Edit: Mimi – Beta: Ame*****Khi tầm mắt một người một mèo bất chợt giao nhau, con mèo nhỏ liền tinh ý nhận ra, nhân loại này có thể thấy mình. Đôi mắt đong đầy tuyệt vọng của nó bỗng lóe lên một chút vui sướng, nó vội vàng nhào tới, cẩn thận cắn cắn ống quần của Lâm Phi Nhiên, xoay người đi hai bước, rồi lại quay đầu dùng vẻ mặt cầu xin mà nhìn cậu. Kế đó, nó lặp lại một chuỗi động tác vừa rồi.
Hình như nó muốn mình đi theo nó? Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, nhìn vào màn hình điện thoại, thấy vẫn còn sáu phút nữa mới vào tiết tiếp theo, nên lập tức đứng dậy đuổi theo con mèo.
Cậu không sợ con mèo này, song vẫn rất sợ những con quỷ khác, cho nên đành phải cố gắng hạn chế tầm mắt của mình, một mực tập trung lên người con mèo nhỏ. Dù sao thì vẻ mặt cũng như tiếng kêu của con mèo rất đỗi bi thương, Lâm Phi Nhiên thật sự không cách nào vờ như chẳng hay chẳng biết. May mắn hiện tại đang là ban ngày, đa số quỷ hồn đều không thích ánh sáng, cho nên phần lớn đều quỳ rạp trên mặt đất mà ngủ say. Hơn nữa, ông thầy quỷ nửa cái đầu vẫn luôn coi cậu là trọng điểm giám sát, chẳng biết đã chạy tới lớp nào tuần tra, không xuất hiện ở đây.
Lâm Phi Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tinh thần mình ổn định.
Cố Khải Phong thấy biểu tình của cậu có phần kỳ quái, nhanh chóng đứng dậy đi theo, hỏi: “Đi đâu?”
“Có chút việc, ông đừng theo tôi.” Lâm Phi Nhiên đáp qua loa một câu như vậy, còn cẩn thận duy trì khoảng cách an toàn với Cố Khải Phong, chỉ sợ không cẩn thận hút phải dương khí sẽ không thấy được con mèo kia nữa.
Cố Khải Phong chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ bám theo ở phía xa xa. Hắn đút hai tay vào túi, thần thái nhàn nhã thong dong, thoạt nhìn hệt như đang đi dạo. Lâm Phi Nhiên không mở miệng đuổi người, dù sao có Cố Khải Phong ở bên, tâm tư cậu cũng kiên định hơn một chút.
Con mèo kia vẫn nhanh chân chạy ở phía trước, lúc chạy vẫn thường xuyên quay đầu lại để xác nhận xem Lâm Phi Nhiên có theo cùng hay không. Theo nó đi thẳng tới cửa tòa nhà, Lâm Phi Nhiên thoáng dừng bước, đưa mắt nhìn ra màn mưa bên ngoài. Đúng lúc ấy, Vương Trác thu ô chạy vào, trong tay còn xách một túi đồ ăn thức uống, có vẻ đã quá đói bụng không chờ nổi đến giờ cơm.
“Đúng lúc quá, tịch thu.” Cố Khải Phong lập tức lột luôn cái ô trên tay Vương Trác.
Vương Trác lắc lắc túi đồ to bự trên tay mình: “Muốn mua gì? Đói thì ăn của tao này.”
“Không mua gì cả.” Cố Khải Phong vừa nói vừa cầm ô đuổi theo Lâm Phi Nhiên.
Vương Trác đã quen trêu đùa hai người bọn họ, liền mở miệng nói với theo: “Đưa vợ đi dạo trong mưa à, lãng mạn vãi!”
Lâm Phi Nhiên ai oán liếc nhìn tên “đồng lõa” vẫn thường giúp Cố Khải Phong đùa giỡn mình, lại phát hiện sau lưng Vương Trác có một hàng dài quỷ đói không ai thờ cúng. Bọn chúng đang chảy nước miếng nhìn vào túi đồ ăn thật to trong tay người nọ, nhưng vì không thể ăn nên vẻ mặt đau khổ ấm ức vô cùng.
