Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 22

Tần Tuệ Tâm đi chợ mua thức ăn về, không biết thím nào ở trấn Xuân Hạ đã gửi cho bà ấy một video.

“Câu Câu nhà cô lên tivi rồi kìa.”

Là màn trình diễn và phỏng vấn của dàn nhạc Lá Phong Đỏ đã được phát sóng trên truyền hình, đối phương quay lại màn hình tivi rồi gửi cho Tần Tuệ Tâm.

Tần Tuệ Tâm mở tiếng vô cùng lớn, Tần Kiệt cũng bị hấp dẫn nên từ ghế sofa đến xem cùng.

Nghê Diên thoáng thấy mình ăn mặc như một bông hoa sặc sỡ trong video liền ghét bỏ nhìn chỗ khác.

“Đừng xem.” Cô nói.

Nhưng Tần Kiệt vừa khen cô đẹp vừa kéo thanh tiến trình xem đi xem lại cảnh có Nghê Diên.

Nghê Diên: Giống như đang lấy roi đánh xác chết*vậy.

Vào ngày nghỉ cuối tuần, Nghê Diên về nhà cậu một chuyến.

 

(*Lấy roi đánh xác chết: Một tập tục cổ xưa nhằm làm nhục người đã khuất.)

Cửa mở ra, Tần Tắc đi tới.

Tối hôm qua anh ấy thức suốt đêm, sáng sớm về nhà, ngủ đến chạng vạng tối mới tỉnh. Thấy Nghê Diên cũng ở đây, anh ấy lặng lẽ nhìn cô, “Khách quý ít gặp.”

Tần Kiệt mắng anh ấy: “Khách quý ít gặp cái gì, em gái về rồi con ăn nói gì kỳ thế?”

“Nó còn biết về à.”

Từ khi Nghê Diên trọ ở trường, Tần Tắc rất ít khi gặp cô.

Tần Tắc đi tới trước điện thoại của Tần Tuệ Tâm.

Nghê Diên che màn hình lại. Cô muốn đẩy Tần Tắc ra nhưng không đẩy được.

 

Tần Tắc lấy điện thoại giơ lên cao xem hết video, hỏi Nghê Diên: “Em đóng vai linh vật của dàn nhạc à? Ăn mặc lòe loẹt thế.”

 

Nghê Diên: “…”

 

Không thèm để ý đến anh.

 

“Cô, con không ăn tối ở nhà, không cần làm phần con.” Tần Tắc nói. “Cơm sắp nấu xong rồi, cô xào mấy món rất nhanh.” Tần Tuệ Tâm gọi.

 

Tần Tắc đã đóng cửa phòng tắm, mở vòi nước, dòng nước ào ào át đi âm thanh bên ngoài.

 

Mấy phút đã tắm xong, anh ấy thay quần áo khác rồi ra ngoài. Tần Kiệt gọi anh ấy lại: “Ở nhà thêm vài tiếng là chết à?”

Tần Tuệ Tâm nói: “Tiểu Diên, con ra ngoài chơi với anh con đi.” Nghê Diên: “Dạ?”

Gần đây Tần Tắc sáng ngủ ngày đi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn, Tần Kiệt lo anh đi sai đường, nhiều lần còn muốn theo dõi anh nhưng đã bị anh dễ dàng cắt đuôi trên đường.

 

Có Nghê Diên đi theo, dù thế nào anh ấy cũng phải bớt phóng túng một chút.

 

Tần Tắc ra cửa, phát hiện Nghê Diên đang ngồi xổm phía trước thay giày: “Muốn đi với anh đây thật à?”

 

“Ừm.”

 

Tần Tắc không nói thêm gì nữa.

 

Xuống lầu, anh mở khóa xe đạp, Nghê Diên tự động ngồi lên sau xe.

 

Tần Tắc chở cô chưa được năm phút, xe đạp quẹo vào một tiệm sửa xe sau phố xá sầm uất.

 

Có hai chàng trai tóc vàng ngồi xổm trước cửa tiệm, mặt đen xì dính bẩn. Thấy Tần Tắc đến liền lên tiếng chào hỏi.

 

Tần Tắc quen thuộc đổi xe đạp, đẩy một chiếc moto ra. Thân xe màu xanh đen, tạo hình rất ngầu.

Có người, trước mặt thì chạy xe đạp sau lưng lại chạy moto.

 

Tần Tắc vào nhà tìm một cái mũ bảo hiểm màu hồng đội lên đầu Nghê Diên, “Về nhà biết cái gì nên nói cái gì không nên nói không?”

