Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 24

Chỉ nghe mỗi giọng nói cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ tức giận mà lại không cam tâm nhận thua đó của Thịnh Nịnh.
 
Cúp điện thoại, Ôn Diễn đưa điện thoại cho trợ lý Trần.
 
“Bây giờ tôi sẽ đi họp, sau khi cô Thịnh  đến thì bảo cô ấy chờ trong phòng làm việc của tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trợ lý Trần: “Vâng thưa sếp.”
 
Ôn Diễn vừa định đứng dậy, vừa hay cửa phòng làm việc bị gõ, thư ký Trương đứng ở cửa.
 
“Tổng giám đốc.” Thư ký Trương nói “Mấy người trong hiệp hội dịch thuật đã ở dưới tầng đợi ngài rồi ạ.”
 
“Tôi biết rồi, đi thôi.”
 
Ở chỗ sếp không nhìn thấy, thư ký Trương nhìn trợ lý Trần với ánh mắt biểu ý vất vả rồi.
 
Bình thường thư ký Trương chỉ xử lý văn thư cho tổng giám đốc Ôn ở trong tập đoàn, trợ lý Trần không giống vậy, Ôn Diễn càng tin tưởng anh ta hơn, có vài chuyện cá nhân cũng sẽ gọi anh ta đến xử lý, vì vậy mà công việc cũng vất vả hơn thư ký Trương rất nhiều.
 
Nếu như xét về mức độ thân thiết với cấp trên thì rõ ràng vị trí của trợ lý Trần càng cao hơn một chút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ mỗi làm việc văn thư cho tổng giám đốc Ôn không cũng đã đủ mệt rồi, lại còn giải quyết cả việc cá nhân của tổng giám đốc, điều đó tương đương với việc phải vây xung quanh tổng giám đốc, thế nên thư ký Trương cũng không mặn mà đối với chức vụ trợ lý số một của tổng giám đốc lắm, bởi vì bình thường quan hệ với trợ lý Trần cũng rất tốt, thỉnh thoảng cấp trên không có việc, hai người cũng sẽ tìm chỗ ra ngoài uống cà phê nói chuyện.
 
Cách đây không lâu vừa hay giám đốc Ngô ở vườn hoa Bác Thần tìm anh ta để thảo luận chuyện nội thất bên trong căn chung cư của tổng giám đốc Ôn, thuận tiện nghe ngóng sở thích của tổng giám đốc Ôn từ chỗ anh ta, anh ta vốn dĩ cũng không rõ căn hộ đó rốt cuộc là cho ai ở, giám đốc Ngô hỏi thì cứ cho rằng là bản thân tổng giám đốc Ôn ở.
 
Vừa khéo bình thường bản thân và trợ lý Trần hay trao đổi với nhau về mấy chuyện liên quan tổng giám đốc, ví dụ như tổng giám đốc Ôn thích dùng loại kem cạo râu nào, nếu như không đắt thì bọn họ cũng mua thử, thư ký Trương cũng biết một chút từ chỗ trợ lý Trần, cũng thành thật nói với giám đốc Ngô.
 
Gần đây giám đốc Ngô không có cơ hội đến trụ sở chính, thế nên hỏi thư kí Trương ở trong WeChat, quanh co hỏi tổng giám đốc Ôn có vừa lòng với căn hộ đó không.
 
Làm sao thư ký Trương biết được, lại đi hỏi trợ lý Trần, trợ lý Trần tỏ ý bản thân anh ta cũng không rõ lắm.
 
Thư ký Trương thành thật nói với giám đốc Ngô là không biết, giám đốc Ngô liền nhiệt tình hẹn anh ta ra, lại mời anh ta uống rượu mấy lần, để anh ta giúp đỡ hỏi.
 
Nhân lúc cùng tổng giám đốc Ôn đi thang máy xuống dưới tầng, thư ký Trương nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng nói: “Tổng giám đốc”
   
Ôn Diễn: “Ừm.”
 
“Căn hộ ở vườn hoa Bác Thẩn đó tổng giám đốc còn nhớ không?”
 
Ôn Diễn dừng một chút, giọng nói lạnh nhạt hơn khi nãy một chút: “Sao vậy?”
 
“Giám đốc Ngô nhờ tôi hỏi tổng giám đốc chút, không biết tổng giám đốc có vừa lòng với căn hộ đó không?” Thư ký Trương nói: “Nếu như có chỗ nào không vừa lòng, thì anh ta có thể gọi người sửa chữa lại.”
 
