Cố Phán Rực Rỡ

Chương 47

Editor: Mèo

Anh trở về, sau 3 năm, anh đã trở về rồi.

Nhưng...

Cố Phán kinh ngạc đứng im bất động, trong lòng ngàn chuyển vạn biến. Khoé miệng cô từ từ hiện lên một đường cong thoả mãn, đã biết bao ngày đêm dài dằn dặt, cô đều không dám nhớ đến anh. Mà bây giờ anh đang ôm chặt lấy cô, nhớ nhung trào lên tựa thuỷ triều.

Khoảnh khắc kia, tốt đẹp mà đầy ý nghĩa.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng hai người cũng bình tĩnh lại từ trong cảm xúc vui buồn xen lẫn.

“Thiệu Thần...” Có một giọng nam do dự gọi tên anh.

Cố Phán nhanh chóng rời khỏi lồng ngực anh, vén tóc đứng sang một bên.

“Mình cứ nghĩ là mình hoa mắt, ai dè đúng là cậu thật.” Ánh mắt người nọ vẫn nhìn Cố Phán chằm chằm.

Vẻ mặt Trần Thiệu Thần bình thản, cũng không định giới thiệu bọn họ với nhau, anh nhìn đồng hồ. “Mười giờ rưỡi anh đến đón em.” Giọng nói không có vẻ gì là thương lượng. Anh vén lại vài sợi tóc loà xoà trước mặt cô, ánh mắt nóng bỏng. “Em vào trong đi.”

Cố Phán bước từng bước nặng nề vào phòng. ĎïȅñÐān ˱҉ «Łë.quý.ðôn “

Trần Thiệu Thần đứng tại chỗ trông theo bóng lưng cô, mãi cho đến khi cô khuất hẵn bên trong.

“Đừng nói cô ấy là Cố Phán nhé?” Người kia kinh ngạc truy hỏi.

Trần Thiệu Thần yên lặng hồi lâu. “Đúng vậy, cô ấy là Cố Phán.”

Người nọ kinh ngạc đầy mặt.

Anh ta và Trần Thiệu Thần vừa là bạn cùng lớp nghiên cứu sinh, vừa là bạn cùng phòng. Lần đầu tiên nghe đến tên Cố Phán, là trong một lần gặp gỡ bạn bè du học sinh. Trần Thiệu Thần học tập cực kì nghiêm túc, nhưng anh cũng khiêm tốn vô cùng, mọi người ai nấy cũng đều có ấn tượng rất tốt về anh.

Chung quanh đương nhiên sẽ có vài nữ sinh rung động trước Trần Thiệu Thần, nhưng mà, anh luôn từ chối người khác một cách âm thầm mà quyết tuyệt.

Một ngày nọ, mọi người đang chơi trò ‘Đại mạo hiểm’, Trần Thiệu Thần thua, anh chọn nói thật lòng.

Vốn là một cậu nam sinh đặt câu hỏi, nhưng lại bị một nữ sinh giành hỏi trước.

“Trần, cậu có bạn gái chưa?”

Tất cả mọi người đều im lặng, rất chờ mong nghe được đáp án của anh.

Trần Thiệu Thần đang cầm ly nước, sắc mặt bình thản, như đang suy ngẫm, như đang nhớ lại. Hồi lâu sau anh mới trầm giọng nói: “Rồi.”

“Cô ấy tên gì?” Bạn nữ sinh đó cơ hồ là hỏi ngay tấp lự không cần suy nghĩ.

Trần Thiệu Thần nhìn cô ta, đáy mắt trong trẻo đượm chút ưu thương. “Cố Phán, là Cố Phán trong Cố phán sinh huy.” Nhắc tới tên cô, anh chợt nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, khiến cho cả khuôn mặt anh rạng ngời sức sống.

“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Nữ sinh đó vẫn hỏi tiếp không tha.