 

Hai tay anh ấy kéo lấy dây nón, Nghê Diên cảm giác đầu mình đang bị uy hiếp.

 

“Biết rồi.” Nghê Diên nói.

 

Tần Tắc nghe được đáp án vừa ý, cong ngón tay lại gõ gõ lên nón bảo hiểm.

 

Tần Tắc ngồi lên moto, chân dài chống xuống đất, ra hiệu với Nghê Diên, “Lên đi.”

 

Nghê Diên bám tay lên vai anh ấy leo lên. Tần Tắc trực tiếp chở cô đến quán bar.

Nghê Diên nhìn dãy bảng hiệu đèn nê-ông lấp lóe trong bóng đêm, trên đó viết “Second Hand Rose”. Lối vào là một hành lang dài tối tăm.

 

Nghê Diên theo sát Tần Tắc, quan sát những bông hoa hồng đen được vẽ với nhiều phong cách khác nhau trên tường.

 

Bốn phía yên tĩnh, cho đến khi Tần Tắc đẩy một cách cửa ra, bên trong và bên ngoài giống như hai thế giới.

 

“A Tắc, sao hôm nay tới sớm thế?” Người đàn ông ngồi sau quầy bar đặt dụng cụ pha rượu xuống, tò mò cô gái nhỏ bên cạnh Tần Tắc.

 

Tần Tắc chỉ chỉ Nghê Diên, “Cho em ấy ly nước chanh với một phần mì Ý.

 

“Ở đây chúng tôi không bán mỳ Ý.” “Vậy thì đặt bên ngoài, mua cho em ấy.”

Nghê Diên không muốn làm phiền người khác, “Không cần đâu.” Tần Tắc nhìn cô, “Không phải em chưa ăn tối à, không đói?”

“Ai da, không phiền.” Người đàn ông lấy điện thoại mở app đặt đồ ăn ngoài, đi tới trước mặt Nghê Diên, “Em gái nhỏ muốn ăn gì?”

 

Nghê Diên do dự vài giây, “Gà rán.”

 

“Vậy anh đặt combo gia đình cho em ha.” Đối phương nhanh chóng đặt đơn, ngoài miệng không nhịn được hóng hớt, “Em và A Tắc là…”

 

“Chị em, tôi là chị của em ấy.” “Nhìn không giống nha.”

 

Lúc nói chuyện Nghê Diên lén nhìn sắc mặt Tần Tắc, Tần Tắc cười lạnh, “Con nít ranh.”

 

Buổi biểu diễn của ban nhạc bắt đầu lúc mười giờ, mấy thành viên khác lần lượt đến.

 

Combo gia đình của Nghê Diên cũng đã đến.

 

Lúc Nghê Diên ngồi trong quán bar gặm gà rán uống nước chanh, mấy chàng trai khác đều tò mò đánh giá cô.

 

Người pha rượu giới thiệu Nghê Diên cho bọn họ: “Chị của A Tắc.” Tần Tắc không ngờ có đồ ngốc tin là thật.

Nghê Diên tiếc nuối trong combo gia đình không có phao câu gà, cô miễn cưỡng xé một miếng da gà giòn cho anh ấy, “Em trai ăn không?”

 

Mặt Tần Tắc lộ vẻ ghét bỏ không nhận.

 

“Trước khi diễn A Tắc thường không ăn.” Tay trống trong ban nhạc giải thích giúp anh ấy.

 

Dưới đèn chùm, trong đôi mắt xếch của Tần Tắc phản chiếu ánh sáng màu cam ấm áp, anh cảnh cáo Nghê Diên: “An phận một chút, còn nói lung tung nữa thì sẽ nói người đưa em về.”

 

Lần đầu tiên Nghê Diên xem Tần Tắc biểu diễn.

 

Cô không thể không thừa nhận Tần Tắc đứng trên sân khấu giống như ánh sáng rực rỡ, anh có thể dễ dàng cảm hoá người dưới sân khấu, để những âm thanh này sôi trào vì mình.

 

Tần Tắc nhờ người pha rượu để ý Nghê Diên, không cho cô chạy loạn một mình, cũng không được để cô uống rượu nhưng đồ uống khác thì được.

 

Trong lúc Nghê Diên nghe Tần Tắc hát, cô uống hết một ly nước ngọt, một ly nước chanh và một ly soda.

 

“Xin hỏi… nhà vệ sinh ở đâu thế?” Sóng âm vô cùng lớn xung quanh khiến Nghê Diên không thể không lớn tiếng hỏi người pha rượu.

 

Người pha rượu chỉ đường cho cô, “Đợi chút anh tìm nhân viên dẫn em đi.”

