Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 29

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Nghê Diên lên đường về trấn Xuân Hạ.

 

Một học kỳ kết thúc, hành lý nhiều, Tần Kiệt bảo Tần Tắc lái xe của ông ấy đưa Nghê Diên về.

 

Tần Huệ Tâm phải ở lại Phục An thêm vài ngày, giúp Tần Kiệt lo liệu chuyện xem mắt.

“Cậu muốn đi xem mắt thật à?” Nghê Diên hỏi, “Có đáng tin không?” Xe chạy trên đường cao tốc, Tần Tắc cầm tay lái, mắt nhìn phía trước,

dường như không quá hứng thú với chuyện của Tần Kiệt: “Người bạn học

cũ giới thiệu làm quen trong buổi họp lớp tuần trước.”

 

Tần Huệ Tâm đã nhiều lần nói muốn Tần Kiệt tìm thêm một người bạn, khi già có thể giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau.

 

Nhưng lúc trẻ Tần Kiệt còn không gặp được người thích hợp, bây giờ càng khó hơn.

 

Lần này có lẽ có hi vọng.

 

Chuyện gì cũng phải xem duyên phận.

 

Lúc đối mặt với Tần Kiệt, Tần Tắc làm một quả óc chó cứng rắn, đầu nhọn lại sắc bén, trên bề mặt có vài vết nứt khe nhỏ.

 

Hai ba con không quan tâm đến sinh hoạt của nhau, Nghê Diên hỏi Tần Tắc cũng chẳng hỏi được gì.

 

Nghê Diên không nói lời nào, Tần Tắc cũng không mở miệng. Trong xe liền rơi vào yên tĩnh.

“Em muốn nghe nhạc.” Nghê Diên đột nhiên nói. Tần Tắc: “Tự bật đi.”

Nghê Diên chọn một bài tiếng Anh, “Deep magical trees murmuring breeze, carry me home, Tell stories of hope, hope there’s a light…”

 

Trong tiếng hát, đường sá rộng lớn uốn lượn trên núi non trùng điệp.

 

Núi xanh hai bên lùi lại, màu xanh biếc trong làn sương mù đập vào mắt.

 

 

Thời tiết không tốt nên người ra ngoài không nhiều, trấn Xuân Hạ vắng lạnh hơn.

 

Tần Tắc dừng xe bên đường, Nghê Diên lấy chìa khóa ra mở cửa, mưa nhỏ tí tách rơi xuống mũ cô đội trên đầu.

 

Tần Tắc xách hành lý của cô đặt dưới mái hiên. Nghê Diên nói: “Cậu nói anh ở lại đây vài ngày, cậu có nói với anh chưa? Dạo này ban nhạc của anh có biểu diễn không?”

 

Tần Kiệt xem mắt, đoán chừng là sợ bị Tần Tắc bắt gặp rồi xấu hổ nên nói Nghê Diên giữ anh ấy lại trấn Xuân Hạ vài ngày.

 

“Anh đây có ban nhạc.” Tần Tắc nói.

 

Ý của anh chính là không thể bỏ đi được.

 

Mặc dù mấy tuần nay không bận, không diễn nhưng ngày nào anh ấy cũng phải đi một chuyến giống như điểm danh, sờ sờ ghita luyện đàn một chút.

 

“Có gì hiếm lạ chứ, em còn có dàn nhạc đó.” Nghê Diên nói.

 

Tần Tắc “Xùy” một tiếng, “Cái dàn nhạc Nắng Chiều Đỏ lớn tuổi của em đó à?”

 

Nghê Diên sửa lại lời của anh ấy: “Là Lá Phong Đỏ, không phải Nắng Chiều Đỏ.”

 

Nghê Diên bật công tắc nguồn điện.

 

Cô đứng trên cầu thang hỏi Tần Tắc lần nữa: “Anh có muốn ở lại hai ngày không?”

 

“Không đem quần áo.” Tần Tắc nói.

 

“Trên trấn có cửa hàng bán quần áo và siêu thị, em dẫn anh đi mua.” Nghê Diên nói xong lại nhấn mạnh, “Có điều anh phải tự trả tiền.”

 

“Mua áo ông già, áo khoác quân đội, mũ Lôi Phong à?”