“…” Trong lúc nhất thời, cậu thực không biết nên thương cho tên Vương Trác chẳng biết mô tê gì kia, hay nên xót xa cho một kẻ biết lắm thứ không nên như mình.
“Chó FA cần học hỏi!” Cố Khải Phong vừa lớn tiếng đáp lại Vương Trác ở đằng xa, vừa giơ ô lên che cho Lâm Phi Nhiên. Hắn đút một tay vào túi, dùng tay còn lại cầm ô, áo khoác đồng phục mùa đông trên thân không cài khóa, thoạt nhìn như kiểu cố ý tỏ ra đẹp trai, nhưng thực sự thì hắn cũng đẹp trai thật.
Lâm Phi Nhiên không nhịn được mà ngẩng đầu liếc đối phương một cái, Cố Khải Phong lập tức mỉm cười. Chỉ thấy gương mặt hắn tươi rói, xán lạn, lại tràn đầy hơi thở thanh xuân, đôi gò má bị sắc đỏ của tán ô che phủ, tựa như xung quanh đang nở đầy hoa anh đào.
Lâm Phi Nhiên hoảng hốt trong chớp mắt, đầu óc như có một dòng nước mùa xuân ấm áp chảy tràn qua. Cậu vội chuyển tầm mắt lên người con mèo nhỏ, song vẫn không khống chế được sự hỗn loạn nơi đáy lòng mình.
Đúng lúc này, Cố Khải Phong hạ giọng hỏi: “Có phải chồng cưng rất đẹp trai không?”
“Nói linh tinh cái gì vậy!” Chưa từng nghĩ kiếp này sẽ có một thằng “chồng”, cho nên Lâm Phi Nhiên lập tức bị lời nói của người kia làm cho hoảng sợ đến phát run.
Thậm chí có thể nói là, toàn thân chấn động mạnh mẽ!
Cố Khải Phong “Xì” một tiếng, lại nói: “Còn không thừa nhận, vừa rồi, lúc cưng nhìn anh, ánh mắt cũng phát sáng.”
Tâm tư kiều diễm thẹn thùng không thể nói ra trong giây phút đó đã bị đòn công kích mạnh mẽ của hot boy Cố dọa cho bay biến lên tận chín từng mây, người nào đó xụ mặt cãi cố: “Mắt tôi vốn sáng nhé!”
Vừa sáng lại vừa có thần!
Trong lúc nói chuyện, Lâm Phi Nhiên đã đuổi con mèo ra phía sau một tòa nhà dùng làm lớp học, bình thường không có học sinh lui tới chỗ này, cỏ dại ở bờ tường đã lâu không người nhổ bỏ, nước mưa tích tụ trên mặt đất thành những vũng nho nhỏ nông nông. Mèo ma kêu “moew” mấy tiếng, sau đó biến mất giữa một lùm cỏ dại. Lâm Phi Nhiên đi qua, liền thấy một cái xác mèo thực quen, bên cạnh còn có bốn con mèo con rất nhỏ, chúng nó đang cuộn mình trong vòng tay đã lạnh như băng của mẹ mình, nỗ lực chống lại mưa gió, có một con mèo nhỏ còn không cam lòng mà rúc rúc mũi vào bụng mèo mẹ, tựa như đang tìm sữa uống.
“Đệt!” Cố Khải Phong thấp giọng mắng một câu, quay đầu hỏi Lâm Phi Nhiên, “Làm sao em biết chỗ này có mèo?”
Lâm Phi Nhiên không giải thích được, nên dứt khoát im lặng.
Bốn con mèo nhỏ cứ thế mà phơi thân ở dưới màn mưa, chẳng trách mèo mẹ lại cuống cuồng đến phòng học tìm người giúp đỡ. Trên xác con mèo lớn có những dấu vết giống như bị cắn, vết thương trên bụng còn mưng mủ, có lẽ là do tranh đoạt đồ ăn hoặc địa bàn với động vật khác. Hồn phách mèo mẹ đứng bên xác chết của mình, mở to đôi mắt xinh màu xinh đẹp nhìn thi thể bản thân, trong mắt lộ ra hoang mang cùng lo lắng.
