Nghê Lộ Khang vì bận lo chuyện làm ăn trong xưởng nên Quốc Khánh không về, ông ấy gửi bao lì xì cho Nghê Diên.
Hai cha con có thể nói một ít chuyện trong điện thoại, vài câu “Học tập cho giỏi, chú ý sức khỏe”, không bao lâu đã cúp máy.
Nghê Diên còn chưa để điện thoại xuống Tùng Gia đã tìm tới: “Có thấy video tớ gửi chưa?”
Nghê Diên: “Chưa, tớ mới gọi điện thoại với ba.”
“Vậy cậu mau xem đi.” Giọng Tùng Gia phấn khích, “Tớ nói đến Tĩnh Hải ngắm trai đẹp sẽ quay video cho cậu xem, có phúc không thể hưởng một mình được.”
“Có điều hình như tớ nhìn thấy anh trai cậu.”
“Hả?”
“Anh trai cậu, Tần Tắc đó! Ở 2 phút 36 giây, cậu nhìn kỹ một chút.”
Nghê Diên mở video, nửa đoạn trước camera của Tùng Gia rung lắc dữ dội.
Máy ảnh quét một vòng nơi đó, biển người đông đúc, ồn ào, cuối cùng lần lượt đi qua một số tay đua ở đó.
Nghê Diên chú ý tới hai phút ba mươi sáu giây mà Tùng Gia nói.
Trong video, người đàn ông mặc bộ đồ đua màu xám cởi mũ bảo hiểm, quay người nói chuyện với người bên cạnh.
Vì cách xa, phía trước lại liên tục có người cản trở tầm nhìn nên Tùng Gia quay không rõ lắm.
Nhưng từ thân hình, góc nghiêng, Nghê Diên nhận ra đó đúng là Tần Tắc. Tùng Gia: “Thế nào, là anh cậu sao? Tớ không nhận lầm đúng không?” Nghê Diên: “Là anh ấy.”
Tùng Gia suy nghĩ một chút, đột nhiên nói một câu: “Anh trai cậu còn rất đẹp trai.”
Nghê Diên: “Gia Gia, cậu còn trẻ sao ánh mắt lại không tốt thế.” Tùng Gia: “Cậu biến đi.”
Nghê Diên mở danh sách liên lạc WeChat của mình, vất vả lắm mới tìm thấy Tần Tắc.
Từ khi thêm WeChat, tám trăm năm rồi hai người không nhắn tin.
Tin nhắn duy nhất được gửi vào kỳ nghỉ đông năm ngoái. Lúc đó dàn nhạc của mấy người ông Tùng biểu diễn, tham gia một cuộc thi ở thành phố nên kêu gọi bỏ phiếu.
Nghê Diên mặt dày gửi rất nhiều tin nhắn cho người quen: “Hãy bỏ phiếu cho ban nhạc Lá Phong Đỏ số báo danh 8, cảm ơn.”
Cũng không biết cuối cùng Tần Tắc có giúp bỏ phiếu không. Nghê Diên lên mạng tìm mấy tin tức xã hội gửi cho Tần Tắc.
—
Thành phố Phục An.
Trong phòng ban nhạc tập luyện.
Chiếc bàn tròn thấp bày đầy những xiên đồ nướng và một vòng bia lạnh. Khi chạm ly, bọt bia trắng bắn tung tóe.
Mấy người trẻ tuổi tụ tập tại bàn.
Có người quay đầu đánh thức Tần Tắc đang ngủ bù bên cạnh, “Anh Tắc, qua ăn hai miếng thịt đi.”
Tần Tắc lấy điện thoại dưới mông đang rung ong ong lên, bấm vào, có người đang liên tục gửi cho anh mấy tin nhắn.
Tất cả đều là liên kết tin tức.
“‘Thiếu niên ma trơi’ 17 tuổi đua xe trên bờ sông, lao ra hàng rào bất hạnh bỏ mình…”
(*Thiếu niên ma trơi: ám chỉ những thanh thiếu niên thích đi theo nhóm trên những chiếc mô tô và thường gây ra tai nạn.)
“Một người đàn ông trung niên trải nghiệm xe bay cực phẩm vô tình bị lật xe, bụng bia kẹt vào vô lăng…”
“Khi lái xe chú ý an toàn, đừng quên người nhà phía sau đỏ mắt…”
“A Tắc, cậu còn không qua nữa là hết đó.” Tay trống của ban nhạc đến gần, “Cậu nhìn gì nghiêm túc thế? Không phải là bạn gái đó chứ?”
Nói xong liền cúi đầu nhìn trộm điện thoại Tần Tắc.
Liếc một cái liền buồn cười, “Ha ha ha ha ha ai gửi cho cậu mấy tin nhắn này thế? Buồn cười quá.”
