Cố Phán Rực Rỡ

Chương 12

Thành phố G gần cạnh biển, khí hậu nóng ẩm.

Chạng vạng tối, ánh mặt trời le lói. Trần Thiệu Thần đi ra từ khách sạn, đi bộ hơn mười phút tới gần cảnh điểm —— Sa Diện. Cây cối mọc thành bụi, xung quanh yên tĩnh, kiến trúc theo phong cách phương Tây, vô cùng độc đáo.

Trần Thiệu Thần tiện tay chụp mấy bức ảnh, gửi weixin (*) đi. Sau khi gặp cô, anh cũng bất tri bất giác thay đổi, bắt đầu thường sử dụng weixin, weibo.

(*): weixin: một ứng dụng tương tự qq. Weixin là phiên bản gốc của trung quốc, phiên bản ở việt nam là wechat.

Loại thay đổi này chỉ vì một người.

Cố Phán đang cùng bạn ăn cơm tối, điện thoại có thông báo, cô mới cầm lên nhìn.

"Cố Phán, nhìn gì vậy? Cơm cũng không ăn." Đường Đàm nghiêng đầu hỏi.

Cố Phán để điện thoại xuống, xem ra người nào đó đi họp rất thảnh thơi sao? Cô cười cười.

Đường Đàm chớp mắt, "Là tin nhắn của Trần học trưởng đi. Cũng chỉ có anh ấy mới làm cho cậu cười ngây ngốc thế kia."

Khóe miệng Cố Phán không nhịn được cong lên.

Một ngày không gặp như ba năm, đại khái chính là tâm tình của cô bây giờ đi.

Tính toán một chút, chắc là ngày kia anh sẽ trở về.

"Cố Phán, vòng loại ngày mai cậu tính biểu diễn cái gì?" Kim Nhiễm tò mò hỏi.

Lúc đó xác thực có hơi xúc động, nhưng cô cũng sẽ không hối hận. Cô viết lên điện thoại, "Khiêu vũ đi?"

"Cậu cũng học thật nhiều tài a." Kim Nhiễm hơi cao giọng."Cố Phán, mình cảm thấy cậu thật sự rất lợi hại, khả năng hội họa lại còn tốt như vậy."

Cố Phán nhẹ nở nụ cười. Đối với người khác, cô có lẽ là thể hiện đủ loại tài năng, kỳ thực cô bất quá chỉ là do nhàn rỗi nên chọn học thêm vài thứ. Người ngoài vĩnh viễn chỉ nhìn thấy kết quả, không biết đằng sau đó là bao nhiêu khổ cực.

Trẻ con đồng lứa chơi đùa vui vẻ, cô chỉ có thể vẽ vời, khiêu vũ, đánh đàn... Nói chung, cô chỉ có thể tự vui đùa một mình..

"Khi nhỏ học để giết thời gian." Cô viết.

Kim Nhiễm thoáng trầm mặc, nặng nề nói bốn chữ, "Cố Phán, cậu thật lợi hại."

Đường Đàm lại thắc mắc, "Cậu có nói chuyện tham gia thi với Trần sư hunh không?"

Cố Phán thở dài một hơi, có chút buồn rầu, nói rồi sợ anh ấy sẽ suy nghĩ nhiều, bản thân tiếp tục vào đại học vốn đã khiến nhiều người dị nghị, chuyện cô cùng anh cũng bị nhiều người bàn tán. Lúc này anh lại đang tập trung công tác, chuyện tham gia thi đấu chờ anh về rồi nói cũng được.

Ngày hội sinh viên nghệ thuật đại học T khóa mười tám, số lượng thí sinh đăng ký nhiều nhất từ trước đến nay. Chiều thứ sáu chính là vòng loại đầu tiên, diễn ra tại hội trường nhỏ, hình thức tuy rằng không lớn, nhưng cũng hấp dẫn rất nhiều người kéo đến xem.

Hậu trường thí sinh một mảnh lộn xộn.

Số thứ tự của Cố Phán ở phía sau, hiện tại cô đang rất thảnh thơi chơi "Đuổi hình bắt chữ".

"Cố Phán, lại đây giúp mình một chút." Diệp Tử Nhuy không kéo được khóa kéo phía sau váy.

Cố Phán để điện thoại xuống, giúp cô kéo khóa lên.

