Chu Lân Nhượng và Thầm Niên về đến Phục An thì trời đã tối.
Vất vả cả buổi chiều, Thầm Niên có chút mệt mỏi. Chạng vạng tối ăn cơm trên máy bay, cơm cứng, đồ ăn nhạt nhẽo nên Thầm Niên chỉ ăn một chút.
Chu Lân Nhượng nhìn cô ấy ôm dạ dày, hỏi: “Đau dạ dày à?”
“Không có.” Thầm Niên nói,
“Vất vả cả buổi chiều nên hơi mệt thôi.”
Về đến nhà, Thầm Niên uống một chén rượu gạo bồi bổ dạ dày rồi về phòng ngủ.
Chu Lân Nhượng nhìn thời gian, chỉ mới tám giờ. Cậu gửi tin nhắn cho Nghê Diên: “Đang làm gì thế?” Nghê Diên gửi một tấm ảnh chợ đêm, “Ăn khuya.”
Chu Lân Nhượng nhìn thử, cảnh xung quanh rất quen, rõ ràng là phố ăn vặt bên cạnh Lục Trung, không xa.
“Tôi tới tìm chị.” Cậu nói.
“Cậu với cô về rồi hả?” Nghê Diên ngạc nhiên.
Cô biết Chu Lân Nhượng và Thầm Niên đến thành phố A, tưởng mấy ngày nữa bọn họ mới về.
Buổi sáng Nghê Diên nhịn không hỏi Chu Lân Nhượng tình huống cụ thể, thứ nhất cô nghĩ có lẽ bên đó sẽ rất nhiều việc, thứ hai thân là người hâm mộ số 1 của Thầm Niên, Nghê Diên thật sự không ưa Chu Thừa Bách.
Chu Lân Nhượng: “Vừa mới về.” Nghê Diên: “Vậy… chú vẫn ổn chứ?”
Chu Lân Nhượng: “Không có chuyện gì lớn.”
Trước mặt Nghê Diên và Tùng Gia bày rất nhiều xiên nướng, mùi thơm bay xung quanh. Ông chủ quầy đồ nướng mang một ít bia lạnh đến, giúp các cô mở bằng một tay.
Nghê Diên nhìn bia trên bàn, chột dạ gọi điện thoại cho Chu Lân Nhượng: “Nếu cậu đã về rồi thì có phải lúc này nên đi học lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú không?”
“…” Chu Lân Nhượng cạn lời, không nói chuyện.
Nghê Diên nói càng yếu ớt hơn: “Tôi sợ làm chậm trễ chuyện cậu lấy hạng nhất khối.”
“Tôi không có ý không muốn để cậu đến tìm tôi đâu.” Lời này vô cùng không đáng tin.
Tùng Gia ở bên cạnh vừa ăn thịt dê nướng vừa cười, cố ý cụng ly bia. “Ngoài chị và Tùng Gia thì còn ai nữa không?” Chu Lân Nhượng hỏi. Nghe giống như đang tra hỏi.
“Còn có bạn học lớp 3, tổng cộng có 20 người.” Nghê Diên nói.
Hôm nay vừa từ phố Hi Thủy về cô liền bị Tùng Gia gọi đi, bạn học lớp 3 tụ tập nhỏ, do lớp trưởng Việt Tư Bá tổ chức, những bạn học vẫn còn ở Phục An đều tới.
“Tối nay chị ngủ ở đâu?” Chu Lân Nhượng nói.
“Tùng Gia bảo tôi tới nhà cậu ấy.”
“Đến 301 đi, ngủ phòng tôi, tôi ngủ sô pha.” Một bên yên tĩnh một bên ồn ào, đối lập rõ ràng, giọng Chu Lân Nhượng vang lên giữa tiếng ồn: “Tụ tập xong thì gọi cho tôi, tôi đến đón chị.”
Cúp điện thoại chưa được bao lâu, Nghê Diên liền đứng dậy. “Tớ đi trước đây Gia Gia.” Nghê Diên nói với Tùng Gia.
Tùng Gia ngạc nhiên, “Hả? Không phải nói còn muốn đi Second-hand Rose à? Cậu không đi cùng sao?”
Nghê Diên lắc đầu, “Tớ về xem Lân Lân một chút.” Nghê Diên cảm thấy Chu Lân Nhượng không đúng lắm. Giữa người yêu có loại cảm ứng rất kỳ diệu.
