Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 37

Khu vực lớp 3 được phân công dọn vệ sinh là hai phòng họp trên tầng ba của tòa nhà nhỏ.

 

Nghê Diên đi thẳng qua đó. Tòa nhà nhỏ yên tĩnh.

Không cần biết bên ngoài náo nhiệt cỡ nào, sau khi bước vào trong, các học sinh tự động bước nhẹ lại, ngẩng đầu liền có thể thấy được một bức thư pháp trên vách tường đối diện —— “Tránh ồn ào.”

 

Là một bức thư pháp hiệu trưởng đời thứ ba để lại, tràn đầy khí thế, uy lực, giống như một lá bùa trấn áp bên trong tòa nhà.

 

Được viết bằng chữ tiểu Triện, rất ít học sinh thực sự hiểu được, nhưng đều ngầm hiểu nó có ý nghĩa như vậy.

Bên trong tòa nhà, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

 

Nghê Diên cầm chổi bước lên bậc thang, trên đường đi không gặp được ai.

 

Cô vào phòng họp phải quét dọn, đẩy cửa gỗ ra chính là một khoảng không gian rộng lớn xanh tốt, cành cây cong vắt ngang bên ngoài cửa sổ.

 

Ánh hoàng hôn ló dạng, chiếu sáng khung cửa sổ màu xanh thẫm. Nghê Diên là người tới đầu tiên.

Tổ của cô có bảy người. Không bao lâu sau Việt Tư Bá xách theo xô nước tới, đi theo phía sau là mấy nữ sinh.

 

Người kiểm tra của bộ phận vệ sinh rất tinh quái, chú ý đến từng chi tiết nhỏ, Nghê Diên chỉ chỉ góc tường, hỏi Việt Tư Bá: “Lớp trưởng, làm thế nào với mạng nhện đây? Tôi không tìm được dụng cụ.”

 

Việt Tư Bá đưa khăn lau trong tay cho cô, “Tôi xuống lầu một xem thử có mượn được không.”

 

Mấy nữ sinh khác ở cùng một ký túc xá, tiếng nói chuyện bắt đầu vang lên, dần dần không kiềm xuống được, trong lúc lau nhà, lau cửa cũng không quên tâng bốc phim mới của thần tượng nhà mình với đối phương.

 

Căn phòng trở nên náo nhiệt.

 

Nửa xô nước vẫn còn tính là sạch, Nghê Diên bỏ khăn bẩn vào giặt rồi vắt khô, lau bụi trên cửa sổ một lần, sau đó cẩn thận lau lại các vết bẩn trên đó.

“Mấy quyển sách này là của ai thế?” Có một bạn học cầm sách vở trên bàn lên rồi mở ra.

 

Phòng họp không dùng đến nhưng trên bàn lại có sách và tài liệu không mang đi.

 

“Là đề thi lớp mười, đề khó thật, một người lớp mười một như tớ còn không biết làm.”

 

“Đừng nói nữa, tớ nhìn chẳng hiểu gì cả.”

 

Dòng đầu tiên của bài thi in “Đề kiểm tra toán lớp mười”, đề bài dày đặc trên cả trang giấy, bài kiểm tra không chỉ xoay quanh nội dung của lớp mười.

 

Nghe các cô ấy nói chuyện, Nghê Diên nghĩ đến Chu Lân Nhượng.

 

“Tớ nghe nói khối mười lập lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú, chắc là học ở đây.”

 

“Còn có người nói trường học chi tiền dạy với tiêu chuẩn cao nhất, còn không thu tiền bọn họ, tiền tài liệu, học phí đều miễn hết, thật sự là nâng trong lòng bàn tay, con cưng của trời đó…”

 

“Dù sao cũng chỉ trông cậy vào một trong số bọn họ có thể có được Trạng Nguyên.”

 

“Sao khối mười một của chúng ta lại không có lớp hỏa tiễn?” “Có thì cậu cũng không vào được…”

 

Ngón tay Nghê Diên nắm lấy khăn lau, trước mặt là một vật thể khô màu vàng không rõ, kích thước bằng móng tay, giống thứ xịt ra khi côn trùng bị đập chết trên cửa kính.

 

Cô nhìn xuống, thoáng thấy một bóng xám.

 

Cô còn chưa nhìn rõ thì trong phòng đột nhiên có một tiếng hét: “A ——” Chuột chạy nhanh dưới gầm bàn, hoảng loạn chạy trốn.

