Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 31

Đầu năm mùng một, hai giờ rưỡi sáng, Chu Lân Nhượng nằm trên giường trở mình ngủ không được.

Điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới nhưng cậu chưa trả lời.

Trong đầu cậu vô cùng hoang mang, kêu ong ong, thần kinh vô cùng phấn khích giống như một u hồn lang thang ăn hết mười hủ cà phê.

Mặc dù cảm giác lạnh lẽo trên mặt đã sớm biến mất.

Cuối cùng Chu Lân Nhượng quấn chăn xuống giường, mở laptop trên bàn ra.

Cậu đăng nhập vào PUBG.

Có người trượt tay, thấy cậu đăng nhập, vừa căng thẳng, vừa không cẩn thận đã kéo cậu vào đội.

Nghê Diên ở nhà bên cũng không ngủ được, trong tiếng pháo không ngừng, cô lén lút vào game.

Rõ ràng cô không nghiện game.

Lúc cô chưa nhận ra được những tâm tư trong lòng mình thì cơ thể cô đã hành động trước, bấm vào danh sách bạn bè trong game.

Trong danh sách chỉ có vài ID nhưng không ai online cả.

 

LLion106 của Chu Lân Nhượng bỗng nhiên xếp đầu tiên.

Nghê Diên đang dùng máy tính cũ của Nghê Lộ Khang nên có hơi lag. Con chuột dừng lại, Chu Lân Nhượng bất ngờ online.

Ngón tay Nghê Diên quỷ thần xui khiến nhấn hai lần, gửi lời mời lập đội.

Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, đang định hủy thì một nhân vật đeo mặt nạ đầu lâu xuất hiện trên màn hình của cô.

Đã ba tiếng lẻ bảy phút kể từ lúc hôn trộm, Nghê Diên và Chu Lân Nhượng gặp nhau trong PUBG.

 

“Bấm chuẩn bị.” Loa nhỏ bên cạnh ID của Chu Lân Nhượng nhấp nháy. “Ồ.” Vẻ mặt Nghê Diên cứng đờ nhưng tim lại đập rất nhanh.

 

Trò chơi bắt đầu, Nghê Diên mới phát hiện nhìn đã chọn chơi đội hai người.

Sắp sang năm mới nên ai cũng được nghỉ, người không ngủ được đang ngang ngược trong game, trong mic công khai có giọng nói kích động của một anh trai, có giọng đọc diễn cảm thơ của bạn nhỏ, có tiếng địa phương bô bô của ai đó.

“Nếu thấy ồn thì có thể mở kênh tin nhắn thoại, chuyển từ “Tất cả mọi người” sang “Chỉ đồng đội” thì sẽ không nghe tiếng của những người khác nữa.” Chu Lân Nhượng nói.

 

Nghê Diên nói: “Không sao, cũng khá náo nhiệt.”

Tràn ngập không khí vui mừng, còn có người đang hát “Cung hỉ phát tài”.

Nghê Diên muốn áo khoác đen và mặt nạ đầu lâu trên người nhân vật của Chu Lân Nhượng, cậu cởi ra cho cô thay, còn cậu tr.ần tru.ồng mà chạy.

“Cậu mặc trang phục của tôi đi.” Nghê Diên nói.

Chu Lân Nhượng chê quần áo của cô xấu, “Còn không bằng ở trần.”

“Nhưng ảnh hưởng không tốt.” Nghê Diên nói, “Cậu ăn mặc như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử.”

 

Lần này Nghê Diên đã thông minh hơn, cô nhảy dù theo Chu Lân Nhượng, đáp xuống trước một tòa nhà.

Cô vào nhà, vẫn chậm chạp đi vài bước, toàn bộ trang bị tốt đã tiến vào túi cấp ba của Chu Lân Nhượng.

Chu Lân Nhượng lên lầu, dặn dò cô: “Đừng qua căn nhà phía đông, bên đó có một đội đáp xuống.”

“Phía đông là bên nào?” Nghê Diên hỏi.

“Bỏ đi, cô đi theo tôi đừng có chạy lung tung.”

“Nhưng đi theo cậu thì tôi chỉ có thể nhặt đồ thừa.” Trang bị cô nhặt đều là đồ cậu không cần, Nghê Diên uyển chuyển bày tỏ cô đang rất nghèo.

 

Chu Lân Nhượng vơ vét một vòng, phá cửa sổ nhảy xuống dưới. Chạy đến trước mặt Nghê Diên, “Cô muốn gì?”

