Edit: Mimi – Beta: Ame
*****Lâm Phi Nhiên thấp thỏm bất an trải qua giờ tự học buổi tối. Mãi đến khi tan học, cậu cũng không thấy nhóc quỷ nữ cùng cô Trịnh lần nào.
Hôm sau là thứ tư, một ngày rất đỗi bình thường, nhưng đồng thời lại là sinh nhật của Lâm Phi Nhiên.
Sinh nhật vào thứ tư không có gì hay ho cả, buổi tối vẫn phải học đến tận tám giờ, trường lại không cho ra ngoài dạo chơi, cho nên Lâm Phi Nhiên định chờ đến tối thứ bảy hoặc chủ nhật sẽ rủ Cố Khải Phong ra ngoài ăn uống chúc mừng một chút. Đó cũng là lý do mà cậu không nói với hắn hôm nay là sinh nhật của mình.
Tiết hai của buổi sáng là Anh văn, cũng chính là môn cô Trịnh phụ trách. Lâm Phi Nhiên vốn đang lo lắng không biết cô có lên lớp hay không, thế nhưng ngay khi chuông vào học vừa vang lên, cô mang theo bộ dáng vừa chuyên nghiệp lại vừa tao nhã và đẹp đẽ, bình tĩnh đi lên bục giảng.
Xuyên qua cặp kính, cô dùng ánh mắt nghiêm túc chậm rãi quan sát tất cả học sinh trong lớp, sau vài giây im lặng ngắn ngủi, mới lên tiếng chào lớp như ngày thường: “Chào các em.”
“Chúng em chào cô ạ.” Lâm Phi Nhiên hô lên theo mọi người. Cậu phát hiện mí mắt cô Trịnh hơi sưng, hình như tối hôm qua đã khóc hoặc nghỉ ngơi không được đầy đủ.
Vì muốn xác nhận tình huống của nhóc quỷ cho nên Lâm Phi Nhiên không hút dương khí của Cố Khải Phong. Mấy phút đồng hồ sau, con mắt âm dương liền mở ra, luồng âm khí dày đặc kia lại dâng lên trong thân thể, Lâm Phi Nhiên lập tức ngẩng đầu, vội vàng nhìn ngó xung quanh.
Ngay sau đó, cậu thấy nhóc quỷ nữ nọ.
Nó đang ngồi trên bục giảng, hai tay chống lên đầu gối để nâng cằm, trên tóc đeo một cái kẹp mới mà Lâm Phi Nhiên đã cúng cho. Thấy cậu nhìn về phía mình, nó liền vẫy tay một cái, nhoẻn miệng nở nụ cười rạng rỡ sáng ngời. Đôi mắt tối đen như mực của nó cong lên thành một hình lưỡi liềm thật đáng yêu, kết hợp với cái mũi nhỏ và khuôn miệng cong, thoạt nhìn vô cùng hài hòa dễ mến… Mà quan trọng hơn chính là, thất khiếu của nó không chảy máu nữa, những vệt máu dọa người trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia đã không còn tồn tại, mức độ khủng bố lập tức giảm đi đến chín phần mười.
Lâm Phi Nhiên nhớ tới những lời ông nội đã nói, quỷ hồn mang chấp niệm sâu thường có dáng vẻ vô cùng khủng bố, nhưng một khi chấp niệm của bọn họ được tiêu trừ hoặc giảm bớt đi, ngoại hình sẽ trở lại bình thường.
— Cô Trịnh tin rồi.
Nhất định cô Trịnh nhất đã nói gì đó với nhóc quỷ, cho nên chấp niệm của nó mới có thể nhạt đi… Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, sống mũi hơi cay, thừa dịp cô Trịnh xoay người viết bảng, cũng dịu dàng mỉm cười với nhóc quỷ. Sau đó, cậu lập tức dùng chẳng chân cọ cọ Cố Khải Phong, bắt đầu chuyên tâm nghe giảng.
Sau khi tan học, Lâm Phi Nhiên lại nhìn thấy nhóc quỷ nữ ở trên hành lang thêm một lần nữa, nhưng lúc này nó không đi theo cô Trịnh về văn phòng, mà im lặng đứng ở cửa phòng học, hình như đang đợi Lâm Phi Nhiên.
“Thế nào? Mẹ em có biết em luôn ở bên cạnh mẹ hay không?” Lâm Phi Nhiên che miệng, nhẹ giọng hỏi.
