Tháng chín, ve kêu không ngừng ngoài cửa sổ.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động phát ra từ điều hòa cũ.
Động tác chấm bài kiểm tra của Nghê Diên dừng lại, cô nhìn sắc trời bên ngoài, mây đen từ khắp nơi kéo đến.
Sắp có một trận mưa lớn rồi.
Nghê Diên đứng dậy đi kiểm tra xem cửa sổ đã đóng kỹ chưa.
Bên cạnh là bàn làm việc của giáo viên Toán, Tùng Gia đang ngồi trước bàn xem phim ma bằng máy tính của giáo viên Toán.
Cô ấy đeo tai nghe, tư thế ngồi rất tùy ý, hai chân gác lên bàn, lộ ra một đoạn bắp chân nhỏ nhắn trắng đến chói mắt.
Nghê Diên vô tình liếc nhìn màn hình máy tính, một gương mặt quỷ với đôi mắt đang chảy máu bất ngờ xuất hiện.
Nghê Diên lặng lẽ thu hồi ánh mắt, quay lại chỗ ngồi tiếp tục giúp giáo viên Lịch Sử chấm bài thi.
Bệnh đau bao tử của Thầm Niên, giáo viên Lịch Sử, lại tái phát, bây giờ cô ấy vẫn còn đang ở bệnh viện.
Nghê Diên không chỉ là đại diện môn Lịch Sử mà còn có quan hệ sâu xa với Thầm Niên. Trước giờ cô đã giúp Thầm Niên chấm bài tập nhiều lần, xem bài thi rất nhanh.
Đánh dấu, gạch chéo, trừ điểm, tính tổng điểm, bút đỏ di chuyển nhanh chóng.
Tùng Gia cảm thấy phim ma không thú vị, cô ấy bấm dừng lại, mở một gói que cay trên bàn rồi đứng dậy.
Đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cánh cửa sổ Nghê Diên vừa đóng lại nhìn ra bên ngoài.
Hình như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị, cô ấy nở nụ cười nhìn có vẻ rất xảo quyệt.
"Diên Nhi." Tùng Gia gọi Nghê Diên. "Qua đây xem chuyện thú vị nè."
Nghê Diên nghi ngờ ngẩng đầu lên, Tùng Gia chỉ chỉ phía dưới cửa sổ, nói: "Dưới lầu có mèo đang bắt chuột, cậu còn không qua thì không xem được nữa đâu ."
Nghê Diên đi đến bên cạnh Tùng Gia.
Tầm nhìn ở tầng ba rất rộng rãi, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được rõ ràng tình hình bên dưới.
Lễ Ngu mặc đồng phục của Lục Trung trốn dưới lá chuối tây trong bồn hoa run lẩy bẩy.
Ở một chỗ khác là bảy tám nữ sinh trang điểm, nhuộm một màu tóc hồng đào lòe loẹt đang nhìn xung quanh tìm Lễ Ngu.
Lục Trung không cho nhuộm tóc, nhà trường quản lý rất chặt chuyện này, những nữ sinh này có lẽ là học sinh của trường dạy nghề bên cạnh.
Hôm nay Lục Trung vừa thi tháng xong, buổi chiều cả trường được nghỉ, học sinh nội trú cũng về nhà rồi, lúc này trường học đã không còn ai chỉ còn gió lớn cuồn cuộn, cây long não tươi tốt phất phơ trong gió.
Thị lực của Nghê Diên rất tốt, cô nhìn thấy Lễ Ngu đang khóc.
Lá chuối tây màu xanh đang lung lay trong gió, Lễ Ngu ôm mình co lại, cắn chặt răng, nước mắt chảy xuống cũng không dám khóc thành tiếng.
Mấy nữ sinh tóc hồng vẫn chưa bỏ cuộc, bọn họ đi ngang qua bồn hoa mấy lần cách Lễ Ngu chỉ một bước, suýt chút nữa đã có thể phát hiện ra cô ta.
Không tìm thấy mục tiêu bọn họ không đi, ngược lại càng thêm hung hăng kêu to tên Lễ Ngu, bảo cô ta cút ra.