 

“Cho tôi cây súng nào tốt chút đi.” Thật ra Nghê Diên cũng không biết súng nào gây sát thương cao, súng nào là súng tốt.

Chu Lân Nhượng ném ra đất cô liền nhặt lên.

“Quay lại, đứng đó dễ bị đánh.” Chu Lân Nhượng cầm M24 đứng bên cửa sổ ngắm bắn người đang ở sườn núi phía xa.

 

Nghê Diên không thấy được người, cô nằm rạp trên mặt đất bò về phía trước, đứng lên rồi lại ngồi xuống, cứ lặp đi lặp lại mấy động tác này, muốn để mình thuần thục hơn.

Một phát súng của Chu Lân Nhượng thu được một đầu người, hệ thống nổi lên thông báo đánh giết.

Có máy bay bay qua trên trời ném vật tư xuống.

Chu Lân Nhượng tìm một chiếc xe, “Đi thôi, đi nhặt đồ.”

Nghê Diên ngồi lên xe ba bánh của cậu, nhìn phong cảnh trên đường, cô cảm thấy như đang đi dạo bản đồ, “Lân Lân, sao trễ vậy cậu còn chơi game?”

 

Chu Lân Nhượng điều khiển xe ba bánh từ sườn núi cao thấp nhấp nhô nhảy xuống, nghiêng ngả suýt chút nữa đã đụng vào cây, cậu nói: “Cô tự hỏi mình trước đi.”

Nghê Diên nói: “Tôi không ngủ được.”

Chu Lân Nhượng: “Tôi cũng không ngủ được.”

Nghê Diên không ngủ được là vì cậu, thế là cô cũng muốn hỏi cậu sao lại không ngủ được.

Cô đổi chủ đề, thử thăm dò: “Buổi tối cậu ngủ trong miếu Quan Âm.” “Ừm.” Chu Lân Nhượng không phủ nhận.

 

“Không phải tôi bỏ cậu đi trước đâu, tôi khát nước nên ra ngoài mua nước, lúc về đã không thấy cậu đâu.” Người chột dạ không tự tin, lúc nói dối thường hay lo lắng bị lộ.

“Lúc tỉnh dậy cô không ở đó nên ra ngoài tìm cô.” Chu Lân Nhượng nói.

Cậu nói một câu giống như chỉ đang miêu tả một sự thật, Nghê Diên ngồi trước máy tính bị trêu tới đầu bốc khói, muốn kêu lên đúng là cao thủ mà.

 

Chu Lân Nhượng dừng xe bên cạnh hòm thính*, cậu may mắn nhặt được AWM, nói với Nghê Diên: “Bên trong còn mũ cấp ba và giáp cấp ba.”

Nghê Diên thích trang phục may mắn trong hòm thính, nhanh chóng mặc vào.

 

Có tiếng xe tới gần, người bên cạnh đến rồi.

Bên trong hòm thính có vật tư tốt, không ít người thèm thuồng.

“Trốn sau đống cỏ khô đi.” Chu Lân Nhượng nói với Nghê Diên xong liền tận dụng hòm thính để che chắn, quét hết người trên xe Jeep.

Người còn lại cuối cùng cũng sắp hết máu.

Chu Lân Nhượng bắn thêm một phát nữa thì người đó sẽ bị loại.

“Chờ đã chờ đã! Đừng giết tôi!” Trong mic công khai truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái, “Anh em đối diện thủ hạ lưu tình! Tôi hát một bài cho cậu nghe, cậu thả bọn tôi đi nhé?”

 

Nghê Diên ngồi xổm bên cạnh đống cỏ khô, cách đó không xa có một nhân vật đeo lỗ tai thỏ màu xanh dương đang chạy vòng quanh Chu Lân Nhượng, nói cô ấy có thể hát, muốn chọn bài nào cũng được.

Nhìn hình như sắp hát rồi.

Nghê Diên nói: “Lân Lân, cậu cảm thấy tôi mặc bộ này có đẹp không? Hình như trên đầu có hơi xanh.”

Trang phục may mắn bên trong hòm thính là một bộ có màu xanh lá mạ từ đầu đến chân.

Không đợi đối phương cất tiếng hát Chu Lân Nhượng đã bắn chết người ta.

 

Cô gái lại nói: “Này này này anh em, bên chúng tôi có hai cô gái, cậu thật sự không biết ngại mà đánh con gái à?”

Chu Lân Nhượng bắn thêm phát nữa rồi nhanh nhẹn thu súng, số người còn sống trên góc phải đã giảm xuống còn 21.