Trần Thiệu Thần đứng dậy, tự nhiên nói: “Ngại quá, mình đã trả lời 2 câu hỏi rồi, theo như quy tắc thì cậu không được hỏi nữa.”

“Haiz...” Mọi người đều đồng thanh thở dài mất hứng. “Trần Thiệu Thần, cậu cố ý làm cho người khác khó chịu vì tò mò đấy à.”

Đầu lông mày Trần Thiệu Thần nhíu lại, hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, không có ai nhìn thấy được.

Ở Mĩ ba năm, trong khoảng thời gian này, anh không một lần nào quay về thăm nhà. Tiểu bánh mì có ước mơ của mình, vậy thì anh sẽ chờ, chờ cho đến một ngày nào đó anh đủ lông đủ cánh để có thể che chở cho cô.

Cố Phán trở lại phòng tiệc, tinh thần rõ ràng là đã bay tới tận đẩu đâu, một mình cô ngẩn ngơ với tâm sự rối rắm trong lòng.

Mấy người bạn cùng lớp vẫn đang tiếp tục mời rượu mời bia nhau, vừa khóc vừa cười.

Cố Phán đẩy đẩy Diệp Tử Nhuy, ra hiệu bảo cậu ấy đừng uống nữa. Diệp Tử Nhuy lúc này sao có thể nghe lời cô khuyên được nữa.

Lúc Kim Nhiễm đến thì Cố Phán đang cắm cúi chơi game trên điện thoại di động. Kim Nhiễm ngồi vào bên cạnh cô.

Đã thật lâu rồi, họ đã không nói chuyện với nhau câu nào.

“Cố Phán, Tử Nhuy, Đường Thanh, chúng ta cùng cụng ly nào.” Kim Nhiễm lên tiếng đề nghị, giọng cô ta thanh thoát rõ ràng.

Cố Phán ngước mắt lên nhìn cô ta, nhưng không nói gì.

Kim Nhiễm cười giễu. “Haha... Dù gì cũng là bạn cùng lớp cùng phòng, sao đến cơ hội mời mọi người uống ly rượu chia tay cũng không được vậy?”

Cố Phán thở hắt ra một hơi, lấy trong túi xách ra một cây viết, không có giấy, cô đành viết lên lòng bàn tay mình. “Cậu đến để nói lời xin lỗi sao?”

Kim Nhiễm sững sờ. “Tôi không có lỗi gì với cậu hết.”

Cố Phán lại viết lên tay: “Cậu không có lỗi với tôi, nhưng cậu có lỗi với Tử Nhuy.” Câu chữ ngắn gọn, nhưng hàm ý nặng nề.

Khoé miệng Diệp Tử Nhuy cong lên nở một nụ cười buồn. “Vậy thì uống một ly chứ? Tạm biệt cuộc sống đại học của chúng ta.” Cậu ấy bưng ly lên, uống ừng ực, nhanh chóng hết nửa ly bia.

Vẻ mặt Kim Nhiễm rất khó coi, trong đáy mắt ẩn hiện một tia u ám.

Diệp Tử Nhuy đập bể cái ly nghe ‘Choang’ một tiếng, những âm thanh ồn ào huyên náo trong phòng bỗng chốc lắng xuống. “Cậu không muốn tôi thi đậu nghiên cứu sinh đến thế sao? Đến nỗi phải bịa ra lí do đó để ngán chân tôi?”

Kim Nhiễm bất giác cắn môi. “Nếu như đó không phải là sự thật, vậy sao cậu không đi giải thích với thầy giáo đi. Giữa hai người các cậu vốn cũng không trong sáng gì.”

“Vậy cậu trong sáng chắc? Sau những chuyện xấu xa mà cậu làm? Kim Nhiễm, cậu chính là một kẻ đáng thương, chỉ là một kẻ bị ghen tị che mờ mắt.” Diệp Tử Nhuy tức giận nói.

“Thế cậu không đáng thương chắc? Người cậu thích không thích cậu cơ mà.” Kim Nhiễm nói từng câu từng chữ như xát muối vào tim người khác.

