Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 19

Sáng sớm Nghê Diên đã bị gọi đến phòng sinh hoạt của hiệp hội người cao tuổi.

Với tư cách là chỉ đạo hướng dẫn trang điểm của đội nên không thể thiếu cô.

“Ai da Câu Câu, bà đánh hơi nhiều phấn thì phải làm sao đây, trắng như yêu quái già vậy.”

“Không sao không sao, bà Tề đừng vội, để cháu giúp bà lau đi một chút.” “Câu Câu à, mau nhìn giúp bà xem bà tô son nào thì đẹp...”

“Đến đây ạ.”

“Câu Câu à, khăn lụa bà buộc thế này được không?”

Nghê Diên loay hoay chân không chạm đất.

Bản thân cô hôm nay cũng trang điểm nhẹ nhàng, tươi tắn tự nhiên, phấn má hồng cam khiến cô xinh đẹp, tỏa sáng hơn ngày thường.

Kỹ thuật của Nghê Diên là được Tùng Gia dạy dỗ, cô rất ít khi trang điểm, nhưng lúc quan trọng vẫn có thể trang điểm được.

Vì phòng sinh hoạt không có nơi thay đồ nên mọi người đều đã thay quần áo biểu diễn ở nhà.

Nghê Diên mặc đồ xanh đỏ sặc sỡ chạy quanh hội trường, viền lá sen tung bay, chiếc váy khoa trương lay động.

Ngoài cửa sổ, có một chàng trai đang nhìn cô cười.

Tầm mười giờ, phóng viên Trần và thợ quay phim của đài truyền hình đến đúng giờ.

Người phụ trách “Lá Phong Đỏ” là người chỉ huy, đứng ở giữa ra dấu tay. Âm nhạc nổi lên ——

Nghê Diên vô cùng quen thuộc với bài “Tiễn biệt” này, trong lễ tốt nghiệp tiểu học mọi người đều hát “Ngoài đình nghỉ chân, bên cạnh đường xưa, cỏ thơm xanh ngập trời...”

Bản nhạc quen thuộc nhắm mắt cô cũng sẽ không đàn sai, nhưng cô có lo lắng khác.

Phía trước ngoài người của đài truyền hình đang quay phim thì còn có Chu Lân Nhượng. Ngoài tấm ảnh chụp chung phong cách Smart hôm qua thì hôm nay lại có thêm một lịch sử đen.

Nghê Diên tưởng tượng ra được cuộc sống sau này sẽ khó khăn cỡ nào, chịu đựng đủ chèn ép.

Chu Lân Nhượng gác máy ảnh trên giá ba chân, sau khi điều chỉnh tham số cậu liền tập trung nhìn vào ống kính, rất có khí phách, nhìn chuyên nghiệp không kém gì thợ quay phim của đài truyền hình bên cạnh.

Trên tai thợ quay phim có kẹp điếu thuốc, xích lại gần nhìn Chu Lân Nhượng đang quay, cảm thấy cũng không tệ lắm, hỏi cậu: “Anh đẹp trai nhỏ cũng tới quay tài liệu à?”

Chu Lân Nhượng chỉ chỉ Nghê Diên kéo đàn nhị trong nhóm người, “Chỉ quay riêng cô ấy.”

“Hiểu rồi, hóa ra là quay phim riêng của cô gái nhỏ.” Giọng điệu hàm chứa ý trêu chọc và mập mờ.

Chu Lân Nhượng không giải thích.

Sau khi người phụ trách tiễn phóng viên về, ông bà cụ trong dàn nhạc thấy Chu Lân Nhượng mang theo máy ảnh nên để cậu giúp chụp ảnh.

Pose từ trong phòng tới bên ngoài.

Tạo dáng từ trong phòng tới bên ngoài. Ví dụ như giơ hai ngón tay.

Ví dụ như giang hai cánh tay ôm mặt trời.

Ví dụ như tạo dáng tay hoa lan, thâm tình nhìn về phương xa. Dựa cửa sổ, dựa khung cửa, dựa thân cây, hái hoa dại.

Mọi đạo cụ trong tầm mắt có thể sử dụng đều được sử dụng. Chu Lân Nhượng bấm chụp không ngừng.

Cuối cùng cũng xem như chụp xong, cậu đi tìm Thầm Tùng, “Ông ngoại, cháu chụp cho ông một tấm?”

Thầm Tùng nghe vậy có hơi do dự, ông hơi muốn chụp nhưng lại không được tự nhiên trước ống kính.

Thế nào cũng không tự nhiên.

