Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 45

Nghê Diên kéo tới tháng bảy mới về trấn Xuân Hạ.

 

Cô còn không đi nữa thì Tần Huệ Tâm ở tỉnh khác xa xôi cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ.

 

Đêm trước khi đi, 0 giờ 40, Chu Lân Nhượng lén lút ra khỏi 301.

 

Thầm Niên dưỡng sinh nên nếu không có chuyện gì cô ấy sẽ đi ngủ sớm, đèn trong phòng đã tắt từ sớm.

 

Chu Lân Nhượng nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng khách như trộm, không phát ra chút tiếng động nào.

 

Trong hành lang tối tăm, Nghê Diên làm mặt quỷ đứng trước cửa phòng 302 muốn dọa Chu Lân Nhượng nhưng không thành công.

 

Tay Chu Lân Nhượng tóm vào gáy cô, đẩy cô vào trong rồi đóng cửa lại bằng chân, khóa lại “Cùm cụp” một tiếng.

 

“Biết hai chúng ta bây giờ giống gì không?” Nghê Diên nhỏ giọng nói.

 

“Yêu đương vụng trộm.” Chu Lân Nhượng nói. “…”

“Cô giáo không thức chứ?” Nghê Diên hỏi tiếp.

 

“Không có.” Chu Lân Nhượng thật sự rất nghi hoặc, “Mẹ cũng đã biết rồi, chúng ta vẫn cần phải thế này à?”

 

Không thể quang minh chính đại sao?

 

“Phải như vậy.” Nghê Diên nhìn cậu với vẻ mặt tiếc nuối, “Dù sao Lân Lân của chúng ta còn mấy tháng nữa mới bước sang tuổi mười tám, vẫn còn là trẻ vị thành niên nha.”

 

“Tôi có cảm giác tội lỗi.” Cô nói.

 

“Không nhìn ra.” Chu Lân Nhượng nở nụ cười trêu tức, “Không phải lúc ôm hôm chị rất chủ động à?”

 

“Vậy sau này tôi không chủ động nữa.”

 

“Đừng mà.” Chu Lân Nhượng lập tức che lỗ tai cô, “Lúc nãy chị không nghe thấy gì cả.”

 

“Muộn rồi, tôi nghe thấy rất rõ cậu chê tôi quá chủ động.” Nghê Diên nghiêm túc nói, “Sau nay tôi sẽ dè dặt hơn, đến lúc về trấn Xuân Hạ…”

 

Cô tính thời gian, đắn đo nói: “Ba ngày gọi điện thoại một lần đi.”

 

“Không được, ” Chu Lân Nhượng hối hận xanh ruột, “Chị dám làm vậy thử xem?”

 

Ngày mai cô đi rồi, đây chính là một đòn sát thủ. Nghê Diên không nói tiếng nào nhìn cậu.

Chu Lân Nhượng ôm cô đến bàn học bên cạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, chen vào g.iữa hai chân cô rồi cúi đầu hôn cô.

 

“Tối nào cũng phải gọi điện thoại.” Cậu còn không quên uy hiếp.

 

Hơi thở của Nghê Diên dần không ổn định, sau khi tách ra, cô bực bội đập đầu vào ngực cậu, “Dung tích phổi của cậu lớn thật.”

 

Chu Lân Nhượng nhân cơ hội ôm đầu cô, thấp giọng cười. “Đi ngắm sao không?” Chu Lân Nhượng hỏi.

Hai người mò lên sân thượng ngắm bầu trời sao của đêm hè. Gió dịu hơn ban ngày, nhẹ nhàng lướt qua mặt.

Hai người đứng trên cao có thể nhìn thấy con phố ăn vặt ngoài trường sáng đèn rực rỡ, nhộn nhịp buôn bán về đêm.

 

Cúi đầu là khung cảnh khói lửa nhân gian, ngẩng đầu là những ngôi sao sáng.

 

Bầu trời như một mặt hồ sâu thẳm và tĩnh lặng, những ngôi sao là những con đom đóm phản chiếu trên mặt hồ.

 

“Đẹp quá.” Nghê Diên ngẩng đầu nói.

 

Chu Lân Nhượng nắm tay cô, “Ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.” “Thuận buồm xuôi gió.” Cậu nói.

Nghê Diên cười dặn dò cậu: “Ngủ sớm dậy sớm, ít chơi điện thoại lại. Đừng có thu hút đào hoa, biết thân biết phận.”

 

“Chuyện quan trọng nhất là phải học cho giỏi, ngày nào cũng phải nhớ tôi.”

 

 

Sau khi về trấn Xuân Hạ, Nghê Diên bắt đầu thực hiện cuộc sống chăm sóc sức khỏe cùng với Thầm Tùng.

 

Hằng ngày dắt chó mèo đi dạo, đọc sách, tưới hoa, chơi đàn nhị. Mãi đến ngày tra điểm cô mới cảm thấy căng thẳng.

