Editor: Mèo
Tính tình Trần Thiệu Thần vẫn là giống ba mình nhiều hơn, bị ảnh hưởng như mưa dầm thấm đất từ nhỏ, anh làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ kĩ càng, tường tận, sắp xếp đâu ra đấy. Có một đứa con trai như vậy, đương nhiên cha mẹ nào cũng an tâm hơn nhiều.
Trần Trạm Bắc trầm giọng nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Trần Thiệu Thần ngồi xuống ghế salon bên phải bọn họ.
Từ Thần Hi thường xuyên cảm thấy hai cha con nhà này chưa bao giờ để bà thôi bận tâm lo lắng. Bà nhìn con trai, chiều cao cũng không sai biệt lắm với ba mình. “Thiệu Thần, con đã nghĩ kĩ chưa?”
“Ba, mẹ. Con đã nghĩ kĩ rồi.” Trần Thiệu Thần kiên định nói.
Vẻ mặt Trần Trạm Bắc kiên nghị, không có nhiều biến hoá, từ trước đến nay ông đều như vậy. Trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến sắc mặt ông thay đổi chỉ có bà vợ bé nhỏ của ông mà thôi. “Bởi vì cô bé kia sao?”
Trần Thiệu Thần nhìn ba mình, anh yên lặng gật đầu một cái.
“Ba không đồng ý quyết định này của con. Thanh niên, lúc còn trẻ thì nên ra ngoài học tập, trao dồi kiến thức. Vì một cô gái, vì chuyện yêu đương mà từ bỏ việc học, từ bỏ tương lai, đây không phải là tác phong của con.” Trần Trạm Bắc thong dong nói.
Từ Thần Hi thấy thái độ này của chồng biết là không ổn, bà khuyên: “Thiệu Thần, chuyện đi du học không phải đã quyết định từ trước rồi ưh? Ở trong nước làm sao phát triển sự nghiệp được.” Bà dừng lại một chút. “Là vấn đề bên phía Cố Phán sao?”
Đây là lần đầu tiên ba người nhà họ Trần chính thức nhắc tới tên của Cố Phán.
Trần Thiệu Thần mím môi. “Không phải vấn đề từ cô ấy, là quyết định của mình con thôi, cô ấy không biết gì cả.”
Trần Trạm Bắc cau mày, Từ Thần Hi theo bản năng cầm lấy tay ông, bà nhẹ giọng nói: “Còn nửa năm nữa cơ mà, chuyện ra nước ngoài cũng không vội, đến đó rồi bàn tiếp vậy.”
Trần Thiệu Thần dạ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. “Con đi tắm.”
Anh vừa đi, Trần Trạm Bắc liền thở dài một hơi. “Tuổi trẻ nông nổi kích động.”
Từ Thần Hi cười không ngừng. “Anh cho rằng ai cũng đều giống như anh àh, ông cụ non, một chút thú vị cũng không có. Thiệu Thần như vậy thì tốt vô cùng rồi. Chẳng qua bây giờ em thật sự rất tò mò, rốt cuộc Cố Phán là một cô gái như thế nào mà có thể làm thay đổi được suy nghĩ của con trai chúng ta.” D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲
Trần Trạm Bắc vuốt vuốt tóc bà, vẻ mặt cưng chiều không để đâu cho hết. “Cũng nên gặp mặt một lần mới được.” Thái độ của con trai kiên định như vậy, như là không phải cô bé tên Cố Phán nhất quyết không cưới, Trần Trạm Bắc cũng bắt đầu tò mò rồi.
Trong thời gian này, thành phố có tiến hành một hoạt động, do Bộ Văn hoá Giáo dục tổ chức, muốn mời các bậc thầy trong giới văn hoá tham gia, Cố Niệm cũng có trong danh sách mời.
Từ Thần Hi là Cục trưởng thuộc Bộ Văn hoá Giáo dục nên lên sân khấu phát biểu vài lời. Hôm nay Cố Phán cũng theo mẹ tới đây, đứng trong đám người, cô có nghe thấy những lời hâm mộ của những người xung quanh mình.
“Mấy năm nay Từ Thần Hi không có thay đổi gì cả, chăm sóc mình thật tốt nhỉ.”
“Được chồng yêu thương hết mực, lại không có chuyện gì phải phiền lòng, tâm tình đương nhiên cũng tốt hơn, chỉ cần vui vẻ là trẻ mãi, không già nổi là phải rồi.”
Cố Phán cảm thấy dây thần kinh nào đó bị đơ, không suy nghĩ được gì nữa cả.
