Edit: DLinh – Beta: Mimi, Ame
*****Lâm Phi Nhiên cầm ba cái túi chạy vào nhà kho, chốt cửa chính, mở cửa sổ, bày biện chỉnh tề đồ thờ cúng cho nhóc quỷ nữ lên mặt đất, sau đó lôi cả bát hương và vàng mã ra …
Vô cùng tập trung làm phép!
Cậu vừa bị Cố Khải Phong hôn ở trường, dương khí tràn trề, bởi thế nên không cần sợ. Cứ mỗi lần nghĩ về những chuyện xảy ra ở trường hôm nay, tim cậu lại đập rộn ràng. Ngày hôm nay vì muốn nhờ cậy Cố Khải Phong giúp đỡ mà bị ép thừa nhận đối phương là “chồng”, nhưng điều khiến Lâm Phi Nhiên hoảng sợ không phải chỉ có thế thôi, mà chính cậu lại phát hiện ra mình hoàn toàn chẳng phản cảm chút nào với những điều đó, kể cả việc Cố Khải Phong đã nhiều lần hôn cậu. Theo bản năng, lúc ấy cậu cũng chỉ nghĩ “mong sao đừng ai nhìn thấy” chứ chẳng còn gì khác cả, không thấy bất ổn ở đâu mà cũng chẳng hề tức giận, ngược lại còn hơi thỏa mãn khi được hôn!
Chẳng hợp lý chút nào, trời ơi … Vốn Lâm Phi Nhiên đang bình tĩnh đốt vàng mã, đốt đốt một hồi bỗng ngửa đầu lên trời, ánh mắt hoang mang sợ hãi nhìn chằm chằm cái cửa nhà kho.
Cậu sẽ không bị bẻ cong nhanh đến thế chứ!?
Lâm Phi Nhiên nặng nề vỗ hai cái lên mặt mình, cố gắng chuyển suy nghĩ trở về vấn đề của nhóc quỷ. Làm theo những gì ông nội nói trong sổ ghi chép, cậu vừa nơm nớp lo sợ vừa cố gắng mường tượng lại hình dáng nhóc quỷ trong đầu, lặp đi lặp lại một suy nghĩ: những thứ này đều là dành cho cô bé.
Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh, Lâm Phi Nhiên thu dọn mấy thứ đồ linh tinh cho sạch sẽ, bỏ đồ cúng cho nhóc quỷ nữ vào một cái túi, ghim chặt lại, định bụng sẽ giấu vào trong ngăn kéo phòng ngủ, chờ tới khi xác định chắc chắn nhóc quỷ nữ đã nhận thì sẽ xử lí sau.
Đêm nay, nhóc quỷ nữ chết vì bệnh hiểm nghèo năm bảy tuổi kia sẽ nhận được “gói hàng chuyển phát nhanh” đầu tiên trong cuộc đời. Trong gói hàng có bóng, búp bê, thú nhồi bông, đồ ăn vặt, trang sức phụ kiện, cả những thứ lúc nhỏ cô bé không có cơ hội được trải nghiệm và thưởng thức.
Trở về phòng ngủ, sau khi cất gọn gàng những thứ đưa tặng bé gái quỷ kia, Lâm Phi Nhiên bỗng lơ đễnh đảo mắt nhìn qua mắc áo, tình cờ phát hiện ba đôi tất và hai cái quần lót không may mắn lắm đã được phơi lên. Ngay sau đó, trái tim đang khao khát một viên thuốc cứu trợ khẩn cấp của cậu gần như lập tức đình công vì đập nhanh quá độ.
Sau này tuyệt đối không bao giờ tích trữ quần áo bẩn nữa, một đôi, một cái, một nửa món đồ cũng không thể để lại! Cởi ra nhất định phải giặt ngay! Cậu ấm họ Lâm vừa nghĩ vừa cảm nhận nỗi đau như cắt thịt trong lòng.
Thói quen tích đồ dơ của người nào đó cứ thế mà bị loại bỏ một cách thật bất ngờ…
“Nhiên Nhiên cùng làm bài tập không?” Sách bài tập Vật lí trong tay Cố Khải Phong khẽ rung lên, hắn ngồi trước bàn học, nhiệt tình mời gọi.
Không chỉ tự tiện giặt đồ lót với tất của bạn cùng phòng, mà còn tự ý bẻ cong một “trai thẳng”! Thân là kẻ đầu sỏ chịu trách nhiệm cho mọi tội lỗi, thế mà mặt Cố Khải Phong vẫn tỉnh như sáo, chẳng chút ăn năn hối cải nào, thật sự chọc người ta giận đến sôi cả máu!