Diệp Tử Nhuy một thân đầm trắng, dung mạo cô vốn xinh đẹp, một mái tóc xoăn nhẹ thả xuống, quyến rũ đa tình.

Cố Phán hướng cô cười cười, tỏ ý khen vô cùng xinh đẹp.

Diệp Tử Nhuy cười nhẹ, "Cậu sao chưa thay đồ?"

Cố Phán nhìn đồng hồ, giơ tay ra hiệu một chút với Diệp tử Nhuy, liền đi thay đồ.

Thay đồ xong đi ra, đám Kim Nhiễm cũng tới, Kim Nhiễm mang theo bạn trai Hoàng Vũ đến cổ vũ các cô.

Mấy người nhìn Cố Phán nhất thời ánh mắt dừng lại chăm chú trên người cô.

Cố Phán một thân sắc xanh nhạt, trang phục cổ điển, mềm mại rung động, giống như mỹ nhân đi ra từ phim truyền hình.

Nét mặt Diệp Tử Nhuy mang ý cười, "Cậu đúng là giấu tài, đến khi thi mới cho bọn mình thấy, ở ký túc xá cũng không mặc thử một chút. Đây là dự định làm mình bất ngờ hả?"

Cố Phán ngại ngùng, nguyên bản cô không có chuẩn bị cái gì. Điệu múa này chính là lúc nghỉ hè tập được. Lúc đó mẹ Cố đi tập yoga, cô không có việc rảnh rỗi liền đăng ký học vũ đạo ở phòng múa bên cạnh. Sau khi đăng ký tham gia thi, liền dùng lại, trang phục này cũng là lúc đó tạm thời mua.

Kim Nhiễm vừa muốn nói gì lại thoáng nhìn vẻ mặt bạn trai mình, cô thản nhiên bước tới trước, "Ai nói trang phục dân tộc Hán không đẹp chứ, còn phải xem người mặc. Cố Phán, để mình chuẩn bị tóc cho cậu, đảm bảo kinh diễm động lòng người." Kim Nhiễm kéo cô ngồi xuống.

Cố Phán không để ý để mặc cô dày vò đầu tóc một trận.

Sắp tới lượt Diệp Tử Nhuy, hôm nay cô thể hiện ca khúc "Lúc anh già đi", giọng hát uyển chuyển rung động, đem tình cảm từ tận đáy lòng người nghe khuẩy đảo, giúp hình ảnh cô tăng lên không ít.

Cố Phán số thứ tự thứ hai từ dưới lên, hậu trường càng ngày càng ít người.

Cô ngồi trong góc, nhìn tin nhắn trên điện thoại. Lúc này có người nói nhỏ.

"Học tỷ, chị nói xem Cố Phán kia là định khiêu vũ sao?"

"Đúng a."

"Cũng chỉ có khiêu vũ thích hợp, không thì có thể biểu diễn cái gì? Cũng không thể diễn kịch câm đi."

"Em a, dẻo miệng." Tiếng cười cô gái rất êm tai.

"Học tỷ, chị nói xem cô ta có thể vào được chung kết không?"

"Chị không biết cô ấy, bất quá đại học T thi đấu luôn công bằng."

Cố Phán hơi ngẩn người, nét mặt khẽ biến. Có vào được chung kết hay không đối với cô thực sự không quá quan trọng. Cô nghịch điện thoại di động, nhìn tin nhắn của Trần Thiệu Thần. Hôm qua hội nghị đã kết thúc, bất quá giáo sư để cho bọn họ một ngày nghỉ, ngày mai mới trở về. Như vậy cũng tốt.

Đường Đàm từ phía trước chạy tới, "Cố Phán, sắp tới cậu."

Cố Phán gật đầu, giao điện thoại với túi xách cho cô.

"Cố lên!"

Giọng MC lanh lảnh vang lên, "Kế tiếp là thí sinh đến từ học viện mỹ thuật Cố Phán, cô ấy sẽ mang đến cho chúng ta một điệu múa cổ điển: "Trúc Chi Từ"."

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, màn trướng chậm rãi kéo lên, Cố Phán giữ nguyên một động tác duyên dáng, bắt đầu uyển chuyển nhảy múa.