Buổi sáng không hề báo trước, hơn năm giờ cô đã thức, Nghê Diên ngồi trên chiếu ngẩn ngơ một lúc sau đó mới nhớ ra hôm nay là ngày tra điểm.

 

Mùa hè buổi sáng đến sớm, ánh bình minh mờ nhạt, mặt trăng vẫn còn treo trên trời.

 

Cô xách ghế ngồi dưới mái hiên nhìn trời một lúc, sau khi tỉnh táo liền lướt điện thoại, mười tin tức thì trong đó đã có năm tin liên quan đến kết quả thi đại học.

 

Có tỉnh công bố điểm sớm, Trạng Nguyên đã được ba đài truyền hình phỏng vấn.

 

Chờ đợi thế này Nghê Diên có hơi lo lắng.

 

Cô gửi tin nhắn cho Chu Lân Nhượng để phân tán sự chú ý: “Lân Lân, chào buổi sáng.”

 

“Một ngày kiểm tra ba lần.” “Học có giỏi không?”

“Có giữ mình trong sạch không?” “Có nhớ bạn gái không?”

Lúc này có lẽ Chu Lân Nhượng vẫn chưa dậy, thật ra Nghê Diên cũng không muốn cậu trả lời, cô chỉ đang kiếm chuyện làm để giết thời gian.

 

Ai ngờ điện thoại lập tức đổ chuông. Tên người gọi —— Lân Lân.

“Thức sớm thế?” Giọng Chu Lân Nhượng vẫn còn khàn vì ngủ không đủ giấc, trong điện thoại nghe đặc biệt trầm và từ tính.

“Lời này tôi nên hỏi cậu mới đúng.” Nghê Diên nhìn giờ, mới năm giờ năm mươi.

 

“Không muốn làm phiền giấc ngủ của cậu, tôi còn tưởng cậu mở chế độ máy bay.” Cô giải thích.

 

Nghê Diên không biết, Chu Lân Nhượng, người vô cùng ghét người khác quấy rầy giấc ngủ của mình, đã không còn mở chế độ máy bay trên điện thoại vì cô.

 

“Vốn cũng sắp dậy rồi.” Đầu kia truyền đến tiếng Chu Lân Nhượng vén chăn xuống giường, sau đó là tiếng dép lê ma sát với sàn nhà.

 

“Thế nào, chị lo lắng hả?” Chu Lân Nhượng dường như nhìn thấu Nghê Diên, “Cũng đã thi xong rồi, tra điểm mà thôi.”

 

Sau khi thi đại học cậu thấy phản ứng của Nghê Diên vẫn luôn rất bình tĩnh, không hề toát ra chút lo lắng nào.

 

Ngay cả Thầm Niên cũng nghĩ là cô không căng thẳng, nhưng không ngờ cung phản xạ của cô lại lượn quanh Trái Đất một vòng.

 

“Tôi cũng không biết sao mình lại vậy, mới sáng sớm đã thức còn mơ thấy ác mộng.” Nghê Diên nói.

 

Trong mơ, cô bị một đàn thỏ đầy răng nanh đuổi theo, phía trước có một con ếch một mắt khổng lồ chặn đường.

 

Nghê Diên lo lắng đây là những điềm xấu nên cô đã tìm kiếm giải thích giấc mơ trên mạng, tiếc là không có kết quả, có lẽ những sinh vật kỳ lạ như vậy chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của người khác.

 

Nghê Diên sợ nói chuyện tiếp sẽ làm trễ thời gian tự học buổi sáng của Chu Lân Nhượng nên cô muốn cúp máy.

 

Chu Lân Nhượng nói: “Đừng căng thẳng, chị vẫn luôn rất may mắn, nếu không tôi cho chị hết may mắn của mình luôn.”

 

Nhóm lớp gần như yên tĩnh mấy ngày trước đã bắt đầu sôi động lại từ sáng sớm, mọi người đang thảo luận về thang điểm của các tỉnh, nói điểm tính thử từng môn của mình.

 

Nghê Diên xem tin nhắn nhưng không nói gì, cô không muốn tâm trạng bị ảnh hưởng nên dứt khoát bỏ điện thoại vào ngăn tủ trong phòng.

 

Buổi sáng cô không đói, uống một ly sữa đậu nành, trưa thì ăn cơm chiên trứng.

 

Buổi chiều qua nhà bên cạnh phụ giúp Thầm Tùng, lúc ông ấy đang làm việc thì giúp đưa đồ linh tinh.

 

“Phường mộc Thầm Ký” của Thầm Tùng vẫn kinh doanh trên Taobao, thỉnh thoảng ông ấy sẽ làm đồ rồi đăng lên, qua mấy ngày chắc chắn sẽ có người mua.

