Chương 94
Nghiến răng cũng không phải là thói quen tốt gì, Ôn Diễn không ngại nhưng chính Thịnh Nịnh để ý.
Mà Thịnh Thi Mông ngồi bên cạnh đã hoàn toàn chìm đắm, đôi mắt tràn đầy tình yêu, chỉ chờ hai người nói thêm chút để hăng hái lắng nghe.
Thịnh Nịnh chỉ có thể cưỡng ép kết thúc đề tài này qua loa.
“Không nói nữa, em ăn cơm, cúp máy trước.”
Vẻ mặt Thịnh Thi Mông thất vọng.
“Đợi một lát.” Ôn Diễn nói.
“Còn có việc gì sao?”
Người đàn ông thở dài ở đầu dây bên kia, giọng điệu bất mãn hỏi: “Thực sự phải đợi đến tháng sáu hả?”
Thịnh Nịnh đang định nói tốt nhất là đợi đến tháng sáu, sau đó lại bị Thịnh Thi Mông dùng sức lắc lắc bả vai, bị cô ấy dùng khẩu hình rống giận: Không thể!!!
“... Không, thời gian gặp mặt giữa chừng vẫn có.”
Dưới ánh mắt trợn trừng của Thịnh Thi Mông, Thịnh Nịnh đành phải sửa lời.
“Cảm ơn sếp Thịnh đã dành thời gian yêu đương với anh trong lúc bận rộn.” Ôn Diễn cười khẽ, rất chính trực nói: “Chuẩn bị tốt cho kỳ thi đi.”
Cúp điện thoại, Thịnh Nịnh hận không thể một mình cô chia thành ba người.
Một để chuẩn bị cho kỳ thi, một để viết luận án, một để yêu, quá tốt.
Cố tình Thịnh Thi Mông lại không hiểu nỗi buồn rầu của cô, còn dạy cho cô.
Đọc Full Tại truyenggg.com
“Chị, đừng tưởng rằng xác định quan hệ chính là Happy Ending, yêu đương là một quá trình, không phải kết quả, nếu chị không để ý như vậy thì sự mới mẻ sẽ trôi qua rất nhanh, đến lúc đó chờ thời gian ngọt ngào trôi qua, chị và tổng giám đốc Ôn sẽ như thế nào?”
Thịnh Nịnh nghe thế nhíu mày: “Thế thì làm sao bây giờ?”
Hỏi đến điểm quan trọng rồi.
Bậc thầy tình yêu Thịnh Thi Mông dùng đũa gõ khay cơm, lại ho khan hắng giọng, lúc này mới đứng đắn nói: “Bình thường mà nói, yêu đương chia thành bốn giai đoạn, một là thời kỳ ngọt ngào, cũng chính là thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, lúc mới ở bên nhau, hai người nhìn chỗ nào đối phương cũng tốt, ở trong trạng thái bao dung tuyệt đối với đối phương, cho dù phát hiện ra một ít tật xấu của đối phương thì cũng tự động xem nhẹ.”
“Hai là thời kỳ chán ghét, trong mấy lần yêu đương của bản thân em, bình thường thường chia tay ở giai đoạn này. Hai người càng ngày càng quen thuộc với nhau nhưng lúc này cảm giác yêu nhau đã biến mất, hai người phát hiện ra tật xấu của đối phương sau đó có mâu thuẫn rồi cãi nhau, sau đó sẽ cảm thấy hai người cũng không thích nhau như vậy.”
“Ba chính là thời kỳ tiếp thu, bởi vì mỗi người đều là độc nhất vô nhị, là duy nhất, trên thế giới này không có hai linh hồn nào phù hợp tuyệt đối một trăm phần trăm. Bởi vì không nỡ từ bỏ mối quan hệ này, hai người bắt đầu mài giũa lẫn nhau, bắt đầu thực sự bao dung những thiếu sót của nhau và học cách chấp nhận sự không hoàn hảo của mình.”
Thịnh Nịnh hỏi theo bản năng: “Vậy thời kỳ cuối cùng thì sao?”
“Là thời kỳ thói quen, quen với việc bên cạnh mình có thêm một người, người ấy tràn ngập vào từng chi tiết trong cuộc sống của mình, nếu một ngày nào đó không thấy người này đâu hết, chị sẽ rất không quen.” Thịnh Thi Mông vuốt cằm nói: “Đến lúc này gần như hai người có thể đi kết hôn được rồi.”
Nói tới đây, đột nhiên Thịnh Thi Mông hào hứng hỏi cô: “Chị, sau này chị và tổng giám đốc Ôn sẽ kết hôn sao?”
Ánh mắt Thịnh Nịnh lóe lên, nhẹ giọng nói: “Chắc là không.”
“...”
Thịnh Thi Mông ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.
So với cô ấy, chị gái cô ấy tỉnh táo hơn cô ấy nhiều.
Chị gái cô ấy sẽ bên nhau với tổng giám đốc Ôn, hoàn toàn là một kiểu xúc động mà thôi, là kiểu xúc động không kiềm chế được muốn ở cùng một chỗ với anh cho nên căn bản là không nghĩ tới tương lai xa như vậy.
Thịnh Nịnh tạm thời buông bỏ bản năng xu lợi tị hại* của cô vì Ôn Diễn, cũng buông bỏ từng việc trong cuộc sống của cô.
*Xu lợi tị hại: Đi theo lợi ích, né tránh việc xấu
Thịnh Thi Mông hiểu Thịnh Nịnh cho nên cô ấy hiểu chị gái lấy hết bao nhiêu dũng khí mới bên nhau với tổng giám đốc Ôn.
Cũng không biết bên tổng giám đốc Ôn có nghĩ như vậy hay không.
"Ài, mặc kệ, đêm nay có rượu đêm nay say, ngày mai chia tay cũng không thiệt thòi, nói chuyện yêu đương với người mình thích, hơn nữa còn là Ôn Diễn, dù sao chắc chắn không lỗ là được rồi.” Thịnh Thi Mông lạc quan hơn cô rất nhiều, cười nói: “Hưởng thụ thật tốt đi.”
Thịnh Nịnh cũng cười rộ lên.
Gì mà bốn giai đoạn, có thể cầm cự đến giai đoạn thứ hai là may mắn lắm rồi.
Hai chị em nhìn nhau cười, không cần nói nhiều cũng biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
“À đúng rồi, chuyện căn hộ kia làm sao bây giờ?” Đột nhiên Thịnh Thi Mông nhớ tới chuyện này, không khỏi lo lắng nói: “Chuyện hai chị em mình hợp mưu, định giấu tổng giám đốc Ôn mãi sao?”
Thịnh Nịnh nói: “Chị định đợi tới khi bận rộn trong khoảng thời gian này xong thì tìm mẹ chị mượn tiền, sau đó mua lại căn hộ trong tay anh ấy.”
Thịnh Thi Mông ngẩn ra, hỏi: “Chị không trực tiếp thẳng thắn với tổng giám đốc Ôn sao?”
Thịnh Nịnh lắc đầu.
“Chị sợ sau này anh ta biết, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người sao?”
Lời này của Thịnh Thi Mông hỏi cẩn thận, Thịnh Nịnh lại lắc đầu lần nữa, thản nhiên nói: “Chị sợ giữa em và Ôn Chinh không còn đường cứu sống nữa.”
“...”
Vẻ mặt Thịnh Thi Mông dại ra, hơn nửa ngày mới tung ta lúng túng hỏi: “Đường cứu sống gì?”
“Ôn Diễn nói em trai anh ấy thật sự thích em.” Thịnh Nịnh nói: “Mặc kệ ngay từ đầu cậu ấy dùng mục đích gì để yêu đương với em thì tóm lại em đã tống cổ cậu ấy vào tù rồi.”
Đối với việc Ôn Chinh rơi vào tay cô ấy, Thịnh Thi Mông nên cảm thấy tự hào.
Nhưng cô ấy lại không có.
Không thể không nói tác dụng của mối tình này chậm nhưng quá lớn.
Ngay từ đầu cà lơ phất phơ, không ai coi mối quan hệ này là thật, giống như thu thập chiến lợi phẩm, coi đối phương trở thành con mồi mình bắt được, chỉ là Thịnh Thi Mông rõ ràng nhận ra Ôn Chinh không phải con mồi nghe lời, vì thế cũng không trao toàn bộ tấm lòng của mình để làm mồi nhử, mà Ôn Chinh lại cho rằng cô ấy là con mồi đơn thuần vô hại vì thế buông bỏ đề phòng đồng thời trao hết tất cả tấm lòng.
“Chị không cần để ý em với Ôn Chinh thế nào.” Thịnh Thi Mông phóng khoáng khoát tay áo: “Gần đây em đã đăng trong vòng bạn bè tuyên bố khôi phục độc thân, vừa lúc có một đàn anh nghiên cứu muốn hẹn em, sau khi chị ăn cơm xong còn đến thư viện đọc sách không? Nếu đi em sẽ không hẹn với chị, em đi ra ngoài chơi với đàn anh.”
Thịnh Nịnh hỏi theo bản năng: “Đàn anh?”
“Ừm, gần đây đàn anh cũng vừa mới chia tay bạn gái yêu xa của anh ta.” Thịnh Thi Mông thờ ơ nói.
-
Sau khi ăn cơm xong, Thịnh Nịnh tiếp tục trở về thư viện chiến đấu hăng hái, mà hôm nay Thịnh Thi Mông rảnh rỗi, chuẩn bị đi hẹn với đàn anh.
Thịnh Thi Mông lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng vui vẻ, bình thường bên cạnh không thiếu người theo đuổi, lúc độc thân còn tiếp xúc cùng với mấy nam sinh.
Nhưng một khi cô có bạn trai, cô sẽ chủ động tránh xa các chàng trai khác cho nên bắt đầu từ năm ngoái, cô có bạn trai ngoài trường thì không có bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào với các chàng trai khác nữa, bình thường ngoại trừ đi học hoặc hoạt động tập thể, các chàng trai khác cũng rất khó nhìn thấy Thịnh Thi Mông.
Tốc độ thay bạn trai của Thịnh Thi Mông rất nhanh, người bạn trai ngoài trường này cô hẹn hò khá lâu, ngay khi người khác đều cho rằng Thịnh Thi Mông đã gặp được tình yêu đích thực thì cô lại đăng bài chia tay lên vòng bạn bè.
Đàn anh này chính là đối tượng đầu tiên Thịnh Thi Mông quyết định tiếp xúc sau khi chia tay.
Không vì lý do khác, đại khái là người vừa mới thất tình không có tâm trạng bắt đầu một cuộc tình mới nhanh như vậy, cô sắp tốt nghiệp, đàn anh còn hẹn cô, rõ ràng không phải thật lòng muốn bắt đầu một cuộc tình yêu mới, có khi mục đích hẹn cô cũng là tìm người để giết thời gian, thuận tiện chữa thương thư giãn, Thịnh Thi Mông không có gánh nặng, cũng coi như là giết thời gian.
Đàn anh nói muốn đi công viên giải trí, vốn là muốn đi tàu điện ngầm nhưng Thịnh Thi Mông suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy trực tiếp lái xe thuận tiện hơn.
Dù sao cô ấy cũng có một chiếc MINI, là bạn trai cũ tặng, chuyện này cả Khoa đều biết, đương nhiên đàn anh cũng biết.
Vì thế đến giờ hẹn, cô chở đàn anh vừa lái đến cổng trường thì nhìn thấy ven đường có đậu một chiếc xe thể thao.
Thịnh Thi Mông mở to hai mắt, nhận ra đó là xe của Ôn Chinh.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Cô ấy muốn bỏ qua chiếc xe này, kết quả thị lực của chủ chiếc xe này cũng tốt như cô, hơn nữa kỹ thuật lái xe cũng tốt hơn cô, cứ lái xe về phía cô ấy như vậy, Thịnh Thi Mông còn chưa lái xe ra đường đã bị anh ta chặn ở cổng trường mất tiêu.
Mặt mày đàn anh mê mang: “Ủa chiếc xe thể thao này cũng chơi ăn vạ hả?”
Thịnh Thi Mông thở dài, lúc này có một người đàn ông bước xuống từ trên xe thể thao xuống.
Cao gầy mảnh khảnh, áo quần trên người và chiếc xe thể thao này giá cả đều không hề rẻ, mặt rất đẹp trai, là ngoại hình mỹ nam mặt trắng tiêu chuẩn, thái độ tư thế lại rất cà lơ phất phơ, anh đi tới, gõ gõ cửa sổ xe Thịnh Thi Mông.
“Thật ngại quá, chờ em một chút.”
Thịnh Thi Mông đành phải cười xin lỗi đàn anh sau đó xuống xe.
Cô ấy vừa xuống xe, Ôn Chinh tháo kính râm ra, lộ ra đôi mắt hẹp dài như hồ ly của mình, bên trong là cực kỳ khó chịu.
Anh lười biếng chỉ vào xe bằng kính râm: “Em lái xe anh tặng em chở tên đàn ông khác à?”
“...”
Cô không biết anh sẽ chặn mình ở cổng trường.
“Đúng lúc.” Thịnh Thi Mông dứt khoát nói: “Xe này trả lại cho anh, anh bảo người lái xe đi đi, tôi đi tàu điện ngầm với đàn anh tôi.”
“Anh không cần.” Ôn Chinh nhíu mày: “Nào có đạo lý tặng rồi mà lấy lại chứ.”
Thịnh Thi Mông thở dài: “Vậy phiền anh dời xe ra một chút, đừng cản đường tôi.”
Ôn Chinh thờ ơ, tự hỏi mình: “Em và cậu ta đi đâu?”
“Liên quan tới anh không?” Thịnh Thi Mông nói: “Tôi còn chưa hỏi anh, anh đến trường tôi làm gì?”
Ôn Chinh mím môi nói: “Ngoại trừ tìm em còn có thể làm gì?”
“Vậy anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Thịnh Thi Mông hỏi thẳng thắn, Ôn Chinh há môi nửa ngày, lúc này mới cuốn đầu lưỡi úp úp mở mở nói: “... Mông Mông, chuyện hai chúng ta chia tay, nếu không em lại suy nghĩ lại đi.”
“...”
“Anh thừa nhận trước kia anh rất ăn chơi trác táng, ngay từ đầu mục đích yêu đương với em cũng không đơn thuần, em lại là lần yêu đương đầu tiên, đối với chuyện yêu đương này thì suy nghĩ đơn thuần tốt đẹp, lại gặp được người đàn ông như anh, không những không cho em bất kỳ lời hứa hẹn nào mà còn đưa em về nhà, ngày đó em bị bố anh nói như vậy cho nên em muốn chia tay anh có thể hiểu.” Ôn Chinh thở dài, nghĩ thầm người đến rồi còn cần mặt mũi gì, dứt khoát mở rộng nói: “Nhưng em phải tin anh, bây giờ anh thật sự thích em, muốn ở bên nhau với em.”
Thịnh Thi Mông trợn mắt há hốc mồm, liên tiếp lui về phía sau vài bước lớn.
“Em trốn cái gì?” Ôn Chinh bất mãn nói.
Thịnh Thi Mông hơi loạn, lắc đầu nói: “Anh đừng như vậy, đã chia tay rồi còn đùa kiểu này.”
“Anh không đùa với em.” Ôn Chinh nói: “Anh nghiêm túc đấy.”
Thịnh Thi Mông không muốn nói với anh nữa, trước cổng trường có một chiếc xe thể thao dừng lại, còn chặn một chiếc MINI, thật sự quá khiến người ta chú ý.
“Noi sau đi.” Cô đưa tay che mặt, vội vàng định đi: “Anh về trước đi.”
Ôn Chinh cũng hơi mất mặt, cảm thấy đề nghị này của anh trai mình thật sự là mất mặt đàn ông, chỉ có điều nếu đã tới thì không thể tay không mà về, vì thế không để ý đến người khác vây xem, sửng sốt hơi bướng bỉnh nói: “Vậy em phải bỏ anh ra khỏi danh sách đen trên WeChat trước đã, nếu không anh muốn tìm em thì vhỉ có thể đi tìm trực tiếp.”
Thịnh Thi Mông gật đầu: “Được, anh mau tới chỗ nào thì về chỗ đó đi.”
Ôn Chinh thấy cô buông lỏng, lúc này mới nhượng bộ.
Trước khi di chuyển xe, anh nhìn về phía người ngồi trong xe, nhàn rỗi đánh giá người ta một cái rồi khinh thường nhếch môi cười.
Xe Ôn Chinh vừa nhường đường, gần như Thịnh Thi Mông lập tức đạp chân ga rời đi.
Rốt cuộc bỏ xa cổng trường và xe của Ôn Chinh phía sau thì lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong ấn tượng của cô Ôn Chinh không phải người như vậy, cũng tuyệt đối không làm được những chuyện này, một người đàn ông ngoắc ngoắc ngón tay là phụ nữ tới, sao đột nhiên lại biến thành ấu trĩ như vậy?
Cô đang tự nhủ vì sao Ôn Chinh không thích hợp, đàn anh trên ghế phụ mở miệng.
“Đó có phải là bạn trai cũ của em không?”
Nghe nói bạn trai cũ ngoài trường của Thịnh Thi Mông là một ông chủ nhỏ phú nhị đại, chắc là người vừa rồi.
“Hả? Ừm.” Giọng điệu Thịnh Thi Mông xin lỗi: “Đừng để ý nhé.”
“Không đâu.” Đàn anh lại hỏi: “Anh ta tới kêu em tới trả xe sao?”
“Không phải.”
“Giá xe này của em cũng không rẻ, anh đề nghị em trả lại xe cho bạn trai cũ đi, dù sao đây cũng không phải đồ của em.” Đàn anh muốn nói lại thôi, xuất phát từ góc độ bạn trai cũ của Thịnh Thi Mông mà thử thăm dò nói: “Dù sao đàn ông cũng là đàn ông, vì mặt mũi nên mới nói cần trả lại nhưng con gái vẫn nên có tự giác một chút, đã chia tay mà vẫn còn lái xe của bạn trai cũ, cũng khó bảo đảm người khác sẽ không nghĩ lung tung, anh nói đúng không đàn em?”
Những thứ Ôn Chinh tự mình tặng cho cô, cô muốn trả lại anh cũng không cần, ngược lại lại có tên đàn ông khác quan tâm thay anh.
“Ừm.” Thịnh Thi Mông giả bộ bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói: “Cảm ơn đàn anh đề nghị, em sẽ trả lại.”
Đàn anh bị bộ dạng con thỏ trắng ngoan ngoãn nghe lời của Thịnh Thi Mông quấy nhiễu đến lòng ngứa ngáy, cảm thán nói: “Vẫn là đàn em hiểu chuyện, hiểu chuyện hơn bạn gái cũ của anh nhiều.”
Thịnh Thi Mông nghe đàn anh nói như vậy, trong lòng đại khái cũng đoán được tên này là thứ đàn ông gì, chỉ yên lặng cười mà không nói.
Không có sự đối lập sẽ không có tổn thương.
Sau mối tình tác dụng chậm mà lớn này với Ôn Chinh, không thể không nói cũng có một phần nguyên nhân là những người đàn ông khác có chất lượng cao hơn.
-
Trong nửa đầu năm nay, kỳ thì lấy chứng chỉ phiên dịch để kiểm tra trình độ phiên dịch được sắp xếp sau ngày Quốc tế Lao động, ngày đầu tiên phiên dịch miệng, ngày hôm sau phiên dịch viết, từ điểm thi ra, người Thịnh Nịnh gần như lột nửa lớp da.
Bước ra khỏi phòng thi, cô bật điện thoại lên đầu tiên.
Tin nhắn bị mắc kẹt theo điện thoại bật nguồn, gần như làm cho điện thoại rung rung rất lâu.
Cô cúi đầu nhìn xem tin nhắn gì.
Trong đó có Ôn Diễn.
Tin nhắn đầu là anh hỏi mấy giờ cô thi xong, sau khi cô nói cho anh biết thời gian, anh nói đợi đến lúc đó sẽ đến trường đón cô, bảo cô cứ đợi ở cổng trường một lát.
Kết quả là khi cô đang thi anh gửi nhắn tới, nói tạm thời có cuộc họp sắp mở cho nên sẽ tới trễ một chút.
Thịnh Nịnh: “Anh họp xong chưa?”
Chưa trả lời, chắc là còn họp.
Thịnh Nịnh nhún nhún vai, dù sao anh chưa tới, tự cô đơn giản về ký túc xá trước.
Kết quả vừa mới về ký túc xá cũng gặp Quý Vũ Hàm cũng đúng lúc vừa về từ trường thi.
Bởi vì trước khi thi cô có nói với Quý Vũ Hàm là chờ thi xong cô sẽ ra ngoài ăn cơm với Ôn Diễn cho nên Quý Vũ Hàm thi xong là về ký túc xá liền, không đợi Thịnh Nịnh về cùng.
Quý Vũ Hàm nhìn thấy cô cũng sửng sốt, ngơ ngác hỏi: “Sao cậu lại về rồi? Không ăn cơm hả?”
“Anh ấy đang họp.” Thịnh Nịnh nói: “Chắc hôm nay không đi ăn nên tớ về trước.”
Quý Vũ Hàm hỏi: “Tiên sinh Ôn nói với cậu là hôm nay huỷ hẹn à?”
“Không có, tớ đoán chắc là huỷ rồi.” Thịnh Nịnh đặt túi xách xuống, lại hỏi cô ấy: “Tối nay đi ăn Ma Lạt Thang hả?”
“Tớ nói này cô Thịnh, bạn trai cậu không nói huỷ hẹn, sao cậu biết anh ấy không gấp rút tổ chức cuộc họp cho xong để đi hẹn hò với cậu.” Quý Vũ Hàm chống nạnh nói: “Nếu cậu đi ăn Ma Lạt Thang với tớ, kết quả người ta gọi điện thoại tới, cậu định xử lý thế nào?”
Thịnh Nịnh chớp chớp mắt, nói: “Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, ngày nào cũng ăn được mà, đâu nhất thiết phải.”
Vẻ mặt Quý Vũ Hàm quở trách nhìn cô, nói có sách mách có chứng: “Mấy ngày nay cậu với tớ ngâm trong thư viện chuẩn bị thi, mỗi ngày đều tới canteen ăn cơm với tớ, ăn cơm với anh ấy được mấy bữa? Mấy lần trước tiên sinh Ôn đến trường tìm cậu, cậu vì tiết kiệm thời gian mà chỉ mang theo anh ấy đi dạo trong trường, tớ đoán chắc chắn người ta cũng đếm rõ trường mình trồng bao nhiêu cây rồi.”
Thịnh Nịnh không cách nào phản bác.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Nhưng lúc trước đúng là cô bận rộn chuẩn bị thi thật, có thể dành thời gian đưa Ôn Diễn đi dạo trường đã là cực hạn của cô rồi.
Cũng không thể vì yêu đương mà ngay cả thi cũng không thi đi.
Cô suy ngẫm về bản thân, biết sai và thay đổi: “Được rồi, tớ sẽ chờ anh ấy kết thúc cuộc họp để tới tìm tớ.”
“Bây giờ cậu cũng thi xong rồi, người ta lại bận họp, cậu đến công ty tìm người ta đi.” Quý Vũ Hàm hận sắt không thành thép nói: “Thuận tiện cho anh ấy một bất ngờ, anh ấy thấy cậu tới chắc chắn rất vui vẻ.”
Thịnh Nịnh không khỏi hỏi: “Sao cậu lại chắc như vậy?”
Quý Vũ Hàm đắc ý nhướng mày với cô: “Tớ nói cho cậu biết, bình thường bậc thầy tình yêu chia làm hai loại, một là kiểu người thân trải qua trăm trận đánh* như em gái cậu, hai là kiểu người tướng quân trên giấy thuần túy như tớ, hiểu chưa?”
*Hán việt là Thân kinh bách chiến.
“...”
“Tớ vất vả mới có thể giải phóng hôm nay, không cần bị dò từ vựng cho cậu nữa, cậu mau đi hẹn hò đi.” Quý Vũ Hàm thấy Thịnh Nịnh vẫn là một bộ dạng ngơ ngác, trực tiếp vung tay đuổi người: “Đi bảo tiên sinh Ôn dò từ vựng cho cậu đi.”
Bị bạn cùng phòng ghét bỏ, Thịnh Nịnh mím môi nói: “Vậy tớ đến công ty của anh ấy tìm anh ấy đây.”
“Thay một chiếc váy nhỏ xinh đẹp xong rồi trang điểm nữa đi.” Quý Vũ Hàm nói: “Dù sao cũng muốn cho người ta một bất ngờ, thì bất ngờ toàn bộ luôn đi.”
Thịnh Nịnh là người có lực hành động rất mạnh, được Quý Vũ Hàm nhắc nhở một phen, cô lập tức bắt đầu chấp hành.
“Ok.”
Sau đó, cô mở tủ quần áo và bắt đầu chọn quần áo.
Gần đây thời tiết nóng ấm dần lên, quần áo trên người cũng càng ngày càng mỏng, bên ngoài đã có cô gái can đảm mặc áo hai dây ra ngoài.
Mùa đông chê thời tiết lạnh mặc nhiều lắm, bây giờ vất vả lắm trời mới nóng lên thì lại bắt đầu rối rắm mặc cái này có thiếu vải quá hay không.
Quý Vũ Hàm thấy cô chuyên tâm chọn quần áo, từ trong ngăn kéo của mình lấy ra một thứ, sau đó lặng lẽ đi tới bên cạnh Thịnh Nịnh, nhét cho cô.
“Mang theo, lần trước tớ với đàn em đi toạ đảm bệnh AIDS phát cho, cho tớ một con cẩu độc thân thì dùng cái rắm nên không có cơ hội dùng” Quý Vũ Hàm nháy mắt mấy cái, có ý nói: “Tớ thấy cậu rất cần, lỡ hôm nay cậu với tiên sinh Ôn tình đầu ý hợp kìm lòng không được thì có mà dùng.”
Sắc mặt Thịnh Nịnh dại ra, chờ phản ứng lại, lập tức nghiêm từ chối: “Không cần.”
Quý Vũ Hàm bị giọng điệu kiên cường chính trực lẫm liệt của cô dọa đến mức rụt tay lại.
Thế mà lại tự tin như vậy.
Chờ đến lúc đó trước hoa dưới trăng*, uống ly rượu tình yêu này, ngẩng đầu lên coi cô có giữ vững sự tự tin này không.
*Hoa tiền nguyệt hạ: chỉ nơi nam nữ hẹn hò, nói chuyện yêu đương.
Phòng ngừa ngộ nhỡ, Quý Vũ Hàm vẫn thừa dịp Thịnh Nịnh thay quần áo mà len lén bỏ món đồ nhỏ kia vào trong túi xách của cô.
Chương 95
Chờ thay quần áo xong, Thịnh Nịnh cũng nhắm mắt đi tới trước mặt Quý Vũ Hàm.
“Mặc cái này có được không?”
Quý Vũ Hàm ngẩng đầu lên từ điện thoại, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Wow ồ lá la.”
Vai Thịnh Nịnh co rụt lại: “Buổi tối sẽ lạnh đó.”
“Lạnh mới tốt chứ, sau đó tiên sinh Ôn sẽ cởi áo khoác của mình ra khoác cho cậu.” Quý Vũ Hàm híp mắt lại, đã chìm đắm trong tưởng tượng: “Cậu ngẫm lại đi, áo khoác tây trang rộng rãi khoác lên thân thể mảnh khảnh của cậu, ối dồi ôi tương phản thị giác quá, nhức nách quá.”
Thịnh Nịnh được dạy gật gật đầu, lại chủ động hỏi: “Vậy có phải tớ nên xịt nước hoa không? Như vậy, khi tớ trả lại áo khoác cho anh ấy, anh ấy vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa còn sót lại của tớ.”
“Hử?” Trong thời gian ngắn Quý Vũ Hàm mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Nịnh: “Mụ nó, cậu thiên tài yêu đương hả, học một suy ra ba.”
Thịnh Nịnh khiêm tốn nói: “Quá khen rồi.”
Đây chủ yếu cũng là nhờ Thịnh Thi Mông dạy rất tốt.
Nước hoa đã xịt, chắc chắn trang điểm cũng cần phải trang điểm đẹp, chỉ tiếc tạm thời kỹ thuật trang điểm này Thịnh Nịnh còn chưa “tu luyện” tốt như Thịnh Thi Mông. Kỹ thuật trang điểm của Quý Vũ Hàm cao siêu hơn cô một chút nhưng vẫn kém một tẹo, hai người lập tức lên mạng xem video trang điểm mân mê hơn hai mươi phút, rốt cuộc lúc này mới giải quyết xong.
“Đẹp gái!” Quý Vũ Hàm tấm tắc cảm thán: “Tớ đã nói mùa hè mới là mùa mỹ nữ mà, vừa đến mùa đông cậu liền quấn tròn chỉ chừa mỗi cái mặt ra ngoài, người đi đường nhìn cậu từ phía sau không khác là Bánh Trôi có hai chân đâu.”
Vừa nghe cách xưng hô Bánh Trôi này, Thịnh Nịnh sửng sốt.
“Tớ thực sự giống như Bánh Trôi lắm à?”
“Mặc nhiều như vậy.” Quý Vũ Hàm nói.
“Vậy cậu cảm thấy như thế nào mới đẹp?”
Quý Vũ Hàm ăn ngay nói thật: “Dù sao cũng không đẹp như lúc cậu ăn mặc ít.”
Thịnh Nịnh đăm chiêu gật đầu, quyết định mặc chiếc váy này.
Chờ hầu như cô chuẩn bị xong xuôi, vừa vặn nhận được tin nhắn Ôn Diễn gửi cho cô.
“Còn một lát nữa, em chờ anh ở trường nhé.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Thịnh Nịnh trả lời “Được” sau đó mang tâm trạng đi tặng bất ngờ, chính thức xuất phát đi tìm Ôn Diễn.
Từ trường học đến Tập đoàn Hưng Dật không có tàu điện ngầm trực tiếp, giữa chừng còn phải đổi chuyến xe, trước kia Thịnh Nịnh cảm thấy phiền phức cho nên lúc thực tập đều ở căn hộ.
Hôm nay đi đến đó, trong lòng ngược lại lại không cảm thấy phiền phức, một đường đeo tai nghe nghe nhạc, cho dù lúc đổi chuyến xe không có chỗ ngồi chỉ có thể đứng thì cũng không ảnh hưởng tâm trạng của cô chút nào, thậm chí có một chút chờ mong, còn có một chút kích động như vậy.
Trong tai nghe cũng không biết đang hát bài gì, tóm lại là rất ngọt ngào.
-
Trả lời tin nhắn xong, Ôn Diễn bỏ điện thoại xuống, ấn ấn giữa mày.
“Đang trả lời tin nhắn cho bạn gái sao?”
Ôn Diễn ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc về phía cô gái trước mắt, gật đầu thừa nhận: “Ừm.”
Vẻ mặt của anh vẫn xa cách lãnh đạm như trước, thân thể hơi ngửa ra sau, dựa lưng vào ghế làm việc không nói gì nữa, trong phòng làm việc lại yên tĩnh một lần nữa.
Thật ra cuộc họp tạm thời giữa quý của Tập đoàn đã kết thúc lúc mấy chục phút trước, Ôn Diễn vừa thu dọn đồ đạc xong muốn rời khỏi phòng họp thì trợ lý Trần lại đột ngột thông báo anh có khách tới thăm.
Ôn Diễn nhíu mày, hỏi có hẹn trước không, trợ lý Trần nói không có.
“Không có thì bảo người ta hẹn với phòng tổng giám đốc trước, chờ tuần sau rồi tính sau.”
Trợ lý Trần lúng túng ngăn cản anh lại, muốn nói lại thôi.
Ôn Diễn nhìn ra trợ lý không thích hợp lắm, nhíu mày hỏi: “Là ai tới đấy?”
Trợ lý Trần bất đắc dĩ nói: “Lúc ngài đang họp thì có cuộc gọi cá nhân, tôi bắt máy giúp ngài, là ông cụ Hạ gọi điện từ Hàng Thành, nói là bạn tốt của ông ấy ghé thăm, muốn ngài tiếp đãi một chút.”
Vẻ mặt Ôn Diễn rùng mình, lập tức gọi điện thoại cho ông cụ Hạ.
Giống như là ông cụ Hạ biết Ôn Diễn sẽ gọi điện thoại tới, vừa nghe đã trực tiếp nói rõ: “Cháu gái người ta mới tới Yến Thành mấy ngày trước, công việc của cháu bận rộn không thấy mặt mũi, mấy ngày nay nghe ông nghe bố con nói con cũng không về nhà, buổi tối toàn qua đêm ở nhà riêng của mình, về nơi nào cũng không nói với bố con bố con cũng chả biết, may mắn người ta không ngại trực tiếp đến công ty tìm cháu, nếu không chờ cháu gái người ta đi mất cũng chưa thấy người cháu.”
Quả nhiên.
Ôn Diễn chậm chậc một tiếng, giọng điệu không ngờ: “Sao ông không nói trước với cháu?”
“Ông nói trước với cháu, sau đó để cháu lại trốn chỗ nào đúng không?” Đầu tiên ông cụ Hạ cười, sau đó giọng điệu nghiêm túc nói: “Ông nội người ta là chiến hữu vào sinh ra tử với ông, sau khi đánh trận xong lại nhận huân chương cùng ông, người ta có thành ý như vậy, cháu phải lễ phép, biết không?”
Cúp điện thoại, Ôn Diễn trực tiếp hỏi trợ lý Trần: “Người ở đâu?”
“Ở phòng làm việc của ngài.” Trợ lý Trần nói: “Ông cụ nói khách quý thì không thể để cho người ta ở trong phòng khách được.”
Ôn Diễn giật giật môi, đây là sợ căn bản là anh không đến phòng khách mặc kệ người ta cho nên trực tiếp sai người dẫn đến chờ ở phòng làm việc của anh.
Từ chỗ ông cụ Hạ biết cháu gái của vị chiến hữu này tên là Hồ Dung, vì thế Ôn Diễn vừa vào phòng làm việc, còn chưa thấy rõ người có bộ dạng gì thì gọi cô Hồ trước.
Nhanh chóng nhận được câu trả lời nhẹ nhàng dễ nghe của đối phương: “Tiên sinh Ôn, xin chào.”
Ôn Diễn luôn luôn không thích lãng phí thời gian với người khác, huống chi là thời gian cá nhân quý báu, anh tin hẳn là cô Hồ này cũng biết rõ ông cụ gọi mình đến công ty tìm anh là có ý gì.
Vì vậy, sau một cuộc trò chuyện ngắn, Ôn Diễn trực tiếp nói: “Tôi có bạn gái rồi.”
Hồ Dung cũng không bất ngờ, cô ấy chưa từng trông cậy vào người đàn ông này là độc thân.
Thay vào đó, cô ấy mỉm cười lãnh đạm: “Tôi cũng có bạn trai, hơn nữa tôi đã bắt đầu nói chuyện với bạn trai từ khi mười mấy tuổi rồi.”
Ôn Diễn hơi kinh ngạc nhướng mày, không nói gì.
“Chắc là nói về thời gian yêu đương thì tiên sinh Ôn không lâu như tôi, bởi vì lúc ông ngoại anh nói chuyện phiếm với ông nội tôi vào dịp Tết, giọng điệu của ông ấy chắc nịch nói là anh độc thân.” Hồ Dung vẫn mang theo ý cười như trước, chỉ là giọng điệu nhiều vài phần châm chọc hơn vừa nãy: “Anh cảm thấy so với tôi, anh có thể kiên trì bao lâu?”
-
“Em đến rồi.”
Những lời này vừa chỉnh sửa xong thì định gửi đi luôn nhưng Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút rồi lại xóa đi.
Dù sao cũng là bất ngờ, dứt khoát cho anh hết hồn luôn,trực tiếp lên lầu vào phòng làm việc tìm anh.
Ý tưởng quá hoàn hảo, kết quả là khi vào cửa thì bị bảo vệ chặn lại.
Thịnh Nịnh chợt nhớ tới lúc trước mình có thể tự do ra vào là bởi vì có mang thẻ công tác của Tập đoàn, ra vào luôn có thể quẹt thẻ, bây giờ cô đã thực tập xong lâu rồi, thẻ công tác cũng bị thu lại đương nhiên là không vào được.
Cô mím môi, chỉ có thể nhắn tin cho trợ lý Trần, hỏi anh ta có thể xuống đón cô không.
Trợ lý Trần: “Em đến công ty rồi sao?”
Thịnh Nịnh: “Ừm.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Trợ lý Trần: “... Tổng giám đốc Ôn còn đang tiếp đãi khách.”
Nội tâm Thịnh Nịnh chột dạ, nghĩ thầm mình không mời mà đến, nếu thật sự làm chậm trễ công việc của mọi người thì không tốt.
Vì vậy, cô vội vàng nói: “Không sao, em chờ dưới lầu cũng được.”
Trợ lý Trần: “Anh đón em lên trước nha?”
Hiệu suất của anh ta rất nhanh, sau khi gửi tin nhắn này thì chỉ mười phút đồng hồ sau đã đi từ trên lầu xuống thang máy xuống đón Thịnh Nịnh.
Thật ra ngay khi biết Thịnh Nịnh và tổng giám đốc Ôn bắt đầu yêu đương, anh ta cũng mất mấy ngày mới tiêu hoá sự thật này nhưng sau đó cẩn thận xem xét lại, cũng phát hiện ra một ít dấu vết trong đó.
Đặc biệt là từ lễ Giáng Sinh năm ngoái, thậm chí cơ hội đó còn được anh ta tự tay tạo ra.
Đương nhiên trợ lý Trần cũng không dám tự xưng là ông mai, dù sao nếu thật sự muốn tính là ông mai thì anh ta còn chưa phải là người lớn nhất, lớn nhất hẳn là giám đốc Ngô.
Dù sao không có căn hộ kia, cũng không có tất cả sau này.
Giám đốc Ngô muốn thăng chức lên trụ sở chính đã suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nửa tháng trước nhận được thông báo của trụ sở chính, nói là chờ thời gian quan sát sát hạch thông qua là có thể thăng lên làm việc tại trụ sở chính.
Tiếp theo chắc là chính là đàn em Nhị Ngốc Tử* Cao Nhị của anh ta, ngày hôm sau cô ấy đi tính sổ với Ôn Diễn, trợ lý Trần liền nhận được thông báo của tổng giám đốc Ôn, bảo anh ta đặt giùm một bó hoa hồng cho người đưa đến trường của Thịnh Nịnh.
*Chắc là biệt danh Trần Thừa gọi Cao Nhị. Ý chỉ kẻ ngốc ấy.
Thời gian gấp rút quá, nếu nói trong đó không có đàn em Nhị Ngốc Tử giúp đỡ quạt gió thêm củi, ai tin chứ.
Thậm chí trợ lý Trần còn nói bóng nói gió trên WeChat với đàn em Nhị Ngốc Tử, muốn hỏi cô ấy có biết sự thật trong đó hay không.
Mà đàn em Nhị Ngốc Tử chỉ gửi một tin nhắn cực kỳ sâu hiểm khó dò trên WeChat.
“Em biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.”
“Rõ ràng là phim của ba người nhưng em vẫn không thể có tên.”
“Thay em chúc phúc cho hai người họ.”
“Lời chúc đến từ một nữ phụ pháo hôi*.”
*Bia đỡ đạn
Bên phía tổng giám đốc Ôn anh ta không dám hỏi thăm, thật vất vả lắm mới một người trong cuộc đứng ở trước mặt mình, chắc chắn anh ta phải hóng hớt một chút.
Lúc nhìn thấy Thịnh Nịnh, trợ lý Trần sửng sốt một chút.
Nói chuyện yêu đương này là không giống nhau, trước kia khi đến công ty làm việc toàn để mặt mộc, một gương mặt tươi đẹp nhã nhặn không cần bất kỳ trang sức nào, nhiều nhất là có son môi, tóc đuôi ngựa đơn giản nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, bây giờ không đi làm ở chỗ này nữa, còn ăn mặc tỉ mỉ tinh tế hơn nhiều.
Lúc đi thang máy, giọng điệu Thịnh Nịnh còn hơi do dự: “Anh ấy đang tiếp đãi khách, em cứ đi lên như vậy, không tốt lắm đâu.”
Trợ lý Trần cũng không thèm để ý: “Không sao, là khách riêng, em ngồi ở vị trí của anh là được.”
“Đúng rồi, em có phiền nếu anh hỏi một chuyện không?”
“Em và tổng giám đốc Ôn, là như thế nào…” Đàn ông không thể mặt dày hóng chuyện được nhưng anh ta thật sự quá tò mò nên vẫn kiên trì hỏi: “Sao bỗng nhiên ở bên nhau?”
Thịnh Nịnh a một tiếng, hình như ai cũng tò mò chuyện này hết nhỉ.
Thịnh Thi Mông, Quý Vũ Hàm, thậm chí là trợ lý Trần.
Nhưng dù trả lời bao nhiêu lần, Thịnh Nịnh đều cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô không quen nói với người khác, nói có lệ: “Nhìn vừa mắt.”
Trợ lý Trần hỏi: “Sao lại nhìn vừa mắt?”
“Bên kia anh ấy em không biết, dù sao bên em cũng chính là…” Thịnh Nịnh cố gắng dùng giọng điệu tương đối bình tĩnh nói: “Em tương đối nông cạn, một người đàn ông bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, trong lòng có mơ mộng cũng là chuyện bình thường, anh nói đúng không?”
Đột nhiên trợ lý Trần nở nụ cười: “Nếu là như vậy, không phải em nên yêu tổng giám đốc Ôn ngay từ cái nhìn đầu tiên* sao?”
*Thành ngữ Nhất kiến chung tình 一见钟情 yí jiàn zhōng qíng ý chỉ nam nữ chỉ gặp nhau một lần liền nảy sinh tình cảm, gặp một lần liền yêu quý đối phương. “Nhất kiến chung tình” còn có thể dịch sang tiếng việt là “tình yêu sét đánh”.
Chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên hết sức kém kia, giọng điệu từ trên cao nhìn xuống cùng với khí chất người sống chớ lại gần, sao mà vừa nhìn đã yêu cho được?
Thấy Thịnh Nịnh chỉ cười gượng, trợ lý Trần đoán được cô không muốn trả lời, bình thường các cô gái vẫn khá rụt rè với vấn đề này, vì thế không tiếp tục hỏi cô nữa.
Lúc này thang máy lên đến tầng, Thịnh Nịnh đi theo phía sau trợ lý Trần đi ra.
Khi hai người đi ra thì gặp một cô gái muốn đi vào.
Mặt mày cô gái xinh đẹp, nhìn qua khí chất rất dịu dàng, quần áo xa xỉ, ngay cả tóc tai cũng tỉ mỉ từng sợi.
Giọng điệu trợ lý Trần kinh ngạc: “Cô Hồ? Cô phải về rồi à?”
Cô Hồ này cười cười với trợ lý Trần: “Đúng vậy, tôi và tiên sinh Ôn đã nói xong rồi.
Cô ấy nhìn cô gái trẻ bên cạnh trợ lý Trần, thuận tiện cũng thân thiết cười cười với cô.
Thịnh Nịnh cũng trả lời cô ấy một nụ cười.
Chờ cô Hồ đi rồi, trợ lý Trần mới giới thiệu cho Thịnh Nịnh: “Đây là khách riêng của tổng giám đốc Ôn, nói là bạn bè của ông ngoại tổng giám đốc Ôn.”
“Trẻ như vậy hả?”
“Mấy năm trước ông ngoại của tổng giám đốc Ôn khi chưa nghỉ chức vụ thì đã điều động tương đối lớn, đến tỉnh này đến tỉnh khác nhậm chức cũng có cho nên nhân mạch* tương đối rộng.” Trợ lý Trần nhún vai: “Có trẻ hơn nữa cũng không có gì lạ.”
*Người có “nhân mạch” tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người.
Trước kia Thịnh Nịnh từng nghe nói qua về chuyện về ông ngoại Ôn Diễn từ chỗ Quý Vũ Hàm, nhưng lúc ấy Quý Vũ Hàm nói rất mơ hồ, cô cũng không chú ý nghe lắm, hôm nay nghe trợ lý Trần nói tới, cô mới hậu tri hậu giác có dự cảm, cảm thấy so với bố Ôn Diễn là chủ tịch Ôn mà nói, trải nghiệm của vị ông ngoại này càng thêm truyền kỳ.
“Khách đi rồi, em trực tiếp vào phòng làm việc đi.” Trợ lý Trần nói: “Gần đây phòng tổng giám đốc làm việc tương đối đúng giờ, mấy người anh Trương đều tan tầm hết rồi, không ai quấy rầy hai người đâu.”
Thịnh Nịnh nghe lời này của trợ lý Trần thì thấy chỗ nào cũng không thích hợp lắm nhưng lại không hiểu nguyên do.
Cô đẩy cửa đi vào, Ôn Diễn đang gọi điện thoại, đối diện với cảnh quan cửa sổ sát đất.
Người đàn ông đứng thẳng tắp, được một thân tây trang phẳng phiu làm nổi bật, vai rộng eo hẹp, hai chân kia cũng ngay thẳng chính trực có lực.
Không biết anh đang gọi điện thoại cho ai, đè giọng nói thấp, còn xen lẫn một chút nhàn nhạt không vui.
Thịnh Nịnh vừa nghe chưa tới hai câu, đang nghĩ có nên ra ngoài chờ anh nói xong rồi mới đi vào hay không thì bỗng Ôn Diễn cười không có cảm xúc: “Cháu không cảm thấy tay ông có thể dài đến mức vượt qua cháu vươn lên người cô ấy.”
“...”
“Cháu không phải Ôn Chinh, chỉ cần ông biết rõ điểm này là đủ rồi.”
Ngay sau đó Ôn Diễn cúp điện thoại, về phần anh đang gọi điện thoại cho ai, nói nội dung gì, một câu Thịnh Nịnh cũng nghe không hiểu.
Anh gọi điện thoại xong cũng không vội vàng xoay người mà đứng bên cửa sổ tiếp, không nói không rằng nhìn chằm chằm vào cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ.
Một lát sau, người đàn ông cúi đầu, đầu ngón tay nặng nề ấn giữa mày thật mạnh, nặng nề thở dài.
Lúc này Thịnh Nịnh đi cũng không được ở lại cũng không xong, đi thì trông mình máu lạnh quá, mà ở lại thì lại giống như một nữ quỷ.
Rốt cuộc lúc này, Ôn Diễn lại cầm điện thoại.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng làm việc, hai người đều giật nảy mình.
Ôn Diễn quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Thịnh Nịnh đang đứng trong phòng làm việc.
Anh hung hăng ngơ ngẩn, hoảng hốt qua đi, trong con ngươi là ánh sáng tắt bật bật tắc.
Bận rộn cả ngày, vất vả lắm mới sau khi tan tầm có thể dẫn Thịnh Nịnh đi ăn cơm chúc mừng cô thi xong xuôi, cũng thuận tiện thả lỏng cho mình, rồi sau khi tan tầm lại bị ép ứng phó với người tên là cô Hồ.
Anh nói sự thật rõ ràng với cô Hồ, quả nhiên người vừa đi, điện thoại của ông ngoại liền gọi tới.
Ông ngoại buông lời cay nghiệt, Ôn Diễn cũng buông lời ác độc.
Cuộc đối thoại này cũng không vui vẻ, anh mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, vốn là định gọi điện thoại muốn xin lỗi Thịnh Nịnh, thời gian đã trễ như vậy rồi, không biết cô có chịu ra ngoài ăn cơm hay không nữa.
Nếu cô không chịu vậy thì chờ ngày mai, anh lại đến trường đón cô, thuận tiện mua bó hoa bồi tội cô.
Nhưng mà người anh cho rằng sẽ tức giận vì anh đến muộn thì lại ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ như vậy, đứng trong phòng làm việc của anh, đứng trước mặt anh.
Thật kỳ lạ, cô gái này chỉ đứng trước mặt anh, không nói gì cũng không làm gì cả.
Anh lại cảm thấy trái tim mình như sắp bị nghiền nát hết rồi.
Làm sao mỗi lần cô lại xuất hiện vừa vặn như vậy.
Thịnh Nịnh vốn định làm bộ bình tĩnh chào hỏi anh nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, nhiệt độ trên mặt cũng càng ngày càng cao, rõ ràng là muốn làm cho anh bất ngờ, nào ngờ người có tim đập nhanh hơn chính là cô.
Anh không nói gì, cô cũng không nói nên lời.
Rốt cuộc anh cũng có phản ứng rồi sải bước đi về phía Thịnh Nịnh, Thịnh Nịnh ngơ ngác đứng đó, cứ nhìn anh đi về phía mình như vậy cuối cùng cả người bị ôm lấy, cô được anh ôm vào lòng.
Ôn Diễn ôm cô, xoa xoa gáy cô, giọng nói khàn khàn: “Không phải bảo em chờ ở trường sao, sao lại tới đây?”
Thịnh Nịnh nói nhỏ: “Ừm, Surprise.”
Anh cười một tiếng, khác với tiếng cười không hề có cảm xúc như vừa rồi, nụ cười này thấp thấp mềm mại xen lẫn cả sung sướng.
“Bánh Trôi nhà mình thông suốt rồi, lúc trước anh đến trường tìm em nhiều lần như vậy, mà chỉ dẫn anh đi dạo hai vòng trường học coi như tính xong chuyện, bây giờ thế mà biết chủ động tới tìm anh.”
Bánh Trôi nhà mình.
Bánh Trôi.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Nịnh cảm thấy biệt danh này êm tai như vậy.
Cô quyết định chờ khi trời lạnh, chắc chắn phải dùng sức mặc nhiều một chút, đem người mình thực hiện đến cùng.
“Nói bây giờ không phải là Bánh Trôi rồi.” Thịnh Nịnh lặng lẽ nhếch môi, lẩm bẩm trong lòng anh: “Đã là mùa hè rồi.”
Ôn Diễn nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Mùa hè càng tốt, lộ ra rồi.”
Thịnh Nịnh luôn cảm thấy lời nói của anh có thâm ý khác nhưng lúc này đầu óc cô choáng váng không nắm ý tứ cụ thể được.
Chỉ có điều Ôn Diễn cũng không đợi cô ngộ ra ý tứ cụ thể mà nâng mặt cô lên rồi hôn xuống.
Vừa chạm vào, Ôn Diễn đã ngửi thấy một mùi hương trái cây nhàn nhạt.
Anh hơi rời xa một chút, cọ chóp mũi với chóp mũi cô, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của cô, hỏi một câu hỏi mà phần lớn đàn ông đều rất tò mò: “Son môi có ăn được không?”
Nếu không thể thì chùi sạch rồi hôn, hôn xong lại để cho cô tô son lại lần nữa.
Thịnh Nịnh cũng đưa một câu trả lời tương đối khiến người đàn ông yên tâm: “Chắc là có thể, nếu có độc thì ai dám tô lên môi đâu.”
Lần này người đàn ông yên tâm, há mồm cắn lên, xúc cảm mềm mại kèm theo mùi hương trái cây, còn có hơi thở ấm áp và phản ứng ngoan ngoãn của Thịnh Nịnh.
Hơn nữa đây là trong phòng làm việc.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Có khi sau này ngồi làm việc ở chỗ này, đều sẽ không tự giác nghĩ đến mình từng kìm lòng không đậu làm gì ở chỗ này.
Sự tưởng tượng này làm cho người ta hưng phấn quad, yết hầu phát ra một tiếng nuốt, Ôn Diễn càng tăng thêm sự xâm lược giữa môi và răng cô.
Trước kia ai có thể nghĩ đến, lúc đánh nhau còn có thể đánh như vậy.
Ai có thể nghĩ tới, lúc không cãi nhau, cái miệng của Ôn Diễn vẫn có thể bá đạo như trước mà cái miệng này của Thịnh Nịnh lại có thể ngoan ngoãn như vậy.
Cuối cùng nhu cầu tình cảm cũng được no nê, bởi vì hai người đều chưa ăn cơm tối, Ôn Diễn quyết định mang Thịnh Nịnh đi giải quyết nhu cầu dạ dày.
Lúc tách ra, Thịnh Nịnh không tự giác cắn cắn môi.
Chắc chắn là son môi bay màu hết rồi, mà nếu không son môi cũng sẽ lăn qua lộn lại như vậy.
“Son của em hết rồi.” Ánh mắt Ôn Diễn sâu thẳm, lòng bàn tay lướt qua khóe môi cô.
Thịnh Nịnh à một tiếng, cúi đầu lục trong túi xách: “Em có mang son theo, em son lại một tí.”
Trong túi có quá nhiều thứ vụn vặt, ngay khi Thịnh Nịnh lục tìm son môi thì một vật nhỏ ở ngăn ngoài cùng cứ sáng chói lọi rớt ra ngoài.
“...”
Thịnh Nịnh ngây người.
Cô nhớ rõ ràng mình không lấy cơ mà!!! Thứ này ở đâu đây!!!
Ôn Diễn nhìn chằm chằm đồ trên mặt đất kia chừng nửa phút, cũng khá lá khiếp sợ khi Thịnh Nịnh lại mang thứ này bên người.
Nhìn vẻ mặt ngây dại của cô căm hờn không thể xuống hố tại chỗ thì trong lòng anh cũng biết, thứ này xuất hiện là ngoài ý muốn với cô.
Nhưng hiển nhiên là anh không muốn bỏ qua cơ hội trêu chọc cô tốt như vậy, vì thế lông mày khẽ nhíu lại, đáy mắt cũng mang theo ý cười, véo mặt cô thản nhiên hỏi: “Mang theo cái này là muốn mời anh ăn Bánh Trôi hửm?”
Chương 96
Đều là người trưởng thành, mấy ngày nay ở chung, lần duy nhất hai người tương đối vượt tuyến là ngày Thịnh Nịnh dẫn Ôn Diễn đi dạo quanh trường.
Dường như mỗi trường Đại học đều có một rừng cây nhỏ thích hợp cho các cặp tình nhân hẹn hò, đương nhiên trường học của Thịnh Nịnh cũng không ngoại lệ.
Trên đường đi tới cũng không biết gặp phải bao nhiêu cặp tình nhân nhỏ, lúc nói chuyện Ôn Diễn nói năm đó khi anh học Đại học, bởi vì học trường Quân sự cho nên hoàn toàn là quản lý quân sự hoá, đừng nói tùy ý đi dạo trong trường như vậy, ngay cả đi ra ngoài sớm hay muộn gì cũng có hạn chế.
Thịnh Nịnh tò mò hỏi nếu yêu đương thì như thế nào.
Ôn Diễn nói quy định không thể nói.
Cho nên khi bắt gặp có hai bóng mơ hồ hôn môi dưới tàng cây, lúc đó anh còn sửng sốt hơn Thịnh Nịnh.
Chỉ có điều sau đó anh cũng nhấn Thịnh Nịnh lên thân cây hôn môi.
Lúc ấy đèn đường mờ nhạt, bóng cây gió phất, trong rừng cây trường học yên tĩnh, sức hấp dẫn của Thịnh Nịnh quá lớn đối với Ôn Diễn, tay anh hơi vượt tuyến, xương quai xanh của Thịnh Nịnh được phủ lên một tầng xúc cảm xa lạ, rất tê rất ngứa khiến cô vô thức co rúm lại.
Ôn Diễn thở ra thật sâu sau đó kìm chế thu tay lại.
Anh nhắm mắt lại một lúc lâu mới nhẫn nại nói với cô đây không phải là chỗ tốt, đưa anh đi dạo chỗ khác.
Tối hôm đó Thịnh Nịnh trở về ngủ ở ký túc xá, trằn trọc ở trên giường đến hơn nửa đêm.
Cho nên hôm nay khi Quý Vũ Hàm nhét đồ dùng tránh thai cho cô, cô đã từ chối không suy nghĩ.
Nguyên nhân chính là cô rất tin tưởng Ôn Diễn, dù tình cảm có nồng nàn dâng trào thì nên dừng lại vẫn có thể ngăn cản kịp thời.
Thịnh Nịnh lui về phía sau một bước dài, đồ vật chói mắt cứ rơi xuống sàn như vậy, cô nhặt lại cũng không dám nhặt, đầu óc rối loạn thành một mớ loạn xạ, muốn sắp xếp câu từ để giải thích với Ôn Diễn là thứ này không phải do cô mang đến, cô cũng không có ý đó.
Ai ngờ Ôn Diễn hơi nghiêng đầu nhìn cô, cuối cùng cười nhạt như thực hiện được.
“Được rồi, không đùa em nữa.”
Anh giúp cô nhặt đồ trên sàn lên, tiện tay cất vào trong túi áo tây trang của mình sau đó gõ nhẹ một cái lên trán cô gái đang ngây ra như phỗng: “Sau này rồi dùng, đi ăn cơm trước.”
Thịnh Nịnh: “...”
Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không thể không bực mình khi bị anh trêu chọc, lại bị anh dễ dàng vạch trần cảm giác vừa tức giận vừa động lòng.
-
Bản thân Ôn Diễn không kén ăn cũng không bắt bẻ về chuyện ăn uống, bình thường bận rộn cũng ăn ở canteen công ty nhưng bởi vì đêm nay lâu rồi chưa ăn cơm với Thịnh Nịnh vì thế muốn dẫn cô đi ăn chút gì đó.
Xe chạy trên đường còn chưa tới nơi, đi ngang qua một trung tâm thương mại tương đối lớn, Thịnh Nịnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bỗng hỏi anh có muốn ăn lẩu hay không.
“Em muốn ăn lẩu hả?” Anh hỏi.
“Ừm.” Thịnh Nịnh hỏi: “Anh ăn được không?”
“Lẩu có gì mà không ăn được đâu.”
Ôn Diễn vừa trả lời vừa bật xi nhan, lái xe đổi hướng đi trung tâm thương mại.
Lái xe vào bãi đậu xe, anh gọi điện thoại cho nhà hàng đã đặt bàn trước nói sẽ hủy cuộc hẹn.
Thịnh Nịnh cảm thấy đổi ý giữa chừng không tốt lắm cho nên lúc Ôn Diễn gọi điện thoại vẫn nhìn chằm chằm vào anh, sợ anh lộ vẻ khó chịu hoặc là không kiên nhẫn.
Kết quả mãi cho đến khi anh cúp điện thoại, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa gì.
Hành động tùy hứng của Thịnh Nịnh cũng không khiến anh phản cảm.
Ngay cả Ôn Diễn cũng không chú ý tới, anh thay đổi sắp xếp cho cô rất tự nhiên, cũng nuông chiều dung túng cô rất tự nhiên.
Thịnh Nịnh nhếch môi, yên lặng thu hồi tầm mắt.
Sau khi dừng xe xong rồi xuống xe, cô đi xuống từ ghế lái phụ trước sau đó vòng qua ghế lái chính chủ động mở cửa xe cho anh.
Ôn Diễn hơi kinh ngạc, chỉ có điều vẫn xuống xe.
Chờ anh dùng điều khiển từ xa khóa cửa xe lại, vừa mới cất điều khiển từ xa vào trong túi, trên cánh tay anh lặng lẽ quấn thêm một cánh tay.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô, rốt cuộc nhận ra cô có gì đó không đúng.
“Làm gì thế?”
Thịnh Nịnh chớp mắt mấy cái, giọng điệu hơi mất tự nhiên hỏi: “Không khoác được sao?”
Ôn Diễn nhìn cánh tay mảnh khảnh kia khoác lên tay mình, bả vai cô cũng tự nhiên dựa vào mình, anh nhẹ nhàng mỉm cười
“Được chứ.”
Mặc kệ vì sao cô lại ân cần đột ngột, tóm lại anh đều nhận lấy hết, về phần rốt cuộc cô muốn làm gì, đều dựa theo ý cô đi.