Từ Thần Hi, Thần Hi — Trần Thiệu Thần nói cái tên này rất đại trà.
Cố Niệm thấy con gái mình nhìn vị Cục trưởng đang phát biểu trên sân khấu đến thất thần, bà nhẹ giọng hỏi: “Bà ấy được phân công quản lí mảng Văn hoá Giáo dục của thành phố C ta đó.”
Cố Phán chớp chớp mắt, thế giới này cũng thật quá nhỏ bé, thì ra ở thành phố B hai người họ đã từng gặp mặt nhau rồi.
“Mẹ, hai người có quen biết nhau ạh?”
Cố Niệm lắc lắc đầu. “Từng chạm mặt vài lần, cũng không tính là quen biết.”
Cố Phán nhẹ nhàng thở ra một hơi. Từ xa nhìn lại, ánh mắt của Trần Thiệu Thần hình như rất giống mẹ của anh ấy. Từ phu nhân rất có khí chất, nhẹ nhàng mà thanh nhã. Trong lòng cô cảm thán không thôi, đang phân vân không biết có nên nói việc vô tình chạm mặt giữa hai người cho anh biết không.
Sau khi kết thúc hoạt động sẽ là một buổi liên hoan.
Cố Phán ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh Cố Niệm, nghe mẹ mình với những vị bậc thầy khác trò chuyện với nhau. Lúc này Từ Thần Hi đi tới, bà cười nhẹ nhàng. “Các vị đại sư, hoạt động tuyên truyền Nghệ thuật năm sau lại phải làm phiền đến mọi người rồi.”
“Đâu có đâu có. Cục trưởng Từ nói đùa rồi.”
Ánh mắt Từ Thần Hi khẽ động nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Cố Phán có mặt ở đó thì bà cảm thấy hơi bất ngờ. Thật hiếm khi thấy vị Cục trưởng Từ trước giờ luôn trầm ổn tự nhiên, đột nhiên lại ngạc nhiên như vậy.
Trái tim nhỏ của Cố Phán như đang đánh trống thùng thùng trong lồng ngực, cô nên chào hỏi như thế nào cho phải phép đây.
Từ Thần Hi lại hướng mắt nhìn về phía Cố Niệm, như chợt bừng tỉnh hiểu ra. “Đây là con gái của giáo sư Cố sao?”
Cố Niệm khẽ cười. “Con bé đang trong kì nghỉ lễ, tôi dẫn nó ra ngoài làm quen một chút.”
Lúc này bên cạnh có người nói. “Cục trưởng Từ, tiểu Cố cũng học ở đại học T đấy, giáo sư Cố của chúng ta dạy con giỏi thật.”
Cố Phán không dám mở miệng nói chuyện, lại càng không dám ngó lơ lẩn trốn như con đà điểu được. Cô liền bước lên một bước, chính thức chào hỏi Từ Thần Hi. “Bác gái, chào bác ạh.”
Mười ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ động, huơ huơ làm động tác thủ ngữ.
Trong nháy mắt, Từ Thần Hi cảm thấy trái tim bà như bị hẫng một nhịp, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia kinh ngạc, ánh nhìn kín đáo quét qua những người ngồi tại bàn, thấy những người đó cực kì bình tĩnh, xem ra mọi người đều đã biết điều này rồi.
Cố Niệm chuyển đạt lại lời của Cố Phán. Từ Thần Hi không mặn không nhạt đáp lời. “Cô chào cháu...” Bà dịu dàng nhìn cô, khẽ mỉm cười, không biểu hiện ra tâm tình gì. “Trùng hợp thật. Con tôi cũng học đại học ở thành phố T.” Câu này thật ra là có thâm ý khác.
Cố Phán ngại ngùng, Cố Niệm cũng khẽ cười. “Con trai của Cục trưởng Từ bao lớn rồi?”
“Đại học năm 3, khoa Quản trị kinh doanh. Còn tiểu Cố thì sao?”
“Con bé mới học năm nhất, khoa Mỹ thuật. Tôi được nghe nói, năm đó con trai của Cục trưởng Từ được tuyển thẳng vào đại học T. Cố Phán, con phải noi gương theo anh mà chăm chỉ học tập đấy.” Lời dạy dỗ của Cố Niệm khiến Từ Thần Hi cảm thấy rất thân thiết.
Anh — Tâm trạng của Cố Phán đã bắt đầu thất điên bát đảo, lộn xộn bất ổn rồi.