"Lễ Ngu ——"
"Con đi.ếm kia, mày trốn cái gì! Bây giờ biết sợ rồi à?"
"Lúc mày quyến rũ hết người này đến người khác không phải giỏi lắm sao?"
"Cút ra đây cho bà!"
Nghê Diên và Tùng Gia đứng ở cửa sổ nghe rất rõ ràng những câu mắng nhiếc đó.
Tùng Gia nuốt que cay trong miệng, cảm thấy mùi vị không đúng lắm, đưa cho Nghê Diên, "Lần sau mua của Vệ Long á, vẫn là của Vệ Long ngon hơn."
Nghê Diên "Ừ" một tiếng.
"Cậu muốn giúp cậu ta?" Tùng Gia hỏi. Nghê Diên không trả lời.
Cô nhai que cây, đúng là không ngon lắm.
Lễ Ngu trốn trong bồn hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Trước khi về học sinh các lớp đã đóng hết cửa sổ, cả tòa dạy học chỉ có cửa sổ của phòng làm việc của giáo viên ở tầng ba mở rộng, rất dễ thấy.
"Cậu ta nhìn thấy chúng ta rồi." Nghê Diên nói. Tùng Gia không thèm để ý, "Nhìn thấy thì sao."
Cô ấy nói xong liền đóng cửa sổ lại, hoàn toàn ngăn cách ánh mắt xin giúp đỡ của Lễ Ngu.
Tùng Gia trở lại trước máy tính tiếp tục xem phim ma chưa xem xong, Nghê Diên thì tiếp tục chấm bài thi.
Chỉ là lần này Nghê Diên không tập trung được, chưa được một lúc cô đã thất thần, cô nhớ đến một tuần huấn luyện quân sự trước khi nhập học lớp mười. Tất cả bạn học mới đều bị kéo đến nơi đóng quân tiến hành huấn luyện, tối hôm đó mọi người lần lượt tự giới thiệu.
Lúc đến lượt một bạn nữ lên sân khấu, các bạn nam ngồi dưới đều nhốn nháo.
Cô ta nói: "Tớ tên Lễ Ngu. Lễ trong món quà, Ngu trong Ngu Mỹ Nhân."
Họ đặc biệt, tên đặc biệt, người cũng đặc biệt. Khiến người khác khó quên.
Trên người Lễ Ngu có một vẻ đẹp vượt qua tuổi tác của cô ta, không ngây thơ giống các cô gái khác ở đây, cô ta mang theo sự chín chắn, giống một quả đào hồng mọng nước đầy đặn treo đầu cành cây, lung lay sắp rụng đang chờ người hái.
Đến lượt học sinh mới biểu diễn tài năng, có người ồn ào kêu Lễ Ngu hát. Cô ta hát một bài hát cũ tên "Ngọt ngào".
Giọng hát mềm mại, ngọt ngào như lời bài hát.
Gió đêm mùa hè sánh lại trong lòng những chàng trai trẻ, Nghê Diên ngồi ở hàng thứ hai vô thức quay đầu qua ——
Tông Đình đang đùa giỡn với các bạn nam bên cạnh, cười rất vui vẻ, ánh mắt lại nhìn Lễ Ngu đang hát phía trước.
"Dáng dấp của Lễ Ngu đẹp thật." Bên cạnh Tông Đình là tên mập nặng nhất lớp tên Hùng Cát Nguyên, nói năng thẳng thắn, không biết tránh né, nhưng tốc độ nói chậm rãi rất dễ nhận ra trong đám đông.
Hùng Cát Nguyên nói xong Tông Đình liền gật đầu.
Giọng hát của Lễ Ngu ngừng lại, mọi người vỗ tay.
Nhân lúc huấn luyện viên không có mặt, các bạn nam đứng sau ồn ào huýt sáo với cô ta.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, tay Lễ Ngu nắm chặt góc áo, mặt đỏ như quả táo chín.
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, buổi đọc bài của ngày đầu tiên chính thức đi học bắt đầu, cả lớp có ba người vắng —— Hùng Cát Nguyên, Lễ Ngu và Tông Đình.