 

Bận rộn một hồi, Thầm Tùng nói: “Đi nghỉ đi.”

 

Nghê Diên rửa tay, ăn nửa miếng dưa hấu ướp lạnh, ngồi trên ghế mây quạt gió bằng quạt hương bồ. Dáng vẻ đó, Thầm Tùng nhìn từ xa còn tưởng là Thầm Niên về nhà.

 

Sáng Nghê Diên dậy sớm nên thiếu ngủ, cô dùng quạt hương bồ để che chút ánh nắng.

 

Sau đó cô buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi.

 

Khoảng ba giờ chiều, cô bị tiếng tin nhắn đánh thức, chưa kịp phản ứng thì ngón tay đã mở điện thoại, mắt cô nhìn thấy tin nhắn đầu tiên.

 

Chu Lân Nhượng đã dùng phiếu dự thi để tra điểm giúp cô.

 

Kết quả rất tốt, cao hơn điểm chuẩn của các trường tuyến một 61 điểm.

 

Cậu nói: “Chúc mừng bạn học Nghê Diên đã độ kiếp thành công.”

 

Nghê Diên run lên, một cảm giác mọi chuyện đều đã kết thúc tràn ngập trong lòng.

 

Số điểm này đủ để Nghê Diên theo học tại Đại học Ngoại ngữ ở Thành phố A.

 

Cô cảm thấy hứng thú với các ngành học ngôn ngữ, từ nhỏ môn văn và tiếng Anh của cô đã đứng đầu. Giáo viên Lịch Sử cấp ba là Thầm Niên, cô yêu ai yêu cả đường đi nên thành tích lịch sử cũng dần tăng lên, nhưng cô luôn thích học chuyên ngành tiếng Anh khi vào đại học.

 

Lúc lên mười một, chủ nhiệm lớp đã yêu cầu mọi người đặt mục tiêu, cô đã điền trường Đại học Ngoại ngữ ở thành phố A.

 

 

Điểm của Tùng Gia cao hơn điểm của trường tuyến hai 10 điểm, buổi tiệc tốt nghiệp sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau.

 

Nghê Diên từ trấn Xuân Hạ đến Phục An để tham gia.

 

Buổi sáng ngồi trước mặt ba mẹ và người thân nên Tùng Gia không hề phát điên.

 

Buổi tối cô ấy gọi Nghê Diên và vài người cùng tuổi trong nhà đi KTV, dưới đèn màu xoay tròn, Tùng Gia ôm micro phát điên.

 

Cô ấy gào thét hát: “Tôi vẫn còn muốn sống thêm năm trăm năm…”

Hát tiếp: “A ~~ a ~ năm vòng, nhiều hơn bốn vòng một vòng~”

 

Cuối cùng nhảy nhót hát: “Tổ quốc của chúng ta là vườn hoa, hoa trong vườn thật rực rõ, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng chúng ta, trên môi ai cũng nở nụ cười…”

 

“Trên môi ai cũng nở nụ cười…”

 

Trên sofa, ba người anh họ của Tùng Gia đều trợn mắt há hốc mồm. Nhìn cô ấy như một cây pháo hoa, hận không thể bay lên trời.

Cảm giác như cô ấy thật sự đã bị trấn áp suốt năm trăm năm, bây giờ được giải phong ấn, trong lòng thật sự cảm thấy sảng khoái.

 

Sau khi hát mệt, Tùng Gia ném micro rồi ôm lấy Nghê Diên.

 

“Gia Gia, ” Tay Nghê Diên ngoài ý muốn chạm được nước, cô ngạc nhiên, “Gia Gia sao cậu lại khóc thế?”

 

Trên mặt Tùng Gia có hai hàng nước mắt, cô ấy dựa lên vai Nghê Diên ợ rượu, “Huhuhu tớ cũng có hôm nay…”

 

“Nhớ lại lúc đó đúng là khổ thật, tớ chưa bao giờ coi trọng việc học, nhưng nhìn cậu chăm chỉ như vậy, tớ ở bên cạnh không thể ngày nào cũng làm kẻ vô dụng nên đã giải đề với cậu huhuhu…”

 

“Không thuộc được các bài thơ cổ thì đọc đi đọc lại mười mấy lần, hàm số lượng giác giải không ra còn đi chép bài mẫu, học thuộc các mốc lịch sự khiến tớ muốn nôn rồi, trận Quế Lăng, trận Mã Lăng,… Má ơi sao lại nhiều trận chiến như vậy, chiến tới chiến lui sao tớ nhớ nổi huhuhu… Tại sao phải chiến vậy, thế giới không thể hòa bình sao…”

Tùng Gia vừa mắng vừa khóc, khóc đến mức hỏi tại sao thế giới không thể hòa bình, đất nước hòa bình, nhân dân hòa bình và dân tộc có thể sống và làm việc trong hòa bình.

