Phòng để đồ ở sau sân khấu được dùng làm phòng trang điểm tạm thời, đồ trang điểm bày tán loạn trên bàn, khắp nơi chất đủ loại trang phục và đạo cụ biểu diễn.
Nghê Diên đứng trong góc, bên cạnh có rất nhiều bong bóng đủ màu đang bay lơ lửng.
Cô ngẩng đầu nhìn Baymax trước mặt.
Chọc một chút vào bụng to của Baymax, có hơi lạnh giống như còn sót lại vết những bông tuyết vừa tan, nhưng mềm mại dán vào lòng bàn tay cô.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn không nhịn được hỏi cậu: “Lân Lân, sao cậu lại lên sân khấu tặng hoa thế?”
Chu Lân Nhượng lấy đầu bộ đồ thú bông xuống, “Hình thức đó hiểu không?”
Mở một cửa sổ để thoáng khí, bong bóng màu xanh dương bị gió thổi qua đến bên cạnh cậu, ma sát lên mái tóc rối của cậu.
“Người khác có sao cô có thể không có được.” Cậu tùy ý vò vò tóc, nói chuyện rất đương nhiên.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Chu Lân Nhượng đến phòng bảo vệ lấy chuyển phát nhanh cho Thầm Niên, liên tục nhìn thấy những người giao hoa bước vào, cậu liền đoán được là hoa chuẩn bị cho tiệc tối.
Cậu lấy điện thoại ra lướt lướt, thậm chí không suy nghĩ, ngón tay đã chọn xong hoa, lập tức đặt hàng.
Đến khi cậu trực xong, đúng lúc phần hai bè cũng đã kết thúc.
Cậu chưa kịp cởi bộ đồ thú bông xuống thì đã lên sân khấu tặng hoa.
Nhịp tim đã bình tĩnh của Nghê Diên lại đập nhanh hơn, lớp phấn dày che đi màu đỏ trên gương mặt cô.
Cô quay lưng lại, giả vờ bình tĩnh nhìn vào kính tháo bím tóc trên đầu xuống, dùng ngón tay vuốt thẳng tóc lại.
“Cậu biết tôi có tiết mục biểu diễn sao?” Cô hỏi.
Chu Lân Nhượng hỏi lại: “Sao tôi lại không biết được chứ?”
Gần đây trưa nào cậu cũng nhìn thấy cô và chị em mình chạy về 302, thỉnh thoảng lại nói vài lời thoại tiếng Quảng Đông không đầu không đuôi.
Cậu hỏi Thầm Niên một chút liền biết được.
“Hơn nữa có một thứ gọi là danh sách tiết mục, tôi có mắt đương nhiên sẽ thấy rồi.” Chu Lân Nhượng nói.
Trên trang web của trường hai ngày trước đã đăng danh sách các tiết mục, phía trên viết rõ ràng:
Số thứ tự: 4
Tiết mục: Nói hai bè “Nhà tôi có một đứa trẻ thích khóc vào ban đêm”.
Người biểu diễn: Lớp 11/3 Nghê Diên, Tùng Gia.
Chu Lân Nhượng đã sớm biết người này cố ý đẩy cậu đi.
Nghê Diên mở một gói khăn ướt tẩy trang lau đi lớp trang điểm trên mặt, cô lau rất chậm, quay lưng về phía cậu, ngoài miệng vẫn giả vờ bình tĩnh như trước kia.
Làm bộ nói: “Xin lỗi vì đã để cậu đi trực ban nhé, hại cậu không thể xem biểu diễn vài phút.”
Chu Lân Nhượng cong môi, cười hiền lành như Phật Tổ cầm hoa nhìn chằm chằm khỉ con nhào lộn trong tay, nói với giọng điệu còn muốn ăn đòn hơn cô: “Không sao, tôi có nhờ người quay lại rồi.”
“Về nhà có thể xem.” Chu Lân Nhượng nói.
Nghê Diên: Quả nhiên là tôi đánh giá thấp cậu rồi.
