Editor: Thiên Y
Beta: Mèo
Ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ hắt vào, hành lang khá dài mà tĩnh lặng. Trần Trạm Bắc mang thức ăn đến, xa xa thấy Cố Phán đứng ở gần cửa sổ, gương mặt thanh tú động lòng người hiện lên nét ưu thương nồng đậm.
Ông thoáng dừng chân, một hồi lâu mới đi đến.”Tới đây ăn chút gì đi.” Giọng ông hơi trầm thấp.
Cố Phán nhìn ông chằm chằm, vẻ mặt kinh ngạc.
“Thiệu Thần không sao.” Cuối cùng, sự nghiêm túc của Trần Trạm Bắc khiến cô cũng không dám từ chối.
Trong lòng Cố Phán rất khó chịu, thái độ này của bác trai và bác gái khiến cô càng cảm thấy ân hận hơn. Đáy mắt vốn trong veo sáng ngời, giờ đây bị che phủ bởi một tầng ảm đạm.
Cố Phán lấy giấy bút ra, viết: “Bác trai! Cháu xin lỗi, anh Thiệu Thần bị thương nặng như vậy tất cả là tại cháu.”
Trần Trạm Bắc nặng nề nói: “Nếu nó nhìn thấy cháu buồn bã như bây giờ thì cũng sẽ không vui đâu.”
Cố Phán giật giật khóe môi, trong miệng chỉ cảm thấy đắng chát. Ngay vừa rồi, cô vừa có một quyết định. Nếu như thật sự yêu anh ấy, thì nên buông tay thôi!
Cô rất sợ, sợ vì mình mà vĩnh viễn mất đi anh. Như vậy, chi bằng không ở cạnh nhau nữa.
Trần Trạm Bắc thấy sự đấu tranh trong ánh mắt cô, sắc mặt cũng mềm đi mấy phần. “Ăn một chút gì đi.” Ông nhấn mạnh.
Lúc này âm thanh của Từ Thần Hi truyền tới: “Trạm Bắc... Anh mau vào đây...” Trong giọng nói hiện lên vẻ khẩn trương lo lắng.
Trần Trạm Bắc và Cố Phán lập tức chạy vào phòng bệnh.
Trần Thiệu Thần đã tỉnh rồi, anh đang mở mắt.
Từ Thần Hi khóc nấc lên. “Mắt của Thiệu Thần không nhìn thấy.” Bà dựa vào trong ngực Trần Trạm Bắc.
Trần Thiệu Thần khó khăn lên tiếng: “Ba mẹ! Hai người đều đến cả sao?”
Trần Trạm Bắc an ủi vợ: “Đầu của con bị chấn thương nên có máu tụ trong não, chờ máu tụ tan rồi thì mắt sẽ hồi phục lại thôi.”
“Có thật không? Anh không gạt em chứ?” Từ Thần Hi như sắp sụp đổ.
Trần Trạm Bắc lặp lại một lần nữa: “Thiệu Thần! Con cũng đừng lo lắng. Trước đó, bác sĩ cũng đã đề cập đến tình huống này với ba mẹ rồi, nhẫn nại chờ đợi nhé.” Ông kiềm chế sự lo lắng của chính mình.
Khoé miệng của Trần Thiệu Thần khô nứt, anh khàn khàn nói: “Ba mẹ! Con không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.”
“Con đừng nói chuyện nữa.” Từ Thần Hi nói: “Cố Phán ở trong này, con bé vẫn ổn, không có chuyện gì, vết thương trên người cũng xử lý qua rồi.”
Trần Thiệu Thần nói: “Ba mẹ! Con có lời muốn nói với Phán Phán.”
Từ Thần Hi nhìn Cố Phán, thấy sắc mặt của cô trắng bệch, đôi mắt đỏ ửng, rất nhanh bà quay mặt qua chỗ khác: “Vậy mẹ và ba con đi gặp bác sĩ một chút.”
Phòng bệnh im lặng không một âm thanh.
Trần Thiệu Thần động đậy ngón tay, “Phán Phán, lại đây...”
Cố Phán khó khăn bước tới bên giường, ánh mắt dừng lại trên người anh, anh bị thương như vậy thì phải chịu đau đớn đến mức nào chứ?
“Em khóc à?” Anh hỏi.
Cố Phán lắc lắc đầu, lúc này mới kịp phản ứng, anh không nhìn thấy động tác của cô. Cố Phán hít một hơi thật sâu, cầm tay của anh, giơ ngón trỏ viết vào lòng bàn tay của anh: “Anh đừng nói chuyện, gãy xương, đau.”