Mọi người trong phòng đều ngơ ngác.

Nghê Diên vừa cảm thấy buồn cười vừa xót xa, ôm cô ấy.

Trang điểm mắt của Tùng Gia đã nhòe hết nhưng cô ấy không hề hay biết, “Tớ là Đường Tăng chuyển thế đầu thai hạ phàm đi Tây Thiên thỉnh kinh à, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cũng không khó như vậy, tháng cuối cùng tớ học đến mức mặt cũng thô ráp, tóc thì rụng hết, tay chai sạn luôn rồi…”

Nói xong cô ấy liền đứng lên, giơ ngón tay giữa lên.

Cho mọi người xem vết chai hơi nhô lên ở khớp ngón giữa của cô ấy. Nói thật không xem bằng kính lúp thì rất khó phát hiện.

“Tiên nữ đây chưa bao giờ tủi thân như thế…”

 

Nghê Diên dỗ dành cô ấy: “Được rồi được rồi, không khóc nữa…” Hơn mười một giờ tối, đèn neon nhấp nháy trên đường phố.

Tùng Gia được người nhà mang đi, Nghê Diên đứng bên đường chờ Chu Lân Nhượng.

 

Xe taxi dừng bên đường đối diện, “Bác tài đợi tôi hai phút nhé.”

 

Ánh mắt Chu Lân Nhượng khóa chặt Nghê Diên, cậu chờ đèn xanh, qua vạch kẻ đường, đi đến bên cạnh cô.

 

Nghê Diên ngồi xổm trên mặt đất, một cái bóng phủ trên đầu cô, sau đó nghe thấy có người gọi cô, “Nghê Câu Câu.”

 

Nghê Diên ngẩng đầu, thấy người đến là cậu cô liền vui mừng, loạng choạng đứng lên.

 

Chu Lân Nhượng nhanh chóng đưa tay đỡ cô.

 

Chị họ của Tùng Gia thấy có người đến đón Nghê Diên, cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ nên vẫy tay rời đi.

 

Chu Lân Nhượng buông tay Nghê Diên liền ngã về phía trước, cậu lại giữ lại.

 

“Uống rượu rồi?” Cậu hỏi.

 

Trong mắt Nghê Diên dường như bị bao phủ bởi một tầng nước mờ mịt, cô cười vô cùng ngây thơ như một đứa trẻ, “Không có nha.”

 

Chu Lân Nhượng đến gần, ngửi thấy mùi rượu không nống lắm nhưng cũng đủ để đoán được.

 

Nghê Diên chột dạ lui về sau, Chu Lân Nhượng bắt lấy cánh tay cô, không để cô thành công, “Đi theo tôi trước đã, taxi đang chờ.”

 

“Ồ.” Nghê Diên ngoài miệng thì đồng ý nhưng chân lại không nhấc nổi.

 

Dưới tác động của cồn, cô dường như quên mất phải nhấc chân thế nào, đi bộ thế nào.

 

Cô cúi đầu nhìn xuống mặt đất, đột nhiên hoảng sợ nói với Chu Lân Nhượng: “Chân của tôi dính chặt rồi!”

 

“Vậy phải làm sao đây?” Chu Lân Nhượng hù dọa cô: “Chị ngủ ở đây luôn nhé.”

 

“Không được.” Nghê Diên nói rất nghiêm túc: “Tôi ở ngoài Lân Lân sẽ lo lắng.”

 

“Tôi là ai?” Chu Lân Nhượng hỏi.

 

Ánh mắt Nghê Diên cẩn thận nhìn mặt cậu, cười: “Cậu chính là Lân Lân nha.”

 

Chu Lân Nhượng cảm thấy mình thật sự không có cách nào với cô, cậu cam chịu số phận, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi, tôi cõng chị.”

 

Nghê Diên dựa lên giống như một đám mây được ánh nắng bao bọc rơi trên lưng Chu Lân Nhượng.

 

Chu Lân Nhượng cõng Nghê Diên băng qua đường, sau khi lên xe, cậu nói với bác tài: “Bác tài lái chậm một chút, đừng thắng gấp nhé.”

 

Bác tài nhìn về phía sau, không quá tình nguyện, “Có nôn không thế?”

 

“Không đâu ạ.” Chu Lân Nhượng nâng đầu Nghê Diên để cô dựa lên người mình, “Nếu nôn sẽ trả thêm tiền.”

 

Lúc này bác tài mới bắt đầu lái.

 

 

Xe dừng ở cổng trường Lục Trung, Chu Lân Nhượng nửa ôm nửa kéo Nghê Diên xuống xem hỏi cô có chỗ nào không thoải mái không.

 

Nghê Diên lắc đầu.

 

Nhưng cô vẫn là không chịu đi.

 

“Chân lại dính chặt rồi?” Chu Lân Nhượng hỏi. Nghê Diên gật đầu.