Khung cảnh lại hỗn loạn, khói lửa nổi lên bốn phía. Có người cầm chổi đập chuột, có người chạy loạn trốn chuột suýt nữa đã giẫm lên đuôi chuột, có người vừa giẫm chân vừa la hét.

 

Tính cả Nghê Diên thì trong phòng có tổng cộng bảy người. Tạo nên cảnh tượng ồn ào như có bảy mươi người.

Lúc này giáo viên trực ban ở tầng một không có mặt, nếu không đã trực tiếp chạy lên mắng bọn họ rồi.

 

Biểu hiện lúc sợ hãi của mọi người là khác nhau, có người mở giọng cao đến mức âm vực có thể chạm tới bầu trời, có người sợ hết hồn hết vía mở to mắt, điên cuồng gào thét cmn cmn cmn trong lòng nhưng không phát ra tiếng.

 

Nghê Diên thuộc vế sau, cô dán chặt lên cửa sổ, giống như dính trên đó.

 

Việt Tư Bá thân là lớp trưởng, gặp nguy không loạn, cầm xô nước bị ai đó đạp ngã trong lúc hỗn loạn lên, nhanh tay nhanh mắt lại thêm một chút may mắn.

 

Úp xô xuống chặn con chuột lại. Nhốt bên trong xô.

Sóng gió đã qua đi nhưng ánh mắt của mọi người vẫn nhìn chằm chằm cái xô, vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.

 

Tay Việt Tư Bá đè trên xô, đẩy nó ra ngoài, chuyển vật nguy hiểm khỏi ánh mắt các cô gái.

 

Lúc Chu Lân Nhượng vào để lấy sách, sóng gió đã lặng được gần nửa phút.

 

Người trong phòng vẫn chưa hoàn hồn.

 

Có hai cô gái ngồi xổm trên bàn, trên bục giảng vẫn chưa nhảy xuống. Trên mặt đất đầy nước, chổi và ki hốt rác bay loạn, vài cái ghế bị lật úp. Khắp nơi bừa bộn.

Không biết còn tưởng rằng nơi này vừa trải qua một thảm họa.

 

Nhưng Chu Lân Nhượng không quan tâm chuyện không liên quan tới mình, dù trên trời có thủng một lỗ, nếu cậu cũng không muốn để ý tới thì sẽ không liếc nhìn một cái, cậu vượt qua vũng nước và cái ghế giống như không có ai ở đó, đi tìm tài liệu cần dùng.

 

Cậu ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trên cửa sổ còn có người quen đang dán vào cửa kính, đứng rất cao.

 

Chu Lân Nhượng gấp hai tờ tài liệu lại nhét vào túi áo đồng phục rộng rãi, ánh mắt không rời khỏi Nghê Diên, “Sao chị lại nhảy tót lên đó thế?”

 

“Bị chuột dọa thành thế này à?”

 

Nghê Diên nghe xong liền hiểu, từ bên ngoài cậu đã nghe thấy bên trong có chuột nhưng lại không thèm quan tâm, chờ trận chiến lắng xuống mới đẩy cửa đi vào.

 

“Vốn tôi đang đứng trên bệ cửa sổ để lau cửa sổ, không phải bị chuột dọa sợ.” Nghê Diên nói.

 

Cái ghế cô giẫm để trèo lên đã ngã. Chu Lân Nhượng cũng không dựng lên giúp cô, nửa thật nửa đùa nói: “Ôm chị xuống?”

 

Trước mặt mọi người, có bạn cùng lớp ở đây, Nghê Diên không có gan chó như cậu.

 

Chu Lân Nhượng đành phải dựng ghế lên, đưa tay cho cô. Nghê Diên nắm lấy tay cậu xuống khỏi cửa sổ.

“Lớp chị phụ trách quét dọn phòng học này à?” Chu Lân Nhượng hỏi.

 

“Trước kia thì không phải, học kỳ mới được chia thành khu vực vệ sinh của lớp tôi.”

 

Nghê Diên đưa khăn lau cho Chu Lân Nhượng, “Lân Lân, cậu có bận không? Nếu không bận thì đến nhà vệ sinh giặt khăn giúp tôi nhé.”

 

“Tự giặt đi.”

 

“Nhà vệ sinh nữ không có nước.”

