng nhìn cô, hoàn toàn không chịu nói chuyện với cô.
Thích Nguyệt gấp đến cả người nóng nảy, cô cắn môi nghĩ nghĩ, cảm thấy phải dỗ anh mới được, nếu không sau khi cô xuất viện, có khả năng Tô Cận không cho cô làm tiếp công việc này.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tô Cận thức dậy rửa mặt, giống như mọi ngày, rời phòng bệnh mua bữa sáng cho cô gái nhỏ.
Xách theo bữa sáng về, khi chuẩn bị đút cho cô gái nhỏ ăn, phát hiện cô mím miệng, hốc mắt đỏ lên, hai tròng mắt đựng đầy nước mắt, đáng thương nhìn anh.
“Ông xã, anh đã mấy ngày không nói chuyện với em rồi.” Một tay Thích Nguyệt lặng lẽ dùng sức nhéo đùi mình, đau đớn lập tức khiến nước mắt trào lên, “Có phải anh giận, ghét bỏ em, không cần em nữa không?”
Thanh âm cô mang theo nức nở, sắc mặt lại đáng thương như vậy, nhìn qua thảm vô cùng.
Mặt lạnh Tô Cận duy trì mấy ngày qua lập tức tan rã, “Trong đầu em toàn nghĩ cái gì không vậy?”
Thích Nguyệt thấy mặt anh dịu xuống, trong lòng vui mừng, tiếp tục kể khổ với anh, “Đương nhiên là nghĩ về anh rồi.

Mấy ngày nay anh lạnh nhạt với em, có biết trong lòng em lo lắng nhiều cỡ nào, sợ anh hối hận cưới em, sau này không cần em nữa.”
“Nói bậy gì đó.” Tô Cận mềm lòng ôm cô, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Sao anh lại không cần em được.”
Thích Nguyệt hít hít mũi, bắt lấy tay anh không buông, “Nhưng mấy ngày anh rất lạnh nhạt, cũng không chịu nói chuyện với em.
Tô Cận trầm giọng nói, “Anh vì sao lạnh nhạt em không biết sao? Trước khi ra ngoài quay chụp em đảm bảo với anh như thế nào?”
“Em, em biết sai rồi.” Thân thể Thích Nguyệt co rụt lại, “Em cũng không muốn bị thương mà, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy.”

Cô càng nói càng cảm thấy ủy khuất khó chịu, lần này không cần nhéo đùi để có nước mắt, cô thật sự muốn khóc, “Vốn dĩ chân em bị thương vừa đau vừa sợ, mấy ngày nay anh lại lạnh nhạt không để ý em, em sắp khó chịu chết rồi.”
Tô Cận thấy cô vừa nói vừa khóc, lập tức không còn tức giận gì nữa, bất đắc dĩ dỗ cô, “Đừng khóc, là anh không tốt, không nên lạnh nhạt với em, đều là anh sai.”
Anh càng nói Thích Nguyệt càng khóc dữ dội, dựa vào ngực anh, nước mắt sắp làm áo anh ướt sũng.
Tô Cận vỗ nhẹ lưng cô, không ngừng nhỏ giọng dỗ dành.

Đến khi tiếng khóc ngừng lại, anh ới nâng mặt cô gái nhỏ lên, lấy khăn giấy xoa xoa, “Anh biết sai rồi.”
“Thật không? Có phải trong lòng anh tha thứ chuyện em không nghe lời rồi không?” Trong thanh âm Thích Nguyệt mang nặng giọng mũi.
“Ừ, anh tha thứ cho em.” Tô Cận hôn mặt cô.
Ánh mắt Thích Nguyệt hơi sáng lên, nhưng vẫn đè thấp giọng, rầm rì nói: “Sau này, sau này cũng sẽ không ngăn em đi ra ngoài quay chụp chứ?”
“Đây mới là chuyện em thật sự lo lắng?” Tô Cận nhẹ nhéo mặt cô, “Yên tâm đi, anh sẽ không ngăn em.”
Nghe được lời đảm bảo của anh, đuôi lông mày Thích Nguyệt đều mang theo vui sướng, “Tô Cận, sau này em nhất định sẽ nghe lời anh, ra ngoài sẽ cẩn thận.”
Tô Cận hôn hôn cô, căn bản không tin lời cô nói.

Tính cô gái nhỏ hấp tấp, sau này anh càng phải cẩn thận, trước tiên phải sắp xếp người đi theo cô.
///
3.