Lễ nghĩa nơi làm việc.
 
Ai bảo anh ta uống rượu của Ngô Kiến Nghiệp, nên chỉ có thể cắn răng hỏi giúp thôi.
 
Sau đó  anh ta nghe thấy tổng giám đốc Ôn không hiểu sao lại hừm một tiếng, đến mức tâm trạng của tổng giám đốc là gì anh ta cũng không nghe ra.
 
Ôn Diễn: “Cậu bảo Ngô Kiến Nghiệp qua đây một chuyến, tôi tự mình nói với cậu ta là có vừa lòng hay không."
 
Thư ký Trương mở miệng, phản ứng lại rất nhanh: “Vâng ạ.”
 

Sau đó trong lòng nghĩ, nhất định phải bắt Ngô Kiến Nghiệp mời lại mình một chầu rượu nữa.
 
Sau khi đối đáp mấy câu ngắn gọn, thang máy cũng đến tầng.
 
Hội nghị thượng đỉnh sắp được tổ chức, mấy quản lý của hiệp hội phiên dịch đến tìm đơn vị tổ chức hội nghị, cuối cùng lại xác nhận lần nữa quy trình và hạng mục công việc. 
 
Mấy lần trước trong số những người đến đều có Đới Xuân Minh, nhưng từ sau khi Đới Xuân Minh và học trò của mình gặp nhau ở tập đoàn Hưng Dật, ông ta đã không đi qua bên này chỗ cùng tổng giám đốc Ôn tổ chức cuộc họp nữa.
 
Hôm nay coi như lần hội nghị cuối cùng trước khi hội nghị thượng đỉnh bắt đầu, thế nên người chủ của hiệp hội cũng đến.
 
Hội nghị thượng đỉnh lần này có sự tham gia của mười lăm quốc gia rải rác từ năm châu lục, liên quan đến công bố mới nhất của Liên Hợp Quốc về Công ước Liên Hợp Quốc về Hợp đồng mua bán hàng hóa quốc tế, chính vì vậy mà cả hai giới chức và doanh nghiệp đều rất coi trọng.
 
“Vì để tránh phiền phức do không cùng khẩu âm có thể sẽ gây ra, ở trong hội nghị ngoại trừ sắp xếp phiên dịch Trung Anh ra thì chúng tôi còn sắp xếp cả phiên dịch viên chuyên nghiệp tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha và cả tiếng Đức nữa.”
 
Người phụ trách thuyết minh nhắc nhở mọi người kiểm tra văn bản photo bên cạnh tay mình.
 
“Đây là danh sách những người sẽ phiên dịch cabin trong hội nghị, tổng giám đốc Ôn mời ngài xem qua.”
 
Công việc phiên dịch cabin là một công việc vô cùng vất vả, những hội nghị nhìn chỉ ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, đặc biệt là kiểu hội nghị quốc tế như này, nội dung mang tính chuyên môn cao, tần suất của các từ vựng học thuật xuất hiện rất nhiều, đòi hỏi tính chuyên môn và tố chất tâm lý của người phiên dịch đều phải rất cao.
 
Chính vì điều này toàn bộ quá trình diễn ra hội nghị không thể chỉ dùng một người phiên dịch, kiểu công việc đòi hỏi năng lực ghi nhớ cao này, nhân viên phiên dịch cần phải thay đổi ca liên tục, để có thể đảm bảo cả quá trình làm việc não bộ được cung cấp đầy đủ oxy, mạch suy nghĩ rõ ràng mà không được phân tâm, có thể trong quá trình làm việc nhanh chóng dịch ra ngôn ngữ gốc, đồng thời trong thời gian ngắn giải thích ngữ nghĩa, sau đó lại chuẩn xác dùng ngôn ngữ gốc trong thời gian ngắn biểu đạt lại lời mà người nói muốn nói.
 
Những người ở đây đều là những người được chọn lựa kỹ lưỡng, không cần phải hoài nghi về trình độ chuyên nghiệp của họ.
 
Nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả hiệp hội phiên dịch đều không thể gánh nổi trách nhiệm này.
 
Ôn Diễn tin tưởng vào sự tuyển chọn của chủ tịch hiệp hội, ánh mắt không dừng lại nhiều trên tờ danh sách.
 