Mặc dù cậu không nói gì nhưng cô vẫn cảm nhận được. Cô cảm thấy dường như lúc này mình nhất định phải đi gặp cậu.
“Đi đi, đi đi.” Tùng Gia khoát tay nói, “Cái đồ trọng sắc khinh bạn.”
—
301 chỉ còn để một ngọn đèn sàn trong phòng khách. Vầng sáng màu cam lan rộng như sóng nước.
Lúc Nghê Diên gõ cửa, Chu Lân Nhượng vừa tắm xong đang ngủ trên sô pha, tóc vẫn chưa khô. Kênh phim đang chiếu những bộ phim cũ kinh điển, cậu mở âm lượng rất nhỏ, lời thoại của nhân vật nghe như có ai đó đang thì thầm trong giấc mơ.
Khi hình ảnh trên màn hình thay đổi, ánh sáng sẽ lúc sáng lúc tối.
Chu Lân Nhượng nghe thấy tiếng động, ra mở cửa thì nhìn thấy Nghê Diên, “Không phải đang ăn khuya à, ăn xong rồi?”
Nghê Diên nói: “Bữa khuya không ngon nên tôi tới với cậu nè.” Chu Lân Nhượng đột nhiên bế cô lên.
“Cô giáo đâu rồi?” Nghê Diên hỏi.
Chu Lân Nhượng ôm cô đến sô pha, “Ngủ rồi.”
Cho dù Chu Lân Nhượng nói vậy nhưng Nghê Diên vẫn có loại cảm giác hồi hộp vì sợ giây tiếp theo Thầm Niên sẽ từ phòng ra.
Cô muốn kéo dài khoảng cách với Chu Lân Nhượng nhưng không thành công, bị Chu Lân Nhượng đè lại, hai người chen chúc trên sô pha giống như hai con cá mắc kẹt trong rãnh.
Lúc hôn cô, cậu nhỏ giọng nói: “Suỵt, nói nhỏ thôi.”
Lần này Nghê Diên không dám giãy giụa nữa, cô sợ đánh thức Thầm Niên.
Bộ phim điện ảnh đã kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen đang chiếu danh sách diễn viên.
Chu Lân Nhượng vùi đầu vào cổ Nghê Diên, cọ trán lên cằm cô. Nghê Diên cảm thấy cậu lúc này giống như một con chó lớn, cô sờ vào khóe mắt cậu, “Lân Lân, cậu có muốn nói gì không?”
Dường như mỗi lần từ thành phố A về cậu đều không quá vui vẻ.
Đối với Chu Lân Nhượng mà nói, chuyện được đưa đến thành phố A năm tám tuổi chính là một nút thắt trong lòng cậu.
Cậu nhớ mang máng cảnh tượng năm đó.
Đầu năm mới, Chu Thừa Bách về Phục An để cúng tổ tiên, ba mẹ Chu vẫn luôn muốn gặp cháu trai, muốn Chu Lân Nhượng đến thành phố A ăn Tết.
Con nít ham chơi nên cậu rất vui vẻ đến đó.
Chu Lân Nhượng ở thành phố A một tuần suýt chút nữa đã bị mê hoặc.
Anh em họ của cậu ra ngoài có người phục vụ, đi chơi không cần xếp hàng, đồ chơi chất thành núi, áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, muốn gì có đó.
Đó là một cuộc sống mà Chu Lân Nhượng cảm thấy rất lạ lẫm. Còn Thầm Niên từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với cậu.
Đọc sách luyện chữ, luyện công, tập thiền, dù trời nóng hay lạnh cũng không thể lười biếng.
Thậm chí Thầm Niên còn để cậu trồng rau bón phân. Cô ấy dạy cậu cách gieo hạt, cách đuổi côn trùng cho cây trồng, dạy cậu về các loại hoa, cỏ, côn trùng và các sinh vật.
Một tuần sau Chu Lân Nhượng về lại bên cạnh Thầm Niên.
Ba mẹ Chu mỉa mai Thầm Niên nghèo, rõ ràng họ đã cho cô ấy một khoản tiền nuôi con khổng lồ nhưng cô ấy lại đối xử tệ bạc với con cái.
Thầm Niên hời hợt nắm chặt điện thoại.
Nhưng vì không muốn tập võ nữa, lúc Chu Lân Nhượng tức giận nói muốn về nhà nội, Thầm Niên đã trầm mặc.