Thời gian gấp gáp, Lâm Phi Nhiên không thể quan sát kỹ cái xác mèo kia, chỉ muốn mau chóng sưởi ấm cho bốn con mèo nhỏ đang sắp đông cứng vì mưa lạnh. Cậu cởi khóa áo khoác đồng phục của mình, định bọc mấy con mèo rồi mang về phòng ngủ, nhưng vừa cởi được một nửa, Cố Khải Phong đã đưa ô cho cậu, nói “Để anh”, sau đó nhanh nhẹn cởi áo khoác ra, bởi vì áo hắn không kéo khóa, cho nên vô cùng tiện lợi.
Xong đâu đấy, Cố Khải Phong lần lượt xách mấy con mèo bỏ vào bên trong, lại túm vào ôm ngay trước ngực, nói: “Anh về phòng ngủ trước, em đến lớp trước đi.”
“Đưa tôi, tôi mang chúng về.” Lâm Phi Nhiên giơ tay muốn đoạt lại bốn con mèo.
Sau khi mang mèo con về phòng còn phải thu xếp một chút, ít nhất cũng phải lau khô và cho bọn nó ăn, nhưng chuông vào học sắp vang lên rồi, ai đưa mèo về thì tám phần là phải trốn luôn cả tiết.
Cố Khải Phong cười cười: “Em đi học đi, nói với cô là anh đau bụng. Tiết sau là tiết Ngữ văn, cô sẽ không nói gì anh đâu, ngoan.”
Lâm Phi Nhiên lặng lẽ xoắn xuýt: “…”
Bởi vì thành tích chung của cậu không tồi, nhưng chỉ có một môn này là be bét, cho nên giáo viên Ngữ văn vô cùng quan tâm đến cậu, trong khi đó, Cố Khải Phong với điểm số rất khá cộng với nét chữ cực đẹp lại được giáo viên yêu thích vô cùng. Học sinh ưu tú trốn học và học sinh yếu kém trốn học, chắc chắn phương thức xử lý sẽ chẳng thế giống nhau.
“Vậy ô này ông cầm.” Lâm Phi Nhiên đưa ô cho Cố Khải Phong, “Đừng để bị cảm.”
“Em dùng đi.” Cố Khải Phong không nhận, “Anh chạy nhanh, nửa phút đã về đến ký túc rồi.”
Khi hắn nói lời này, trong đầu Lâm Phi Nhiên bỗng hiện lên một màn Cố Khải Phong tham gia chạy tiếp sức 4X400m ở đại hội thể dục thể thao. Lúc ấy, bởi vì bị ngã nên cậu đã làm tụt hạng toàn đội, về sau phải dựa vào Cố Khải Phong để kéo thứ hạng lên. Sự việc đó khiến lòng tự trọng của cậu bị tổn thương, cuối cùng còn sinh tâm ghen tị với người nọ. Thế nhưng hiện tại, Lâm Phi Nhiên đã không còn bất cứ một tia cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí, lại có chút tự hào trong mê muội kiểu “Cố Khải Phong chạy rất nhanh, Cố Khải Phong rất giỏi thể dục thể thao” ầm ầm trào ra khỏi buồng tim, không thể khống chế được.
Khi Cố Khải Phong chuẩn bị xoay người chạy về ký túc, bỗng nhiên hắn lại quay đầu, nghiêm túc ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Phi Nhiên, nói: “Em lại đây.”
Lâm Phi Nhiên còn tưởng mấy con mèo nhỏ làm sao, chẳng chút đề phòng lập tức đến gần, dõi mắt nhìn vào cái bọc áo khoác ở trong ngực người đối diện.
“Phải thưởng cho anh chứ!” Cố Khải Phong lộ ra một nụ cười xấu xa, vẻ mặt nghiêm túc sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Lâm Phi Nhiên còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi lên gò má Lâm Phi Nhiên một cái.
Đánh lén thành công, Cố Khải Phong không đợi Lâm Phi Nhiên phản ứng, lập tức sải chân chạy về phòng. Ngay sau đó, hình ảnh cao cao gầy gầy của hắn liền biến mất giữa màn mưa.