“Cậu đúng là quan tâm tôi ghê nhỉ.” Diệp Tử Nhuy giễu cợt. “Năm đó, Trần sư huynh cũng đã từng nói, chúng ta là người học nghệ thuật, làm việc phải ngay thẳng chính đáng, nếu không thì đừng mơ đạt được thành tựu gì. Kim Nhiễm, là bạn cùng lớp, tôi khuyên cậu, sau khi ra đời va chạm xã hội thì đừng có làm những việc đáng xấu hổ đó nữa.”

Kim Nhiễm thản nhiên nhìn bọn họ. “Cám ơn lời khuyên, tạm biệt.”

“Sao cậu ấy lại có thể trở thành như vậy chứ?” Đường Thanh thì thào, từ đầu đến cuối vẫn không tin được.

Cố Phán và Diệp Tử Nhuy cũng không trả lời câu hỏi này, cũng không ai biết được câu trả lời.

Đường Thanh và Cố Phán cùng đỡ Diệp Tử Nhuy đã say khướt ra ngoài, lúc đó mới 10h15. Bọn họ đứng bên vệ đường chờ bắt taxi thì thấy Chu Nhuận Chi bước xuống từ một chiếc Mercedes màu xám bạc.

“Tôi dùng cơm ở nhà hàng đằng kia, biết hôm nay các em mở tiệc chia tay ở đây nên đến. Cô ấy uống rượu à?” Chu Nhuận Chi ôn hoà hỏi.

Đường Thanh trả lời. “Uống say rồi.”

Chu Nhuận Chi nhíu nhíu mày. “Tôi đưa các em về.”

Cố Phán kéo kéo Đường Thanh, trong nháy mắt Đường Thanh liền hiểu ý của cô. “Ông chủ Chu, chúng em vẫn chưa về đâu, làm phiền ông chăm sóc Tử Nhuy giúp nhé.” Hai người đỡ Tử Nhuy đẩy vào trong ngực Chu Nhuận Chi.

Chu Nhuận Chi đón lấy Diệp Tử Nhuy, đỡ lên xe, lái xe rời đi.

Đường Thanh nói: “Cố Phán, cậu thật xấu xa.”

Cố Phán cười cười, viết lên điện thoại một hàng chữ. “Đây mới chính xác là điều mà Tử Nhuy muốn.”

Kết thúc một đêm tiệc tùng hoành tráng, vốn đã nói trước là ba người cùng nhau trở về kí túc xá, nhưng kết quả chỉ còn hai người Cố Phán và Đường Thanh cùng nhau đi về.

Trần Thiệu Thần đến tìm cô trước 5 phút, nhưng kết quả cô đã nhanh hơn một bước, đi từ trước rồi. Trong phòng còn lại mười mấy người, tất cả mọi người đều dõi theo anh, yên lặng trầm mặc.

“Trần sư huynh, không phải anh và Cố Phán đã chia tay rồi sao?”

“Hai người trở về với nhau rồi à?”

Trần Thiệu Thần muốn nhanh chóng đuổi theo Cố Phán, nhưng vẫn lịch sự đáp lời những người trong phòng. “Chia tay là phải cả hai bên đều đồng ý mới gọi là chia tay, tôi chưa từng đồng ý chuyện đó. Cũng không có cái gì gọi là trở lại bên nhau hết.”

Có người trêu ghẹo, nói: “Cố Phán mới là sinh viên tốt nghiệp ưu tú nhất của lớp chúng ta! Tình yêu, sự nghiệp đều đạt được thành tựu rực rỡ.”

Sau đó, mọi người đều giải tán, ai về nhà người đó.

Hết chương 47

**********

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau các nàng có muốn có cảnh hôn không? Muốn có cảnh H không... Cho các nàng chọn đấy. Nhưng mà, tiểu bánh mì của chúng ta vẫn đang trốn tránh a~ = =’
Bình Luận (0)
Comment