Trần Thiệu Thần nhẹ nhàng ừ một tiếng, lật tay lại chủ động nắm lấy bàn tay cô. Cố Phán vuốt ve ngón tay của anh, thon dài đầy đặn, trong kẽ móng tay không còn dính bùn đất như tối qua nữa.
Cố Phán nhìn một hồi, trong lòng cảm thấy chua xót khôn nguôi.
Trần Thiệu Thần nói thêm một câu: “Em ngồi bên cạnh anh nhé, như vậy anh mới yên tâm.”
Anh lại từ từ ngủ thiếp đi, Cố Phán vẫn ngồi ở bên cạnh, nước mắt không kềm được nữa, chậm rãi rơi xuống. Cô không dám khóc thành tiếng, vì sợ làm anh tỉnh giấc.
Trong lòng cô thầm khấn nguyện không biết bao nhiêu lần, xin hãy phù hộ cho đôi mắt của anh không sao, mong anh được bình an tai qua nạn khỏi.
Diệp Tử Nhuy và lớp trưởng cùng đến bệnh viện.
Cố Phán ôm Diệp Tử Nhuy khóc to.
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Diệp Tử Nhuy chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Mới không gặp cô có hai ngày, mà cả người Cố Phán đã gầy đi trông thấy, ánh mắt cô như bị che bởi một tầng sương mờ, mất đi toàn bộ vẻ hoạt bát tươi vui thường ngày.
Cố Phán viết trên điện thoại di động: “Tử Nhuy! Mình sai rồi! Có những việc không thể cưỡng cầu, cũng không nên mơ mộng quá xa vời. Mình không nên ích kỷ như vậy. Có rất nhiều người cho rằng mình ở bên cạnh anh ấy sẽ liên lụy đến anh ấy. Trước đây mình nhất quyết không tin, nhưng bây giờ mình không thể không tin được nữa rồi.”
“Cố Phán!” Diệp Tử Nhuy la to lên.
Nét mặt Cố Phán tràn đầy sự kiên định, cô nhanh chóng viết ra hai chữ: “Chia tay.”
Diệp Tử Nhuy âm thầm hít một hơi sâu. “Cậu đừng suy nghĩ nhiều! Cố Phán, bây giờ cậu phải tỉnh táo, chuyện này là ngoài ý muốn thôi! Trần sư huynh thật sự thích cậu, sao cậu có thể dễ dàng đưa ra ý nghĩ này chứ, huống chi cậu còn thích Trần sư huynh đến như vậy!”
Chính vì thích,nên cô mới quyết định buông tay.
Đối mặt với ba mẹ anh, bây giờ cô đã không thể ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Hai ngày sau khi anh tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt của Trần Thiệu Thần đã bình thường trở lại, lần đầu tiên Cố Phán cảm nhận được một ngày dài như cả một năm là như thế nào. Trong lòng cô đau đớn, đáy mắt như nhuốm màu bi thương vô cùng tận.
Ánh sáng chiếu qua rèm của sổ vào trong phòng, bác sĩ nêu lên những việc cần lưu ý. “Ừ, không sao rồi, mấy ngày tiếp theo nên nghỉ ngơi thật nhiều.” Đây là bác sĩ khoa mắt nổi tiếng được nhà họ Trần mời tới từ thành phố B.
“Làm phiền ông rồi, bác sĩ Lục.” Trần Trạm Bắc và Từ Thần Hi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Trần Thiệu Thần nhìn cô không chớp mắt: “Lại đây, để anh xem nào.”
Cố Phán hít một hơi, lúc này mới chậm rãi đi tới.
Trần Thiệu Thần nhíu mày: “Vén quần lên cho anh xem một chút...”
Cố Phán nắm chặt tay không động đậy.
“Muốn anh tự vén lên à?” Anh kiên trì.
Cố Phán khẽ cắn răng, vén quần lên, vết thương đỏ bừng, vừa nhìn là đã biết hai ngày nay cô không thèm chú ý đến nó. Vết thương dài khoảng sáu bảy cm, da xung quanh vết thương đã bầm tím tái, dù không phải bác sĩthì cũng biết như thế này là bị nhiễm trùng rồi.
Trần Thiệu Thần thở dài một hơi. “Cố Phán!” Giọng của anh có chút cứng rắn, sắc mặt cũng căng thẳng: “Anh đã nói em như thế nào?”
