Edit: Mimi – Beta: Ame
*****Lâm Phi Nhiên tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nằm dưới thân Cố Khải Phong, vẻ mặt hiền lành, chăm chú nhìn vào hắn nói: “Anh muốn em bồi thường thế nào cũng được.”
Nói xong, Lâm Phi Nhiên lại dùng lòng bàn tay áp lên gương mặt nóng ran của người nọ, nửa áy náy nửa cảm thấy mới lạ, nói: “Sao mặt anh đỏ quá vậy.”
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Khải Phong đỏ mặt, lúc trước bất kể là tỏ tình, hôn môi lần đầu, thậm chí là ABO XYZ lần đầu người kia cũng chưa từng để lộ vẻ mặt này. Xưa nay vốn chỉ có mình Lâm Phi Nhiên hay đỏ mặt, còn Cố Khải Phong luôn như một dã thú đầy tính xâm lược, chỉ biết bất mãn vì tiến triển chưa đủ, chứ chẳng bao giờ vì tiến triển quá nhanh mà thẹn thùng.
Nói một cách đơn giản chính là – da mặt quá dày!
Vì thế cho nên, cảnh tượng trước mắt Lâm Phi Nhiên hiện tại, có thể nói là trăm năm khó gặp…
“Đừng lảng chuyện, tự em nói đi, em định bồi thường anh như thế nào.” Cố Khải Phong đỏ mặt, dứt khoát chuyển hướng đề tài.
Hắn cảm giác sức nóng trên mặt mình không thể giảm đi trong giây lát được. Nhìn vào vẻ mặt ngoan ngoãn của Lâm Phi Nhiên, hắn sẽ không nhịn được mà nhớ tới bộ dáng giương nanh múa vuốt tỏ vẻ căn bản hoàn toàn không thích mình của nhóc Bánh Nếp kia, đã thế lúc ấy hắn còn tự đa tình, cho rằng chẳng qua Lâm Phi Nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi!
Thực ra, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Cố Khải Phong được. Dù sao từ nhỏ đến lớn hắn cũng có nhiều người thích lắm, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh một chút khuynh hướng tự kỷ, cảm thấy người khác rất dễ thích mình.
Mình còn dồn người vào vách cưỡng hôn, còn tự xưng là chồng người ta nữa… Đệt đệt đệt đệt đệt! Nghĩ tới tất cả những lần chọc ghẹo của mình lúc trước đều là hành động vô duyên, Cố Khải Phong lại cảm thấy máu nóng dồn lên đỉnh đầu. Tuy hắn vẫn cố gắng dùng vẻ bá đạo và quyến rũ để che giấu cảm xúc xấu hổ, song phần da trên hai gò má lại không thể khống chế được mà đỏ rực lên, thậm chí cổ cũng có xu hướng đổi màu.
“Anh, anh đừng xấu hổ.” Lâm Phi Nhiên không đành lòng nhìn bộ dáng thẹn thùng của Cố Khải Phong, chỉ muốn nhanh chóng nói rõ mọi chuyện, vì thế vội vàng an ủi, “Nếu lúc ấy không phải anh hiểu lầm, hiện tại chúng ta cũng sẽ không thành một cặp, cho nên thực chất hiểu lầm mới là chuyện tốt, anh nói xem có đúng không?”
Cố Khải Phong: “…”
Nếu Lâm Phi Nhiên giả ngu im lặng thì còn đỡ, đằng này cậu lại trực tiếp nói ra, thế nên cảm giác xấu hổ của Cố Khải Phong đã lập tức tăng lên theo cấp luỹ thừa.
“Lâm Phi Nhiên!” Cố Khải Phong phẫn nộ lột sạch quần áo vừa mới mặc vào người được mấy phút đồng hồ, ném mạnh sang góc giường, nghiến răng nghiến lợi, nói, “Hôm nay thế nào anh cũng phải thông em một trận cho hả giận!”
Lúc này thì ngay cả Lâm Phi Nhiên cũng đỏ mặt, thế là hai người dùng hai khuôn mặt đỏ bừng để nhìn chằm chằm vào đối phương. Dưới trạng thái bị Cố Khải Phong khống chế, Lâm Phi Nhiên dịch dịch từng tí một về phía mép giường, duỗi cánh tay ra rồi lại rụt trở về.
Cố Khải Phong: “Muốn chạy hả?”