Kỉ niệm kết hôn
Nháy mắt, Thích Nguyệt và Tô Cận đã kết hôn 3 năm, hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của hai người.
Tô Cận rời khỏi công ty trước, mua quà, nấu đồ ăn cô gái nhỏ thích, chờ cô tan tầm.
Nhìn chằm chằm bàn đồ ăn nóng hổi, Tô Cận đột nhiên cảm khái.

3 năm này, cô gái nhỏ ngây ngô nhà anh, trải qua sự tôi luyện của nơi công sở, tính tình rốt cuộc có thay đổi.
Thay đổi lớn nhất là không dễ lừa giống ban đầu nữa, mỗi lần anh muốn thử tư thế mới, thử khám phá làm ở địa điểm mới, cô gái nhỏ luôn có lý do hợp lý, nghiêm túc từ chối anh.
Tiếng mở cửa đánh gãy dòng suy nghĩ của Tô Cận.
Tô Cận thay giày, đi vào nhà nhìn Tô Cận, kỳ quái nói: “Hôm nay sao lại về nhà sớm vậy?”
Cô nhanh chóng rửa sạch sẽ, phát hiện đồ ăn trên bàn đều là món cô thích, vội vã ăn vài miếng.

Thích Nguyệt nhìn Cận, cười nói: “Này không phải là dì giúp việc trong nhà nấu, là anh nấu.”
Tô Cận bận, rất ít tự mình xuống bếp nấu cơm.

Cô đi làm cả ngày, vừa mệt vừa đói, sau khi nói xong chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Trầm mặc nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, thấy cô ăn xong một chén cơm cũng không có biểu hiện gì, sắc mặt Tô Cận gày càng đen.
“Nguyệt Nguyệt, em không nhớ hôm nay là ngày gì hả?” Ngữ khí anh trầm thấp hỏi.
Gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén, Thích Nguyệt buồn bực nói, “Ngày gì?”
Vừa nói xong, cô phát hiện mặt anh chồng nhà mình đen thui, trong lòng lập tức khẩn trương lên, đầu óc xoay chuyển bay nhanh.
Lễ Tình Nhân? Sinh nhật Tô Cận? Đều không phải?
Thích Nguyệt đầy mặt rối rắm, gắp đồ ăn cho anh, vừa nói vừa cười trừ, “Khoảng thời gian này em vẫn luôn rất bận, cho nên quên mất, không thì anh cho em chút gợi ý đi?”
Tô Cận xoa xoa cái trán, mặt không biểu tình đứng lên, lạnh giọng nói, “Thích Nguyệt, mới kết hôn 3 năm, em cái gì đều quên mất.”
Anh xoay người rời đi, trong lòng bực bội.
Thích Nguyệt ngây ngốc, cau mày suy nghĩ thật lâu.

Không phải cô chỉ quên mất hôm nay là ngày gì thôi sao, thế mà Tô Cận kêu cả tên họ cô.
Anh đã bao lâu không kêu cô “Thích Nguyệt”, còn nói cái gì mà kết hôn 3 năm.


Chuyện này với chuyện hai người kết hôn bao nhiêu năm có liên quan gì chứ.
Không đúng!
Hai mắt Thích Nguyệt trừng lớn, kết hôn?! Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của hai người.
Dùng sức vỗ vỗ cái trán, Thích Nguyệt mặt đầy chột dạ rối rắm.

Nhớ đến gương mặt lạnh vừa rồi của Tô Cận , cô cắn chặt răng, quyết định bất chấp mọi thứ.
Rửa mặt xong, xịt nước hoa Tô Cận thích nhất, Thích Nguyệt mới rời khỏi phòng tắm.

Quả nhiên, Tô Cận bây giờ đang mặc áo tắm dài màu đen, ngồi trên giường bấm điện thoại, sắc mặt cực kì không tốt.
Thích Nguyệt lấy áo ngủ đã sớm mua về trong tủ quần áo ra, đặt lên giường, chui vào lòng Tô Cận.
“Ông xã.” Cô mềm mại kêu một tiếng, cầm điện thoại anh ném qua một bên, ôm anh cọ vài cái.
Tô Cận liếc cô một cái, trầm mặc không nói, chỉ là đôi tay thật cẩn thận ôm cô.
“Em sai rồi.” Thái độ Thích Nguyệt thành khẩn nhận sai.
Cô gái nhỏ kiều mềm làm nũng nhận sai như vậy, Tô Cận rất nhanh liền chịu không nổi, giả vờ lãnh đạm nói: “Sai ở đâu?”
Thích Nguyệt tất nhiên nhìn ra anh đã không còn giận nữa, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người dính trên người anh, nhỏ giọng quở trách chính mình: “Em không nên chỉ lo làm việc, quên mất ngày kỉ niệm kết hôn của mình.