Trái tim Lâm Phi Nhiên nhảy mạnh mấy cái, giơ tay áp lên chỗ vừa bị Cố Khải Phong hôn, lại quay đầu nhìn sang thi thể con mèo mẹ.
Hiện tại, con mắt âm dương đã bị dương khí vô hiệu hóa, nên cậu đành phải ngồi xổm xuống, duỗi tay về phía hồn phách con mèo từng đứng, ước lượng chiều cao, nhẹ nhà mà vuốt ve phần không khí có thể là đầu của con mèo, dịu dàng trấn an: “Bạn cùng phòng của tao đã đưa đám nhóc về phòng rồi, nhưng trường học không cho nuôi mèo, bọn tao sẽ tìm người có khả năng nuôi chúng. Tóm lại mày không cần lo, bọn nhỏ không sao đâu.” Dừng một chút, Lâm Phi Nhiên buồn bực nói, “… Nhưng căn bản mày không hiểu tao đang nói gì.”
Tiếp tục dùng tay vuốt vào không khí, cậu mở miệng kêu: “Moew moew moew.”
Đôi mắt cậu trong suốt sáng ngời, con ngươi đen láy rõ ràng sắc nét, ánh nhìn cũng cực kỳ đoan chính thuần lương, hệt như một hòn đá nhỏ được ngâm giữa dòng suối mát. Cậu thực sự không biết cách che giấu cảm xúc bản thân, cho nên thương hại cùng đồng tình ở trong lòng lúc này đây đều thành thực hiện ra trên nét mặt.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông vào tiết vang lên, Lâm Phi Nhiên định quay lại lớp, song nghĩ nghĩ một chút, lại quay đầu, đặt cái ô xuống đất, che chở cho xác của con mèo, nói: “Giữa trưa tao sẽ quay lại tìm một chỗ chôn mày, đừng có sốt ruột.”
Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy mắt cá chân truyền đến cảm giác vô cùng kỳ quái.
Cậu chắc chắn, hiện tại con mắt âm dương không mở, nhưng xúc cảm ấm áp, mềm mại, mượt mà ở mắt cá chân hơi lộ ra vì ngồi xổm kia lại thật đến lạ lùng, cứ như có một con mèo vừa cọ đầu vào vậy. Cùng lúc đó, bên tai Lâm Phi Nhiên vang lên một tiếng mèo kêu rất êm. Cậu lập tức xoay người, chỉ thấy trên mặt đất trước mắt mơ hồ có bóng một con mèo. Nó chạy lên vài bước, sau đó tan vào trong gió, biến mất giữa màn mưa lạnh giá cuối mùa Thu…
Đây là khoảnh khắc hồn phách hoàn thành nguyện vọng, buông tha chấp niệm, chuẩn bị luân hồi.
Lâm Phi Nhiên nhìn vào cái nơi con mèo trong suốt kia biến mất, đáy lòng có chút buồn bã và mê man. Cậu đứng tại chỗ suy tư một lát, mãi đến khi nghe thấy tiếng học sinh chào giáo viên truyền tới từ một phòng học nào đó mới giật mình tỉnh ra. Chuông báo bắt đầu tiết Ngữ văn đã vang lên, cậu còn phải giúp Cố Khải Phong xin phép nữa. Và thế là, Lâm Phi Nhiên lập tức ba chân bốn cẳng chạy về lớp.
Phòng học ở lầu bốn, khi đến nơi cậu đã bị muộn mấy phút đồng hồ. Lâm Phi Nhiên nhỏ giọng nói với giáo viên Ngữ văn rằng Cố Khải Phong đột nhiên đau bụng, mình phải chăm sóc hắn, quả nhiên vẻ mặt cô giáo liền dịu đi, chỉ nói vài câu rồi cho cậu về chỗ.
Tiết học diễn ra được một nửa, bỗng Cố Khải Phong gửi tin nhắn cho cạa: “Bảo bối, đang học à?”
Lâm Phi Nhiên: “… Chứ còn gì nữa!”