 

Thấy Chu Lân Nhượng không tin, Nghê Diên nói: “Không tin cậu có thể tự vào nhà vệ sinh nữ xem thử.”

 

Chu Lân Nhượng: “…”

 

Việt Tư Bá đã xử lý xong con chuột quay lại, phát hiện phòng họp yên lặng hơn không ít.

 

Người nên lau nhà thì lau nhà, nên lau bục giảng thì lau bục giảng, mặc dù vẫn còn tiếng nói chuyện nhưng đã chuyển thành tiếng thì thầm, không còn trắng trợn thoải mái như trước đó nữa.

 

Rõ ràng đang dè dặt.

 

Nhìn lại lần nữa, người lau cửa sổ đã không còn là Nghê Diên mà đã đổi thành người khác, không phải người lớp mình.

 

Vừa nhìn Việt Tư Bá đã cảm thấy hơi quen, nhìn lần hai liền nhận ra Chu Lân Nhượng, dù sao người này đã từng lên sân khấu nhận giải thưởng Trạng Nguyên, trên bảng thông báo còn có ảnh cậu.

 

Lại có gương mặt khiến người khác ấn tượng sâu sắc.

 

“Ủa, không phải cậu…” Lời của Việt Tư Bá kẹt lại trong cổ họng, nói được một nửa lại ngại ngùng thu về, cảm thấy có lẽ cậu không dễ nói chuyện lắm.

 

Nghê Diên đứng ra nói: “Lớp trưởng, cậu ấy cao nên khá hợp để lau cửa sổ.”

 

Việt Tư Bá khách sáo với Chu Lân Nhượng: “Bạn học, cậu vất vả rồi.”

 

Nghê Diên trả lời giúp cậu: “Không vất vả, cậu ấy là tình nguyện viên, đặc biệt đến giúp đỡ.”

 

Việt Tư Bá ngạc nhiên nói: “Trường chúng ta làm tổng vệ sinh cũng có tình nguyện viên à?”

 

“Đúng vậy.” Nghê Diên gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Việt Tư Bá hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Chu Lân Nhượng, trước đó cậu ấy không qua lại với cậu, nhìn khí thế của cậu từ xa, lại nghe người khác đồn nên cho rằng cậu là người lạnh lùng, kiêu ngạo, khó làm quen.

 

Bây giờ nhìn lại, người ta rõ ràng là người có trái tim ấm áp mà. “Nếu là tình nguyện viên thì lại càng vất vả rồi.” Việt Tư Bá nói.

“Không vất vả.” Lần này là Chu Lân Nhượng tự trả lời, cậu cũng không quay đầu, lau mạnh tấm kính mà không phàn nàn, nói: “Đoàn kết tình bạn bè, giúp người làm niềm vui.”

 

Giọng điệu vô cảm, không lên xuống. Khiến Nghê Diên nghe xong liền bật cười.

Vui xong lại im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng cậu một lúc.

 

Ánh hoàng hôn chiếu vào, một nửa bị những cành cây ngoài cửa sổ cản lại, nửa còn lại không còn chói mắt, nhẹ dàng phác họa đường nét của cậu.

Hoàn thành nhiệm vụ tổng vệ sinh, Nghê Diên đi trả lại dụng cụ vệ sinh trước.

 

Ra ngoài thì phát hiện Chu Lân Nhượng không đi. Cậu nói: “Tôi giúp chị lau cửa sổ, chị cũng nên giúp tôi một chuyện.”

 

“Cậu nói đi.” Nghê Diên vô cùng nghĩa khí, “Ngoài mượn tiền sinh hoạt thì chuyện xông pha khói lửa nào tôi cũng không từ chối.”

 

Chu Lân Nhượng: “…”

 

Thấy cậu bỗng nhiên không nói lời nào, Nghê Diên không chắc chắn hỏi: “Không phải cậu muốn mượn tiền sinh hoạt thật đó chứ?”

 

Cô vô cùng do dự, nhưng vẫn lấy thẻ học sinh của mình ra trong lúc do dự: “Lân Lân, tiêu tiền tiết kiệm một chút nhé.”

 

Cô không yên tâm, dặn dò: “Ăn nhiều bánh bao ăn ít đồ ăn, giữ lại…”

 

—— Giữ lại tiền để yêu đương.