Em hứa với anh, sau này sẽ không quên ngày quan trọng như vậy nữa.”
Tô Cận nhìn cô một lúc, gật gật đầu.
Xem ra trong lòng còn giận nha.

Tròng mắt Thích Nguyệt vừa chuyển, lại nói: “Khoảng thời gian này em bận quá, nên mới quên ngày niệm kết hôn của chúng ta.

Thật ra một tháng trước em đã chuẩn bị quà rồi, định hôm nay tặng anh.”
Thích Nguyệt nói lời này xong thật nhột, rốt cuộc trong khoảng thời gian này cô căn bản không nhớ đến ngày này là ngày gì, càng không nói đến chuyện chuẩn bị quà cho Tô Cận.
“Ừ.” Tô Cận không chút để ý mở miệng, hiển nhiên cũng biết cô gái nhỏ đang bịa chuyện.
Vẻ mặt Thích Nguyệt đứng đắn nói: “Thật sự, em không có lừa anh mà.”
Cô cầm áo ngủ trên giường lên, tay hơi dùng sức giũ áo ra.
Áo ngủ màu trắng, chất liệu vừa mỏng vừa trong suốt, mặc trên người, cái gì cũng không che được.
Trong lòng Tô Cận hơi rung động, ánh mắt càng tối tăm.

Lá gan cô gái nhỏ thật là ngày càng lớn, loại áo ngủ này cũng dám mua.
“Ông xã, anh có thích không?” Thanh âm Thích Nguyệt vừa mềm mại vừa quyến rũ.
Tô Cận ôm cô hôn thật lâu, mới khàn giọng nói: “Là em tự tìm.”
///
*Phiên ngoại bánh bao nhỏ*
Khi Tô Dật được 4 tuổi, papa dắt mama du lịch vòng quanh thế giới, ném bé đến nhà ông nội bà nội.
Bé Tô Dật chống cằm thở dài, gương mặt bánh bao nhăn nhúm.

Đừng tưởng bé không biết, chỉ cần mama ở nhà, papa liền không thích bé.
Hừ, từ nhỏ đã nói với bé, đàn ông con trai không thể cứ quấn lấy mama, ăn cơm tắm rửa ngủ nghỉ phải tự mình làm, càng không được ôm mama, phải tự mình đi.
Tô Dật còn nhớ khi bé bị ngã, mông đau, nước mắt lưng tròng, người xấu papa đứng ở trước mặt bé, cản không cho mama ôm bé, nói gì mà “Con trai phải tự mình đứng dậy.”
Haizz, papa quá xấu xa rồi, bạn bè mà bé quen, đều được mama ôm, vì sao bé không được để mama ôm?
Tô Dật gãi gãi đầu, nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Bé bò dậy, vỗ vỗ tay, bước chân ngắn nhỏ “đông, đông, đông” chạy đi tìm bà nội, định hỏi bà nội xem.
“A Văn, tôi thấy là Thích Nguyệt xúi Tô Cận không về Tô gia.

Bà xem mấy năm nay, thời gian Tô Cận về Tô gia ngày càng ít.”

Tô Dật dừng chân, nghiêng đầu.

Giọng nói này rất quen, hình như bé đã từng nghe thấy ở đâu rồi.
Nhẹ đẩy cửa phòng ra, Tô Dật thò cái đầu nhỏ vào trong phòng nhìn, thấy bà nội đang cùng bà ở nhà bên cạnh nói chuyện.

Bé chớp mắt vài cái, rốt cuộc cũng nhớ ra người bà xa lạ này là ai.
Chú Triệu Sùng đã từng nói qua, người bà này là bạn của bà nội bé, lúc trẻ từng coi trọng papa bé, muốn gả con gái mình cho papa bé, nhưng papa chỉ thích mama, không để ý đến con gái của bà.
Thế là từ đó bà không thích mama bé, còn luôn nói xấu mama bé trước mặt bà nội.
Tô Dật rất không vui.

Đôi mắt bà không tốt, lại đi coi trọng papa bé.

Không chỉ đôi mắt không tốt, mà còn không nói đạo lý nữa.