Chu Lân Nhượng: Không có gì ngại cả. Thể thao điện tử không phân giới tính.

“Đi nhặt hòm đi.” Trong tai nghe của Nghê Diên vang lên giọng cậu. “Ồ.”

Nghê Diên nhặt được rất nhiều đồ tốt, “Lân Lân, cậu có cần nước không?”

 

“Tôi có rồi.” Chu Lân Nhượng nói.

“Hình như tôi còn chưa giết được ai.” Nghê Diên nhớ tới lần chơi game trước với cậu, cô thắng mà không giết được ai.

Mặc dù cũng rất vui vẻ.

“...” Chu Lân Nhượng suy nghĩ một chút, “Chút nữa tôi đánh ngã một người, cô đến bắn thêm, như vậy có thể lấy được hỗ trợ.”

“Được.” Nghê Diên đồng ý.

Sau khi liên tiếp thu được hai lần hỗ trợ, Nghê Diên đột nhiên hỏi Chu Lân Nhượng: “Nếu... nếu tôi là đối thủ của cậu thì cậu có thể thủ hạ lưu tình không?”

 

Sau khi hỏi xong, cô chống đầu lưỡi lên hàm trên, yên lặng che mặt.

Cô cảm thấy câu hỏi này thật sự hơi làm màu. Lo lắng không yên, trong lòng lại cảm thấy chua chua ngọt ngọt, tâm tư thiếu nữ đúng là quá giày vò người ta mà.

Máy phun sương ở góc tường phun ra hơi nước màu trắng, Nghê Diên cảm thấy nhiệt độ điều hòa hơi cao.

Tay trái Chu Lân Nhượng dừng trên bàn phím.

Trong lúc yên tĩnh, cậu đã hiểu ra gì đó, nở nụ cười rồi thấp giọng nói: “Sao cô lại là đối thủ của tôi?”

“Ngoài tôi ra thì còn ai lập đội với cô nữa? Cô gà như thế.”

 

Nghê Diên: “. . .”

Chu Lân Nhượng: “Lên xe đi, độc tới rồi.” Cậu chở cô tới khu vực an toàn trên bản đồ.

Khi ván này kết thúc, Nghê Diên hỗ trợ năm lần, trải nghiệm chơi game cũng không tệ lắm.

 

Tiếp tục chơi thêm một ván nữa, đến cuối cùng cô cũng quên có phải mình đã nói buồn ngủ, muốn đi ngủ trước không.

“Lân Lân, cậu quên nói chúc mừng năm mới với tôi rồi.” Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nhắm mắt lại, lúc thoát game liền ngáp liên tục.

 

“Chúc mừng năm mới.” Chu Lân Nhượng nói. Chu Lân Nhượng chìm vào giấc ngủ lúc gần sáng.

Cậu mơ thấy cảnh tượng dưới cây long não ở miếu Quan Âm.

Mọi thứ tái hiện trước mặt, cậu lại trải nghiệm cảm giác tối qua lần nữa.

Đám người chen lấn, tàn hương rơi xuống, tượng Phật trong miếu, nhang đèn đang cháy, pháo hoa ngoài cửa sổ và sân khấu kịch...

Cậu ngồi trên đệm cói, dựa vào cột chợp mắt. Cô gái tới gần, bóng cô phủ lên người cậu.

 

Lúc cô dán môi lên má cậu, cậu đưa tay ôm lấy gáy cô, dùng chút lực kéo cô đến gần hơn.

Cô không kịp chuẩn bị, cả người hoảng loạn bổ nhào lên người cậu như cánh bướm rơi xuống.

Cậu đỡ lấy cô, cười xấu xa, nói: “Nghê Câu Câu, tôi bắt được cô rồi.” Mười hai giờ trưa, Chu Lân Nhượng ngủ đến tự tỉnh.

Cậu cầm điện thoại lên, đổi qua tài khoản WeChat phụ, phát hiện một tiếng trước Cánh diều lớn có gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cậu, chúc cậu năm mới vui vẻ, mọi chuyện như ý, còn hỏi cậu:

“L, nếu như tôi phát hiện mình thích một chàng trai thì phải làm sao đây?”

Nghê Diên vừa ăn trưa xong đã nhận được đề xuất từ L, cậu lời ít mà ý nhiều trả lời cô ba chữ.

L: “Theo đuổi thôi.”

===========

Lời tác giả:

Lân Lân: Mau theo đuổi tôi đi, tôi không chờ nổi rồi.

Bình Luận (0)
Comment