Người kia nhìn thấy tên người dùng hiển thị trên góc trái trên cùng là “Cánh diều lớn”.
“Cánh diều lớn là ai?” Tay trống hỏi.
Tần Tắc không ghi chú tên cho Nghê Diên nhưng thấy biệt danh đã có thể đoán được là cô.
Liên kết tin tức vẫn còn đang tiếp tục oanh tạc, Tần Tắc nhịn xúc động chặn cô, “Là một con nhóc ngu ngốc.”
—
Buổi sáng, Chu Lân Nhượng bị thối đến tỉnh.
Buổi tối đi ngủ cậu chỉ kéo rèm cửa sổ thông gió thông khí, sáng nay một cơn gió mạnh đưa mùi Dạ Lý Hương vào.
Bên trái sân nhà Thầm Tùng là nhà Nghê Diên, bên phải là một cặp vợ chồng già trạc tuổi Thầm Tùng.
Người lớn tuổi ngủ ít, năm giờ rưỡi đã thức dậy, sáu giờ rưỡi bón phân, tưới rau.
Phòng Chu Lân Nhượng ở vừa hay đối diện với vườn rau nhà bên.
Lúc cậu bò dậy nhìn thử là thứ gì, ông bà cụ bên dưới còn chào cậu với nụ cười hiền hòa trên mặt, khiến người ta tức giận không biết trút vào đâu.
Chu Lân Nhượng đóng cửa sổ lại.
Mơ màng xuống lầu, mắt chưa mở hết đã lười biếng nói với giọng thiếu kiên nhẫn: “Mẹ…”
Thầm Niên đang đánh Thái Cực dưới cây lê, “Sao vậy?” “Hôi quá.”
Thầm Niên cũng ngửi thấy nhưng không có cách nào, tiếp tục luyện tập các chiêu thức. Nhưng đáng tiếc lúc hít vào thở ra đều chỉ hít được mùi hôi.
Cô ấy cũng không tập tiếp được nữa, đi đến dưới mái hiên, vỗ vai Chu Lân Nhượng: “Con ‘zai’, tâm tĩnh tự nhiên thơm.”
Chu Lân Nhượng: “…”
Móe nó chứ tâm tĩnh tự nhiên thơm.
“Dậy rồi thì đừng ngủ nữa, nhanh rửa mặt ăn cơm đi, ăn xong thì ra sau giúp ông ngoại chẻ củi.” Thầm Niên nói.
Nhà của Thầm Tùng chiếm một diện tích lớn, ngoài khoảng sân thoáng đãng ở phía trước, còn có một nhà kho được xây ở phía sau, xây tường ba mặt che gió tránh mưa.
Thầm Tùng nhận đơn hàng của người gần đó, cần làm một chiếc bàn ăn dài, ông đang chọn một tấm gỗ thích hợp.
Thấy Chu Lân Nhượng tới, ông ấy chỉ vào đống củi còn chưa chẻ ở góc tường.
“Chẻ hết ạ?” Chu Lân Nhượng nhìn đống củi cao nửa người hỏi. “Vậy phải xem bản lĩnh của cháu rồi.” Thầm Tùng nói.
Chu Lân Nhượng sức lớn, một nhát có thể chặt một khúc gỗ làm đôi, giơ tay bổ xuống, vô cùng nhanh.
“Ở đây gỗ dễ bổ nhất là những cây rậm rạp và cây đỏ rụng lá, khó bổ nhất là cây sen và cây phong, chất gỗ cứng nên phải tốn nhiều sức mới chặt được.”
Vốn Thầm Tùng cũng không nhàn rỗi, nhưng Chu Lân Nhượng ở đây, cậu cũng bận rộn nên ông ấy không nhịn được đi tới.
Muốn giới thiệu chút gì đó.
“Biết đây là cây gì không?” Thầm Tùng giẫm lên phần gỗ dưới chân mình.
“Sa mu.” Khi còn nhỏ Chu Lân Nhượng và Thầm Niên sống ở một nơi gần cung thiếu niên, phía sau tiểu khu có một rừng sa mu, thân cây thẳng thắp che khuất bầu trời.
“Đúng vậy.” Thấy cậu nói được tên, Thầm Tùng còn có chút vui vẻ, ông ấy còn tưởng tên nhóc này đã bị nuôi đến mức yếu ớt, không biết gì cả.
“Cây sa mu không phải củi tốt, khi đốt sẽ dễ dàng tạo ra tia lửa và tiếng kêu lách tách.” Thầm Tùng nói xong, dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Nghỉ đông cháu có về không? Đến khi nghỉ đông có thể đốt củi sưởi ấm.”