Bởi vì trước đó cả hai bên đã tổ chức mấy cuộc họp về vấn đề phiên dịch rồi, thế nên lần hội nghị cuối cùng thời gian họp cũng không quá dài.
 
Cuối cùng chủ tịch hiệp hội hỏi tổng giám đốc Ôn về các vấn đề sắp xếp sau hội nghị.
 
“Tiệc rượu sau khi hội nghị kết thúc, cậu xem để bên tôi sắp xếp phiên dịch đi theo cậu hay là bên cậu tự mình sắp xếp người?”
 
Tập đoàn Hưng Dật không thiếu nhân tài phiên dịch, đương nhiên điều này không hề ảnh hưởng đến chủ tịch hiệp hội phiên dịch chủ động nhiệt tình sắp xếp cho anh.
 
“Bên này của tôi có người rồi.”  Ôn Diễn lịch sự từ chối: “Làm phiền chủ tịch phí tâm.”
 
Chủ tịch hào phóng nói: “Làm gì có, thế tổng giám đốc Ôn, chúng ta hẹn gặp tại hội nghị thượng đỉnh nhé.”
 
Hội nghị kết thúc, đoàn người đang muốn rời đi, Ôn Diễn hất cằm với thư ký Trương, thư ký Trương hiểu ý lập tức đi lên phía trước mời chủ tịch ở lại.
 
Ngược lại, chủ tịch cũng không cũng ngại đến phòng làm việc của tổng giám đốc Ôn uống trà, vui vẻ đồng ý.
 
Đương nhiên ông ta đoán ra được chắc là tổng giám đốc Ôn có chuyện muốn nói nên mới mời ông ta uống trà.
 
“Nhưng tổng giám đốc Ôn mời tôi đến phòng làm việc, chắc không đơn giản chỉ là uống cốc trà nhỉ?”
 
Ôn Diễn không giấu ông ta, trực tiếp nói: “Có một người muốn giới thiệu với ông.”
 
Lúc trở lại phòng làm việc sau cuộc họp, trợ lý Trần đang muốn xuống tầng đón người.
 
Ôn Diễn gọi trợ lý lại: “Người đến chưa?”
 

“Đến dưới tầng rồi.” Trợ lý Trần nhịn không được nói: “Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô Thịnh ở đầu bên kia điện thoại, có cần bảo người pha cho cô ấy cốc trà không ạ?”
 
Thịnh Nịnh là một người rất có khái niệm về thời gian, cô nói là lập tức đến thì đó tuyệt đối là phi như bay vội vàng đến.
 
Cho dù cô không hề biết rốt cuộc bản thân bị gọi đến là vì lý do gì.
 
Tuy bình thường cô thích nịnh nọt mấy cái không cần thiết, nhưng đích thực là một cô gái trẻ có thái độ làm việc nghiêm túc.
 
Ôn Diễn hơi nhướng mày, gật đầu: “Pha cho cô ấy đi.”
 
Tuy Thịnh Nịnh không muốn đối mặt với Ôn Diễn, nhưng dù thế nào anh cũng là bên A của cô, cho dù coi như là công việc bình thường, bên A muốn gặp mặt cô, cô cũng không thể không đến.
 
Cô vẫn không hề biết sự đúng giờ hôm nay của bản thân sẽ mang đến cho mình cơ hội gì, một lòng nghĩ đến chính là đừng đến muộn nếu không lại phải bị châm chọc một hồi.
 
Lúc trợ lý Trần dẫn cô lên lầu, vì văn phòng làm việc của Ôn Diễn và văn phòng làm việc của tổng tài ở cạnh nhau, lúc này vừa hay Ôn Diễn đang đứng ở trước cửa phòng của tổng giám đốc.
 
Đúng lúc đụng phải.
 
Trong lòng Thịnh Nịnh nghĩ nhà tư bản này lại không ngồi ở trong phòng làm việc của mình nhàn nhã uống trà đợi cô đến.
 
Rõ ràng cô vội vã đi đến, trên người vẫn còn mùi vị của gió lạnh, khuôn mặt từ trước đến giờ vốn trắng bệch không hơi máu giờ bị gió thổi đỏ ửng hai má.
 
Hai con ngươi vẫn rất sáng như cũ, xem ra dường như không hề bởi vì chuyện hiểu lầm lần trước với anh mà chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
 
Có thể chuyện Ôn Diễn tìm đến Thịnh Nịnh là một sai lầm.
 