Học sinh bóng rổ cao nhất lớp 10/6 có chiều cao một mét chín mươi mốt, cao hơn một khúc khi đứng trong đám người. Cánh tay săn chắc khỏe khoắn, mưa gió không lay được, đứng yên như núi cầm máy ảnh của Chu Lân Nhượng quay lại toàn bộ phần biểu diễn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta đặc biệt tìm tới phòng trang điểm trong hậu trường, đưa Chu Lân Nhượng kiểm tra thành quả: “Anh Nhượng, mau xem thử tôi quay thế nào? Tay không rung chút nào luôn.”
Trước mặt hai người họ, Nghê Diên bỗng nhiên thấp xuống.
Cô nhón chân, duỗi cổ nhìn thử.
Sau đó cô liền nhìn thấy chính mình trong ống kính.
Chất lượng hình ảnh rất tốt, rõ đến mức có thể bắt được hình ảnh khóe miệng cô co giật do dùng sức quá độ lúc biểu diễn và sợi dây hồng lung lay trên bím tóc ở đỉnh đầu.
“Quay không tệ.” Chu Lân Nhượng nói, “Cảm ơn người anh em.”
Một mét chín mốt cười đấm tay với cậu, “Chuyện này không là gì cả, lần sau tìm cậu chơi bóng đừng từ chối là được rồi.”
Chu Lân Nhượng gật đầu.
Một mét chín mốt nhận ra Nghê Diên nhờ bộ áo dài trên người cô, biết người bạn này chính là một trong hai nhân vật chính diễn hai bè, là người có gương mặt trắng trong video.
Cậu ấy khen Nghê Diên: “Hai người diễn hai bè tốt thật, không hề để ý đến hình tượng chút nào, vô cùng chuyện nghiệp luôn, thật đó.”
Nghê Diên cạn lời.
Cậu có thể ngậm miệng được rồi đó.
Một mét chín mốt trả máy ảnh cho Chu Lân Nhượng xong liền đi.
Chu Lân Nhượng thấy Nghê Diên ăn quả đắng, ý cười trong mắt cậu tràn ra ngoài.
Cậu muốn cởi bộ quần áo thú bông trên người ra, nói với Nghê Diên: “Kéo khóa sau lưng xuống giúp tôi.”
Nghê Diên làm theo.
Khóa kéo dễ kẹt lại do lớp vải hai bên, cô kéo xuống một đoạn liền dừng lại, gỡ vải bị kẹt ra.
Trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng của cô và Chu Lân Nhượng.
Nhìn từ góc độ của Nghê Diên, nửa người cô núp sau lưng cậu giống như đang dựa sát vào cậu bằng một tư thế vô cùng thân mật.
Dường như giữa hai người không tồn tại bất cứ khoảng cách nào.
Cuối cùng Nghê Diên cũng kéo khóa xuống dưới cùng rồi cúi đầu nghiêm mặt không để lộ cảm xúc.
Chu Lân Nhượng lại hiểu lầm, cậu thoát ra khỏi bộ đồ, nhìn cô, “Giận rồi?”
“Cô có không ít chuyện xấu hổ ở chỗ tôi rồi, sao lần này lại tức giận thế?”
Cậu đang nói chuyện ở trấn Xuân Hạ, lần phóng viên của đài truyền hình phỏng vấn dàn nhạc Lá Phong Đỏ, cô mặc một bộ quần áo biểu diễn màu đỏ phối với xanh lá có viền lá sen.
Cậu cũng đã quay lại rồi, mặc dù sau đó lại xóa đi.
Lúc đó Nghê Diên cảm thấy 囧, tâm trạng khác hoàn toàn với lúc này. Bây giờ tâm tư của cô với cậu đã không còn giống lúc trước nữa.
Lúc Chu Lân Nhượng dựa sát đến gần nói chuyện với cô, mùi hương tươi mát sạch sẽ trên người cậu như có như không quanh quẩn tại chóp mũi cô.
Lý trí nói với Nghê Diên cô nên lùi lại một bước, lùi đến một khoảng cách thích hợp, nhưng cô không thể lùi, không có cách nào xê dịch bước chân.
Ngược lại cô muốn đến gần hơn. Nghê Diên cảm thấy cô xong đời rồi.