 

“Mặc được là được rồi.” Nghê Diên nói thầm, quà sinh nhật của cậu cả nhà bên cạnh đều được chọn trong mấy cửa hàng nhỏ đó, anh đừng có mà kén chọn.

 

“Ăn gì?” Tần Tắc lại hỏi.

 

“Em nấu cơm, chút nữa đi mua thức ăn.” Nghê Diên nói. “Có cần trả tiền ăn không?”

Nghê Diên suy nghĩ vài giây rồi nói: “Anh rửa chén có thể bù cho tiền ăn.”

 

“Anh lựa chọn trả tiền.”

 

“Cũng được, món mặn 15 tệ, món chay 10 tệ, xem thử hôm đó em làm món gì rồi đưa tiền, ăn ngon thực dụng, giá cả phải chăng, không lừa gạt người già và trẻ nhỏ.”

 

Phòng cho khách ở tầng dưới, Nghê Diên tìm chăn ga gối đệm sạch sẽ trong tủ cho Tần Tắc để anh tự thay.

 

“Điều khiển điều hòa hết pin rồi.” Tần Tắc nói.

 

“Để em tìm thử.” Nghê Diên lục trong ngăn kéo lấy ra một cặp pin mới cho Tần Tắc, “Chiều em qua chỗ ông Tùng sưởi ấm, anh đi không? Nếu không một mình anh ở nhà cũng nhàm chán.”

 

Tần Tắc: “Anh đây không nhàm chán.”

 

Nói thì nói thế nhưng sau khi ăn cơm trưa xong Tần Tắc vẫn đi theo Nghê Diên qua sân nhà bên cạnh.

 

Thầm Tùng đã nhận làm tủ năm ngăn cho người ta, mấy ngày nay đã làm gần xong.

 

Chậu lửa nằm trong góc sân sau, gỗ chụm đầu vào nhau, ngọn lửa đỏ bùng lên, thỉnh thoảng lóe lên vài tia lửa.

 

Trên xà treo một cái móc bằng sắt có thể kéo dài hoặc thu lại bị lửa hun đến đen sẫm.

 

Bên trên móc có treo một chiếc bình nhỏ đun nước sôi để pha trà hoặc có thể đun rượu.

 

Mùa đông Nghê Diên thích ngồi trên ghế dựa bên cạnh lò sưởi. Gió, mưa, tuyết bay lất phất đều bị ngăn bên ngoài.

Trong nhà Nghê Diên quạnh quẽ, ba cô là Nghê Lộ Khang thường xuyên ở bên ngoài, không ai lên núi kiếm củi nên cô phải qua nhà Thầm Tùng để sưởi ké.

 

Thầm Tùng đang đánh véc-ni cho tủ năm ngăn, thấy Nghê Diên và Tần Tắc tới, ông ấy dừng công việc trong tay, lấy cho hai người vài gói đậu phộng và một gói hạt dưa lớn.

 

Thầm Tùng không biết Tần Tắc, nhưng Nghê Diên nhắc đến tên Tần Kiệt, nói là con của Tần Kiệt thì ông ấy biết.

 

“Ông Tùng, ông ăn cơm chưa?” Nghê Diên hỏi.

 

“Ăn rồi.” Thầm Tùng nói, “Chút nữa ông nướng thịt bò cho mấy đứa.”

 

Thầm Tùng sơn xong, rửa tay rồi sưởi ấm bên ngọn lửa, sau đó vào bếp lấy thịt bò và các loại gia vị.

 

Ông ấy tùy ý dùng dao cắt vài đường để dễ thấm gia vị, ướp dầu, muối, tiêu sau đó gói bằng rau hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng bôi một ít bùn bên ngoài.

 

Đào một cái lỗ trong tro rồi vùi đồ vào. Nghê Diên chỉ đợi ăn.

Tần Tắc buồn ngủ, thoải mái đến mức không muốn nhúc nhích, khu vực nhỏ này đúng là ấm áp, yên tĩnh, an nhàn.

 

Tiếng gỗ cháy, tiếng mưa tuyết rơi trên mái ngói, còn có tiếng trò chuyện trên trời dưới đất câu có câu không của Nghê Diên và Thầm Tùng, giống như tiếng tằm xuân nhai lá dâu sột soạt bên tai, ru người ta vào giấc ngủ.