Nghê Diên đề nghị: “Ông Tùng, nếu không chúng ta chụp lúc ông chơi đàn xếp nhé? Ông chỉ cần đàn là được, không cần nhìn vào máy ảnh.”

Thầm Tùng thở phào nhẹ nhõm, để ông ấy đánh đàn thì ông không còn sợ nữa.

Ông ấy đàn bài “Đêm tối ở vùng ngoại ô Mát-xcơ-va”.

Chu Lân Nhượng nhân cơ hội chụp được rất nhiều hình ở nhiều góc độ, chụp xong Thầm Tùng vẫn còn đang đàn. Chờ ông ấy đàn xong liền muốn xem ảnh trong máy.

Ông ấy cau mày chê mình.

“Đẹp trai rồi.” Chu Lân Nhượng nói. Thầm Tùng cười một chút.

Chu Lân Nhượng nhìn Nghê Diên, “Tôi chụp một tấm cho cô với ông ngoại?”

Nghê Diên cúi đầu ngó quần áo trên người mình rồi từ chối.

Chu Lân Nhượng chỉ vào máy ảnh, “Cũng đã quay hết rồi, còn để ý vài tấm ảnh à?”

Cậu không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới Nghê Diên liền lên cơn đau tim. “Cô đã lên tivi luôn rồi còn sợ bị chụp hình à?”

Vẻ mặt Nghê Diên đau khổ, “Cái này đâu có giống, tỉ lệ người xem của đài truyền hình địa phương căn bản không nhiều, cũng chỉ có các ông bà cụ xem nên lên tivi cũng không sao.”

Cô muốn giành máy ảnh, Chu Lân Nhượng cao nên chiếm ưu thế tuyệt đối, giơ tay lên khiến cô bắt hụt.

Một thấp, một cao, một đuổi, một chạy, giống như đang đùa với mèo vậy. Nghê Diên giành mệt rồi, cô bỏ cuộc.

“Bỏ đi, cậu vui vẻ là được.”

Thầm Tùng được ông bạn già gọi đi uống rượu, nói hai đứa nhỏ không được mách lẻo với Thầm Niên.

“Uống chút rượu vui vẻ thôi.” Thầm Tùng liên tục nhấn mạnh, “Uống ít, uống ít.”

Mọi người trong dàn nhạc đã đi gần hết, Nghê Diên muốn nhanh chóng cởi bộ quần áo biểu diễn trên người mình ra, chạy về thay quần áo.

Cô không đợi Chu Lân Nhượng vẫn còn đang thu dọn giá ba chân mà tự mình đi trước.

Đi mấy bước cô đột nhiên lui về, vẻ mặt hốt hoảng. Chu Lân Nhượng dọn đồ xong, hỏi: “Sao vậy?”

“Bên ngoài có người quen.”

“Ở đây không phải khắp nơi đều là người quen à?”

“Không phải! Là bạn học!”

Chu Lân Nhượng ra ngoài nhìn thử, dưới cây long não có ba bóng người đang chơi đùa, hai nam một nữ. Trong đó có một nam sinh vừa cao vừa to giống một ngọn núi nhỏ.

Hình như Chu Lân Nhượng đã từng gặp nhưng không có nhiều ấn tượng.

“Cậu ấy tên Hùng Cát Nguyên, hai người khác là Tông Đình và Lễ Ngu, học chung lớp với tôi.” Nghê Diên nói.

Tông Đình và Hùng Cát Nguyên là người trong trấn Xuân Hạ, nhưng nhà cách chỗ này một khoảng khá xa, Nghê Diên không ngờ sẽ gặp được bọn họ.

Còn Lễ Ngu có lẽ là đến đây chơi nhân ngày nghỉ. Nghê Diên trốn trong phòng không muốn ra ngoài. “Đợi bọn họ đi rồi tôi về.”

Cô không muốn bọn họ nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình, sẽ bị trêu cười, cảm giác như đang đóng vai chú hề vậy.

Chu Lân Nhượng không nói chuyện cũng không định đi trước, cậu ở bên cạnh hí hoáy máy ảnh.

Ước chừng qua năm sáu phút, Nghê Diên bảo Chu Lân Nhượng ra ngoài xem bọn họ đã đi chưa.

“Chậc.” Chu Lân Nhượng chê cô phiền rồi đứng dậy ra ngoài.

Quay lại nói với Nghê Diên: “Ba người họ chơi ở đó, cười cười nói nói tán gẫu, xem ra không đi ngay đâu.”