Cố Phán không dám nhìn thẳng anh, huơ tay ra dấu: “Không đau mà, anh không nhắc em cũng quên mất.”
Mặt Trần Thiệu Thần có chút khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Lát nữa nhớ tìm bác sĩ sát trùng bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo.”
Trong lòng Cố Phán đau xót, giơ tay vuốt ve lòng bàn tay anh, vì đã nắm rất nhiều lần nên dường như cô nhớ rất rõ từng đường vân tay của anh.
“Em sao vậy?” Anh phát hiện ra sự khác thường của cô.
Cố Phán thở ra một hơi, huơ tay ra dấu: “Thật may anh không xảy ra chuyện gì.” Đôi mắt cô rơm rớm nước mắt, khóe miệng lại tươi cười. Cô nhìn anh, cố gắng muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào trong đầu mình.
Cố Phán từ từ cúi người xuống, mặt áp vào bên cạnh anh, ngón tay ở trong lòng bàn tay anh khẽ nhúc nhích viết lên tên của anh...
Thiệu Thần ——
Em yêu anh ——
Trần Thiệu Thần nhíu mày: “Đây là phần thưởng sao?”
Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, làm ướt áo anh nhưng anh cũng không phát hiện ra.
Trần Thiệu Thần nằm viện hơn nửa tháng, mỗi ngày Cố Phán đều ở bên cạnh anh. Cô mang theo giá tranh và màu vẽ, mỗi ngày đều vẽ một bức tranh về anh.
Ngày mai anh sẽ xuất viện, lúc này Cố Phán vẫn còn đang vẽ, thỉnh thoảng cô nhìn anh với đôi mắt trống rỗng vô hồn, không biết cô đang nghĩ gì.
Trần Thiệu Thần đi tới, cầm lấy giấy vẽ, nhìn lướt qua cô: “Trở về anh sẽ tịch thu hết.”
Cố Phán đoạt lấy rồi cất kỹ. Những thứ này sẽ không đưa cho anh, cô muốn giữ lại cho riêng mình.
Lưu giữ cả đời.
Cô ngẩng đầu, khẽ mỉm cười. Trần Thiệu Thần bị nụ cười của cô mê hoặc, cúi đầu hôn lên mặt cô, đôi tay dang ra ôm cô vào lòng. Cố Phán nghe tiếng nhịp tim trầm ổn vững vàng của anh, trái tim lại càng đau đớn hơn.
Buổi tối, Từ Thần Hi đến bệnh viện. Ba người cùng ăn cơm tối với nhau.
Cố Phán theo bà xuống lầu rồi kéo tay bà lại, lấy trong túi ra một lá thư màu xanh dương.
“Đây là cái gì?” Từ Thần Hi kinh ngạc, thấy trên lá thư viết năm chữ ‘Thân gửi Trần Thiệu Thần’. Bà hỏi: “Gửi cho Thiệu Thần sao?”
Cố Phán gật gật đầu, vẻ mặt dần dần trở nên xa cách. Cô lấy ra một tờ giấy, bên trên có mấy dòng chữ, hiển nhiên là cô đã chuẩn bị từ trước.
Từ Thần Hi nhanh chóng nhìn lướt qua. “Bác gái, cháu rất áy náy về chuyện anh Thiệu Thần bị thương. Đêm hôm đó, cháu rất sợ. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ. Cháu đã nghĩ rất lâu, quyết định này không phải do xúc động nhất thời, cháu và anh ấy không hợp nhau. Anh ấy tốt như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được một người con gái khác tốt hơn cháu rất nhiều, ít nhất cũng có thể nói được.”
Cố Phán vẫn không quên được hình ảnh khi anh và cô lăn xuống núi, cô rất muốn hét lên nhưng không thể nào hét ra tiếng được. Loại cảm giác đó thật sự quá khó chịu, tựa như cô đang đứng trên một vách đá dựng đứng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, dù cô có làm bất cứ chuyện gì cũng đều là phí công.
Lúc Cố Phán học lớp mười, từng có một người đã qua đời trước mắt cô.
Hôm nay hình ảnh đó lại tái hiện...
Bởi vì không muốn phải trải qua nỗi đau khổ đó thêm một lần nào nữa, nên cô quyết định buông tay đoạn cảm tình này.
Từ Thần Hi chấn động: “Phán Phán! Bác không đành lòng nhìn cháu như vậy.”