Không để ý đến con gái bà là papa mà, sao bà không nói xấu papa, mà cứ nói xấu mama bé chứ?
“Hừ, mama Dật Dật là mama tốt nhất thế giới này, mới không phải là người phụ nữ xấu xa.”
Bé dùng sức đẩy cửa phòng ra, hét lên bằng giọng con nít: “Bà nội, bà chơi xe hơi với Dật Dật đi.”
Hà Văn đang nói chuyện với bạn tốt, nghe được tiếng cháu trai, lập tức tiến lên ôm bé vào lòng, sờ đầu của bé, “Dật Dật ngoan, lát nữa bà nội chơi với cháu.”
“Dật Dật, còn nhớ bà nội Trần không?” Người phụ nữ trung niên trang điểm khéo léo bên cạnh cười hỏi.
Tô Dật nghiêng cái đầu nhỏ, hồn nhiên nói: “Dật Dật nhớ bà nội Trần.”
Bé đếm ngón tay, nói: “Bà nội Trần nói qua với Dật Dật, mama không thích bà nội Dật Dật, kêu Dật Dật cũng đừng thích bà nội, đừng về Tô gia.”
Sắc mặt Hà Văn trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người bạn tốt đang đứng bên cạnh mình.

Cả người Trần Diễm đều không ổn, từ khi nào mà bà nói với Tô Dật những lời này?
Tô Dật vẫn đang đếm ngón tay, “Nhưng mama mỗi ngày đều nói với Dật Dật, mama rất thích bà nội, bảo Dật Dật phải ngoan với bà nội, thường xuyên về Tô gia chơi với bà nội.”
Vẻ mặt bé hồn nhiên ngây thơ hỏi: “Bà nội Trần, vì sao bà phải lừa Dật Dật chứ?”
Trần Diễm: “…”
Rốt cuộc là lúc nào bà nói lời này?! Chẳng lẽ bà thật sự già đến mất trí nhớ sao.
Cuối cùng Trần Diễm bị Hà Văn đen mặt mời ra về.
Ôm cháu trai bụ bẫm, Hà Văn hỏi: “Dật Dật, mama cháu thật sự bảo cháu thường xuyên về Tô gia?”
Nói đến chuyện này thì trong lòng Hà Văn lại bực bội.

Mấy năm trước bà cùng lắm làm khó Thích Nguyệt một lần, thế là con trai bà sợ bà bắt nạt Thích Nguyệt, không chỉ ít khi dẫn người về nhà họ Tô, mà mỗi lần vợ chồng son về nhà, Tô Cận đều không cho bà đơn độc ở chung với Thích Nguyệt.
Mấy năm nay bà đã sớm xem Thích Nguyệt thành người trong nhà, làm sao có thể làm khó cô được.
Tròng mắt Tô Dật quay tròn xoay chuyển, bé ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, mama bảo Dật Dật tới Tô gia chơi với bà nội, nhưng papa không đồng ý.”
Thần sắc Hà Văn ngẩn ra, “Papa không đồng ý?”
“Vâng ạ.” Tô Dật gật đầu nói tiếp, “Papa nói bà nội không thích mama, bảo Dật Dật đừng quá thân với bà nội, nếu không mama sẽ đau lòng.

Nhưng mama là mama tốt nhất, mama thích bà nội lắm.

Bà nội chắc chắn cũng thích mama đúng không?”
Hà Văn khẽ cắn môi, ngực có chút khó thở.

Bây giờ bà thích Dật Dật nhất, con trai bà vậy mà dám châm ngòi ly gián quan hệ bà cháu hai người!!!
“Dật Dật, bà nội rất thích mama, cháu đừng nghe papa cháu nói bậy.” Hà Văn cố gắng giữ nụ cười trên mặt.
“Dật Dật biết mà.” Tô Dật cười tủm tỉm, “Mama thích bà nội, bà nội chắc chắn cũng thích mama.

Papa là người xấu, nói dối lừa Dật Dật.”
Hà Văn hừ lạnh, “Đúng vậy, papa cháu quá xấu xa rồi, những lời nó nói đều là lừa người, bà nội rất thích mama của Dật Dật.”
Ôm cổ bà nội, Tô Dật khẽ che miệng cười.
Quá tốt rồi, bà nội Dật Dật là mẹ của papa.

Dật Dật rất thích mama, nghe lời mama, thế thì papa chắc chắn cũng rất thích mẹ mình, nghe lời mẹ mình.
Chờ papa và mama về nhà, bà nội chắc chắn sẽ bắt papa về nhà bên kia.

Khi đó, bé liền có thể một mình độc chiếm mama rồi.
– HOÀN TOÀN VĂN –.

Bình Luận (0)
Comment