Chu Lân Nhượng đành phải tiếp tục cõng cô.

 

Nghê Diên cảm thấy Chu Lân Nhượng đi rất vững, cô đặt đầu lên vai cậu, nghiêng mặt qua hôn lên tai cậu.

 

Cả người Chu Lân Nhượng cứng đờ, “Lộn xộn nữa là ném chị xuống đó.”

 

Nghê Diên rụt cổ giống động vật ngủ đông trốn vào hàng, “Lân Lân, có phải cậu giận rồi không?”

 

Chu Lân Nhượng không đáp lại.

 

Trên đường lớn trong sân trường không có ai, tất cả học sinh nội trú đều đã kết thúc lớp tự học buổi tối, tắt đèn đi ngủ.

 

Ngoài tiếng ve kêu, xung quanh đều yên tĩnh.

 

“Tôi không nên uống rượu.” Nghê Diên ghé vào lưng Chu Lân Nhượng bắt đầu kiểm điểm lại mình, “Nhưng tôi cũng không uống say mà.”

 

“Không có ai say rồi mà nói mình say cả.” Chu Lân Nhượng nói. Nghê Diên nghiêng đầu nghĩ rồi nói: “Cậu nói có lý.”

Chu Lân Nhượng: “…”

 

“Xin lỗi Lân Lân.” Nghê Diên vẫn tiếp tục kiểm điểm, “Cậu thì văn kê khởi vũ*, tôi thì ăn chơi đàng đi.ếm.”

 

(*Văn kê khởi vũ: chỉ những người có chí hướng, chăm chỉ rèn luyện, cố gắng sẽ làm được việc lớn.)

 

Chu Lân Nhượng: “…”

 

“Cậu cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi học bài ở trường, tôi hát hò nhảy nhót ở KTV. Tôi có lỗi với cậu, không đồng cam cộng khổ với cậu.”

 

Chu Lân Nhượng giận đến bật cười.

 

“Cậu cực khổ học hành như vậy, trễ vậy rồi còn phiền cậu đến đón tôi, tôi làm chậm trễ việc lấy hạng nhất của cậu rồi…” Có thể tối nay Nghê Diên bị cảm xúc của Tùng Gia lây nhiễm nên nói một lúc liền khóc, “Tôi có tội…”

 

Chu Lân Nhượng thấy vai mình ướt ướt, cậu quay đầu thì nhìn thấy cô đang khóc, cậu lập tức có hơi hoảng.

 

Cậu đặt cô xuống bồn hoa ven đường, dùng tay lau nước mắt cho cô, “Không giận, là lo lắng cho chị.”

 

Nghê Diên vùi mặt vào lòng bàn tay Chu Lân Nhượng như muốn khóc ngập tay cậu.

 

Hành vi say xỉn của cô khiến Chu Lân Nhượng không chỗng đỡ được.

 

Phía sau có lá chuối che, đèn đường cách đó mấy mét cũng bị che khuất trong đêm tối.

 

Nghê Diên trốn dưới bóng cây không thấy rõ mặt Chu Lân Nhượng, cô cảm thấy mình như bị chưa làm hai, một người hoàn toàn tỉnh tảo và một người đã say.

 

Nhưng dù là cô tỉnh táo hay cô hồ đồ thì đều rất thích chàng trai trước mặt này.

 

“Tổ tông, ngày mai mắt chị sẽ sưng lên đó.” Chu Lân Nhượng mặt đối mặt ôm cô dỗ dành.

 

“Móa, khóc giống như chị lén ông đây ra ngoài dan díu với người khác rồi bị bắt vậy.”

 

Lần này Nghê Diên lại phản ứng vô cùng nhanh, hai chân kẹp lấy eo cậu, phủ nhận: “Không có, không có người khác mà.”

 

“Chỉ có Lân Lân, đời này chỉ thích Lân Lân.”

 

Chu Lân Nhượng tự hỏi sao cô giây trước có thể nói một câu khiến cậu tức chết, giây tiếp theo lại có thể khiến cậu bật cười.

 

Giây trước hận không thể ném cô xuống, nhưng giây sau lại ôm không muốn buông.

 

“Chị là cáo thành tinh à?” Chu Lân Nhượng hỏi. Một con cáo thành tin giỏi mê hoặc lòng người.

“Không phải, tôi là Trư Bát Giới.” Nước mắt Nghê Diên chưa khô, cô dùng ngón cái đẩy mũi lên, cố ý nói giọng ồm ồm: “Cậu là vợ tôi. Đợi cậu trưởng thành tôi sẽ về Cao Lão Trang cưới cậu.”

 

Hơn nửa đêm, Chu Lân Nhượng ôm cô đứng dưới cây chuối tây thấp giọng cười ra tiếng.