“Không phải.” Lâm Phi Nhiên yếu ớt quơ quơ tuýp gel bôi trơn mới lấy được trên tủ đầu giường, mở to đôi mắt trong veo chứa đựng vài phần thấp thỏm, “Nhưng, nhưng mà, anh dịu dàng một chút…”
Ánh mắt Cố Khải Phong tối sầm lại, như sói đói lột sạch quần áo Lâm Phi Nhiên mới mặc lại chưa được mấy phút đồng hồ, hôn hôn liếm liếm từ môi xuống cổ chân của đối phương. Lâm Phi Nhiên nghe lời không gì sánh được, ngoan ngoãn nằm yên, trong cổ họng còn thường xuyên bật ra những tiếng rên rỉ mềm mại dụ người. Thấy trạng thái của Cố Khải Phong đã tương đối ổn định, không đợi hắn mở miệng, cậu đã chủ động trở mình, phơi cái mông trắng nõn vểnh vểnh cong cong ra trước mặt Cố Khải Phong, lại lấy một cái gối đầu ôm vào ngực để tăng thêm can đảm.
“Quyến rũ anh à?” Cảnh sắc trước mắt quá đẹp, quá hấp dẫn, Cố Khải Phong không kìm lòng nổi vươn tay sờ soạng.
“… Nghe nói lần đầu làm từ phía sau sẽ đỡ đau.” Chỉ nghĩ thôi Lâm Phi Nhiên cũng biết hành động vừa rồi của mình chủ động biết bao nhiêu, nói xong liền cắn môi vùi mặt xuống gối.
Cố Khải Phong hạ mi nhìn xuống bàn tay của mình, đó là một đôi tay mười ngón thon dài với từng đường nét mượt mà khỏe khoắn và vô cùng đẹp mắt. Chỉ là, giờ phút này nó lại càng đẹp hơn vì từng động tác nắn bóp mạnh mẽ trên da thịt mềm mại của người kia. Nhìn vào những vệt trắng nõn lúc ẩn lúc hiện qua kẽ hở của các ngón tay, Cố Khải Phong lại càng dùng sức, một tay thuận chiều kim đồng hồ, một tay ngược lại, giống như nhào bột mì tận tình day ấn vật thể mịn màng song lại không hề thiếu tính đàn hồi ở trong tay.
Cái nơi bí mật ở giữa thứ kia cũng theo động tác của hắn mà thay hình đổi dạng, khi căng ra sẽ hé thành một lỗ nhỏ, khi ấn sát vào thì liền khép chặt lại ngay.
Suốt cả quá trình, chủ nhân của nơi bí mật vô cùng ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, thắt lưng mảnh khảnh thường xuyên vặn vẹo một chút vì khó nhịn, vừa không kìm lòng nổi mà xoay xoay, lại vừa sợ mình quá dụ người mà cứng ngắc dừng lại. Cứ thế lặp lại vài lần, Lâm Phi Nhiên ôm gối đầu, thoáng nghiêng mặt, dùng khóe mắt thật cẩn thận liếc Cố Khải Phong, hỏi: “Khi nào thì bắt đầu…”
“Sốt ruột à?” Cố Khải Phong thấp giọng cười cười.
“À, trước khi bắt đầu anh có thể nhắm mắt khoảng mười giây không?” Hai gò má đỏ ửng như lửa đốt, Lâm Phi Nhiên xấu hổ mở miệng, “Ngộ nhỡ, đang làm được một nửa tự nhiên có quỷ xông tới…”
Cố Khải Phong nghe lời nhắm mắt lại, song động tác trên tay vẫn không ngừng, xoa hai ba cái lại không nặng không nhẹ mà vỗ vài cái, nói: “Như vậy quỷ sẽ đến đúng không?”
“Không phải, chỉ là có thể thôi.” Lâm Phi Nhiên bất đắc dĩ tiếp lời, “Nhưng mà chúng ta có thể coi như không thấy.”
“Đệch, em vừa nói thế anh liền nhớ ra, đám quỷ trong phòng ngủ đều nhìn chúng ta mỗi ngày à?” Cố Khải Phong chợt nhớ Lâm Phi Nhiên mới nói trong phòng ký túc có mười sáu con quỷ, vừa nhớ lại những gì mình đã làm với cậu ở trong phòng, Cố mặt dày bỗng dưng sinh một loại cảm giác không còn mặt mũi quay về phòng ngủ!
“Không, bọn chúng đã đi rồi.” Lâm Phi Nhiên đáp.