Nhóc quỷ lộ ra biểu tình vui sướng, ngay cả gương mặt trắng bệch đến không có lấy một chút màu đỏ của nó hình như bởi vì vui vẻ mà phủ một tầng hồng hào mỏng manh: “Hôm qua mẹ đã nói chuyện với em, nói rất nhiều, rất nhiều. Mẹ còn nói cuối tuần này sẽ đưa em đi công viên Thủy sinh nữa!”
“Vậy là tốt rồi, nếu có cái gì cần hỗ trợ, lúc nào cũng có thể tới tìm anh.” Lâm Phi Nhiên tha thiết dặn dò, “Muốn đồ chơi hay đồ ăn gì, cũng có thể nói với anh một tiếng.”
Nhóc quỷ nữ tham lam liếm liếm môi, đảo đôi mắt to một vòng, thật cẩn thận nói: “Trước khi vào cõi luân hồi em muốn được ăn kem ly một lần nữa.”
“Không thành vấn đề!” Lâm Phi Nhiên vô cùng khí phách đáp ứng, “Anh Nhiên sẽ mời em ăn.”
Em thấy không, anh Nhiên của em cực kỳ hào phóng đó!
Bỗng dưng Lâm Phi Nhiên nhớ lại quá trình cúng quỷ hồn, lo lắng nói: “Nhưng mà lúc kem tới được tay em, có lẽ sẽ bị tan một chút đấy.”
Nhóc quỷ nữ vẫn luôn mím môi hoặc cười mỉm lúc này lại cười tươi đến hở cả răng cửa ra: “Tan cũng không sợ, anh à, anh thật đáng yêu!”
Thiếu niên Lâm Phi Nhiên lấy việc giúp quỷ làm vui lại làm được một chuyện tốt, cảm thấy mỹ mãn mà trở về phòng học chọt chọt Cố Khải Phong, bắt đầu chuẩn bị bài vở cho tiết Ngữ văn tiếp theo.
Hình như cái cà vạt nhỏ trước ngực cậu lại càng thêm tươi thắm(*)!
(*) Cái này như kiểu chiếc khăn quàng đỏ trên cổ thiếu niên nhi đồng càng thêm tươi thắm mỗi khi làm việc tốt ấyMột ngày yên ả trôi qua, tiết học cuối cùng của buổi chiều vừa kết thúc, Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong cùng đi tới canteen để ăn cơm. Ăn uống xong xuôi vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ tự học buổi tối, vì thế Cố Khải Phong liền thần thần bí bí lôi kéo Lâm Phi Nhiên ra chỗ hàng rào vây quanh sân thể dục.
Hai người đứng dưới chân hàng rào, Lâm Phi Nhiên nhớ tới chuyện bị Cố Khải Phong đè lên cây hôn mãnh liệt hôm trước, hai má không khỏi đỏ ửng lên, dùng giọng nói mang theo một chút chờ mong, hỏi: “Đến đây làm gì?”
Cố Khải Phong không đáp, xoay người nhảy qua bức tường, chờ khi đáp xuống bên kia mới đột nhiên mở miệng: “Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ.”
“… Ông nhớ à? Tôi chỉ nói với ông có một lần thôi mà.” Nghe vậy, Lâm Phi Nhiên cảm thấy đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy tràn qua.
“Đương nhiên, sinh nhật vợ mình mà còn không nhớ thì có chấp nhận được không?” Cố Khải Phong thò một bàn tay vào lỗ hổng của hàng rào, nắm lấy tay của Lâm Phi Nhiên, tiếp lời, “Kiểm tra một chút, anh sinh ngày bao nhiêu?”
Lâm Phi Nhiên thốt ra: “16 tháng 7.”
Cố Khải Phong dịu dàng cong khóe miệng: “Anh cũng chỉ nói với em có một lần.”
Lâm Phi Nhiên mạnh miệng: “Trí nhớ của tôi tốt.”
Cố Khải Phong rất không nể tình mà vạch trần: “Thế sao lúc cày văn cổ lại khổ sở như sắp chết đến nơi thế?”
Lâm Phi Nhiên lập tức hung ác lườm hắn!
“À đúng rồi.” Bỗng nhiên Lâm Phi Nhiên cảm thấy khó hiểu, “Tại sao chúc mừng sinh nhật tôi mà ông lại phải trèo tường, sợ tôi cắn ông à?”
Cố Khải Phong sung sướng huýt sáo: “Chồng đi lấy bánh kem và quà sinh nhật cho em, tiết tự học tối nay anh trốn, em về học đi, tám giờ chúng ta gặp ở phòng ngủ… Hôn anh một cái nào!”
Lâm Phi Nhiên không được tự nhiên lùi về phía sau, nhưng cổ tay vẫn đang bị người kia tóm chặt, không cách nào chạy được.
“Em lại gần đây, để anh hôn em một cái cũng được.” Cố Khải Phong đành lui một bước.
Khuôn mặt Lâm Phi Nhiên chậm rãi nóng lên, mi mắt cũng vì xấu hổ mà rũ xuống. Nhìn vào hàng mi thật dài của đối phương, Cố Khải Phong cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không thôi, càng thêm ngang bướng nắm chặt cổ tay của người ta, lưu manh nói: “Không cho anh hôn anh sẽ không buông tay, em cứ đứng đây với anh suốt tiết tự học sắp tới đi nhé.”
“Ông…” Lâm Phi Nhiên nhỏ giọng than nhẹ một câu gì đó, rồi chợt quay đầu, ghé nửa bên mặt nghiêng của mình sát vào hàng rào sân thể dục.
Cách một lớp hàng rào, Cố Khải Phong hôn lên má cậu, song lại cảm thấy chưa đủ, nói: “Môi nữa.”
Lâm Phi Nhiên chậm chạp quay đầu lại, để mặt mình đối diện với mặt người kia…
Thông qua một lỗ hổng của hàng rào, hai người chạm môi trong phút chốc, Cố Khải Phong một tay nắm chặt cổ tay Lâm Phi Nhiên đề phòng trường hợp đối phương chạy trốn, tay còn lại luồn qua một lỗ hổng khác, vuốt ve mái tóc đen mềm cùng vành tai nóng rực của cậu. Gió lạnh thổi vào ngọn cây khiến vài phiến lá vàng còn sót cũng lìa cành rơi xuống, một trong số đó sượt qua bả vai Lâm Phi Nhiên, xuyên vào lỗ hổng của hàng rào, vòng ngang thắt lưng Cố Khải Phong, mang theo một bí mật ngọt ngào, theo cơn gió phiêu dạt về nơi xa khuất.
Trở về phòng học, Lâm Phi Nhiên giúp Cố Khải Phong xin phép giáo viên phụ trách tiết tự buổi tối, nói thân thể hắn không được thoải mái. Năm lớp 10, Cố Khải Phong cứ hở ra là gây chuyện, tuy hiện tại hắn đã tu tâm dưỡng tính rất nhiều, nhưng các thầy cô cũng quen với tác phong của hắn rồi. Hơn nữa, thành tích các môn của Cố Khải Phong rất khá, cho nên thầy cô cũng không quá khắt khe với hắn, chỉ dặn dò Lâm Phi Nhiên nhắc nhở hắn phải đến tìm cô chủ nhiệm để bổ sung giấy phép vào ngày mai.
Bởi vì đầu óc tràn ngập suy nghĩ không biết Cố Khải Phong sẽ mang lại cho mình một sinh nhật vui vẻ và đáng ngạc nhiên đến thế nào, nên hai tiết tự học buổi tối này, Lâm Phi Nhiên đều lơ lửng trên mây trên gió cả. Chuông tan học vừa vang lên, cậu liền vội vã chộp lấy cái bút của hắn bỏ vào túi áo, sau đó dùng tốc độ khi chạy tiếp sức bốn trăm mét để trở thành người đầu tiên lao ra khỏi phòng học và chạy về khu ký túc của mình.
Lâm Phi Nhiên chạy quá nhanh, hoàn toàn bỏ xa tất cả các học sinh khác, cho nên con đường nối liền với ký túc thoáng cái đã không một bóng người, âm u vắng lặng. Nếu mấy hôm trước bảo Lâm Phi Nhiên tự mình bước đi trên một con đường như vậy, kể cả con mắt âm dương đang không được mở ra thì lòng cậu cũng vẫn bồn chồn. Song, giờ phút này, cậu lại cảm thấy mình hoàn toàn không sợ. Chỉ cần nghĩ Cố Khải Phong đang ở gian phòng ngủ cách đây không xa chờ mình, nghĩ ô cửa sổ nhỏ của gian phòng đó đang vì mình mà sáng, toàn thân cậu sẽ trào lên một cảm giác ấm áp, tựa như vừa được hút một ngụm dương khí thật to.
— Người kia, không chỉ là nguồn dương khí, mà còn là nơi bắt đầu của sự dũng cảm.
Lâm Phi Nhiên chạy về tòa nhà ký túc, lại sải chân nhảy từng qua từng đôi bậc cầu thang một để lên đến tầng năm. Cửa phòng 508 đang mở, Cố Khải Phong đã sớm chờ nơi đó, hắn khoanh tay đứng ở hành lang nửa tối nửa sáng ngay trước cửa phòng, đỉnh đầu vừa vặn được ánh sáng chiếu tới, mái tóc đen mượt phản chiếu từng vệt sáng lờ mờ.
Lâm Phi Nhiên sĩ diện lập tức điều chỉnh lại những bước chạy hệt như vội đi đầu thai, ra vẻ bình tĩnh trầm ổn mà đi tới.
Cố Khải Phong nở một nụ cười cực đẹp trai: “Bảo bối vội đến vậy à?”
Lâm Phi Nhiên thở hổn hển từng hơi từng hơi một: “Không… phù… hề… phù… vội…”
Nói xong, cậu lại thở hồng hộc đi vào phòng ngủ.
Hai cái bàn học đã bị Cố Khải Phong dọn sạch, đẩy vào giữa gian phòng, bên trên bày một hộp đựng bánh ga tô xinh đẹp, một hộp quà thắt nơ lụa, một bó hoa loa kèn thật to, giữa hoa còn kẹp một lá thư.
Ánh mắt Lâm Phi Nhiên sáng rực như sao, gương mặt điển trai lập tức hiện ra vẻ vui sướng ngây thơ như trẻ nhỏ.
“Sinh nhật vui vẻ!” Cố Khải Phong ôm lấy Lâm Phi Nhiên từ phía sau, để môi nhẹ nhàng sát bên vành tai cậu, dịu dàng nói, “Hoàng tử nhỏ của anh.”
Lâm Phi Nhiên kích động cầm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình của Cố Khải Phong, rất muốn quay đầu chủ động hôn hắn một cái, nhưng vì da mặt quá mỏng nên không nhịn được mà rối rắm hồi lâu. Trong lúc cậu đang chưa biết phải làm sao, Cố Khải Phong đã buông lỏng vòng tay, trước ánh mắt mờ mịt ẩn ẩn một chút tiếc nuối của đối phương, cầm hộp quà lên đưa cho cậu, nói: “Mở quà trước đi, cam đoan em sẽ thích.”
“Ừm.” Lâm Phi Nhiên liếc nhanh qua làn môi của Cố Khải Phong, cúi đầu kéo dây nơ, xé mở giấy gói. Ngay sau đó cậu nhìn thấy một hộp giày mới tinh, cái logo quen mắt ở bên trên khiến cho trái tim Lâm Phi Nhiên mãnh liệt nhảy lên một cái, “Ôi đệt?”
Trong hộp là một đôi giày bóng rổ số lượng giới hạn đã sớm không còn xuất hiện trên thị trường, hơn nữa còn là size của Lâm Phi Nhiên. Mẫu giày này, Cố Khải Phong cũng có một đôi, Lâm Phi Nhiên đã từng nhìn mà chết mê chết mệt, hâm mộ đến không gì sánh được. Mỗi lần đi đôi giày đó, cậu đều nhìn hắn thêm mấy chục lần.
Cố Khải Phong cẩn thận quan sát vẻ mặt của đối phương, hỏi: “Thích không?”
Lâm Phi Nhiên vốn mít ướt, lúc này vừa vui mừng vừa cảm động, cho nên vành mắt không tránh khỏi bị kích thích đến đỏ lên. Cậu sợ nếu mình trả lời sẽ bật ra những tiếng nức nở, vì thế nhất quyết mím môi im lặng gật gật đầu.
“Trong nước đã không còn bán nữa, không ai chịu nhượng lại cho anh, anh phải mua ở chỗ một người anh em ở nước ngoài. Nó là loại thích sưu tầm, nghe nói chưa từng xỏ vào dù chỉ một lần, bản thân anh nhìn cũng thấy rất mới.” Sợ Lâm Phi Nhiên ghét bỏ hàng secondhand, Cố Khải Phong nhanh miệng giải thích