 

“Sao lại cắn tôi?” Nghê Diên vừa khóc quá dữ nên giọng có chút khàn. “Ai cắn chị?”

Nghê Diên gãi gãi phần gáy, gãi được một vết sưng nhỏ, ngứa ngáy: “À, hóa ra là muỗi nha.”

 

Chu Lân Nhượng: “…”

 

Chu Lân Nhượng biết không thể ở đây tiếp nữa, cậu đành phải ôm đồ ngốc này về ngủ.

 

“Lân Lân, tôi muốn đến thành phố A học đại học.” Nghê Diên giống con gấu túi treo trên cây.

 

“Ừm.”

 

“Nhưng tôi không muốn xa cậu.”

 

“Xa cách tạm thời không phải là xa cách, tôi sẽ đến đó với chị.” Chu Lân Nhượng nói không chút do dự.

 

Cậu từng nói, chị tiến về phía trước, tôi sẽ đuổi theo chị. Đó là một câu hứa hẹn, cậu muốn cô xuất hiện trong tương lai của mình.

 

Nghe cậu nói vậy, Nghê Diên cảm nhận được sự an toàn, ngay cả một chút không chắn chắn cuối cùng cũng biến mất.

 

“Cậu còn từng sống ở thành phố A nữa.” Nghê Diên mơ mơ màng màng nghĩ.

 

“Ừm.”

 

“Trước kia cậu sống ở đó có vui không?” Ấn tượng đầu tiên thành phố A cho Nghê Diên chỉ có sự phồn hoa giàu có, cô không có khái niệm khác.

 

Chu Lân Nhượng trả lời đúng sự thật: “Không thể nói là vui vẻ.”

 

Trong ánh mắt Nghê Diên hiện lên sự lo lắng, sau đó nghe Chu Lân Nhượng nói: “Nhưng cũng không quá tệ, tôi đến đâu cũng có thể sống được.”

 

Khi còn nhỏ Thầm Niên đã dạy cậu hai quy tắc sinh tồn: Một, không được làm tổn thương người khác. Hai, không được bạc đãi, tự làm mình tủi thân.

 

“Bây giờ ở Phục An thì sao? Cậu có vui vẻ không?” Nghê Diên hỏi. Chu Lân Nhượng gật đầu rồi hôn cô một cái, “Vui vẻ.”

“Bây giờ tôi đang sống rất tốt.”

 

Khóe miệng Nghê Diên nở nụ cười thật tươi, “Tôi cũng rất vui vẻ! Tôi cũng sống rất tốt!”

 

“Lúc nạy chị mới vừa khóc.” “Hì hì.”

“Vừa khóc vừa cười, ăn mười cục c*t.”

 

“À/” Nghê Diên chơi xấu nhắm mắt lại dựa vào Chu Lân Nhượng nói: “Tôi say rồi, tôi không biết gì hết.”

 

 

Hôm sau trời trong xanh, Nghê Diên trở mình, vùi mặt vào gối.

 

Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô từ từ mở mắt ra nhìn thử, đây là phòng của Chu Lân Nhượng ở 301.

 

Cô lập tức tỉnh táo.

 

Ký ức tối qua tràn vào não, cô đã uống say trong buổi tiệc tốt nghiệp của Tùng Gia, Chu Lân Nhượng tới đón cô.

 

Cô vẫn chưa say hoàn toàn nhưng lại có hơi không khống chế được mình, sau đó còn khóc.

 

Sau đó nữa Chu Lân Nhượng mang cô về 301 để cô ngủ trên giường cậu, rửa mặt cho cô, dùng khăn nóng lau mắt cho cô.

 

Nghê Diên nằm trên giường một lúc lâu không đợi được Chu Lân Nhượng lên giường, lúc đó cô còn thắc mắc hỏi cậu: “Lân Lân, cậu không

 

ngủ à?”

 

“Tôi ra phòng khách ngủ ghế sô pha.”

 

“Sao không ngủ trên giường thế?” Cô gặp khó khăn.

 

“Vì tôi chỉ có một cái giường, đã bị Trư Bát Giới chiếm rồi.”

 

Nghê Diên nhất định phải hỏi đến cùng, không bỏ qua: “Luật nào quy định một giường chỉ được một người ngủ? Chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao?”

 

“Không thể.” Chu Lân Nhượng nghiến răng nghiến lợi. “Tại sao vậy?”

Cho dù Chu Lân Nhượng có kiên nhẫn đến đâu thì cũng bị con ma men làm hao hết, “Im lặng, đàng hoàng một chút cho tôi.”

 

“Ồ. Có phải tối nay tôi nói rất nhiều đúng không?” “Chị cũng biết à?”

“Không còn cách nào, hôm nay tôi uống rượu mà.” Nghê Diên há miệng, “Có hơi không khống chế được lưỡi mình.”

 

Vừa bực mình vừa đáng yêu.