Bãi đất lớn bên ngoài có vài máy tập thể dục ngoài trời, bập bênh, dụng cụ tập thể dục cho ba người, dụng cụ mát-xa eo lưng, còn có bàn bóng bàn và khung bóng rổ.

Nghê Diên cúi đầu, “Lân Lân, tôi không muốn mặc bộ này ra ngoài.”

“Vậy cô muốn thế nào?”

“Tôi không biết.”

Cũng không thể cứ đợi mãi được.

Chu Lân Nhượng ngồi trên bàn gỗ để đồ bên cạnh cửa sổ, cậu nhảy xuống, vén áo thun mặc bên ngoài áo dài tay, cởi ra rồi ném cho Nghê Diên.

Hôm nay cậu mặc hai cái áo, mặc áo thun bên ngoài áo dài tay.

-- Áo thun màu hồng.

Lúc đầu cậu định để món quà sinh nhật này hít bụi, nhưng lúc ở nhà Thầm Tùng nhìn cậu mấy lần muốn nói lại thôi, sáng nay cuối cùng cũng không nhịn được nữa hỏi sao cậu không thử xem quần áo mới có vừa không.

Chu Lân Nhượng đành phải mặc áo thun vào. 

Màu hồng ngó sen pha chút xám, thật ra cũng không quá lòe loẹt. Trước kia Chu Lân Nhượng không mặc mấy màu này nên tự nhìn có hơi không quen.

“Tôi cảm thấy rất đẹp, rất hợp với cậu, mặc vào ra dáng lắm.” Nghê Diên nói.

“Còn nói nữa thì trả áo lại cho tôi.” Nghê Diên ôm chặt áo thun hồng.

Chu Lân Nhượng đóng kỹ cửa trước cửa sau của phòng, kéo rèm rồi quay lưng lại, “Thay đi.”

“Tôi nói xong rồi cậu mới được quay lại đó.”

“Ừm.”

Ánh mắt Chu Lân Nhượng dừng trên màn cửa, nhìn một con thiêu thân vỗ đôi cánh mỏng.

Trong phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, tiếng cô gái c.ởi quần áo sau lưng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Nghê Diên thay đồ biểu diễn ra, mặc áo thun của Chu Lân Nhượng vào.

Cỡ quá lớn nên cô mặc vào giống như đang mặc váy, vạt áo che đến nửa đùi.

Vốn nửa dưới của đồ biểu diễn chính là váy, hôm nay cô đặc biệt mặc thêm quần an toàn bên trong nhưng vẫn có thể mặc bên ngoài.

Đúng lúc áo thun phối với quần đùi.

 

Ngoài tương đối mát mẻ thì không có gì kỳ lạ. “Tôi xong rồi.” Nghê Diên nói.

Chu Lân Nhượng xoay người, ánh mắt không tiếng động quét qua người cô rồi nhìn đi chỗ khác, “Bây giờ về được chưa?”

Nghê Diên gật đầu.

Mở cửa, hai người trước sau đi ra ngoài. Quả nhiên bọn Tông Đình vẫn còn ở đó.

Lễ Ngu mặc váy ngắn ngồi trên bập bênh nhìn về phía này, cô ta là người đầu tiên chú ý tới Chu Lân Nhượng và Nghê Diên.

 

“Trùng hợp quá.” Lễ Ngu lên tiếng, Tông Đình và Hùng Cát Nguyên quay đầu nhìn qua.

Nghê Diên không tránh được, chào hỏi với Tông Đình.

“Nghê Diên, đây là bạn cậu à?” Lần đầu tiên Hùng Cát Nguyên gặp Chu Lân Nhượng, thấy có hơi lạ.

Nghê Diên gật đầu.

“Tôi biết cậu.” Lễ Ngu nhìn Chu Lân Nhượng nói, mắt cô ta rất đẹp, nóng bỏng chiếu xuống người cậu như ánh nắng lúc hoàng hôn, “Lần trước cậu giẫm lên váy tôi.”

“Trong tiết thể dục.” Cô ta bổ sung.

Chu Lân Nhượng dường như không có ấn tượng, cũng không trả lời. Trên cổ cậu đeo máy ảnh, một tay cầm giá ba chân, một tay xách hộ đàn nhị của Nghê Diên.

“Đi thôi.” Cậu không muốn nghe người khác nói chuyện, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nghê Diên đi theo.

Tông Đình nắm bắt thời gian hỏi Nghê Diên một câu cuối cùng: “Chiều nay cậu có về trường không? Có muốn đi cùng không?”

Ngày nghỉ đã hết, ngày mai phải đi học.