“Về ạ.” Chu Lân Nhượng không hề nghĩ ngợi nói. “Không về chỗ ba cháu à?”
Ông lão vòng vo, vụng về một cách đáng yêu, trên tóc ông có những mảnh gỗ vụn trắng.
Chu Lân Nhượng chặt một khúc gỗ rồi nói: “Con về trấn Xuân Hạ đón Tết với mẹ.”
Thầm Tùng vui vẻ xoa xoa đôi bàn tay.
Mấy phút sau, Thầm Tùng đến nhà bên cạnh tìm Nghê Diên, hỏi: “Câu Câu à, mấy đứa trẻ cùng tuổi với cháu thường thích gì?”
Mắt Nghê Diên chuyển động, cô đoán là sắp đến sinh nhật của Chu Lân Nhượng nên có lẽ ông Tùng đang suy nghĩ quà tặng cho cháu trai.
Suy nghĩ một chút, cờ thưởng “Vì dân phục vụ” mà cô đặt làm trên mạng có thể sẽ đến vào hôm nay.
Nghê Diên nói từ góc nhìn của bản thân và Tùng Gia: “Con gái thì thích trang sức, các món đồ nhỏ khác nhau để đeo, còn có ly nước nè, kẹp tóc nè, những thứ xinh xắn, còn con trai…”
Cô nhất thời không đưa ra được đáp án.
“Quần áo?” Nghê Diên không chắc chắn lắm, “Giày chơi bóng?”
“Đi đi đi.” Thầm Tùng nói đi là đi, “Câu Câu đi mua quần áo với ông.”
Ông ấy sợ gu thẩm mỹ của mình kém sẽ chọn những thứ Chu Lân Nhượng không thích nên mới để Nghê Diên chọn.
Trong trấn Xuân Hạ có một số cửa hàng quần áo và tiệm may, quần áo một năm bốn mùa của Thầm Tùng đều chọn ở đó.
Nghê Diên nhìn suốt đường đi, kiểu dáng rất có hạn.
Cô chọn tới chọn lui, kêu nhân viên lấy xuống một chiếc áo thun nam màu hồng, chất vải tổng hợp, cô thấy không tệ lắm.
Thầm Tùng nói không được, “Màu hồng để con gái mặc thôi.”
Nhân viên cửa hàng mới tới nhìn Nghê Diên, không đoán được rốt cuộc chiếc áo này là mua cho ai, nam hay nữ mặc, thế là nói: “Kiểu áo này nam hay nữ đều có thể mặc ạ.”
Thầm Tùng bị nhân viên cửa hàng thuyết phục, “Đã là nam hay nữ đều có thể mặc thì mua cho Câu Câu một cái luôn đi.”
“Không cần không cần đâu ạ.” Nghê Diên vội vàng từ chối.
Thầm Tùng không nói lời nào, cầm hai cái áo đi trả tiền, một cái lớn một cái nhỏ.
Ra khỏi tiệm bán quần áo, chếch đối diện có một tiệm cắt tóc.
Nghê Diên nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy trong tiệm có bán tóc giả. Tối hôm trước cô còn nói với Tùng Gia mình muốn cắt tóc mái, nhưng sợ cắt xong sẽ hối hận.
Tùng Gia nói mua tóc giả chẳng phải là được rồi sao, muốn có tóc mái thì đeo vào, nhìn chán rồi vì bỏ đi.
“Ông Tùng, ông đợi cháu, cháu đi xem tóc giả một chút.” Thầm Tùng đuổi theo Nghê Diên: “Cháu mua tóc giả làm gì?” “Đeo cho vui ạ, trải nghiệm kiểu tóc khác.”
“Ông già rồi, thật sự không theo kịp xu hướng thời trang của mấy đứa.”
Nghê Diên chọn mái xong, nhìn thấy tóc giả kiểu nam bên cạnh, trong đó có một kiểu tóc “Gia tộc chôn cất tình yêu”, mỗi sợi tóc chỉa lên đều thể hiện “Khí, chất, quý, tộc”.
Nghê Diên nhịn cười, hỏi Thầm Tùng: “Nếu không chúng ta cũng mua cho Lân Lân một bộ đi ạ?”
“Nó có thích không?”
“Ông Tùng tặng đương nhiên cậu ấy sẽ thích rồi.”
Thế là ngày mùng 6 tháng 10, buổi sáng Chu Lân Nhượng vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy những món quà sinh nhật được chuẩn bị cho cậu.
Cờ thưởng “Vì nhân dân phục vụ”. Áo thun màu hồng.
Tóc giả phi trào lưu.
Và cuốn “Bí mật của Sanda” mà Thầm Niên đã bỏ ra 8,8 nhân dân tệ để mua tại một quầy hàng.