 

“Ngủ đi.” Chu Lân Nhượng tung chăn điều hòa ra đắp lên người cô.

 

Nghê Diên ngủ một giấc đến mười giờ sáng, Chu Lân Nhượng đã đi học từ sớm rồi.

 

Cô ra khỏi phòng, đúng lúc Thầm Niên vừa dạy xong một tiết của lớp mười hai không có việc gì làm đang ở nhà, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

“Cô giáo!” Nghê Diên rõ ràng bị giật mình.

 

Từ khi nghe nói cảnh mình và Chu Lân Nhượng ôm nhau bị chiếu trên TV, còn bị Thầm Niên nhìn thấy, xem đi xem lại ba lần, Nghê Diên đã không còn cách nào có thể đối mặt một cách tự nhiên với Thầm Niên.

 

# Lừa được con trai của ân sư là trải nghiệm thế nào? # Cô có thể viết thành một bài văn trên diễn đàn.

Trải nghiệm chính là bây giờ cô đang đứng trước mặt Thầm Niên, bên ngoài thì bình tĩnh nhưng thật ra ngón chân cô đang bấu vào đất.

 

“Để cô lấy cho em bàn chải với khăn mặt mới.” Thầm Niên đứng dậy. Nghê Diên ngoan ngoãn đi theo cô ấy.

“Đúng lúc vẫn còn vài bộ quần áo của em ở đây, tắm xong là có thể thay.” Thầm Niên đưa đồ, Nghê Diên nói cảm ơn.

Thầm Niên nhìn vẻ mặt cô rồi bật cười, “Sao lại trở nên xa lạ với cô thế?”

 

“Ngượng ngùng à.” Thầm Niên thấy phản ứng của đứa trẻ thật buồn cười, cô ấy nhéo đôi má mềm mại của cô, trêu chọc cô: “Em giấu làm cô đau lòng quá.”

Suýt chút nữa Nghê Diên đã quỳ xuống rồi.

 

“Được rồi, đùa em thôi.” Thấy mặt mũi cô trắng bệch, Thầm Niên vội vàng dừng lại, “Em thật sự nghĩ rằng cô không nhìn ra hả? Mấy động tác nhỏ lén lút của hai đứa cô đã sớm biết rồi.”

 

Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra mà thôi. Nghê Diên: Không phải chứ?

Cô còn tưởng rằng mình giấu rất tốt.

 

“Cô giáo, vậy cô… nhìn ra từ lúc nào thế?” Nghê Diên ấp a ấp úng.

 

“Lần đầu tiên Lân Lân được giải thưởng Trạng Nguyên, hôm nó lên sân khấu nhận thưởng.

 

Nghê Diên: Khiếp sợ.jpg

 

Đó không phải là ngày Chu Lân Nhượng viết tờ giấy tỏ tình với cô sao? Thế mà lại sớm như vậy?!

Đúng là Hỏa Nhãn Kim Tinh, Nghê Diên bái phục.

 

“Nó không muốn đội mũ Trạng Nguyên thêm giây nào, trên ngực còn cài hoa hồng lớn, cô nói đợi em xuống rồi chụp ảnh chung, thế nào nó thật sự chịu đựng không tháo xuống.” Thầm Niên trêu ghẹo nói: “Em không thấy tấm ảnh kia của hai đứa giống ảnh bái đường thành thân à?”

 

“Lúc đó cô không đoán được hai đứa đã bày tỏ chưa, nhưng cô nhìn ra Lân Lân thích em.”

 

Nghê Diên: Không hổ là mẹ ruột của Lân Lân. “Cô… không giận sao?”

“Chuyện này có gì mà giận chứ? Mấy đứa tự chú ý chừng mực là được.” Thầm Niên nói, “Năm mười bảy tuổi cô còn tự quyết định chuyện lớn của đời mình nữa mà.”

 

Dù cuối cùng kết quả không tốt đẹp.

 

“Đói bụng không?” Đợi Nghê Diên rửa mặt tắm rửa xong ram Thầm Niên lấy chìa khóa xe, “Đi nào, dẫn em ra ngoài ăn.”

 

Nghê Diên ôm lấy Thầm Niên.

 

Thật kỳ lạ, từ lâu cô đã cảm nhận được hương vị của mẹ từ Thầm Niên.

 

Ngược lại cô và Tần Huệ Tâm rất khó có khoảnh khắc thân mật thế này, Thầm Niên luôn dành cho cô một loại tình cảm chân thành, chắc chắn.

 

Giống như Tần Huệ Tâm thỉnh thoảng lại không quan tâm đến cô vì chuyện của Tần Kiệt, lại vì lo cho khẩu vị của Tần Tắc mà khiến cô thiệt thòi, lại vì con cái của họ hàng xa nào đó đến mà tặng búp bê cô thích cho người ta.