Từ Thần Hi khiêm tốn trò chuyện hồi lâu, bà nhìn Cố Phán mà không kềm lòng được, cứ như vậy mà được gặp mặt con dâu tương lai, thật sự là quá ngạc nhiên. Sau đó bà mới đi qua bàn khác để chào hỏi tiếp.
Lúc Cố Phán ngồi xuống lần nữa thì mới phát hiện, thì ra cô cũng hồi hộp lo lắng đến toát mồ hôi. Cố Niệm liếc thấy cô đang lau lau mồ hôi mới hỏi. “Con sao thế?”
Cố Phán lắc đầu. “Mẹ, con thấy bác gái thật là đẹp.”
Cố Niệm bật cười. “Mẹ con không đẹp sao?”
“Dĩ nhiên là đẹp rồi.” Cố Phán cười đùa huơ tay đáp.
Các vị giáo sư ngồi nói chuyện với nhau rôm rả vui quên trời đất, cô thì im lặng nhắn tin cho Trần Thiệu Thần. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
“Anh Thiệu Thần, hôm nay em mới gặp một người rất đặc biệt.”
“Là ai?”
“Mẹ của anh...”
Trần Thiệu Thần đang ngồi trong xe, ánh sáng trên màn hình điện thoại hắt ra hơi yếu. Anh nghiêng đầu nhìn vào trong khách sạn, không khỏi bật cười bất đắc dĩ. “Em đang ở khách sạn XXX sao?”
“Vâng.”
“Anh đang ở trước khách sạn đó, đến đón mẹ anh.”
Cố Phán: “.....”
Sau khi Từ Thần Hi ngồi xuống, tâm tư vẫn một mực đặt trên người Cố Phán không rời. Năm lớp 12 đột nhiên Thiệu Thần quyết định đi học ngôn ngữ của người câm điếc, hôm nay vô tình bà gặp được Cố Phán, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao.
Thì ra là vì cô bé này.
Trong lúc nhất thời, bà cảm thấy có chút hỗn loạn, khe khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Cố Phán, trong đáy mắt hiển hiện mấy phần đau lòng.
Trần Thiệu Thần vốn không định vào trong, lúc nhận được tin nhắn của Cố Phán thì anh liền đổi chủ ý ngay lập tức. Khi anh khoan thai bước vào, thỉnh thoảng có người nhìn sang.
Cố Phán đang uống nước ép trái cây, vừa ngẩng lên đã thấy anh từ từ bước vào, trong nháy mắt bị sặc đến không thở nổi.
Cố Niệm vội vàng vỗ vỗ lưng cô. “Có đỡ hơn chưa?”
Tim Cố Phán đã nhảy lên tận đẩu đâu rồi, sao anh ấy lại vào đây chứ.
Trần Thiệu Thần nhìn cô, thấy dáng vẻ lo lắng khẩn trương của cô, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn theo từng bước chân anh từ từ đến gần.
Cố Niệm thấy con gái có vẻ lo lắng không yên. “Con sao vậy? Có muốn về nhà không?”
Cố Phán mím môi, gật gật đầu.
Thật may là Trần Thiệu Thần không đến chào hỏi bắt chuyện với cô, nếu không cô dám cam đoan tối nay chắc chắn không thể ngủ được rồi.
Từ Thần Hi nhẹ giọng nói: “Tiểu Trần tiên sinh, đúng là nể mặt quá nhỉ, đồng nghiệp mẹ may mắn lắm mới có thể được gặp mặt con một lần đấy.”
Trần Thiệu Thần nhếch miệng cười cười. “Cô ấy nhát gan lắm, mong mẹ rộng lòng đừng để bụng nhé.”
Từ Thần Hi chép chép miệng. “Sao con không nghĩ xíu xiu gì về cảm nhận của mẹ con hết vậy? Sao không nói trước cho mẹ biết?” Ý bà là về việc Cố Phán không thể nói được.
Ánh mắt Trần Thiệu Thần vẫn thản nhiên như thường. “Bây giờ không phải mẹ đã biết rồi sao? Huống chi chuyện này chẳng đáng là gì cả.” Ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sự kiên định.
Con trai àh. Mẹ nên nói gì bây giờ đây. Không phải mẹ có thành kiến, nhưng ít nhất cũng phải cho mẹ thời gian tiếp nhận chứ. Mới nãy mẹ bị giật mình không ít đâu.
Trong lòng Từ Thần Hi rất tò mò về Cố Phán, chỉ là bà đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn của đời người rồi, nên vẫn có thể kềm chế được tính hiếu kì của mình. “Không đến đó chào hỏi sao? Phụ huynh của cô bé cũng ở đây đấy.”