“Tôi tự làm một mình!” Lâm Phi Nhiên đằng đằng sát khí đi tới bàn học, kéo ghế ngồi xuống với khí thế sấm rền chớp giật, nhanh tay mở một quyển sách Vật lí giống y hệt của Cố Khải Phong ra. Vật lí vốn là môn mà Lâm Phi Nhiên học giỏi nhất, thế nên không lâu sau đó cậu chẳng những đuổi kịp người kia mà còn vượt qua hắn, hoàn thành một cách suôn sẻ gọn gàng.
Người nào đó bình tĩnh vểnh cái đuôi nhỏ, ghé mắt liếc nhìn Cố Khải Phong, giễu cợt: “Ầy ầy, làm chậm quá đấy!”
Mục đích chủ yếu là để trút giận mà thôi!
“Ừ ——” Cố Khải Phong bị bộ dáng đắc ý vô cùng đáng yêu của Lâm Phi Nhiên đánh gục không cách nào gượng dậy, trong lòng rạo rực không thôi, bày ra vẻ mặt cưng chiều, dài giọng nói: “Tất nhiên là Nhiên Nhiên nhà chúng ta làm nhanh rồi, Nhiên Nhiên bảo bối vốn rất thông minh mà!”
Tôi sẽ không bị lừa nuốt những viên đạn bọc đường để rồi nổ banh xác nữa đâu! Nghĩ là nghĩ như vậy, song Lâm Phi Nhiên vẫn không nhịn được khẽ cong khóe miệng, tuy nhiên ngay một giây sau cậu liền ép bản thân trở về bộ dạng bình thường.
Hai người làm bài xong thì tắt đèn, cơn thịnh nộ vẫn chưa tan khiến Lâm Phi Nhiên phải cầm chậu và mang theo nỗi giận ngút trời đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc đóng cửa còn cố tình sập mạnh một tiếng. Trong khi Cố Khải Phong đứng rửa mặt bên cạnh, Lâm Phi Nhiên còn ra sức vặn vòi nước thật to, nhân cơ hội khiến nước bắn tung tóe lên người đối phương… Thực hiện đủ phương pháp gây thù chuốc oán!
Cố Khải Phong buồn cười nhìn tên nhóc nào đó thật giống một con thú nhỏ đang cáu kỉnh ở bên cạnh, không hó hé một tiếng nào.
Hai người rửa mặt xong thì trở về phòng ngủ, Cố Khải Phong thay quần áo ngủ rồi nằm lên giường. Lâm Phi Nhiên cũng tận dụng sự che chắn của cánh cửa để thay đồ, xong đâu đó, cậu mang điệu bộ giống hệt một con gà chọi nhỏ, ưỡn ngực đi tới bên giường Cố Khải Phong. Khi thấy đối phương cố tình dang tay dang chân thành hình chữ “Đại” (大), cậu lạnh lùng ra lệnh: “Thu cái tay cái chân vào, tôi muốn nằm vào trong.”
Cố Khải Phong gian xảo cười một cái, nói: “Gọi một tiếng dễ nghe đi, nếu không thì hôm nay em phải ngủ một mình.”
Bầu không khí giằng co trong im lặng kéo dài chừng năm giây...
Lâm Phi Nhiên sợ sệt lắp bắp mấy tiếng, nói khẽ: “Cho tôi nằm chung có được không?”
Cố Khải Phong mặt lạnh như tiền, nhất định không nói gì.
Lâm Phi Nhiên u oán: “… Chồng, chừa chỗ cho em nằm với có được không?”
Cố Khải Phong lập tức thực hiện một động tác kiểu quân đội, nhanh chóng dứt khoát thu tay chân về, cả người nằm sát về bên mép, hơn nửa cái giường trống phía trong được chừa ra cho Lâm Phi Nhiên.
Lâm Phi Nhiên cố gắng nhịn cười, ra sức ghim chặt nỗi oán giận lại trong lòng.
Cố Khải Phong ngoắc ngoắc tay với người nọ, dịu dàng cất lời: “Giờ mới ngoan, lên đây đi, em đã gọi anh một tiếng ‘chồng’ rồi, đừng nói giường chung ngủ, ngay cả em ngủ giường bắt anh ngủ bàn cũng được.”
Lâm Phi Nhiên hừ một tiếng, trèo lên giường chui vào trong chăn.
Cố Khải Phong vẫn tiếp tục trêu cậu: “Nói thật mà, không tin em thử bảo anh ra chỗ khác ngủ xem.”
Lâm Phi Nhiên liếc hắn một cái: “Ngủ ở đây, không cho đi đâu hết.”
Cố Khải Phong khẽ cong môi, nghiêng người ôm lấy Lâm Phi Nhiên: “Anh biết rồi, em thích anh ôm em ngủ đúng không?”
Lâm Phi Nhiên: “…”
Mợ nó! Tôi chỉ muốn hút dương khí của ông thôi!