Tuy trước khi đi chắc là cũng nhìn không ít, nhưng loại chuyện dễ dàng khiến người muốn ngất như vậy Lâm Phi Nhiên quyết định đối mặt một mình!
Huống hồ, đối với Cố Khải Phong, cái chuyện thực sự chết người còn ở đằng sau nữa kìa.
Chính là các cụ quỷ tổ tông vô cùng đau khổ ở trong nhà hắn…
Cố Khải Phong nhẹ nhàng thở ra.
Mười giây đồng hồ qua đi, kết nối giữa cả hai người tạm thời bị chặt đứt.
“Hết mười giây anh có cảm giác gì không?” Lâm Phi Nhiên tò mò hỏi.
“Có.” Cố Khải Phong cầm lấy tuýp bôi trơn ở bên tay Lâm Phi Nhiên, xé mở lớp niêm phong, “Cảm giác thân thể ấm lên một chút.”
Sổ ghi chép của ông nội vẫn rất đáng tin… Lúc này Lâm Phi Nhiên mới hoàn toàn yên tâm, vừa rồi cậu còn hơi hơi lo lắng, nếu sau mười giây con mắt âm dương của Cố Khải Phong không đóng thì phải làm sao.
Cố Khải Phong mở nắp tuýp bôi trơn, nhắm ngay thân thể Lâm Phi Nhiên, dùng sức bóp mạnh một cái. Ngay lập tức, chất lỏng dinh dính màu hồng nhạt ồ ạt chảy ra, đọng lại giữa hai gò núi nhỏ của cậu trong giây lát rồi liền bị trọng lực dẫn dắt mà chảy xuống khe núi bí ẩn kia. Không bao lâu sau, ga giường dưới thân Lâm Phi Nhiên đều ướt sũng, chất lỏng mang theo màu sắc mê người bao phủ lấy làm da trơn bóng căng tràn nhựa sống của thiếu niên, dưới ánh đèn mờ ảo trong gian phòng, dường như phát sáng long lanh lóng lánh.
Cố Khải Phong đặt bụng ngón tay cái lên trên, xấu xa day day ấn ấn.
“Anh, anh xem nhiều phim đen như vậy, biết làm rồi chứ…” Ngay trong khoảnh khắc bị đụng chạm, Lâm Phi Nhiên hệt như một con mèo xù lông mà cong mạnh sống lưng, nhưng rất nhanh cậu đã cưỡng ép bản thân phải nằm úp sấp xuống lần nữa.
“Biết.” Cố Khải Phong đáp lời ít ý nhiều, ngón tay lướt qua làn da đặc biệt mềm mượt vì thấm ướt dầu bôi trơn, mỗi lần đầu ngón tay và da thịt tiếp xúc rồi lại chia lìa đều phát ra những tiếng nước ướt át nho nhỏ.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay hơi lành lạnh của Cố Khải Phong bất chợt rời đi, thay vào đó là một vật thể nóng cháy như lửa.
“Đừng!” Lâm Phi Nhiên hoảng sợ, né người muốn chạy, “Trước hết anh phải dùng ngón tay chứ, trực tiếp như thế làm sao được… dù em không xem phim đen cũng biết!”
Cố Khải Phong trong nóng ngoài lạnh mà cười một tiếng, thấp giọng hỏi: “Trực tiếp là như thế nào?”
Lâm Phi Nhiên nhỏ giọng lầm bầm, một mực lặng im không nói.
“Nói đi, trực tiếp là thế nào?” Cố Khải Phong thấy Lâm Phi Nhiên không ngoan ngoãn như ý muốn, nháy mắt bắt đầu giả bộ đáng thương, “Nhiên Nhiên, tâm hồn anh đã bị thương tổn…”
Nhắc tới chuyện này Lâm Phi Nhiên liền xoắn ngay lập tức, cố nén cảm giác mất thể diện, nói: “Không thể trực tiếp cắm vào…”
“Yên tâm, vốn dĩ anh cũng không định làm đến bước cuối cùng.” Cố Khải Phong cảm thấy mỹ mãn, vươn hai bàn tay nắm lấy đôi gò núi nhỏ của người kia hệt như nắm vào hai khối bột mì, sau đó bắt đầu chen ‘chân’ vào giữa con đường nhân tạo ướt đẫm nọ, chuyển động lên lên xuống xuống. Trong lúc da thịt ma xát, tiếng nước ướt át không ngừng phát ra, khiến người ta không nhịn được mà mặt đỏ tim loạn.