“Con muốn về nhà ông bà nội.” Đấy là một câu nói lúc giận, đứa trẻ phàn nàn, cáu kỉnh, muốn thắng mẹ một lần.
Chu Lân Nhượng tám tuổi nghĩ rằng đây sẽ là vũ khí để cậu giành chiến thắng.
Ai ngờ mẹ cậu suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: “Cũng được, mẹ gọi người nhà họ Chu đến đón con.”
Chu Lân Nhượng cảm giác như trời sập.
Thầm Niên nói tiếp: “Lần đầu tiên mẹ làm mẹ chắc chắn sẽ có chỗ làm không tốt, nếu con đã hâm mộ những anh em họ đó, muốn đến nhà họ Chu sống thì cứ đi thử đi.”
Lúc đó bệnh dạ dày của Thầm Niên rất nặng, buổi sáng sau khi đưa Chu Lân Nhượng đến trường tiểu học liền đến bệnh viện làm kiểm tra và điều trị, cơn đau hành hạ cơ thể khiến tinh thần cô ấy cũng chịu đủ đau đớn.
Cô ấy đã không chịu được nữa.
Nếu cậu đã muốn thì không bằng buông tay, Chu Lân Nhượng là con trai cô ấy, nhưng cậu có quyền tự lựa chọn.
Mười năm sau, Chu Lân Nhượng sắp tròn mười tám tuổi nằm trên ghế sô pha trong phòng khách phàn nàn với Nghê Diên: “Tôi cũng là lần đầu làm con mà, chắc chắn có chỗ làm không tốt, mẹ tôi dạy tôi không được sao, dựa vào đâu mà lại đưa tôi đi chứ.”
Cậu vắt tay lên mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Mẹ nó đúng là tàn nhẫn thật.”
Ở thành phố A xa xôi, Chu Lân Nhượng từng vội vàng, tức giận muốn chứng minh cho Thầm Niên thấy không có cô ấy cậu cũng có thể sống tốt.
Một đứa trẻ chưa trưởng thành coi sự xa cách dài đằng đẵng này là sự bỏ rơi.
Thời gian dần trôi qua, cậu đoán ra chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của ba mẹ mình năm đó từ ngày sinh nhật chỉ kém mình 5 tháng của em trai kế Chu Đằng.
Chu Thừa Bách đối xử không tệ với cậu nhưng cậu thực sự không thể chấp nhận người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời mình này đóng vai một người ba.
Cơm ngon áo đẹp ở trước mắt nhưng cậu vẫn nhớ về mọi thứ ở Phục An.
Điều cuối cùng khiến Chu Lân Nhượng quyết định muốn quay lại Phục An càng sớm càng tốt chính là cậu vô tình nhìn thấy một người dùng tên Cánh Diều Lớn trên Studying.
Phần giới thiệu trên trang chủ của cô điền tên trường là —— Phục An, Lục Trung.
Cô còn vô cùng thích một giáo viên Lịch Sử họ Thầm.
Cô thường xuyên nhắc tới giáo viên của mình trong bài đăng, khen ngợi người ta hết cỡ.
Chu Lân Nhượng xem qua danh sách giáo viên đang làm việc tại trường Phục An Lục Trung, xác định rằng chỉ có một giáo viên tên Thầm Niên dạy lịch sử.
Một ngày nọ, Cánh Diều Lớn nói trên bài đăng của mình rằng bệnh dạ dày của giáo viên lại tái phát, cô miêu tả vô cùng nghiêm trọng.
Cô không yên tâm.
Ngày hôm đó, người không yên tâm còn có Chu Lân Nhượng.
Cậu nhìn thấy căn bệnh cũ của Thầm Niên, đoán rằng đằng sau cái gọi là sự bỏ rơi này còn có một lý do ẩn giấu khác, vì vậy cậu liên tục truy cập trang chủ của Cánh Diều Lớn 1001 lần liên tiếp, hy vọng cô sẽ tiếp tục cập nhật bài đăng mới.
Cho đến khi Cánh Diều Lớn nói: Cám ơn trời đất, cô giáo không sao rồi. Sau này ——
Nghê Diên: “Tôi tưởng cậu thích thầm tôi, kết quả lại vì mẹ cậu?” Lời tác giả:
Chương sau L sẽ bị lộ, cũng sắp hoàn chính văn rồi.