Cô nói: “Lân Lân, cậu mới là người sinh ra để khắc tôi đó.”
Thông minh như Chu Lân Nhượng cũng không hiểu được ý cô lúc này.
Lúc bọn họ ra khỏi phòng, gió đêm thổi tới từ cuối hành lang tĩnh mịch, Chu Lân Nhượng vô thức đi lên trước mặt Nghê Diên chắn gió giúp cô.
Nhưng cậu vẫn chưa hiểu được ý trong câu nói đó.
—
Sau kỳ nghỉ Tết nguyên đán chính là giai đoạn chạy nước rút ôn tập cuối kỳ.
Mỗi ngày Nghê Diên đều đi sớm về trễ, buổi trưa cũng không về 302, cơm nước xong xuôi liền từ nhà ăn đi thẳng tới phòng học để ôn tập.
Số lần cô và Chu Lân Nhượng chạm mặt chợt giảm xuống.
Chu Lân Nhượng cảm thấy dường như Nghê Diên đang tránh cậu.
Mặc dù cô nhanh chóng phủ nhận, lần nào cũng lấy cớ bận học qua loa, cậu muốn hỏi thì cô liền bày ra dáng vẻ “Tôi mà không đến lớp học thì tôi sẽ chết mất, giống như cá sẽ chết nếu rời khỏi biển vậy”.
Dường như thật sự chỉ có biển kiến thức mới có thể cứu vớt cô. “Tạm biệt Lân Lân.” Nghê Diên chạy nhanh.
Chu Lân Nhượng: “…”
Đồng phục mùa đông màu xám trắng trên người cô phồng to, cậu nhìn cô giống một con bồ câu bay ngược chiều trong gió rét.
Thế nhưng cái người nói mình rất bận rộn tối hôm đó lại chê bai bộ phim điện ảnh mới ra mắt trên Studying, còn đăng một bài năm trăm chữ nhận xét về bộ phim.
Nhóm người hâm mộ nhỏ của cô còn để lại lời nhắn dưới bài đăng, hỏi thăm các vấn đề liên quan đến chuyện học, cô cũng có kiên nhẫn giải thích từng vấn đề giúp đối phương.
Hoàn toàn trái ngược với cảm giác gấp gáp tranh thủ từng phút từng giây học tập của cô.
—
Lần thi cuối kỳ này không chỉ là xếp hạng toàn thành phố mà còn tiến hành xếp hạng với các trường học nổi tiếng trong tỉnh.
Tổ trưởng khối 10 khẩn cấp đề ra phương án lập lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú, lấy năm mươi vị trí đầu của khối tạo thành một lớp nhỏ, học cả cuối tuần với tiêu chuẩn cao nhất do giáo viên đưa ra.
Chu Lân Nhượng nhận được thông báo của chủ nhiệm, không có cơ hội để cậu từ chối.
“Em đừng có không vui, biết bao nhiêu bạn học muốn vào lớp bồi dưỡng này mà không có cơ hội đó, em cố gắng lên, tranh thủ giành hạng nhất trong kỳ thi liên trường lần này đi…” Chủ nhiệm lớp nói.
“Tuyệt đối đừng xem thường, em đứng nhất ở trường chúng ta, nhưng nếu so với toàn tỉnh thì em còn có thể đứng nhất à, núi cao này còn có núi khác cao hơn, phải không ngừng nâng cao bản thân…”
“Việc học như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi. Nếu em không tiến lên, người khác tiến lên thì người lùi sẽ là em…”
Chu Lân Nhượng cảm giác trên đầu mình đeo một cái vòng kim cô, “Đừng nói nữa đừng nói nữa, em đi.”
Chủ nhiệm lớp bưng bình giữ nhiệt uống miếng nước làm trơn cổ họng, chiến dịch đã giành thắng lợi: “Nhớ đừng đến trễ, đến trễ thầy còn phải tìm em.”
Chu Lân Nhượng bực bội đạp bay viên giấy trên hành lang. Thứ bảy.
Tối hôm đó Chu Lân Nhượng học xong, lúc ra khỏi phòng học đã gần chín giờ rưỡi.