 

Dẫn cô đi vệ sinh á? Nghê Diên có chút lúng túng, “Không cần đâu, em tự đi là được, lập tức quay lại.”

 

Nghê Diên xuyên qua nhóm người đi tới đi lui.

 

Cách ăn mặc của cô hoàn toàn khác với các vị khách khác, người ta mặc áo dây váy da, cô thì cột tóc đuôi ngựa giống như một người từ bên ngoài đi nhầm vào.

 

Vị trí toilet nằm trong góc vắng vẻ, Nghê Diên đi theo hướng được chỉ nhưng phải mất một lúc lâu mới tìm được.

 

Cuối hành lang của nhà vệ sinh có một cánh cửa sắt mở ra, vài người đàn ông tụ tập trước cửa sổ đang hút thuốc nhả khói.

 

Nghê Diên chỉ nhìn bọn họ một cái liền cúi đầu xuống, nhanh chóng rẽ vào nhà vệ sinh nữ.

Lúc ra, mấy người kia vẫn còn ở đó, thay đổi vị trí đang định vào nhà vệ sinh, dường như cũng đang nhìn cô.

 

Nghê Diên né tránh theo bản năng, xà bông trên tay còn chưa rửa sạch đã định đi.

 

Ở một mình trong hoàn cảnh xa lạ ồn ào cô sẽ cẩn thận theo bản năng. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên ngoài không biết từ lúc nào đã có thêm một chàng trai đội mũ đen.

 

Nhìn thấy cậu, không hiểu sao Nghê Diên lại có cảm giác an toàn. “Lân Lân.” Cô gọi cậu.

“Sao cô lại ở đây?” Chu Lân Nhượng hỏi.

 

“Tới chơi với anh trai tôi.” Nghê Diên hỏi lại, “Sao cậu lại ở đây?”

 

“Tụ tập với bạn.” Chu Lân Nhượng nói. Mấy người bạn chơi cũng không tệ mà cậu quen ở thành phố A trước khi đến Phục An gọi cậu đi thanh toán vì làm chủ nhà.

 

“Ồ, cậu lén đến quán bar.” Nghê Diên đã hiểu, gật đầu. “…”

Buổi tụ tập bạn bè đã sắp kết thúc rồi, bọn họ vẫn còn chuyện khác, Chu Lân Nhượng định đón xe về trường học. Cậu hỏi Nghê Diên: “Anh cô đâu?”

 

Bước vào khu quầy rượu, âm thanh biến mất lại tiếp tục sục sôi bên tai lần nữa.

 

Nghê Diên lần nữa bị sóng âm vây quanh, cô chỉ lên sân khấu, “Ở đó.”

 

“Vậy anh ta cũng không để ý cô được.” Hai tay Chu Lân Nhượng đút vào túi, hỏi cô, “Có đi không?”

 

Nghê Diên đã hiểu biết về quán bar rồi, đợi tiếp một mình đúng là chán thật, “Đợi anh ấy hát xong bài này tôi nói một tiếng với anh ấy rồi đi.”

 

Nghê Diên ra phía sau sân khấu.

 

Tần Tắc hát xong, tháo ghi-ta điện trên người xuống, thấy Nghê Diên đứng sau sân khấu thì đi qua hỏi: “Sao thế?”

 

“Em phải về rồi.” Nghê Diên nói.

 

“Anh gọi xe cho em?” Bên ngoài không có trạm xe buýt, cách rất xa. “Không cần, em đi với người khác.”

Thật ra Tần Tắc đã chú ý tới chàng trai đội mũ lưỡi trai sau lưng Nghê Diên, anh ấy nói chuyện với Nghê Diên nhưng thực tế là đang nhìn Chu Lân Nhượng.

 

Nam sinh cao gầy mặc quần áo màu đen, vành nón che ánh sáng trên đỉnh đầu tạo thành một bóng đen trên sống mũi thẳng tắp của cậu.

 

“Em đi cùng cậu ta? Bạn chung lớp à?” Không rõ thái độ của Tần Tắc.

 

Nghê Diên không nghe ra anh có đồng ý không, giới thiệu: “Cậu ấy là con trai của cô Thầm, tên Chu Lân Nhượng. Hôm nay em muốn về trường nên đúng lúc tiện đường với cậu ấy.”

Tần Tắc nhìn Chu Lân Nhượng: “Thêm WeChat?” Chu Lân Nhượng lấy điện thoại ra quét mã.

Nghê Diên chưa phản ứng kịp thì hai người họ đã kết bạn WeChat với nhau.