 

Tần Tắc ngửi thấy mùi thơm mà tỉnh lại.

 

Thầm Tùng dùng kìm gắp than đào ra một cục bùn bên trong tro, đập bể bùn rồi lột rau ra, thịt bò nướng chín bên trong nóng hôi hổi, mùi thơm xông vào mũi.

 

Thầm Tùng xé hai phần chia cho Nghê Diên và Tần Tắc.

 

Nóng tay, Nghê Diên đựng bằng lá rau, cầm trên tay cắn từng miếng nhỏ. “Ngon quá.” Cô vừa nhai thịt bò vừa hài lòng nói.

 

“Câu Câu ăn nhiều một chút.” Thầm Tùng nói. Ông ấy đun rượu gạo, hỏi Tần Tắc: “Có muốn một ngụm không?”

 

Tần Tắc đưa ly tới, Nghê Diên cũng nếm thử một chút, cả người cô đều ấm lên.

 

Nghê Diên chụp hình rượu và thịt gửi cho Thầm Niên.

 

Thầm Niên vẫn còn đang ở trường học chấm bài thi, tham gia đủ loại họp, tổng kết năm học. Cô ấy tranh thủ lúc rảnh trả lời một câu: “Nói ông Tùng của em chừa cho cô một chút.”

 

Nghê Diên trả lời “Không thành vấn đề.”

 

Điện thoại Tần Tắc cũng có thông báo, có người gửi ảnh chụp cho anh. Bấm vào, là một cô gái.

Chân mày lá liễu, cặp mắt đào hoa, tóc ngắn xõa ngang vai, trông rất trong sáng.

 

Ảnh chụp chiếm hết toàn bộ màn hình, thật sự quá dễ thấy. Nghê Diên ngồi bên cạnh Tần Tắc, không cẩn thận liếc thấy.

 

Cô giống như vô tình nhìn thấy bí mật, nói với Tần Tắc một cách thần bí: “Ai thế?”

 

Sau đó cô dứt khoát xích lại gần nhìn cho rõ.

 

Nghê Diên càng nhìn càng cảm thấy cô gái này có hơi quen.

 

Tần Tắc lại lướt qua, tấm ảnh đột nhiên thay đổi từ một hoa nhài nhỏ trong sáng thành một công chúa “phong cách Smart”.

 

Tóc hồng, đeo khuyên mũi, trang điểm mắt rất đậm. Nhìn thấy tấm thứ hai Nghê Diên liền nhận ra.

Lúc đó vì Lễ Ngu mà Nghê Diên và Tùng Gia bị bảy tám nữ sinh chặn trong ngõ nhỏ ngoài trường, người cầm đầu chính là người trong bức ảnh.

 

Dưới tình thế cấp bách Lễ Ngu từng nói người này là người hâm mộ của Tần Tắc.

 

Nhưng Nghê Diên không nhớ rõ tên cô ta lắm.

 

Cũng không biết cô ta chính là tiểu thái muội* của lớp điêu khắc trường nghề bên cạnh.

 

(*Tiểu thái muội [小太妹]: là một từ của Ðài Loan, vốn dùng ðể chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông

(lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chõi chung với bọn lưu manh vô lại.)

 

Hai tấm hình một trước một sau khác nhau quá nhiều, cẩn thận phân biệt từ ngũ quan thì miễn cưỡng có thể nhận ra là cùng một người.

 

Nghê Diên thử thăm dò hỏi Tần Tắc: “Không phải là bạn gái của anh đó chứ?”

 

“Không phải.” Tần Tắc nói.

 

Người gửi ảnh cho Tần Tắc là một bạn học bên trường nghề.

 

Ai cũng biết chuyện Tần Tắc vô duyên vô cớ đến lớp điêu khắc tìm Trâu Di trước đó, nhưng không hiểu rõ nội tình, còn tưởng giữa Tần Tắc và Trâu Di có chuyện gì đó.

 

Có vài phiên bản âm thầm lưu truyền.

 

Một tháng trước, Trâu Di đột nhiên nghỉ học, bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất trong tầm mắt mọi người.

 

Cho đến hôm qua có người tình cờ gặp được cô ta trên đường, thấy cô ta đã thay đổi hoàn toàn cách trang điểm, ăn mặc nên chụp lén vài tấm.