Phòng học của lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú nằm trong một tòa nhà nhỏ phía sau lầu dạy học, tầng một và hai của tòa nhà này là thư viện, tầng ba có vài phòng học trống thường được dùng làm phòng họp.
Được bao quanh bởi cây xanh như bị giấu đi.
Bộ giáo dục Phục An không tán thành việc lập lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú, đề nghị phải đối xử bình đẳng, cho tất cả học sinh được hưởng những tài nguyên học tập ngang nhau.
Nhưng sau lưng các trường muốn làm sao thì làm.
Thế là trường chọn phòng học ở tầng ba của tòa nhà nhỏ vô cùng khiêm tốn, giống như trộm.
Sau khi tan học, mấy chục học sinh nhanh chóng giải tán, như dòng suối hòa vào màn đêm, nhanh chóng biến mất.
Trong cầu thang vô cùng yên tĩnh.
Chu Lân Nhượng nghe thấy tiếng bước chân của mình rất rõ ràng, màn hình điện thoại mới sáng lên, là Chu Thừa Bách hỏi cậu khi nào nghỉ đông, có về thành phố A ăn tết không.
Chu Lân Nhượng vẫn chưa trả lời.
Cậu xuống cầu thang, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang tắt đi sau lưng. Cậu hứng tuyết trong đêm tối trở về khu nhà của giáo viên.
Nghê Diên đối diện với cậu.
Trên tay cô đang xách túi rác, cô xuống lầu vứt rác.
Trên người mặc áo ngủ mùa đông thật dày, co rúm cổ, dáng vẻ rất sợ lạnh.
“Lân Lân, cậu đi đâu thế?” Nghê Diên lên lầu với cậu. “Học thêm.” Chu Lân Nhượng nói.
Nếu là trước kia, Nghê Diên tất nhiên sẽ nói thêm gì đó. Nhưng lần này cô không nói gì, sau khi hỏi xong liền giống như không còn muốn nói gì nữa.
Chu Lân Nhượng cũng trầm mặc.
Đến cửa 301, cậu đột nhiên hỏi cô: “Cô có rất nhiều bài tập à?”
“Ừm, nhiều lắm, bài tập toán, bài tập tác phẩm văn cổ, đọc tiếng Anh, nhiều đến mức làm không hết.” Nghê Diên nói.
Vì để tăng độ tin cậy trong lời nói của mình, cô còn bổ sung: “Bây giờ về còn phải học từ vựng.”
Chu Lân Nhượng gật đầu.
Trở về nhà, Chu Lân Nhượng mở tài khoản WeChat phụ ra, gửi tin nhắn cho bạn tốt duy nhất Cánh diều lớn trong danh bạ.
L: “Đang làm gì đó?”
Cánh diều lớn: “Làm bài tập xong rồi! Bây giờ tôi đang định ngâm chân, sau đó xem một tập Anime yêu thích rồi đi ngủ, quá hạnh phúc.”
L: “Hẳn là cô cũng sắp thi cuối kỳ rồi, không bận sao?”
Cánh diều lớn: “Vẫn ổn, tiết tấu học tập không quá nhanh nên tôi có thể theo kịp.”
L: “Ồ.” Mỉm cười. jpg
Nghê Diên nhìn gói biểu cảm mỉm cười L gửi, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như đang cười cợt gì đó.
Cánh diều lớn: “L, sao tôi có cảm giác hôm nay cậu không đúng lắm.” Cô hỏi: “Cậu không vui à?”
L: “1.”
Nghê Diên đã coi cậu là hốc cây từ lâu, vô cùng ấm áp muốn báo đáp một chút, tối nay cô có thể làm hốc cây của cậu, đón nhận bí mật của cậu.
Cánh diều lớn: “Sao lại không vui thế?” L: “Gặp một đồ lừa đảo, bị lừa.”
Nghê Diên lập tức nổi giận, đồng thời đồng cảm nói: “Thời đại này loại người gì cũng có, người xấu nhiều lắm, lừa đảo sẽ không có kết cục tốt!”
L: “Cũng không cần ác như vậy.”