Trần Thiệu Thần vuốt vuốt điện thoại. “Dạ, con sẽ qua đó.” Anh tự nhiên đứng dậy.
Từ Thần Hi vừa định nói gì đó nữa nhưng phải nén lại, không có cơ hội nói kịp. Con trai, đâu cần phải bày ra dáng vẻ vội vã vậy chứ!
Trần Thiệu Thần đi thẳng ra khỏi phòng tiệc, ra tới hành lang mới nhắn tin cho Cố Phán.
“Ra cửa, quẹo phải, ngoài hành lang.”
Lúc Cố Phán nhận được tin tức, cả người bất giác rạo rực cả lên, cô hít một hơi thật sâu, nói với mẹ là đến WC. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n Không biết vì sao lúc đi ra ngoài, cô cứ có cảm giác như bác gái Từ đang nhìn mình. Có cho thêm tiền cô cũng không dám quay đầu lại.
Bên ngoài hành lang không sáng trưng ánh đèn như bên trong sảnh tiệc, bước chân của Cố Phán hơi nhanh, khi nhìn thấy bóng dáng của anh đang đứng từ xa thì không khỏi bước chậm dần. Anh đưa lưng về phía cô, đang cúi thấp đầu nhìn vào điện thoại di động.
Cố Phán bỗng nảy ra một ý, muốn doạ anh một phen, cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới, bất thình lình vỗ một cái lên vai phải của anh, mà người cô thì vẫn đứng ở phía bên trái anh.
Nhưng mà kết quả thì không nằm trong phạm vi dự liệu của cô, Trần Thiệu Thần nhanh chóng bắt được tay Cố Phán.
Cố Phán cực kì ngạc nhiên, chưa kịp rút tay về thì cả người đã chôn vùi vào trong ngực của anh rồi.
Vẻ mặt Trần Thiệu Thần giảo hoạt như hồ li. “Muốn hù anh àh?” Hơi thở anh lửng lơ trên mặt cô, kích thích đến từng tế bào trong người cô.
Cố Phán ngại ngùng di chuyển ánh mắt, tay cô bị anh nắm thật chặt, không sao rút ra được.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt anh toàn bộ đều phản chiếu hình bóng của cô, dịu dàng mà thâm tình.
Cô lúng túng cắn cắn khoé môi, nhưng động tác vô thức này của cô chợt kích thích người nào đó. Bạn học Trần là một người lúc nào cũng khiêm nhường đứng đắn, nhưng khi đối mặt với người con gái mình thích thì khó mà giữ được sự bình tĩnh như ngày thường.
Nụ hôn của anh từ từ chạm xuống, Cố Phán vốn không có thời gian để phản ứng lại, mười ngón tay cô bấu chặt lấy vạt áo anh.
Cô quen thuộc từng hơi thở của anh, quen thuộc từng động tác gợi tình của anh.
Đầu lưỡi Trần Thiệu Thần linh hoạt quyến rũ lấy đầu lưỡi cô, tay anh di chuyển vuốt ve sau lưng Cố Phán. Bởi vì bên trong nhà hàng rất ấm áp nên cô đã cởi áo khoác ra, lúc này chỉ mặc một cái áo nhung lông chồn màu hồng nhạt ôm sát người, những sợi lông tơ mềm mại ma sát trong lòng bàn tay, rất thoải mái, rất rất thích.
Khi anh không kềm được mà chạm đến trước ngực Cố Phán, cô sững người ngay lập tức, không dám nhúc nhích động đậy, vẻ mặt như muốn bùng nổ.
Hình như anh cũng rất hồi hộp, động tác rất nhẹ nhàng.
Bên dưới ánh đèn mập mờ, đầu cô chôn sâu trước ngực anh.
“Thật muốn tựu trường ngay lập tức.” Giọng anh khàn khàn không giống như giọng nói thường ngày của anh, tay anh khó khăn trượt đến eo cô.
Cố Phán thở hổn hển, anh cũng vậy.
Hai người ôm lấy nhau, chặt đến nỗi không có một kẽ hở nào, nhưng lại không dám có thêm một động tác quá phận nào.
“Em có lạnh không?” Anh hỏi. “Sao không mặc áo khoác vào?”
Cố Phán vẫn chưa bình tĩnh lại được, ngực vẫn còn căng căng khó chịu, cô không dám ngước lên nhìn anh.
Trần Thiệu Thần giơ tay xoa xoa gương mặt cô. “Nóng đến nổi có thể luộc được trứng gà đấy.”