“Không cần đâu.” Nghê Diên vừa nói vừa đuổi kịp Chu Lân Nhượng.

Lễ Ngu nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Nghê Diên và Chu Lân Nhượng.

Tâm tư của con gái rất nhạy cảm, vừa nhìn thấy Lễ Ngu đã nhận ra Nghê Diên không giống bình thường. Quần áo trên người cô rõ ràng không vừa, không giống đồ của cô.

Hơn nữa cô còn trang điểm.

Lễ Ngu nghĩ rồi nói với Tông Đình: “Hình như bọn họ đang hẹn hò.” “Thật à?” Tông Đình như đang suy nghĩ.

Mới đầu Thầm Niên định ăn tối xong sẽ về Phục An, nhưng nghĩ trên đường về chắc chắn sẽ kẹt xe, cô ấy do dự hỏi ý kiến của hai đứa trẻ.

 

Nghê Diên muốn sáng mai đi, cô có thể dậy sớm.

Chu Lân Nhượng không muốn dậy sớm nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thầm Tùng cậu cũng phải đồng ý.

Có thể ở thêm một đêm cứ ở thêm một đêm.

Buổi tối Nghê Diên ở nhà thu dọn hành lý một mình, Tần Huệ Tâm bận đi tham dự tang lễ ba của bạn thân nên đã đi từ chiều, bảo cô đi nhờ xe Thầm Niên về.

Quần áo bày đầy giường, Nghê Diên xếp từng bộ một.

Cô đã giặt rồi phơi khô áo thun hồng của Chu Lân Nhượng, cầm đi trả lại cho cậu.

 

“Tối nay ngủ sớm một chút, nếu không ngày mai không dậy nổi rồi lại muốn nổi giận.” Nghê Diên chân thành nói với Chu Lân Nhượng.

Năm giờ sáng hôm sau, lúc Thầm Niên gọi Chu Lân Nhượng dậy, đại thiếu gia gần như sắp nghi ngờ nhân sinh.

Nhắm mắt mặc áo thun trên đầu giường vào, mặc quần rồi lê dép xuống lầu.

Đi ra ngoài, lên xe, nằm xuống ghế sau ngủ tiếp.

 

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm thấy quần áo vô cùng chật.

 

Trời u ám không có ánh sáng, Thầm Tùng giúp Thầm Niên mang hành lý lên xe, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Lái chậm thôi.”

“Con biết rồi.” Thầm Niên nói.

Nghê Diên ngồi trên ghế phụ hạ cửa xe xuống vẫy tay tạm biệt với Thầm Tùng.

Hai bên đường, đèn đường sáng lên từng ngọn một, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống mặt đất.

Dãy núi cách đó không xa ẩn hiện giống một con thú lớn đang ẩn núp. Trong xe ngoài xe đều vô cùng an tĩnh.

 

“Diên Nhi, em chỉnh chỗ ngồi xuống rồi ngủ tiếp đi.” Thầm Niên nói. Nghê Diên nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cô không ngủ thật.

Không biết đã đi được bao lâu, trời gần sáng lên, xe dừng ở trạm đổ xăng. Thầm Niên đổ đầy xăng cho xe, tiện thể đi vệ sinh.

Nghê Diên duỗi lưng một cái, hoạt động cổ, thử nhìn Chu Lân Nhượng ở phía sau.

Ánh mắt đột nhiên ngớ ra.

Chu Lân Nhượng dựa vào gối ôm mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy cô trừng to đôi mắt như chuông đồng, cậu không kiên nhẫn mở miệng: “Nhìn cái gì?”

 

Giọng nói có chút khàn.

“Lân Lân, “ Nghê Diên vẫn nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, cảm khái, “Cậu lẳng lơ quá.”

Chu Lân Nhượng: “???”

Nghê Diên nói xong liền lấy điện thoại ra nhắm ngay cậu chụp tách tách tách nhanh như chớp.

Chu Lân Nhượng bỗng nhiên nhận ra gì đó, cúi đầu nhìn thấy trên người mình đang mặc —— áo, bó, sát.

Áo thun màu hồng bó sát người.

Kiểu dáng vẫn là kiểu dáng đó, màu vẫn là màu đó. Nhưng áo hình như không phải cái áo trước đó.

Nhỏ hơn vài cỡ.

Chu Lân Nhượng không biết Nghê Diên cũng có một cái áo giống y đúc quà sinh nhật của cậu.

Chỉ khác mỗi kích cỡ mà thôi.

Tối hôm qua Nghê Diên đã trả sai áo rồi.

Bình Luận (0)
Comment