Trên sân khấu chỉ có một mình cô, một cái nhíu mi cũng đầy thần thái, hình dáng ưu mỹ. Âm nhạc tĩnh mịch âm u, nhưng giữa động tác lại mang theo nét nhu nhận rung động. Một khắc đó tất cả mọi người đều bất động, ánh mắt không rời khỏi người trên sân khấu. Tĩnh lặng như trinh nữ, lại như hồng nhạn có thể giương cánh bay vụt đi bất cứ lúc nào. (*)

(*) Gốc: Tĩnh như xử tử, phiên nhược du hồng.

Có một loại cảm giác không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Nụ cười của cô, ánh mắt của cô, mỗi một điệu xoay tròn của cô, giống như tinh linh trong rừng.

Một điệu múa này làm cho mỗi người ở đây đều mang một tâm rung động.

Dưới đài, Trần Thiệu Thần ngồi trong góc, anh nghiêm mặt, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía trước. Cố Phán a Cố Phán, em rốt cuộc còn muốn mang đến cho anh bao nhiêu kinh ngạc nữa đây?

Nếu như không phải Dương Chấp nói cho anh cô đăng ký tham gia ngày hội sinh viên nghệ thuật, anh có phải sẽ bỏ qua màn biểu diễn sinh động này không?

"Múa không tệ." Hàn Diệp Hành nhướn mày tán thưởng."Thần thái sử dụng rất chuẩn." Múa cổ đại chú ý chính là lấy dùng thần thái thể hiện tình cảm.

Đáy mắt Trần Thiệu Thần chớp qua ánh sáng kinh diễm, nhưng nháy mắt liền bị tâm tình khác thay thế.

Hai người buổi sáng cùng nhau lên máy bay trở về từ thành phố G, trên mặt không giấu được nét mệt mỏi.

Dương Chấp một bên còn phối hợp nói, "Cậu xem những người đó vẫn chưa rời mắt nổi."

Trần Thiệu Thần nhíu mày lại, đi về phía trước. Đường Đàm tinh mắt nhìn thấy anh, "A! Trần học trưởng?"

Trần Thiệu Thần quay đầu lại, nhìn đến túi xách của Cố Phán."Anh đi ra phía hậu trường."

Đường Đàm đưa túi xách của Cố Phán cho anh, "Ác ác, tốt quá, đây là quần áo của Cố Phán."

"Cảm ơn."

Đường Đàm hơi đỏ mặt. Mị lực của nam thần không thể đỡ a.

Diệp Tử Nhuy dịu dàng nở nụ cười, "Thật sự không thể xem thường Cố Phán nha."

Cố Phán —— Cố Phán —— đến từ thành phố C.

Họa sĩ nổi danh giới mĩ thuật Cố Niệm cũng là đến từ thành phố C, đây là trùng hợp sao?

Hoàng Vũ không khỏi than thở, "Công nhận a! Trong cương có nhu, thành công hòa chung một chỗ."

Kim Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, "Dáng người cũng rất đẹp." Lời nói lạnh nhạt.

Hoàng Vũ giật giật khóe miệng, không nói gì.

Hàng ghế giám khảo nói nhỏ, "Đây là sinh viên hệ mỹ thuật? Thầy Chu, tôi còn nghĩ mấy người là bên đoàn nghệ thuật đấy."

Thầy Chu lắc đầu một cái, "Thầy cũng biết mà, đại học T cực kỳ ngọa hổ tàng long."

Một khúc kết thúc, Cố Phán đi ra sau hậu trường, trên đài ba phút, dưới đài công sức mười năm. May mắn khi còn nhỏ cô chăm chỉ kiên trì học rất lâu, kỹ thuật không ném đi, không thì liền mất mặt a.

Cố Phán hít một hơi, nhìn quanh không hề thấy bóng dáng Đường Đàm, cô nhìn ngó tứ phía.

Không nghĩ, lại nhìn thấy một dáng hình quen thuộc đi tới, anh mặc áo gió, quần lười, áo phía trước để mở, cảm giác không nói nên lời. Cô dù thế nào cũng không thể nghĩ tới thời khắc này anh xuất hiện trước mặt mình.

Cố Phán mở lớn mắt nhìn, sao anh lại trở về lúc này.

Trần Thiệu Thần đi vào, âm thầm hít một hơi. Trên tay anh là áo khoác của cô, cái gì cũng không nói, trước tiên khoác áo cho cô.

