Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 92

Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Ame



*****

Vương Trác như một con thú nhỏ xù lông quay đầu lườm Hà Hạo.

Không biết Hà Hạo đã nhìn cậu trong bao lâu, đầu hơi nghiêng, tầm mắt lướt qua người ngồi phía trước đường đường chính chính dừng trên mặt Vương Trác, thấy hai gò má Vương Trác hồng hồng, lại liên hệ với chuyện vừa rồi hai người Vương Trác và Lâm Phi Nhiên cùng cúi đầu nghịch điện thoại, Hà Hạo cũng đoán được tám phần, cong mắt, cười dung túng.

Bộ dáng của hắn không phải loại đứng giữa đám đông vẫn chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết là đẹp trai như Cố Khải Phong, nhưng lại là vẻ đẹp khiến người ta không dằn lòng được mà nhìn thêm, thuộc vào loại càng nhìn càng thấy đẹp trai, nhất là hai con ngươi thâm thúy hơn người thường kia, khi cười rộ lên khiến cho người ta có cảm giác rất ôn nhu.

Vương Trác bị hắn cười đến tâm thần rung động, vèo một phát quay đầu lại.

Cậu đứng ngồi không yên, trong lòng loạn lên như bị một cơn lốc cuốn qua, cậu nôn nóng chun chun mũi, vo viên tờ giấy của Hà Hạo thành một cục nhăn nhúm nắm chặt trong tay.

Lúc này, bức màn bên cạnh Vương Trác bị gió thổi tung lên, ánh nắng rực rỡ chói chang tìm được khe hở mà chui vào chiếu lên người cậu, giữa hè, lại sau mười hai giờ, ánh nắng giống như một đám lửa, lén lút đâm vào chỗ không thể nói, cũng để chỗ kia đốt cháy toàn thân Vương Trác, khiến da gà toàn thân cậu đều nổi lên.

“Phù…” Vương Trác thở mạnh ra, hạ quyết tâm vuốt phẳng cục giấy kia ra, viết lên đó— “Tao học méo hiểu.”

Lập tức Vương Trác ném cục giấy về lại chỗ Hà Hạo.

Rất nhanh, cục giấy lại bay trở về, Vương Trác vừa mở ra liền thấy, “Bé con sao vậy?”

Người Vương Trác càng thấy nóng hơn, cậu hồi hộp cắn cắn cán bút, rành mạch lưu loát như hạ chiến thư, “Ba ba, con lại bị quỷ nhập vào rồi, con đi ra ngoài, ba ba giúp con thu phục con quỷ kia đi ~!”

Thực ra, không phải là cậu bị quỷ nhập, cậu là bị ma ám.

Vương Trác ném cục giấy trở về, bởi vì tay run, cục giấy vượt qua hai hàng nện thẳng vào mặt Lâm Phi Nhiên.

Vương Trác, “ĐCM!”

Cố Khải Phong, “…”

Lâm Phi Nhiên yên lặng ném cục giấy về chỗ Hà Hạo, “…”

Cậy vào tiết tự học cuối giáo viên không có trong phòng, Cố Khải Phong nhân cơ hội xoa nhẹ mặt Lâm Phi Nhiên, sau đó dùng thanh âm tuy thấp nhưng cả lớp vẫn có thể nghe thấy, “Tao báo thầy cô, có đứa yêu đương trong lớp.”

Vương Trác đỏ mặt mắng, “Mày là cái loại vừa ăn cướp vừa la làng, mẹ kiếp!”

Bạn cùng lớp đều cười ha ha.

Hà Hạo thẳng người, mắt nhìn cửa sổ nhỏ phía sau phòng học, xác nhận cô Trịnh không có ghé vào cửa sau để giám thị, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng học, khi đi ngang qua cái bàn thứ ba từ dưới lên của Vương Trác, hắn dùng ngón tay gõ gõ lên bàn.

Vương Trác hiểu ý, vừa cố khoác lớp da khỉ như bình thường, vừa xấu hổ như gái mới về nhà chồng đi ra ngoài.

Bạn học nhìn thấy hai người họ một trước một sau đi ra ngoài, liên tưởng đến câu vừa rồi của Cố Khải Phong, “Có đứa yêu đương trong lớp”, lập tức ai u hét lên, Vương Trác vừa đúng lúc đi ngang qua bục giảng, cợt nhả vỗ bàn, “Học hành đi, hò hét cái gì!”

Bên dưới tràn ngập tiếng xuýt xoa, Vương Trác nhảy nhảy ra khỏi phòng học, Hà Hạo đang ôm tay đứng ở cửa chờ cậu, thấy cậu đi ra liền trêu, “Mày lại bị quỷ nhập à?”

Vương Trác trợn mắt nói dối, “Ờ, mau thực hiện nguyện vọng cho tao, đừng ép tao phải khóc.”

Hà Hạo trầm thấp cười, nói, “Chờ.”

Tuy rằng cách giờ tan học chỉ có mười phút, nhưng bọn họ đều thuộc loại học sinh quen trốn học, đứng ở hành lang nói chuyện không an toàn, Hà Hạo nắm tay Vương Trác đi đến khu nhà dạy học, hai người chạy đến phía sau khu dạy học thì dừng lại, Hà Hạo  quay đầu lại, cái tay đang dắt Vương Trác cũng không thu lại, dịu dàng hỏi, “Có nguyện vọng gì?”

Vương Trác giả quỷ nói dối, “Bây giờ con là bé Vương.”

Hà Hạo phối hợp gật đầu, “Được rồi, vậy bé Vương có yêu cầu gì nào?”