Hôm nay Thịnh Nịnh ăn mặc rất đẹp, đi bên cạnh Ôn Diễn khoác tay anh cũng hoàn toàn tương xứng. Lúc hai người đi thang máy lên lầu, nhìn hình ảnh phản xạ từ gương, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy vui mắt.
Đến cửa hàng lẩu, dù là nước canh hay rau ăn kèm đều do Thịnh Nịnh toàn quyền quyết định, thậm chí cô còn gọi bia.*
*các khúc này mọi người đừng để ý tới “bia” hay “rượu” lắm nhé. Vì raw lẫn convert nó đều không thống nhất lắm. Với cả từ Hán Việt là ti tửu, vietphrase là bia/rượu bia.
Trước ngày hôm nay, cô đã liên tục ăn ở canteen nửa học kỳ, vất vả lắm hôm nay mới được giải phóng, chắc chắn phải thoải mái bung xõa.
Chờ bia lên trước, không những Thịnh Nịnh tự mình uống mà còn đưa một lon cho Ôn Diễn.
“Em uống đi.” Ôn Diễn nói: “Đến lúc đó anh đưa em về.”
Thịnh Nịnh trừng mắt, mở một lon bia đặt trước mặt anh, giọng điệu khó chịu: “Em uống mà anh không uống hả?”
Ôn Diễn thản nhiên hỏi: “Anh uống rượu thì ai lái xe?”
“Kêu người lái thay á.” Thịnh Nịnh nói hợp tình hợp lý.
Ôn Diễn nhìn cô vài giây, cuối cùng giơ ly rượu cụng với cô, nói: “Được, anh uống với em.”
Đột nhiên Thịnh Nịnh ngăn cản anh: “Khoan đã, không nói lời mời rượu hả? Anh làm ăn không nói lời mời rượu sao?”
Yêu cầu còn khá cao.
Ôn Diễn thuận theo nói: “Vậy chúc em vượt qua kỳ thi nhé.”
Thịnh Nịnh rất hài lòng với lời mời rượu này, cũng đáp lại một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc Ôn yêu thương, chúc tổng giám đốc Ôn sự nghiệp thuận lợi, sau này làm ăn càng ngày càng lớn.”
Ôn Diễn bật cười ừ một tiếng, cụng ly với cô.
Không khí trong cửa hàng sôi nổi, âm thanh ồn ào, cho dù chỉ là nồi cay có độ cay vừa phải thì đối với dạ dày Thịnh Nịnh cũng là một thử thách không nhỏ, cô nhanh chóng ăn đến mức trán đổ mồ hôi, hai bên má ửng đỏ.
Ôn Diễn bảo cô bỏ đồ ăn vào nồi lẩu nhưng hôm nay Thịnh Nịnh chính là muốn khiêu chiến với chính cô một chút.
Cũng không biết là bị bạn học ăn cay nào ảnh hưởng, Thịnh Nịnh cũng quật cường cho rằng lẩu không cay không phải là lẩu hoàn chỉnh, cho dù cô và Ôn Diễn đều không thích ăn cay nhưng lúc chọn món vẫn chọn nồi lẩu uyên ương.*
*Lẩu uyên ương là một món ăn nổi tiếng của người Hoa. Sở dĩ có cái tên lạ và đặc biệt như thế là vì chỉ trong một nồi lẩu, thực khách đã có thể thưởng thức được đến hai hương vị khác biệt nhau. Một bên là sự ngọt thanh được chế biến hoàn toàn từ củ quả. Một bên lại đối lập với sự cay nồng, ấp nóng của sa tế.
Nồi lẩu nóng hổi vừa vặn uống kèm với bia lạnh, Thịnh Nịnh cảm thấy cay thì uống một ngụm bia, mùi vị cay nồng trên lưỡi nhanh chóng bị hương vị lạnh tê đè x uống.
Ôn Diễn cắn miệng lon bia, mặt mày vừa phức tạp vừa bất đắc dĩ nhìn Thịnh Nịnh uống hết ngụm bia vào bụng.
Bình thường xã giao anh đều là uống rượu ngoại hoặc rượu trắng cho nên thật ra độ bia bình thường không là gì với anh hết, hôm nay cô muốn uống thì cứ để cho cô uống, lúc trước vì chuẩn bị học hành thi thố vừa vất vả vừa lâu như vậy, bây giờ vất vả lắm mới thi xong, dù sao cũng phải để cô thả lỏng một chút.
Dù sao anh vẫn còn tỉnh táo, có anh đưa cô về cũng không xảy ra chuyện gì.
Chờ ăn xong bữa lẩu này, gần như đồ ăn chui vào bụng Ôn Diễn còn rượu là do Thịnh Nịnh tiêu diệt sạch.
Bây giờ Thịnh Nịnh đang ở trong trạng thái nửa say nửa không say, có ý thức, cả người ở trong trạng thái nhẹ nhàng.
“Anh đi thanh toán.” Ôn Diễn nói: “Ở đây chờ anh, không được chạy lung tung.”
“Em mời!” Thịnh Nịnh lắc lắc điện thoại, hào phóng nói: “Bữa này em mời, đừng giành với em.”
Nói xong cô đứng lên, đi về phía quầy thanh toán.
Ôn Diễn sợ con ma men té ngã nên vội vàng bước lên đỡ lấy cô, Thịnh Nịnh lại cho rằng anh muốn giành tính tiền với mình nên hất anh một cú.
“Có tiền ghê gớm lắm đúng không? Chúng ta đang yêu đương chứ không phải anh bao nuôi em, hiểu không?” Cô nói nghiêm túc: “Chẳng lẽ một bữa lẩu mà em không mời anh ăn nổi sao? Bữa này em mời, anh đứng một bên đi.”
Cô là một sinh viên, bây giờ còn chưa chính thức ra xã hội kiếm tiền, lại là một cô gái, hai người ra ngoài tiêu xài đương nhiên nên là anh trả tiền, không biết vì sao lại nói tới hai chữ bao nuôi này.
Vì chăm nom lòng tự trọng của con ma men, Ôn Diễn gật đầu: “Được, em mời.”
Thịnh Nịnh hài lòng, quay đầu đi tính tiền.
Lúc thanh toán, cô còn hơi đắc ý khoe với nhân viên phục vụ phụ trách thanh toán: “Bữa này là tôi mời bạn trai tôi ăn đấy.”
Ôn Diễn đứng bên cạnh cô, muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Nhân viên phục vụ cẩn thận quan sát anh một cái, vô thức lộ ánh mắt phức tạp “Ăn mặc xa xỉ lớn lên đẹp trai như vậy, kết quả ăn cơm mà để bạn gái trả tiền, trời ạ, rốt cuộc người đàn ông trong xã hội này có thể tốt một chút hay không”.
Cũng may cửa hàng lẩu có ở khắp nơi, Thịnh Nịnh muốn ăn còn có thể đi nhà khác, Ôn Diễn cũng lười giải thích, chờ Thịnh Nịnh thanh toán xong trực tiếp dắt cô rời đi.
Hai người đi thang máy xuống, tầng này có rất nhiều người đi thang máy, Thịnh Nịnh đứng ở trong góc, Ôn Diễn đứng trước mặt cô, cánh tay hơi nâng lên vòng quanh cô, bảo vệ cô ở trong khu vực tam giác an toàn.
Lúc lên lầu một có một đám người lớn kêu ra thôi ra thôi, Thịnh Nịnh cũng cho rằng đến nơi nên đẩy Ôn Diễn đi theo ra khỏi thang máy.
“Uống mơ màng rồi phải không, xe dừng ở tầng hầm đấy.”
Ôn Diễn bị đẩy ra vỗ vỗ đầu cô, đành phải bấm thang máy xuống một lần nữa nhưng lúc này thang máy đã đi lên, hai người còn phải chờ.
Chờ khoảng cách thang máy, ánh mắt Thịnh Nịnh dừng lại trên tấm poster quảng cáo khổng lồ dán bên cạnh.
Đó là một quảng cáo đồ trang sức.
Mà người phát ngôn của quảng cáo đồ trang sức này trùng hợp là người mà cả hai đều biết.
Ôn Lệ.
Ôn Diễn nhìn tấm poster này, nhíu mày theo bản năng, còn Thịnh Nịnh thì nhìn chằm chằm không chớp mắt, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì.
Chờ thang máy tới, Ôn Diễn gọi cô vào, cô cũng không có phản ứng, giống như muốn nhìn thấu tấm poster này.
“Con nhóc này có gì đẹp đâu.” Ôn Diễn nói: “Em muốn nhìn nó, hôm nào anh gọi nó tới đây, em muốn xem bao lâu cũng được.”
Thịnh Nịnh sâu nhìn anh một cái, bĩu môi nói: “Em không nhìn cô ấy.”
“Vậy em đang nhìn gì?”
“... Em nhìn trang sức cô ấy đeo.”
Ôn Diễn ngẩn người, hơi dở khóc dở cười: “Thích đồ đồ trang sức hả?”
“Đồ đắt tiền ai mà không thích chứ.” Cô lẩm bẩm.
Anh lắc đầu và thở dài và nói: “Tham tiền.” Sau đó nắm lấy tay cô và nói: “Đi thôi, mua cho em.”
Không thể không nói quảng cáo có ích thật sự, ít nhất Ôn Diễn cũng vì tấm poster này mà mang theo Thịnh Nịnh đi đến cửa hàng chuyên doanh* trang sức ở lầu một này.
*专柜: Một quầy hoặc bộ phận trong cửa hàng có một hoặc nhiều mặt hàng độc đáo. Cung cấp hàng hóa phong phú cho một danh mục nhất định, một thương hiệu nhất định, một nhóm nhất định, một khu vực nhất định và một loại người nhất định hoặc hiển thị độc quyền một nhà cung cấp.
Cô gái trong quầy thường rất biết nhìn đồ ăn trong đ ĩa*, Ôn Diễn mang theo Thịnh Nịnh bước vào, cô ấy híp mắt nhìn, nhanh chóng đánh giá người ta từ đầu đến cuối sau đó nở nụ cười tiêu chuẩn nhiệt tình nhất, cũng phối hợp lễ phép chân thành nhất để tiếp đãi.