Cố Phán cười sáng lạn, cô nhìn bà đầy cảm kích, lại lấy ra một tờ giấy khác.d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Từ Thần Hi giật mình lần nữa, trên tờ giấy đó viết: “Bác gái! Cám ơn bác. Cháu biết rõ không có người mẹ nào đồng ý để con mình qua lại với một người bạn gái như cháu cả. Ai nấy đều mong muốn sự toàn vẹn, mà cả đời này cháu cũng không thể lên tiếng nói chuyện được. Phải chứng kiến cảnh anh Thiệu Thần bị thương ngay trước mắt mà ngay cả cơ hội để kêu lên cháu cũng không thể. Thật sự quá bất lực.” Cảm giác như ngàn cân treo sợi tóc lúc ấy... Tay của Từ Thần Hi run rẩy, nhìn xuống tờ giấy đọc tiếp: “Nếu như không gặp cháu, mối quan hệ giữa anh Thiệu Thần với bác và bác trai cũng không rối rắm như vậy. Bác gái, xin bác giúp cháu gửi lá thư này đến tay anh Thiệu Thần. Cháu cám ơn bác.”
Từ Thần Hi nhìn cô với vẻ không thể tin được: “Đây là cháu đã viết từ trước sao? Làm sao cháu có thể nghĩ được...”
Cố Phán viết: “Bởi vì bác là mẹ của anh ấy. Hai người đều giống nhau, đều rất ôn hòa thiện lương.”
“Thiệu Thần sẽ không đồng ý quyết định của cháu đâu. Cháu biết là nó thích cháu nhiều thế nào mà? Vì cháu mà ngay cả mạng nó cũng...” Từ Thần Hi không nói tiếp.
Cố Phán trầm mặc một hồi, ánh mắt như đã nhìn thông suốt mọi chuyện. Cô viết lên giấy: “Không, anh ấy sẽ hiểu cháu.”
Đây là một câu nói đơn giản.
Từ Thần Hi cầm tờ giấy, lực viết chữ có chút mạnh, tờ giấy phía dưới vẫn còn vết hằn. Trong nháy mắt, đột nhiên bà cảm thấy mình lại trở về thời còn trẻ, bà cũng đã từng có lúc cố chấp điên cuồng như thế này.
“Phán Phán, bác tôn trọng quyết định của cháu.”
Cố Phán hít sâu một hơi, cô lại viết: “Ngày mai cháu sẽ không đến đây với mọi người nữa.” Lòng đau như đã chết.
Cả đêm đó, Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng nằm trên giường bệnh. Cô hôn lên mặt anh, nghe anh nói chúc ngủ ngon với cô. Chỉ là anh không biết, cô lén dùng di động ghi âm lại câu nói “Chúc ngủ ngon” kia.
Ngày hôm sau, trời xanh mây trắng, gió nhẹ ấm áp.
Nhưng mà sau khi Trần Thiệu Thần thức dậy liền nhận thấy được có chỗ nào đó không đúng. Từ Thần Hi giao thư cho anh rồi nói: “Con bé đã đi từ lúc sáng sớm, ba con bé đến đón con bé về rồi.”
Trần Thiệu Thần loạng choạng một chút, xương sườn rất đau, nhất thời không thể thở được. Trần Thiệu Thần mở thư ra, nhìn nét chữ thanh mảnh mà anh rất quen thuộc trên tờ giấy.
Cô đi, là rời khỏi anh, là chia tay, là muốn cắt đứt tình cảm này.
Trần Thiệu Thần ảm đạm cười một tiếng, thì ra điều khiến anh mơ hồ có cảm giác bồn chồn không yên gần đây chính là chuyện này.
Bọn họ đều biết, lần này anh bị thương đã đả kích rất lớn đến Cố Phán.
Dòng xe vẫn tấp nập bên ngoài. Trần Thiệu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài không còn tươi xanh xinh đẹp như vẻ vốn có của nó nữa: “Ba mẹ! Tháng chín con sẽ đi Mĩ.”
Hết chương 44
**********
Tác giả có lời muốn nói: Ta không phải là mẹ kế ác độc đâuuu!!! Có đau lòng không? Có muốn chương tiếp theo là 3 năm sau luôn không?
Hai chương gần đây có khá nhiều lỗi chính tả. Đúng là ta đã quá ẩu tả rồi. T_T
Tha lỗi cho ta, ta nhất định sẽ làm mẹ hiền tốt nhất hành tinh này~~