Tông Đình và Hùng Cát Nguyên là người đã vắng nhiều lần, bắt đầu từ cấp hai đã đến trễ về sớm.
Nghê Diên học chung cấp hai với bọn họ nên cô biết rất rõ. Nhưng lúc nào thành tích của Tông Đình cũng xếp đầu, thầy cô thường mở một mắt nhắm một mắt, người bị dạy dỗ chỉ có Hùng Cát Nguyên.
Nhưng da mặt Hùng Cát Nguyên dày, không để ý mấy chuyện đó.
Lúc còn học cấp hai trên trấn, Hùng Cát Nguyên và Tông Đình chính là khách hàng thường xuyên của phòng chơi bida và sân trượt patin.
Có lần Tông Đình đắc ý trước mặt Nghê Diên: "Ông chủ nói muốn mở thẻ hội viên VIP cho tôi, bảo tôi giúp ông ấy quảng cáo, cầm bài thi toán max điểm đọc 'Thường đến đánh bi-a, thi hạng nhất như thường'."
Nghê Diên nói: "Ngài biết xấu hổ chút đi."
Ba bọn họ cùng nhau lên lớp nhưng Nghê Diên chưa từng chơi chung với nhóm Tông Đình và Hùng Cát Nguyên.
Bây giờ xuất hiện thêm Lễ Ngu, cô ta có thể lọt vào mắt Tông Đình, còn ăn ý với Hùng Cát Nguyên.
Nghê Diên cười cười, nói: "Khá tốt, có thể gom thành một bàn đấu địa chủ."
...
Bầu trời càng lúc càng tối, như thể đột nhiên chuyển sang màn đêm. Mưa bắt đầu rơi.
Những hạt mưa lớn đập vào cửa sổ kính, một cuộc rượt đuổi bắt đầu trong khuôn viên trường Lục Trung, Phục An.
—— Lễ Ngu bị phát hiện.
Cô ta chui từ dưới tán lá chuối tây ra ngoài, băng qua bồn hoa, ra sức chạy về phía lầu dạy học, bước một lần hai bậc thang.
Sau lưng có một nhóm người đang đuổi theo.
Một chồng bài thi dưới tay Nghê Diên còn lại hơn mười bài chưa xem.
"Đinh" một tiếng, điều hoà cũ trong phòng làm việc đột nhiên ngừng hoạt động không còn phả hơi lạnh nữa. Màn hình máy tính trước mặt Tùng Gia tối đen, mặt của nữ quỷ lóe lên một cái rồi biến mất.
Ánh đèn trên đầu tắt hết.
Căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.
"Tùng Gia, cúp điện rồi." Nghê Diên dừng bút.
Giống như có một lỗ thủng trên trời, mưa lớn đang trút xuống. "Đi vệ sinh không?" Tùng Gia hỏi Nghê Diên.
"Không đi." Nghê Diên nói.
"Cậu không cần đi, đi chung với tớ, bên ngoài mưa to gió lớn lại cúp điện, tớ sợ."
"Sao lúc xem phim ma cậu không sợ?"
"Hai chuyện không hề giống nhau."
Hai người mở cửa trước văn phòng, nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã hoảng loạn, xen lẫn với tiếng mưa còn có tiếng la hét của các cô gái.
Lễ Ngu giống như một bé thỏ trắng chạy trốn dưới miệng cọp.
Cô ta xuất hiện ở đầu cầu thang, lao tới từ đầu bên kia hành lang, nhìn thấy Tùng Gia và Nghê Diên ở cửa phòng làm việc, trong mắt cô ta hiện lên một tia hi vọng.
Bàn chân đã bước ra của Tùng Gia rụt lại, lùi về sau một bước.
Hi vọng trong mắt Lễ Ngu biến thành tuyệt vọng, cô ta nhìn cánh cửa duy nhất đang mở trên hành lang đang đóng lại trước mắt mình.
Cô ta vừa chạy vừa khóc nức nở xin giúp đỡ.