Cố Phán nghiến răng, còn dám nói! Cô áp bàn tay còn hơi lạnh của mình lên mặt anh, không chịu yếu thế.
Trần Thiệu Thần bật cười. “Tiểu bánh mì, thật muốn ăn em.”
Cố Phán trợn to hai mắt, trong nháy mắt, cô ngây người, mặt thối đần ra. Sau đó cô nhíu nhíu mày, huơ tay với anh. “Háo sắc!”
Mặt mày Trần Thiệu Thần tươi phơi phới. “Chỉ với mình em thôi!”
Hai người ở bên ngoài ngây ngẩn một hồi, Cố Phán nhận được tin nhắn của mẹ, hỏi cô đang làm gì mà sao lâu như vậy vẫn chưa trở lại. Diễễnđàànlêêquýýđôôn Cố Phán đưa tin nhắn cho Trần Thiệu Thần xem.
Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Muốm anh đưa em và mẹ về không? Anh xin cam tâm tình nguyện phục vụ hết mình.”
Cố Phán trừng mắt liếc anh một cái nảy lửa, huơ tay nói: “Để em nói với mẹ em trước đã, nếu không anh đột ngột xuất hiện thì không được hay lắm.”
Đuôi chân mày Trần Thiệu Thần nhếch lên đầy ý cười. “Hi vọng sẽ nhanh đến lúc đó.”
Cố Phán gật gật đầu, do dự huơ tay nói: “Mẹ anh có nói gì em không?”
Trần Thiệu Thần nắm tay cô, an ủi: “Hình như bà có hơi ngạc nhiên, nhưng em đừng suy nghĩ nhiều. Anh cũng đã đến tuổi nên có bạn gái rồi.”
Cố Phán trầm mặc, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ tiêu cực, từ lần chạm mặt mới vừa nãy đến giờ, trong lòng cô vẫn luôn thấm thỏm lo âu.
Hai người một trước một sau đi vào, Cố Phán vừa vào sảnh tiệc liền hắt xì một cái, Trần Thiệu Thần ở phía sau không khỏi nhíu mày.
Cố Niệm lấy áo khoác đưa cho cô mặc vào.
Lúc này Trần Thiệu Thần mới chính thức nhìn thấy mẹ của Cố Phán. Chờ khi anh ngồi xuống, Từ Thần Hi không kềm được nói ngay: “Con trai, con chọn không đúng dịp gì cả.”
Trần Thiệu Thần đen mặt, cũng không lên tiếng.
Từ Thần Hi lại quay sang nhìn Cố Phán, bình luận: “Mặc dù con bé hơi gầy, nhưng dáng người rất đẹp.”
Khoé miệng Trần Thiệu Thần nâng lên một đường cong. “Ừm!” một tiếng.
Từ Thần Hi thở một hơi dài. “Bên cạnh là mẹ của con bé, hai mẹ con mà cứ y như hai chị em ấy.”
“Mẹ cô ấy là hoạ sĩ.” Từ Thần Hi thì thầm: “Thành phố C lớn như vậy, trước kia mẹ và Cố Niệm cũng có duyên gặp mặt mấy lần, quả thật Cố Niệm rất giỏi, rất tài hoa.” Chỉ là sao cũng không ngờ được bạn gái của con trai mình lại là con gái của bậc thầy Cố Niệm đó.
Trên đường trở về, Trần Thiệu Thần mở cửa ra để Từ Thần Hi ngồi vào bên ghế lái phụ. Trong xe bật nhạc êm dịu.
Một đường yên lặng.
Đến trạm đèn đỏ, xe dừng lại. Từ Thần Hi nghiêng đầu quay sang liếc mắt nhìn Trần Thiệu Thần, nói: “Thiệu Thần, tại sao cô bé Cố Phán không thể nói được vậy?”
Hết chương 30
**********
Tác giả có lời muốn nói: Người đàn bà xuất hiện ở chương trước sẽ lại xuất hiện lần nữa, mọi người cũng biết là ai đấy!
Ta cảm thấy, đứng trên lập trường của Từ Thần Hi mà nói, thái độ bây giờ của bà đã là rất tốt rồi, có phải nên khen một tiếng không?
Ta biết mọi người đang lo cái gì, ta cũng lo lắng không kém đâu. Cho nên mấy ngày nay vẫn luôn thương lượng với biên tập, cuối cùng ta lựa chọn sẽ viết theo dự định ban đầu. Các nàng phải tin tưởng ta, đây là một câu chuyện ấm áp không ngược tâm ngược thân gì hết đâu. QAQ