Cố Phán cũng không biết nên bắt đầu "nói" từ đâu. Ánh mắt hướng sang nơi khác.

Yết hầu Trần Thiệu Thần giật giật lên xuống, rốt cục mở miệng nói một câu, "Bộ váy này rất đẹp."

Cố Phán thở một hơi, "Đây không phải váy, chỉ là nhìn như váy." Một tay vừa khoa một tay vừa đè lên góc váy tính nhấc lên, như muốn chứng thực.

Trần Thiệu Thần con ngươi tầm xuống, lông mày nhíu lại, chần chờ một chút giơ tay nắm chặt tay cô, "Trước tiên đi thay đồ đã."

Sau khi Cố Phán thay xong quần áo đi ra thì thấy Trần Thiệu Thần đang ở bên ngoài nói chuyện với Chu Chú. Cố Phán dừng bước.

Trần Thiệu Thần ánh mắt nhìn thấy cô, không biết nói gì với Chu Chú, xoay người đi về phía cô.

Cố Phán với Chu Chú ở hai phía, ánh mắt gặp nhau trong chốc lát, ánh mắt Chu Chú trong trẻo mà lạnh lùng lướt qua.

"Đi thôi." Một tay anh mang theo túi xách của cô.

Ra khỏi hội trường đã chạng vạng, trời tối càng ngày càng sớm.

Thành phố B chênh lệch nhiệt độ lớn, lạnh xuống rất nhanh. Cuối tháng 10, khí trời đã bắt đầu có chút lạnh lẽo.

Cố Phán cúi đầu trầm tư một lúc, ngẩng đầu nhìn anh, khoa tay nói, "Học trưởng, không phải ngày mai anh mới về sao?"

"Ừ, vừa vặn ban sáng có chuyến bay, bọn anh tiện đường mua vé máy bay về luôn." Anh bình thản trả lời, cái loại tiện đường này thật là khéo a. Hướng về trước đi mấy bước, anh bỗng chậm rãi nói, "Kỳ thực —— biết em có tiết mục biểu diễn, không muốn bỏ qua."

Cố Phán hận trên đất không có cái động để cô chui xuống, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.

"Không nói thời gian trở về cho em là muốn cho em niềm vui bất ngờ, kết quả niềm vui bất ngờ lại là em mang đến cho anh."

Cố Phán đứng ngây ngốc, cho tới nay tính tình của cô cũng không phải quá mức lạc quan. Bắt đầu từ mẫu giáo mỗi lần có ngày hội, nếu như lớp học có hợp xướng, hoạt động đọc thơ diễn cảm, cha mẹ đều phải nhờ giáo viên chuẩn bị cho cô một tiết mục riêng.

Lâu dần, cô cũng rất phiền, nhưng không muốn cha mẹ thương tâm, nên mỗi lần đều mỉm cười thật tươi bước lên sân khấu.

Mãi đến tận sơ trung, chương trình học nặng hơn nhiều, hoạt động giảm ít đi. Cố Phán thở phào nhẹ nhõm, thực ra cô rất hưởng thụ cuộc sống một mình, yên tĩnh dễ chịu.

Anh nhìn gương mặt cô, đây là lần đầu tiên anh thấy cô trang điểm, lúc ở phía sau hậu trường anh đã rất cố gắng kìm nén xúc động của bản thân, "Vòng chung kết không nên múa nữa, rất mệt."

Có lẽ vậy.

Trần Thiệu Thần đứng đối diện cô, đưa lưng về ánh sáng, vẻ mặt mơ hồ. Anh nhìn cô chăm chú, "Vốn nên là anh độc hưởng, lại phải để cho những người kia cũng có thể nhìn thấy được." Nói xong xa xôi thở dài một hơi.

Gió thổi động góc áo hai người, Cố Phán dịu dàng ngắm nhìn gương mặt anh, cô khoa tay, "Sau này em lại múa cho anh xem."

Anh khẽ đáp lời, trong lòng lại tràn đầy ấm áp, tranh thủ cho chính mình một cái phúc lợi quả thật không tệ.

Cố Phán mới phát hiện mình bị lừa, sự dịu dàng của anh kì thực vô cùng mê hoặc.
Bình Luận (0)
Comment