Một lát sau, Cố Khải Phong buông lỏng bàn tay trên mông Lâm Phi Nhiên, bởi vì hắn nắm quá chặt nên phần da thịt trắng nõn ngay dưới mười ngón tay kia nổi lên mười vệt hồng hồng.
“Bảo bối, kẹp chặt chân.” Cố Khải Phong vỗ mông Lâm Phi Nhiên, trầm giọng ra chỉ thị.
Lâm Phi Nhiên lập tức nghe lời mà kẹp chặt hai chân, tuy chân cậu không dài bằng chân Cố Khải Phong, nhưng lại rất thon và thẳng, hơn nữa chẳng những trắng lại còn rất ít lông, gần như có thể giả làm chân con gái được. Cố Khải Phong luồn tay vào khe hở giữa hai đùi cậu, sờ soạng một chốc, sau liền áp toàn bộ thân thể lên, cắn cắn vành tai đối phương, nói: “Dùng nơi này cũng được.”
Chiếc giường bị giày vò đén mức phát ra từng hồi kẽo kẹt. Cố Khải Phong biết rõ sở thích của Lâm Phi Nhiên, lần lượt liếm lên vành tai mềm như sắp sửa rụng ra của cậu, thổi hơi nóng lên đường xương quai xanh đã phiếm hồng, nhẹ nhàng gẩy gẩy vật nhỏ đang nhô cao trên ngực đối phương một chút. Hắn châm lửa khắp mọi nơi, khi mơn trớn đến phía dưới còn thường xuyên kích thích vào nơi mẫn cảm của Lâm Phi Nhiên nữa. Còn cậu thì bị khiêu khích đến mê say chìm đắm trong men tình, trong lòng lại mang áy náy nên càng toàn tâm toàn ý phối hợp, bảo làm gì liền làm cái đó, thậm chí mấy lời hạ lưu cũng bất chấp mà nhỏ giọng nói ra. Nhóc Bánh Nếp đã hoàn toàn bị hòa tan thành một đống nước bột dính dính ướt ướt!
Cố Khải Phong sảng khoái không gì sánh được, thậm chí có phần biết ơn giây phút xấu hổ vừa rồi…
Trải qua một hồi ngọt ngào, hai người ở lại khách sạn thay nhau tắm rửa, khi bọn họ ra khỏi nhà là mười giờ sáng, hiện tại đã hơn một giờ chiều.
“Về nhà ăn hay đi nhà hàng?” Sau khi ra khỏi cửa khách sạn, Cố Khải Phong hỏi.
“Về nhà nhé?” Lâm Phi Nhiên vẫn nhớ khu vực quanh nhà Cố Khải Phong không có hàng quán nào ngon nghẻ cả.
Cố Khải Phong gật gật đầu, không để ý đến ánh mắt những người xung quanh, cầm một bàn tay của Lâm Phi Nhiên đặt lên cánh tay mình, ý bảo đối phương khoác tay mình mà đi.
“Đường trơn, sợ em ngã.” Cố Khải Phong nghiêm túc nói.
Lâm Phi Nhiên ôm lấy cánh tay Cố Khải Phong, bước chân bỗng chốc trở nên thật nhẹ nhàng.
Từ nay về sau cậu và Cố Khải Phong đã không còn bí mật, suy nghĩ ấy khiến Lâm Phi Nhiên sung sướng vô cùng, ngay cả từng đống tuyết đọng chồng chất ở ven đường cũng như biến thành kẹo đường vị sữa, mang theo hương vị ngọt ngào phiêu tán khắp mọi ngõ ngách xung quanh.
Lúc này, Cố Khải Phong bất thình lình hỏi: “Mông và đùi có đau không?”
Lâm Phi Nhiên: “… Không đau.”
“Đúng rồi, anh chợt nhớ ra một chuyện.” Cố Khải Phong đi một lúc, bỗng dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých huých Lâm Phi Nhiên, “Trong trường có quỷ, trong khách sạn cũng có, thế nhà anh có không? Em đã từng gặp quỷ ở nhà anh chưa?”
Lâm Phi Nhiên dùng một ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn Cố Khải Phong, đau đớn vô cùng gật gật đầu, nhưng vẫn cố sức an ủi dù biết chỉ là uổng công vô ích: “Đừng sợ, đều là người thân của anh cả.”