 

Cô nhìn vào điện thoại Chu Lân Nhượng, phát hiện cậu ghi chú tên Tần Tắc là —— Tần Ngưu Ngưu.

 

Nghê Diên từng nói biệt danh của Tần Tắc một lần, thế mà cậu vẫn còn nhớ.

 

Nghê Diên nhìn tên ghi chú rồi lén cười.

 

 

Ra khỏi quán bar “Second Hand Rose”, xe Chu Lân Nhượng đặt đã đậu ven đường.

 

Cậu mở cửa xe, Nghê Diên chui vào, điện thoại đổ chuông, lúc này cô mới phát hiện điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ mẹ cô.

 

Nghê Diên vội vàng gọi cho Tần Huệ Tâm nói rõ tình huống tối nay, nói bà ấy không cần lo lắng.

 

“Tần Tắc chỉ đi biểu diễn thôi thật sự không gây chuyện đánh nhau với người khác đâu, mẹ yên tâm. Con muốn về trường nên đang trên đường về rồi.”

 

Trong lúc nghỉ Quốc Khánh, Thầm Niên đã nhân cơ hội trò chuyện với Tần Huệ Tâm về Nghê Diên, nói vì ký túc xá của học sinh không còn giường nên cô đang thuê phòng trong khu nhà của giáo viên.

 

Có lẽ vì Thầm Niên ra mặt nói chuyện nên Tần Huệ Tâm cũng không phản đối nữa.

 

Nghê Diên cúp điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm thăm thẳm, những ngọn đèn trắng sáng trên tầng lầu cao như những ngôi sao.

 

Vì có Chu Lân Nhượng ở đây nên cô bắt đầu buồn ngủ mà không cần lo khi nào đến nơi, cũng không cần lo những chuyện khác.

 

Xe taxi dừng trước cổng trường Lục Trung.

 

Nghê Diên được Chu Lân Nhượng đánh thức, cô xuống xe, thấy có hơi lạnh nên đi sau lưng cậu tránh gió.

 

“Mai cô có đi Tiểu Hà Châu không?” Chu Lân Nhượng hỏi.

 

Thầm Niên có một người bạn cũ mở tiệm lẩu ở Tiểu Hà Châu gọi Thầm Niên đến ủng hộ. Vì thời gian khai trương trùng hợp vào cuối tuần, mấy ngày trước Thầm Niên đã nói với Nghê Diên cuối tuần sẽ dẫn cô và Lân Lân đi ăn lẩu.

 

Tài nấu nướng của người bạn này có thể nói là vô cùng đỉnh. Tự mở tiệm lẩu, hương vị cũng không thể kém được.

Lẩu là một trong những món Nghê Diên yêu thích nhất, đương nhiên là cô muốn đi rồi.

 

Thầm Niên lái xe từ Lục Trung đến Tiểu Hà Châu mất khoảng bốn mươi phút. Họ xuất phát muộn, lúc đến nơi đã qua mười hai giờ.

 

Ông chủ bụng bia cười giống Phật Di Lặc, thấy Thầm Niên tới, anh ấy gọi Thầm Niên là sư phụ.

 

Sau này Nghê Diên mới biết được ông chủ chính là một trong những tùy tùng nhỏ mà Thầm Niên thu được khi xưng bá mười ba võ quán khắp Hi Thủy.

 

Khó có được mối quan hệ bao nhiêu năm qua đi vẫn chưa mất liên lạc.

 

Bữa cơm này ăn đến hai ba giờ chiều, nồi lẩu vừa tươi ngon vừa đậm đà, nguyên liệu nấu ăn không ngừng được mang lên, nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy tới rất nhiều lần.

 

Nghê Diên bất giác ăn vô cùng no, ngồi trên ghế không muốn nhúc nhích.

 

Vì có bệnh dạ dày nên Thầm Niên ăn gì cũng phải chú ý, kiềm chế, cô ấy đã ngừng đũa từ sớm rồi đi theo ông chủ ra ngoài tham quan tiệm lẩu mãi vẫn chưa về.

 

Nửa đường Thầm Niên gọi điện thoại tới hỏi hai đứa trẻ: “Ăn tối xong mới về được không? Bên cô có chút việc.”

 

Nghê Diên nói Thầm Niên không cần vội.

 

Cuộc thi kiến thức nhóm hai người trên Studying sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, cô cảm thấy ăn tối xong rồi về vẫn còn kịp.

 

Nghê Diên muốn đi ra ngoài tiêu cơm, hỏi: “Lân Lân, ra ngoài đi dạo một chút không?”

 

Chu Lân Nhượng ăn xong rồi, cậu đang chơi game, “Không đi.” “Đi đi.”