 

Vì muốn hóng hớt nên đối phương đã gửi hai bức ảnh này cho Tần Tắc, muốn đào được nhiều thông tin hơn từ miệng Tần Tắc để làm đề tài nói chuyện.

 

Tần Tắc cảm thấy nhàm chán, trực tiếp xóa hai tấm hình, cũng không quan tâm đến người đối diện.

 

“Cô ấy tên gì thế?” Nghê Diên hỏi.

 

Tần Tắc ngửa đầu dựa ra sau, “Quên rồi, hình như tên Trâu gì đó.” Anh thật sự không nhớ rõ.

Thầm Tùng làm và ăn xong liền lấy đàn xếp ra đàn. Tần Tắc nhìn thấy cũng muốn thử một chút, nhạc lý khá giống nhau nên anh ấy quen tay rất nhanh.

 

Thầm Tùng đột nhiên thu được một học trò nên vô cùng vui vẻ, ở bên cạnh hướng dẫn.

 

Tần Tắc đàn bài “Ngôi sao nhỏ” đơn giản.

 

Nghê Diên tìm được một đồng xu một tệ trong túi, đợi anh ấy đàn xong cô liền ném đồng xu vào ngực anh.

 

Tần Tắc rất cạn lời. Nghê Diên nở nụ cười.

Ngọn lửa chiếu sáng gương mặt cô, khiến làn da trắng nõn đỏ lên, cô hơi lùi về sau, uống thêm hai ly rượu gạo.

 

Điện thoại trong tay hơi nóng lên, cô mở WeChat, nói với người đối diện: “Lân Lân, rượu nhà ông Tùng ngon lắm.”

 

Mới không gặp một ngày mà cô đã không chịu được.

 

 

Thành phố A.

 

Chu Lân Nhượng ra khỏi sân bay, đón một chiếc xe, trước khi đến nơi cậu nhận được tin nhắn của Nghê Diên.

 

Mưa ở thành phố A lớn hơn Phục An, vô số vệt nước chảy trên cửa sổ xe khiến người ta không nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài.

 

Chu Lân Nhượng không định ở lâu nên ngay cả hành lý cậu cũng không có, chỉ đeo một cái ba lô trên lưng.

 

Cậu xuống xe với hai bàn tay không, che dù bước vào khu biệt thự trước mặt.

 

Ông bà Chu có khách tới, trong nhà rất đông người, nhà bếp đang chuẩn bị trà chiều.

 

Một căn phòng ồn ào.

 

Lúc Chu Lân Nhượng lặng lẽ mở cửa bước vào, hạt mưa trên mặt dù nhỏ xuống thảm.

 

Cậu đặt dù xuống, thay giày ra.

 

Bà nội Chu đang trò chuyện với bạn bè bên cạnh, bỗng nhiên nhìn thấy cậu, bà ấy lập tức vui vẻ, đi tới hỏi cậu có ướt mưa không, “Bên ngoài đang mưa, về cũng không biết gọi cho bà để bà nói tài xế đi đón.”

 

“Cháu không muốn làm phiền người khác, tự đón xe về cũng giống nhau thôi ạ.” Chu Lân Nhượng nói.

 

Bà nội thân mật dang tay ra như muốn diễn cho mọi người xem, cậu cũng không từ chối, nhẹ nhàng ôm bà cụ thấp hơn mình, vỗ vỗ vai bà ấy.

 

Sau khi chào hỏi với ông nội Chu Lân Nhượng liền nói: “Bà bận đi, cháu lên lầu cất đồ.”

 

Bên này có rất nhiều tiệc, như hai thái cực với trấn Xuân Hạ.

 

Cầu thang xoắn đưa cậu đến nơi yên tĩnh, cậu lên lầu liền thoát được. Sau lưng có khách khứa đang bàn luận về cậu.

Trong số các con cháu của nhà họ Chu, Chu Lân Nhượng không phải người được yêu thích nhất, nhưng cậu chắc chắn là người chói mắt khiến

 

người khác không thể coi thường nhất.

 

Tướng mạo, khí chất, thành tích, ông bà nội Chu thích nói về cậu nhất. Cho dù so sánh với con nhà ai cũng sẽ không thua.