 

Tần Huệ Tâm có quá nhiều chuyện để lo lắng, người thân, đạo lí đối nhân xử thế, muốn mọi việc đều muốn chu toàn.

 

Còn Thầm Niên sống rất thoải mái, cô ấy không có quá nhiều ràng buộc, làm việc rất tùy ý.

 

Cô ấy không quan tâm hầu hết mọi người nghĩ gì về mình, cũng không quan tâm những đánh giá của người khác.

 

Bao gồm của chuyện hôn nhân cũng vậy.

 

Chuyện kết hôn của Thầm Niên rất rầm rộ, ly hôn cũng dứt khoát quả quyết, phân rõ yêu hận, chưa từng dây dưa.

 

Trong mắt cô ấy không có quá nhiều chỗ để dây dưa vòng co.

 

Thầm Niên dẫn Nghê Diên đi ăn một bát mì cay, sau khi ăn xong, cô ấy hỏi: “Có muốn đến phố Hi Thủy chơi không? Một thời gian nữa bên đó sẽ bị phá bỏ, cô muốn đi xem một chút…”

 

Đương nhiên Nghê Diên muốn đi, cô vô cùng tò mò chuyện liên quan đến Thầm Niên đánh bại mười ba võ đường khắp Hi Thủy.

 

Hai người lái xe xuất phát, trên đường Thầm Niên nói chuyện điền nguyện vọng với Nghê Diên, nguyện vọng 1 điền Đại học Ngoại Ngữ thành phố A không có vấn đề gì, nhưng những nguyện vọng sau thì phải cân nhắc cẩn thận, đề phòng lỡ như.

 

Sau khi trò chuyện xong hai người đã đến nơi cần đến —— phố Hi Thủy.

 

Con phố cổ tràn ngập ánh nắng giữa hè, hai bên bờ có đủ loại cửa hàng cũ vắng vẻ, buôn bán không tốt.

 

Hai ba đứa trẻ chưa đến tuổi đi học đang ngồi nghịch cát, những bộ quần áo sặc sỡ phơi trên cột điện đang bay trong gió.

 

Mười ba võ đường kinh doanh rầm rộ trước kia đã không còn nữa.

 

Cái thì đóng cửa, cái thì dời đi, chỉ còn hai ba nơi vẫn còn mở cửa làm ăn. Trong võ đường không có học trò, bụi trên cửa sổ cũng không ai lau.

Nghê Diên nhớ tới những tin đồn kia, không khỏi hỏi: “Cô giáo, năm đó cô đứng trên võ đài thật sự chưa từng thua trận nào sao?”

 

Thầm Niên nhớ lại chuyện năm đó, “Thật ra cô từng thua một lần.” “Thua bởi Chu Thừa Bách.”

“Chính là chồng cũ của cô.” Sợ Nghê Diên không hiểu nên Thầm Niên giải thích thêm một câu.

 

Thầm Niên đã quen biết Chu Thừa Bách ở phố Hi Thủy.

 

Khi đó, Chu Thừa Bách ngày nào cũng đến, lẻn xuống dưới cửa sổ võ đường xem Thầm Niên đấu võ, xem cô ấy đạp bay, đánh bại tất cả những người đứng trước mặt mình.

 

Cô gái trẻ như một ngọn lửa sáng rực, phát ra ánh sáng.

 

Ánh mắt Thầm Niên đảo qua ngoài cửa sổ vững vàng bắt được Chu Thừa Bách.

 

Mấy ngày sau anh ta đều trèo lên cây dâu rợp bóng ngoài bệ cửa sổ, nghĩ rằng đổi chỗ trốn sẽ không bị phát hiện.

 

Nhưng thật ra nếu muốn biết anh ta có tới không Thầm Niên chỉ cần nhìn thoáng qua lề đường liền biết, chiếc siêu xe màu xanh anh ta quá khoa trương.

Đến một ngày nào đó cuối cùng Chu Thừa Bách cũng có can đảm đứng trước mặt Thầm Niên, Thầm Niên cười với anh ta,

 

Lần đó cô ấy không đánh bại Chu Thừa Bách.

 

Mấy năm sau, Chu Thừa Bách lại cho cô ấy một đòn trí mạng.

 

Mối quan hệ giữa họ bắt đầu bằng tình yêu từ cái nhìn đầu tiên và kết thúc vì lòng người dễ thay đổi.

 

Thầm Niên từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhắc đến những chuyện này, bây giờ quay về chốn cũ cô ấy thản nhiên nói ra, chúng cũng biến mất như một cơn gió.

 

Nghê Diên nghe xong về lần đầu gặp nhau, hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

 

Nghê Diên ngồi trên bậc thang dưới bóng râm, “Sau đó, năm cô mang thai Lân Lân thì hắn ta đã lên giường với người phụ nữ khác.”

Bình Luận (0)
Comment