Ôn Diễn đã có thói quen xác định quan hệ rõ ràng đối với những người khác, nhưng mấy ngày nay, anh càng lúc càng khó có thể phân định được Thịnh Nịnh nên là kiểu quan hệ nào của anh.
 
Rõ ràng là để Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông chia tay có rất nhiều cách, cố tình anh lại do dự không quyết, lựa chọn phương pháp mất thời gian lại không bảo đảm này, tương đương với việc đặt thành công hay thất bại lên trên người Thịnh Nịnh, lại còn thêm vào một căn hộ.
 
Tuy rằng trước mắt căn hộ vẫn đứng tên anh nhưng cô gái này đã vào ở rồi, thậm trí ở trong phòng của anh nhàn nhã ăn gà rán.
 
Thậm chí, cấp dưới của anh Ngô Kiến Nghiệp hoàn toàn phục vụ cô như nữ chủ nhân.
 
Rất hoang đường buồn cười, đúng là giống như một vở hài kịch.
 
Hôm đó cô phủ định như thế, rất tốt, anh cũng không muốn có liên quan cá nhân quá nhiều với một cô gái trong mắt chỉ có tiền này.
 
Hội nghị thượng đỉnh cần phiên dịch, Ôn Diễn cho cô cơ hội này, để cô làm phiên dịch cho anh.
 
Cái này hoàn toàn là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường trong xã hội, Thịnh Nịnh cũng không khác mấy so với thư ký Trương, trợ lý Trần và mấy người cấp dưới.
 
Những hiểu lầm lúc trước là bởi vì các tình huống không hề biết trước dẫn đến và sự buồn bực quấy nhiễu mấy ngày gần đây không gặp mặt lại bỏ đi hết, cũng có thể sẽ theo mối quan hệ bình thường giữa hai người bọn họ mà dần dần biến mất.
 
Ôn Diễn ngồi tính toán rõ ràng với cô gái này ở trong lòng.
 
Thay vì không gặp mặt cũng khiến cho trong lòng buồn bực vì cô, vẫn không bằng kéo cô đến trước mặt mình, xem xem rốt cuộc cô có chỗ nào khiến anh buồn bực, dứt khoát lấy độc trị độc, xem bệnh kê đơn.
 
Hiện tại Thịnh Nịnh đang đứng ở trước mặt anh, quả nhiên trong lòng không còn buồn bực như vậy nữa.
 
Thịnh Nịnh đối mặt với Ôn Diễn, thực ra vẫn hơi hơi khó xử, đặc biệt là gặp anh ngoài đời, lại khiến cho cô nhớ đến cơn ác mộng của mình vào tuần trước.

 
Đúng là mắc bệnh nặng mới mơ thấy giấc mơ vừa xấu hổ vừa đáng sợ đó.
 
Cách mấy ngày không gặp Ôn Diễn, cô cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình của bản thân khi đối mặt với anh, giọng điệu bình thường: “Chào buổi chiều tổng giám đốc Ôn.”
 
Ôn Diễn ừm một tiếng, rõ ràng còn bình thản hơn cô rất nhiều: “Vào đi.”
 
Thịnh Nịnh cho rằng là phải đến văn phòng làm việc của Ôn Diễn nói chuyện riêng, còn nghĩ hôm nay cho dù như thế nào vẫn phải khống chế cảm xúc cho tốt, cho dù Ôn Diễn bên A này có mỉa mai cô, cô cũng phải bình thản, làm một bên B hoàn mỹ, đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không đáp lại, tôn kính bên A như trời, tóm lại phải hầu hạ bên A thật tốt rồi nói.
 
Ai biết thế mà bên trong phòng làm việc vẫn còn một người đang chờ.
 
Chủ tịch hiện tại của hiệp hội phiên dịch là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ nho nhã, lúc đứng dậy thấy Thịnh Nịnh rõ ràng hơi ngạc nhiên.
 
“Tôi nhớ em là sinh viên của giáo sư Đới?”
 
“Vâng ạ, em tên là Thịnh Nịnh, xin chào.” Thịnh Nịnh cúi đầu chào, lại lập tức quay đầu nhìn Ôn Diễn: “Đây là?”
 