“Không đi.”

 

Một lát sau, trong phòng riêng không có động tĩnh gì, Chu Lân Nhượng ngẩng đầu phát hiện Nghê Diên đang đứng dựa tường không đi.

 

“Cô đang làm gì thế?” “Tiêu hao năng lượng đó.”

Chu Lân Nhượng cất điện thoại, “Đi thôi.”

 

Tiệm lẩu này trong một ngõ sâu ở Tiểu Hà Châu, ông chủ nói: “Rượu thơm không sợ ngõ sâu.”

 

Vừa ra ngoài là một con đường nhỏ, có tiệm thuốc, tiệm giặt quần áo, tiệm cắt tóc rải rác hai bên đường, nhà cửa thấp bé cổ xưa.

 

Vài con mèo hoang đang giành đồ ăn trong bụi cây.

 

Nghê Diên và Chu Lân Nhượng đi dạo xung quanh để giết thời gian.

 

Nửa đường, cô gửi WeChat cho L: “Tuyệt đối đừng quên cuộc thi tối nay đó.”

 

Điện thoại trong túi Chu Lân Nhượng rung lên.

 

Nghê Diên: “Hôm qua tôi đã nhắc cậu, hôm nay lại nhắc tiếp.”

 

Lại rung một cái.

 

Nghê Diên gửi liên tiếp ba tin nhắn:

 

“Tôi vẫn còn ở bên ngoài.”

 

“Nhưng nhất định sẽ online đúng giờ.” “Ai trễ người đã là chó.”

Ong ong ong, rung ba lần.

 

Chu Lân Nhượng cách ra xa một chút, kéo xa khoảng cách với Nghê Diên.

 

“Lân Lân, hình như điện thoại cậu rung kìa, có ai tìm cậu đó.” Nghê Diên nói.

 

“Ừm.” Chu Lân Nhượng lấy điện thoại ra trả lời “1” đơn giản.

 

Chuyện khiến Nghê Diên không ngờ tới chính là Thầm Niên về trễ hơn dự kiến.

 

Nghê Diên cảm thấy có thể sẽ không về nhà được trước bảy giờ, cô nói với Chu Lân Nhượng: “Tôi phải dùng máy tính, chúng ta đến quán net đi.”

 

Chu Lân Nhượng: Đang có ý này.

 

Hai người khó khăn lắm mới tìm được một quán net trong ngõ vừa khai trương chưa được mấy ngày, máy móc mới tinh, môi trường cũng không tệ.

 

Nghê Diên phải giải đề, sợ làm phiền người khác nên cô đặt phòng riêng cho hai người.

 

Chu Lân Nhượng: Đang có ý này.

 

“Chút nữa tôi phải lên mạng thi.” Nghê Diên nói. Chu Lân Nhượng gật đầu, “Tôi chơi game.”

Máy của hai người đối diện với nhau.

 

Bảy giờ, Nghê Diên đăng nhập vào Studying đúng giờ, tiến vào hình thức thi đấu hai người.

 

Cô phối hợp với L, cô phụ trách môn Văn và môn tiếng Anh, môn Toán và các kiến thức thông thường do L giải quyết.

 

Cô xem lướt qua, phát hiện Toán chiếm gần một nửa số câu hỏi.

 

Chuyện này có nghĩa là cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều, còn nhiệm vụ của L sẽ nặng hơn.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

 

Sau khi Nghê Diên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, cuối cùng cô cũng thả lỏng được một chút.

 

Cô quay đầu, đột nhiên tò mò hỏi người đối diện: “Lân Lân, cậu đang chơi trò gì thế?”

 

“PUBG.” Chu Lân Nhượng nói.

 

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm các con số lít nhít trên màn hình, nhanh chóng chọn câu trả lời chính xác trong bốn lựa chọn ABCD với vẻ mặt không cảm xúc, ngoài miệng nói mấy câu rác rưởi trong trò chơi, giễu cợt đồng đội căn bản không tồn tại:

 

“Số 3 đang bơi dưới sông, cậu còn bơi nữa là chết chìm đó.”

 

“Không nhìn thấy người đang ngồi xổm ở cầu thang à, tiễn từng người một đi.”

 

“Số 2, người đã tới trước mặt rồi còn không nổ súng đi, không đành lòng hay không nỡ dùng đạn 7.62? Muốn làm sứ giả hòa bình ở nơi nguy hiểm này à?”

 

—— Hiệu quả biểu diễn cực kỳ tốt, dù sao Nghê Diên cũng không nghi ngờ chút nào.

Bình Luận (0)
Comment