Chu Lân Nhượng về phòng tắm, tắm xong liền gọi điện thoại cho Nghê Diên.

 

“Lân Lân, câu đang ở đâu thế?” Nghê Diên hỏi. “Đến nhà ông bà nội rồi.”

“Ồ.”

 

Chu Lân Nhượng ngồi khoanh chân trên giường, hỏi cô: “Hôm nay cô lén uống rượu à?”

 

“Là rượu gạo thôi.” Nghê Diên nói.

 

Dường như cô còn rất nhiều lời muốn nói nhưng nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu nhưng lại không muốn cúp máy.

 

Cũng kiềm chế không hỏi khi nào cậu về.

 

 

Chu Lân Nhượng theo lệ về thành phố A ở ba ngày.

 

Trong ba ngày này, Chu Thừa Bách đi công tác không ở nhà, mẹ kế Đường Y Ly đã dẫn con trai, Chu Đằng, đi núi tuyết trượt tuyết nên Chu

 

Lân Nhượng không chạm mặt với bọn họ.

 

Lần cuối cùng Đường Y Ly và Chu Lân Nhượng gặp nhau là tháng chín năm nay, hai người đã xảy ra mâu thuẫn.

 

Chu Lân Nhượng về Phục An học là chuyện cậu đã lên kế hoạch từ trước, cậu đột nhiên muốn đi khiến Đường Y Ly sợ muốn chết, gọi điện nhắn tin oanh tạc liên tục.

 

Ở sân bay, Chu Lân Nhượng trực tiếp kéo bà ta vào danh sách đen.

 

Lần này Đường Y Ly không có ở đây có lẽ là đang tránh cậu không chừng.

 

Không nói đến huyết thống, Chu Lân Nhượng rất khó thích nhà họ Chu một cách thật lòng.

 

Cậu lớn lên bên cạnh Thầm Niên, sau này được Chu Thừa Bách đón đi, cậu không thể thích ứng với sinh hoạt ở nhà họ Chu trong một thời gian rất dài.

 

Đối với Đường Y Ly, không cần phải nói, hai người nhìn nhau đã thấy ghét.

 

Ông bà nội cũng có một cảm giác hơn người một bậc, Chu Lân Nhượng chán ghét sự coi thường lóe lên trong ánh mắt bọn họ lúc nhắc đến tên Thầm Niên, như gió rét mùa đông thổi qua rừng cây tùng, để lại những bóng đen lay động.

 

Vừa hết ba ngày, xem như đã hoàn thành lời hứa với ông bà nội, Chu Lân Nhượng ngồi tàu lửa về Phục An.

 

Rồi lại đổi xe ở Phục An, đi tới trấn Xuân Hạ.

 

Ngày cậu về, đúng lúc Tần Tắc phải đi.

 

Nghê Diên đứng trên đường lớn tiễn Tần Tắc, nhìn thấy đứa nhỏ đang chơi gần đó, cô lừa được một viên kẹo sữa.

 

Còn chưa vào sân, có một chiếc xe khách chạy tới rồi dừng lại sau lưng cô.

 

—— Có người xuống xe.

 

Đoạn đường này Chu Lân Nhượng trải qua không tốt lắm. Buổi sáng lúc thức dậy cổ họng cậu đã đau, mũi thì nghẹt. Lúc đến ga tàu bắt đầu sốt, tay chân không còn sức.

Trên chuyến xe đến trấn Xuân Hạ, cậu đã mơ màng ngủ một giấc.

 

Lúc thức dậy, triệu chứng cảm vẫn không giảm mà càng nghiêm trọng hơn.

 

Cửa xe mở ra, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Cậu đi tới, khom lưng, cúi đầu, vô cùng mệt mỏi dựa vào bả vai gầy của cô.

 

Nghê Diên chưa chuẩn bị, nuốt cả viên kẹo trong miệng xuống, suýt chút nữa đã mắc nghẹn.

 

Cô chịu đựng không ho khan, có chút luống cuống lại dịu dàng nhỏ giọng hỏi cậu: “Lân Lân, cậu vẫn ổn chứ?”

 

Hai tay xuôi bên người thử thăm dò ôm lấy chàng trai.

Bình Luận (0)
Comment