“Tôi đồng ý giúp cô, nhưng không đồng ý là sẽ giúp cô sắp xếp hết tất cả” Ôn Diễn lạnh nhạt nói “Tôi chỉ là cung cấp cho cô một cơ hội, còn cô có thể bắt được cơ hội này không không hoàn toàn dựa vào bản thân cô.”
 
Thịnh Nịnh sững sờ nhìn anh một lúc.
 
Hóa ra anh gọi cô đến là có ý này.
 
Mãi cho đến khi Ôn Diễn bị cô nhìn chằm chằm đến mức nhìn ra chỗ khác, không kiên nhẫn thúc giục: “Còn đơ ra đó làm gì?”
 
Thịnh Nịnh lập tức tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Tôi sẽ biểu hiện thật tốt.”
 
Tốt xấu gì mấy năm nay cũng làm thêm không ít việc, đi theo Đới Xuân Minh gặp không ít người, cô vẫn có vài phần kinh nghiệm, vì vậy tuy căng thẳng lại vẫn có thể duy trì được dáng vẻ thong dong.
 
Bởi vì liên quan đến giáo sư Đới, lúc trước chủ tịch cũng từng gặp Thịnh Nịnh.
 
Lúc trước giáo sư Đới vô cùng coi trọng sinh viên này, hễ có hội nghị có thể dẫn theo sinh viên theo học tập thì ông ta đều sẽ dẫn Thịnh Nịnh theo
 
Gần đây không biết vì nguyên nhân gì mà ít đi, đặc biệt là lần hội nghị thượng đỉnh lần này, giáo sư Đới trực tiếp đề xuất muốn dẫn cháu gái của mình theo.
 
Người của hiệp hội cũng không có ý kiến gì, suy cho cùng cũng chỉ là có nhiều hơn một sinh viên ngồi bên cạnh nghe mà thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ là sau này nghe nói bị tổng giám đốc Ôn bên này không đồng ý.
 
Danh ngạch của cháu gái không còn nữa, giáo sư Đới cũng vẫn không lựa chọn dẫn Thịnh Nịnh.
 
Tóm lại là một học trò khác, những đồng sự khác cũng ngại không hỏi nguyên nhân, sau khi danh sách được chốt, chuyện này cũng coi như là bỏ qua.
 
Chủ tịch không ngờ được rằng thế mà sự có mặt của Thịnh Nịnh trong danh ngạch là do bên tập đoàn Hưng Dật sắp xếp.
 
Ông ta với Thịnh Nịnh nói chuyện khoảng nửa tiếng, sau đó lấy lý do là có việc bận cần phải xử lý, rời khỏi phòng làm việc của Ôn Diễn.
 
“Em là một sinh viên ưu tú.” Trước lúc rời đi, giọng điệu chủ tịch hòa nhã nói chuyện với Thịnh Nịnh: “Cho những người trẻ tuổi như các em này cơ hội học tập là lẽ đương nhiên.”
 
Chủ tịch đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người.
 
Thịnh Nịnh không xác định được nhìn Ôn Diễn: “Biểu hiện vừa nãy của tôi ổn không?”
 
“Không tồi.” Ôn Diễn nói: “Cô có thể đi hội nghị thượng đỉnh rồi.”
 
Thịnh Nịnh hiểu ý của anh.
 
Một bên trực tiếp vượt qua Đới Xuân Minh, giới thiệu cô cho chủ tịch, coi như là giúp đỡ cô rồi; ngoài ra cũng là khảo sát trình độ chuyên nghiệp của cô, xem cô có thể qua vượt qua được ánh mắt của chủ tịch không, nếu như chủ tịch khẳng định cô thì Ôn Diễn tìm cô làm phiên dịch cũng coi như không lỗ.
 
Cũng chính là nói nếu như cô vừa nãy không “phỏng vấn thành công” với bên chủ tịch đó, cho dù Ôn Diễn cho cô cơ hội này, cô cũng không thể đi hội nghị thượng đỉnh.
 
Đúng là người đàn ông không bao giờ chịu thiệt.
 
Trừ kinh ngạc vui mừng ra, không hiểu sao Thịnh Nịnh lại hơi tò mò hỏi: “Thế cái này tôi còn tính là đi cửa sau không?”

 
“Hả?” Ôn Diễn lạnh nhạt nói “Coi như là một nửa cửa sau.”
 
Một nửa cửa sau thì đó cũng là cửa sau.
 