*Chắc là kiểu khách hàng có tiềm năng khai thác í
Ánh sáng trong cửa hàng rất đầy đủ, làm nổi bật những đồ trang sức trong tủ.
Ôn Diễn không để ý tới ánh mắt nhiệt tình của cô gái quầy chuyên doanh, chỉ bảo Thịnh Nịnh tự mình chọn.
Thịnh Nịnh bị những đồ trang sức này làm cho hoa cả mắt, nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi: “Có nhẫn nam không?”
Cô quầy chuyên doanh nhanh chóng lấy mấy chiếc nhẫn nam bán tốt nhất trong cửa hàng của họ ra.
Thịnh Nịnh chọn một cái từ mấy chiếc đó sau đó nói với Ôn Diễn: “Tay.”
Ôn Diễn khó hiểu vươn tay sau đó cô đeo nhẫn vào ngón giữa của anh.
“Thích không?” Thịnh Nịnh hỏi anh: “Thích thì em mua cho anh.”
Lời này vừa nói ra, cô gái đứng quầy sửng sốt, mà Ôn Diễn cũng sửng sốt.
Cô gái đứng quầy cho rằng vị tiên sinh này mua cho cô gái này, không nghĩ tới lại là cô gái mua cho tiên sinh.
Chỉ có điều cô ấy hành nghề nhiều năm, phản ứng rất nhanh, lập tức nhìn về phía Ôn Diễn, giọng điệu hâm mộ nói: “Tiên sinh, bạn gái ngài đối tốt với ngài quá.”
Ôn Diễn cúi đầu nhìn cô, giọng điệu không chắc lắm hỏi: “... Em mua cho anh à?”
Thịnh Nịnh kiên định gật đầu: “Ừm.”
“...”
Trong thời gian ngắn người đàn ông bị cô làm sững sờ đến mức không nói nên lời.
Thịnh Nịnh rất ít khi mua trang sức, một trong những món đồ trang sức đắt nhất trên người cô là một chiếc vòng tay bằng vàng cũng cô do dự rất lâu mới nhẫn tâm mua cho mình.
Cho tới bây giờ chưa từng hào phóng sảng khoái như vậy, một chiếc nhẫn bạch kim nạm mấy viên kim cương vụn, bởi vì thiết kế và thương hiệu cao cấp cho nên đắt hơn giá thành gấp mấy lần, cô cứ không chút do dự quẹt thẻ như vậy.
Ôn Diễn còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Nịnh đã đưa chiếc nhẫn này cho anh.
Hai người được cô gái đứng quầy lễ phép chào tạm biệt, Ôn Diễn muốn hỏi cô gì đó, lúc này vừa lúc có điện thoại gọi tới, anh bắt máy, là người lái thay gọi tới xin lỗi, nói là trên đường xảy ra chút tình huống, chắc là phải trễ vài phút, xin anh đừng hủy.
Ôn Diễn không rảnh để ý người lái thay tới sớm hay tới muộn, bây giờ sự chú ý của anh đều ở trên chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của mình.
Cúp điện thoại, Ôn Diễn nói với Thịnh Nịnh là người lái thay sẽ đến trễ một chút.
Thịnh Nịnh gật đầu: “Ồ, vậy em ra ngoài hóng gió.”
Hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại, tuy rằng thời tiết gần đây đã nóng ấm lên nhưng buổi tối vẫn có gió lạnh, Thịnh Nịnh bị gió thổi hơi tỉnh táo một chút, chỉ có điều đầu óc vẫn choáng váng.
Ôn Diễn cởi áo khoác khoác lên người cô.
“Gió lạnh.” Anh nói: “Khoác lên đi.”
Trước cửa chính của trung tâm thương mại là đài phun nước, bên cạnh còn có rất nhiều trò chơi vui chơi cho các bạn nhỏ đi dạo, Thịnh Nịnh đi dạo quanh bờ đài phun nước, Ôn Diễn cũng đi dạo hai vòng với cô, dừng bước, nắm tay cô kéo về phía mình, kéo cô trở lại trước mặt mình.
Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn hỏi: “Tại sao đột nhiên em lại muốn mua nhẫn cho anh thế?”
Giọng điệu Thịnh Nịnh bình tĩnh: “Không tại sao hết, chỉ là muốn muốn cho anh thôi.”
Nghe không thấy giống say rượu, Ôn Diễn lại hỏi: “Vậy sao em không mua cho mình một chiếc?”
Thịnh Nịnh nói thật: “Đắt quá, mua cho anh là được.”
Người đàn ông nói không gì cả nửa ngày.
“Đắt mà còn mua.” Ôn Diễn khẽ cười nhạt một tiếng, trong giọng nói dạy dỗ cũng có đau lòng: “Tiền sinh hoạt mỗi tháng của em sao đủ, em là sinh viên, tiền của mình cũng chưa chắc đã xài đủ, còn mua bừa cho anh.”
Sau đó, anh dừng lại, lấy điện thoại ra nói: “Chiếc nhẫn này không trả lại, em về chọn một chiếc nhẫn nữ đi, mang nhẫn đôi với anh, tiền anh sẽ trả.”
Chỉ chốc lát sau, Thịnh Nịnh nghe thấy điện thoại trong túi rung rung vài cái.
Anh sờ đầu cô, nói: “Không nhiều đâu, cho em một chút tiền sinh hoạt.”
Thịnh Nịnh nhíu mày, không biết tại sao bỗng hơi tức giận.
“Không có quy định chỉ cho phép đàn ông mua đồ cho phụ nữ mà không cho phép phụ nữ mua đồ cho đàn ông đâu chứ?”
Ôn Diễn há môi muốn nói gì đó nhưng dường như Thịnh Nịnh đoán được anh muốn nói gì, tốc độ nói nhanh lại cắt ngang anh: “Cũng không có quy định không cho người đi học mua đồ cho người đi làm đâu?”
“Em mua đồ cho anh, anh không vui sao?”
Ôn Diễn gật đầu: “Vui chứ.”
Anh dừng lại, giọng điệu rất nhẹ: “Hôm nay em chủ động đến tìm anh thì anh rất vui rồi.”
Cô cắn môi, thành thật nói: “Thật ra hôm nay chủ động đến tìm anh không phải là ý tưởng của em, là bạn cùng phòng đưa ra ý tưởng này cho em.”
Ôn Diễn cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói: “Vậy sau khi em về nhớ thay anh cảm ơn bạn cùng phòng của em.”
“Hôm nay anh rất vui, đều là bởi vì bạn cùng phòng đưa ý tưởng cho em nhưng em cũng không cần cô ấy đưa ý tưởng, em sẽ tự mình làm anh vui vẻ.” Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu anh thích em tìm anh vậy thì lần sau anh không cần cố ý đến trường đón em nữa, em chủ động tới tìm anh.”
Đương nhiên Ôn Diễn thích, chỉ có điều anh vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải em nói đi tàu điện ngầm còn phải chuyển tuyến không tiện sao, anh lái xe thuận tiện hơn em mà.”
“Nhưng hôm nay khi em tới, vừa nghĩ đến là tới tìm anh thì em lại không thấy phiền phức một chút nào.” Thịnh Nịnh nói: “Nếu như đi thêm hai chuyến tàu điện ngầm tới tìm anh có thể làm cho anh vui vẻ như vậy, em cảm thấy rất đáng giá.”
Rất kỳ diệu, ngay cả khi trả tiền cũng cảm thấy hạnh phúc.
Thật ra ngay từ đầu Thịnh Nịnh cũng không muốn trả giá quá nhiều trong cuộc tình này, cô biết Ôn Diễn thích cô tương đối nhiều, chỉ cần cô đáp lại một chút, anh sẽ đáp lại rất nhiều.
Nhưng khi cô nhìn thấy anh vui vẻ vì hôm nay cô chủ động tới tìm như vậy, phản ứng đầu tiên của cô cũng không phải là đắc ý, cũng không phải cảm thấy người đàn ông này thật dễ dỗ dành.
Mà là nghĩ sau này cô nhất định phải làm cho anh càng vui vẻ nhiều thêm.
Trái tim Ôn Diễn hoá thành một vũng nước, mềm mại đến không thể mềm mại hơn.
Dường như như đang xác nhận điều gì đó, thăm dò hỏi: “Em có say rượu không?”
“Em uống quá nhiều thôi, không có say.” Ánh mắt Thịnh Nịnh sáng ngời, giọng nói cũng rất rõ ràng: “Em biết mình đang nói gì.”
Ôn Diễn cười cười, hoàn toàn không còn cách nào khác.
Anh nghĩ chắc là cô gái này được trời cao phái tới kêu anh đắm chìm.
Vốn tưởng rằng ở bên nhau chính là kết thúc, lại không nghĩ tới thứ cảm xúc “thích” này không kết thúc.
Tình cảm giống như một trận hồng thuỷ trút xuống không thể lấy lại, không màng tất cả, cũng không có thuốc chữa.
Càng ngày càng thích cô, càng ngày càng yêu cô hơn.
Nhưng tất cả đều đáng giá.
Cho dù lúc trước cãi cọ với ông ngoại, hay là phía trước chăm nom bố với tương lai có thể đối mặt khó khăn.
“Sau này em sẽ “thỉnh giáo” bạn cùng phòng nhiều hơn, thật ra em rất thông minh, học nhanh lắm.” Thịnh Nịnh nhìn đôi mắt anh, nghiêm túc nói: “Em sẽ học.”
Trước cửa trung tâm mua sắm người đến người đi, ánh đèn neon rực rỡ, lúc này trùng hợp đến thời gian đài phun nước biểu diễn âm nhạc, được ánh đèn phản chiếu tạo thành cột nước đủ màu sắc phun lên từ cửa đài phun nước phía dưới, theo tiết tấu âm nhạc hoà hợp thành tạo hình khác nhau.
Ôn Diễn đeo chiếc nhẫn cô mua cho anh, khi tất cả mọi người đều đưa mắt đài phun nước, ánh mắt anh trong sáng trầm tĩnh, trong đôi mắt thâm sâu xinh đẹp tất cả đều là hình ảnh của Thịnh Nịnh, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
Anh nói: “Anh cũng sẽ học được.”
Từng chút từng chút học tập trở nên dịu dàng vì đối phương.