"Nghê Diên!"
"Nghê Diên Tùng Gia, mở cửa!"
"Xin hai người, giúp tôi đi mà!"
"Xin hai người ——"
Những kẻ truy đuổi phía sau cô ta ngày càng đến gần, bọn họ như những con thú dữ miệng lớn dính máu, một khi bắt được sẽ xé nát cô ta ra từng mảnh.
Chỉ còn một chút nữa là cánh cửa đóng lại hoàn toàn.
Tia sét màu tím đột nhiên xuất hiện trong tầng mây, căn phòng tối tăm trong chốc lát sáng lên, tiếng sấm vang dội.
Nghê Diên đè tay đóng cửa của Tùng Gia lại, nói: "Bỏ đi." Nghê Diên mở cửa ra.
Lễ Ngu nhân cơ hội chui vào.
Cửa trước khóa lại, cửa sau đóng chặt, chặn bảy tám người đuổi theo bên ngoài, mặc cho bọn họ lớn tiếng gõ cửa.
"Mẹ kiếp." Có người tức giận đá cửa.
Những lời mắng chửi khó nghe vẫn chưa dừng lại, Nghê Diên kéo hết rèm lại.
Rầm một tiếng, có gì đó đập vào cửa sổ. Nhiều lần liên tiếp, kính không bị vỡ nhưng lại xuất hiện các vết nứt.
Nghê Diên đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng động, thần kinh cô bắt đầu căng thẳng.
Cũng may không bao lâu sau tiếng động đã ngừng lại. Trong văn phòng tối tăm, mờ mịt như đêm tối.
Lễ Ngu núp trong góc tường ôm đầu gối nhỏ giọng khóc nức nở.
Tùng Gia kéo ghế ra ngồi xuống, run chân, đây chính là biểu hiện cô ấy đã bực bội.
Nghê Diên đánh cô ấy một cái, "Đừng run chân, xấu quá."
"Ồ."
Tùng Gia dừng một lúc, chưa được bao lâu lại bất giác run tiếp, bị Nghê Diên đánh lần thứ hai. Cô ấy không quản được chân mình nên dứt khoát đứng lên.
Kéo màn cửa sổ ra nhìn thử, người canh bên ngoài vẫn chưa đi, đang tụ lại hút thuốc.
"Phiền phức ai tạo ra thì người đó tìm cách giải quyết, đừng có ngồi đó mà khóc nữa." Tùng Gia nói.
Cuối cùng Lễ Ngu cũng ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt trên mặt, nhìn hai người: "Nghê Diên, cậu có mang theo điện thoại không? Có thể cho tớ mượn được không, tớ gọi người đến đón."
Nghê Diên lắc đầu, cô không mang điện thoại đi học. Cô nhìn Tùng Gia: "Điện thoại."
Tùng Gia sờ sờ túi trên người mấy lần, "Hôm nay quên mang rồi."
Mất điện ngắt mạng, không mang điện thoại, không liên lạc được với người bên ngoài, không thể nhờ ai giúp.
"Vậy chỉ có thể chờ bọn họ mất kiên nhẫn, tự nhiên sẽ đi." Nghê Diên nói.
Tùng Gia quay người tại chỗ hai lần rồi bất ngờ đá chiếc ghế trước mặt một cách giận dữ. Ghế ngã cái rầm xuống đất trượt xa nửa mét khiến Lễ Ngu giật mình, toàn thân run lên.
Nghê Diên nói: "Cậu ấy phải nhịn tiểu, chắc bàng quang sắp nổ rồi nên tính tình có hơi không tốt, cậu đừng để ý."
Lễ Ngu: Không dám để ý.
==============
Lời tác giả:
Có nguyên nhân khiến nữ chính và Tùng Gia lạnh lùng với Lễ Ngu, sau này sẽ giải thích.
Tùng Gia: Chỉ như vậy? Dừng ở đây vậy à? Bàng quang của tôi sắp nổ rồi nè!
Tác giả: Chỉ có thể để cô ủy khuất đến chương sau rồi lại đi vệ sinh nhé.