 

Chu Lân Nhượng không nhịn được nữa: “Chị ngốc à?”

 

“Không có.” Mũi chân Nghê Diên đụng vào giày cậu, “Dạo này cậu hung dữ thế, cứ thích mắng tôi.”

 

Thấy dáng vẻ cúi đầu của cô, Chu Lân Nhượng khựng lại một giây, nhét thẻ học sinh vào lại túi cô.

 

“Đi dạo với tôi.” Cậu nói.

 

“Không phải muốn tôi giúp cậu sao?” Nghê Diên nói.

 

Chu Lân Nhượng: “Ngoan ngoãn đi dạo với tôi chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.”

 

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, những đám mây xanh xám xếp trên bầu trời ngay ngắn như cánh chim.

 

Trên bãi tập có vài bóng người mơ hồ.

 

Có một bài hát đang phát trên đài của trường với giai điệu nhẹ nhàng như nước chảy qua tai.

 

Trước kia Nghê Diên và Tùng Gia đứng ở hành lang hoặc trên gác xếp của cửa hàng đồ ngọt trong ngõ đã nhìn thao trường của Lục Trung vào lúc hoàng hôn, nhìn người tản bộ trên bãi tập, đoán xem họ có phải là một cặp không không biết bao nhiêu lần.

 

Cô không ngờ có một ngày mình và Chu Lân Nhượng sẽ đến thao trường đi dạo.

 

Lúc ánh hoàng hôn che phủ cô và Chu Lân Nhượng, cô mới chậm chạp nhận ra sự mập mờ.

 

Đi được nửa vòng.

 

Bước chân đi theo Chu Lân Nhượng của Nghê Diên dừng lại.

 

“Đã xem tờ giấy chưa?” Chu Lân Nhượng không hề vòng vo, lời nói cũng thẳng thắn dứt khoát như ba chữ trên tờ giấy.

 

Nghê Diên gật đầu.

 

“Tôi muốn nghe đáp án của chị.” Chu Lân Nhượng nói, “Muốn xác nhận một chút.”

 

—— Tôi thích chị, vậy chị thì sao?

 

—— Tôi muốn nghe chị trực tiếp nói đáp án với tôi. Nghê Diên nắm chặt tay, đếm thầm từng giây trong lòng.

Trời càng ngày càng tối, dù hai người đứng rất gần nhưng gương mặt của người kia cũng dần mờ đi trong mắt họ, giống như cách một lớp kính bụi bặm.

 

Lúc Chu Lân Nhượng cho rằng mình sẽ không nghe được câu trả lời thì Nghê Diên nhào về phía cậu.

 

“Trời tối rồi Lân Lân, tôi có thể ôm cậu rồi.” Đây chính là đáp án của cô.

 

Chu Lân Nhượng: “…” Ôm cô không muốn buông tay nhưng vẫn muốn đánh cô thì phải làm sao đây.

 

“Trời tối mới ôm được à?”

 

“Nếu không bị người khác nhìn thấy sẽ rất khó xử, chúng ta phải khiêm tốn một chút.”

 

Nghê Diên chôn mặt vào quần áo của Chu Lân Nhượng, hơi thở tràn ngập mùi hương của cậu, sau khi nếm được vị ngọt, trong lòng cô dần lo lắng, vẫn còn rất nhiều băn khoăn.

 

“Năm nay tôi phải lên lớp mười hai, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.” Giọng nói của cô trở nên nghèn nghẹn, xen lẫn rất nhiều bất an.

 

“Ừm.”

 

“Sẽ rất bận.” “Ừm.”

“Khi đó sẽ có nhiều việc phải làm hơn, không thể quan tâm cậu, sẽ lạnh nhạt, sẽ…”

 

“Không đâu. Tôi sẽ quan tâm chị.” Chu Lân Nhượng ngăn cô lại, mọi sự bất an của Nghê Diên biến mất như tuyết rơi lần lượt vào giữa mùa đông nhưng tan chảy khi gặp lửa.

 

Bên tai chỉ còn lại giọng nói nghiêm túc của cậu: “Chị đi về phía trước, học tập chăm chỉ, thi vào trường đại học chị thích, không cần quay đầu nhìn lại.”

 

“Cũng không cần chờ tôi, tôi sẽ đuổi kịp chị.”

 

“Mãi mãi ở phía sau chị.”

Bình Luận (0)
Comment