Thịnh Nịnh không phải là người không biết đạo lý có ơn thì phải trả, thế nên cô rất dứt khoát nói với Ôn Diễn: “Cảm ơn ngài.”
 
“Ừm.” Lúc này Ôn Diễn đã cúi đầu nhìn văn kiện, xua tay đuổi người: “Cô quay về đi, hẹn gặp ở hội nghị thượng đỉnh.”
 
Thịnh Nịnh lại do dự muốn nói lại thôi: “Còn có chuyện.”
 
“Cái gì?”
 
“......Tiền công.” Thịnh Nịnh mù mịt nói “Làm phiên dịch cho anh không có tiền công à?”
 
Ôn Diễn nhướng mi nhìn cô một lúc hỏi: “Có phải là cô quên mất cô từng nói cái gì với tôi không?”
 
Thịnh Nịnh sững sờ, cẩn thận nhớ lại từng câu bản thân nói với Ôn Diễn.
 
Ôn Diễn thấy gương mặt mờ mịt của cô, vẻ mặt hơi sầm xuống: “Đúng là cô Thịnh chỉ nịnh nọt xuôi, chỉ nói được cái miếng,  thuận tay quên luôn.”
 
Thịnh Nịnh vẫn không nhớ ra, ở trước mặt Ôn Diễn, cô nịnh hót quá nhiều.
 
“Năng lực ghi nhớ của tôi không tốt bằng ngài.” Vẻ mặt cô bối rối: “Hay là ngài gợi ý cho tôi một chút?”
 
“Cô nói nếu như tôi cần phiên dịch tạm thời, lúc nào cũng có thể tìm cô.” Nói đến đây, Ôn Diễn cố ý gia tăng ngữ điệu nhấn mạnh: “Miễn phí.”
 
Bỗng dưng Thịnh Nịnh tỉnh ngộ.
 
Cô nhớ ra rồi.
 
Đúng là lúc đó cô có nói như vậy, là trước khi Ôn Diễn giở trò cạm bẫy hợp đồng với cô, là lúc cô cho rằng Ôn Diễn thực sự là một tư bản cừu có thể dễ dàng cạo lông.
 
Thịnh Nịnh không muốn thừa nhận, thế là chỉ có thể tìm lý do thử lừa gạt nói đạo đức với anh: “Ngài có tiền như vậy, lại tiết kiệm tiền công của nhân viên tạm thời?”
 
“Tôi là đang cho cô bài học” Vẻ mặt Ôn Diễn vô cảm nói: "Để cô biết được sau này cùng người khác nói chuyện nhất định phải dùng não.”
 
Thịnh Nịnh không có cách nào phản bác, ôm hy vọng cuối cùng hỏi: “Ngài không trả công thật à?”
 
Người đàn ông công chính nghiêm minh: “Không cho.”
 
Thịnh Nịnh lại có ý đồ nói pháp luật với anh: “Nhưng anh như vậy là vi phạm luật lao động đó.”
 
Ôn Diễn lại hoàn toàn không để tâm đến cô, tiếp tục làm thinh nói: “Cô có thể lựa chọn không đi hội nghị thượng đỉnh lãng phí sức lực lao động.”
 
"..."
 
Mỗi lần chỉ cần cô thay đổi ấn tượng với nhà tư bản một chút, anh lại lập tức dùng giày ném lên trên người cô một cái quay về thực tại, tàn nhẫn nói cho cô biết.
 
Mãi mãi không thể nào tin vào lương tâm của nhà tư bản, moạ nó đều là giả.
 
Thịnh Nịnh cúi đầu giọng điệu ủ rũ nói: “Anh đây là bạch phiêu* tôi.”
 
Bạch Phiêu: Chơi xong không trả tiền, từ Phiêu (嫖) là gái điếm.
 
Ôn Diễn bị lời buộc tội này của cô làm cho không hiểu sao nghẹn họng, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, giọng điệu nghiêm khắc trách cứ nói: “....Cô là một cô gái đó, có thể ăn nói dè dặt một chút được không.”
 
Thịnh Nịnh đang định giải thích với anh về hàm ý của từ “bạch phiêu” lại nghe thấy anh thấp giọng vì bản thân giải thích: “Còn chưa có chạm vào đầu ngón tay của cô, thì làm gì có chuyện chơi nhỉ?”
 
"..."

 

Bình Luận (0)
Comment