Vương Trác vứt luôn cả cái mặt già, vươn hai cánh tay ra với Hà Hạo, bày ra bộ dáng muốn ôm, bắt chước trẻ con nói, “Muốn ôm một cái!”

Hà Hạo không nói hai lời bước lên một bước ôm lấy cậu, bàn tay cách một tầng áo sơ mi đồng phục trắng tinh mỏng manh vuốt ve sống lưng gầy gò của Vương Trác, mỉm cười hỏi, “Sau đó thì sao?”

Vương Trác còn chưa kịp nói, Hà Hạo đã giành nói trước, “Muốn hôn không?”

Vương Trác không nói chuyện, chỉ là trái tim mất khống chế đập cuồng loạn.

Hà Hạo cảm nhận nhịp tim của Vương Trác trong chốc lát, lui người một chút, để giữa hai người xuất hiện một khoảng cách, lập tức nhẹ giọng nói, “Mày không cần nhưng tao lại muốn.”

Lời còn chưa nói xong, Hà Hạo giống như sợ người sẽ chạy mất, một tay giữ lấy cằm Vương Trác, nghiêng đầu nhắm mắt hôn.

Hai đôi môi cọ sát một lát, Vương Trác mới chậm chạp hé miệng ra, tiện cho Hà Hạo xâm lấn, làm như vậy nhưng ánh mắt của cậu vẫn còn ngơ ngác mở to, không biết làm gì, chỉ nhìn chằm chằm mặt Hà Hạo trong gang tấc.

“Bé ngoan, nhắm mắt lại.” Hà Hạo hôn trong chốc lát, mở mắt ra, thấy Vương Trác ngốc nghếch nhìn mình, trái tim liền trở nên mềm mại, vươn tay phủ lên mí mắt Vương Trác.

Vương Trác bị hắn trêu nhắm mắt lại, liếm liếm môi, “Miệng mày có vị ô mai.”

“Hả?” Môi Hà Hạo và Vương Trác như gần như xa, khi nói chuyện Vương Trác có thể cảm nhận được mỗi cử động môi của đối phương, “Tao đoán là mày sẽ bảo tao gặp mày, trước khi đi ra khỏi phòng học tao đã ăn kẹo cao su.”

Vương Trác, “…”

Làm bạn cùng phòng một năm rưỡi vẫn không nhận ra, thì ra thằng này là đứa cực kỳ mưu mô.

Mấy lời kế tiếp của Hà Hạo quả thực càng làm địa vị danh hiệu mưu mô thêm vững chắc, “Tao nhớ rõ mày thích thích vị ô mai.”

Vương Trác phụng phịu, “Đi cả đường không thấy mày nhả bã kẹo cao su.”

Hà Hạo, “Tao nuốt.”

Thực sự là Vương Trác cũng không biết nói lại sao cho tốt.

“Này,” Vương Trác cảm nhận cánh tay đang ôm thắt lưng mình của Hà Hạo, vì thế cũng không chịu thua kém mà đưa tay ôm lại, xác nhận, “Mày thích tao đúng không?”

Mí mắt Hà Hạo giật giật, “Không phải mày là bé Vương sao?”

Vương Trác nghẹn họng, “…”

Hà Hạo cũng không đùa cậu, nghiêm mặt nói, “Tao thích mày, thích từ lâu rồi, mày thì sao?”

Vương Trác ngại ngùng, “Tao cũng không biết, mấy hôm trước tao mới nhận ra.”

Hà Hạo vừa bực mình vừa buồn cười bóp mặt cậu, “Mày là thằng ngu!”

Vương Trác căng thẳng gãi gãi chóp mũi, “Có lẽ là cũng đã rất lâu rồi đi, tao cũng không ý thức được, mấy hôm trước mày ôm dỗ tao hai lần, tao nghĩ lại càng nghĩ càng… đcm… tao thấy kì quái lắm!”

Hà Hạo gặng hỏi, “Càng nghĩ càng thấy gì?”

Vương Trác phát điên sơ lược, “Chính là không thể ngừng nghĩ đến mấy cái màn kia, lăn qua lộn lại nghĩ, sau đó liền…”

Hà Hạo, “Liền gì…?”

Vương Trác càng phát điên, “Liền cái kia cái kia đấy.”

Hà Hạo, “Liền cái kia là cái gì?”

Vương Trác hoàn toàn phát điên, “Gì, hôm nay mày có phải đàn ông không! Đừng có hỏi nữa hiểu chưa? Mày làm gì mà hỏi lắm thế!”

Hà Hạo ngừng hỏi như ý của cậu, thoải mái cười cười, hôn hôn khóe miệng Vương Trác, “Lúc nào cũng thấy nhớ mày.”

Ánh mắt Vương Trác sáng lập lòe, mạnh mẽ nói sang chuyện khác, “Mà… tao với mày đây là, quan hệ yêu đương hả?”

“Đúng!” Giọng Hà Hạo mang theo dục vọng độc chiếm mà ngay cả đến bản thân hắn cũng không thể phát hiện được, từ từ nói, “Tao là bạn trai của mày, mày cũng là bạn trai của tao.”

Vương Trác gật đầu, “Bạn trai của nhau.”

Vương Trác cảm thán nói, “Tao cứ như thế mà lại có “bạn trai”, thật kinh cmn hỉ, thực kích cmn thích!”

Vương Trác chọc chọc Hà Hạo, “Ây, bạn trai này.”

Vương Trác, “Bạn trai bạn trai bạn trai, để tao gọi một lúc cho quen nào.”

Hà Hạo quay đầu hung hăng ngăn chặn cái miệng đang bắt đầu dở chứng hâm hâm của Vương Trác.

— Hắn đã muốn làm thế từ rất lâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment