Cố Phán Rực Rỡ

Chương 49

Editor: Mèo

Ba năm này, cô rất ít khi nghĩ đến người nhà của anh. Mẹ của anh đối với cô rất tốt, cho dù là tình huống lúc đó, anh vì cô nên mới bị thương, vậy mà bác trai bác gái cũng không trách cô dù chỉ một lời.

Cố Phán vẫn luôn cảm thấy áy náy với bọn họ.

Trần Thiệu Thần dịu dàng nhìn cô. “Bà hỏi anh khi nào thì về thành phố C.”

Thì ra là sau khi anh về nước, vẫn chưa về nhà.

Cố Phán chần chờ huơ tay hỏi anh: “Anh định khi nào về đó?”

Trần Thiệu Thần nhìn cô. “Em có đồng ý về cùng anh không?”

Cố Phán vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Trần Thiệu Thần thở dài. “Không vội, công việc của anh ở đây cũng chưa sắp xếp ổn thoả, trong thời gian ngắn cũng không rảnh mà trở về. Chờ thêm vậy.”

Lúc này, ngoài cửa có tiếng ai đó tra chìa khoá vào ổ, định mở cửa.

Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Để anh đi xem.”

Cố Phán nghe thế mới sực nhớ ra, cô quên nói với anh một chuyện rồi.

Diệp Tử Nhuy cầm chìa khoá trong tay, đứng ở cửa, nhìn chăm chăm vào người đang đứng trước mặt mình, cô ấy cực kì ngạc nhiên, mắt chữ A mồm chữ O. “Hơ... Trần sư huynh?!”

Trần Thiệu Thần cười với cô coi như chào hỏi. “Đã lâu không gặp.”

Diệp Tử Nhuy khổ não. “Trần sư huynh, em không biết anh ở dây, nếu không...”

“Vậy tức là em không muốn gặp anh rồi?” Trần Thiệu Thần lắc đầu giả vờ buồn buồn nói.

Diệp Tử Nhuy liên tục lắc đầu phủ nhận. “Đâu có! Em còn ngày ngày mong ngóng anh quay về đó chứ!” Cô ấy đi tới, khẽ nói nhỏ bên tai Cố Phán. “Trần sư huynh về mà cậu cũng không nói với mình một tiếng, nếu biết thì mình không về đây làm phiền hai người rồi.”

Diệp Tử Nhuy quyết định ở lại thành phố B phát triển sự nghiệp, Cố Phán liền rủ cô ấy đến ở cùng với mình từ mấy hôm trước.

Bây giờ Diệp Tử Nhuy mới phát hiện mình đã biến thành một cái bóng đèn siêu cấp lớn.

Tội lỗi đầy người, trời ạh~~

Trần Thiệu Thần nhìn đồng hồ, nói: “Anh về nhé.”

Diệp Tử Nhuy ngại ngùng tự trách. “Sư huynh, vậy em không tiễn anh nữa.”

Cố Phán cùng xuống lầu tiễn anh. Xuống dưới lầu, cô huơ tay nói: “Tử Nhuy ở cùng với em.”

“Ừh!” Trần Thiệu Thần trầm giọng nói. “Hai cô gái ở chung với nhau thì có thể chăm sóc lẫn nhau.” Anh lặng im một lát. “Phán Phán, có phải em cũng nghĩ là anh sẽ không quay về nữa, cho nên em sắp xếp ổn thoả mọi thứ xung quanh cuộc sống của em, chỉ duy nhất không có vị trí của anh thôi?!”

Ánh mắt dịu dàng của anh ẩn hiện vài phần bất đắc dĩ.

Cố Phán bất giác cắn môi, thậm chí cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. “Em không chắc nữa.” Cô chậm rãi huơ tay ra dấu.

“Không chắc việc gì? Về anh hay về em?” Giọng anh hơi vút cao, như gió nhẹ khẽ lướt qua đầu tim.

Cố Phán hít một hơi sâu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh. “Em quá phiền phức, vĩnh viễn cũng không thể nào lên tiếng nói chuyện được, anh sẽ vĩnh viễn không thể nghe thấy giọng nói của em, thậm chí sau này em cũng không thể dạy con mình tập nói được...”

Tiếc nuối cả đời này, cùng với nỗi bất đắc dĩ, không cam lòng.

Ánh mắt Trần Thiệu Thần thâm trầm. “Không phải vẫn còn có anh sao?” Giọng nói của anh khẽ khàng dịu dàng vô cùng, nhưng mỗi một chữ nói ra đều chạm thẳng đến trái tim của Cố Phán. “Em lo lắng nhiều như vậy để làm gì. Không nói được thì viết lên lòng bàn tay anh. Anh có thể dạy con tập nói, từ đầu tiên mà anh sẽ dạy con là, gọi em là mẹ...”

Cố Phán ngẩn ngơ, đôi mắt trong veo ngân ngấn ánh nước.

Trần Thiệu Thần thở dài, cũng không muốn để cô chịu quá nhiều áp lực, anh liền đổi đề tài. “Ngày mai em có bận không?”

Cố Phán lắc lắc đầu.

“Có muốn đến công ty của anh tham quan một vòng không?” Trần Thiệu Thần đề nghị. “Đi cùng anh.”

Cố Phán im lặng.

“Ngày mai 8h30 anh đến đón em. Em lên nhà trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trần Thiệu Thần nhìn cô vào thang máy, anh mới rời đi.

Đã thật lâu, Cố Phán không còn tiếp tục mơ thấy giấc mơ kia nữa, nhưng rốt cuộc không hiểu vì sao tối nay cô lại nằm mơ thấy buổi đêm ở sườn núi hôm đó.  Dđ • LˆQ’Đˆ

Cả đêm không ngon giấc, ngày hôm sau, sắc mặt cô uể oải thấy rõ. Khi rửa mặt, cô nhìn mình trong gương, hầu như không còn vẻ tươi tỉnh thường ngày, cô đang phân vân không biết hôm nay có nên đến công ty của Trần Thiệu Thần hay không. 

Diệp Tử Nhuy đã làm bữa sáng, gồm có cháo trắng và một vài món ăn kèm. “Tối qua cậu ngủ không ngon à?”

Cố Phán gật gật đầu.

“Kích động lắm đúng không?” Diệp Tử Nhuy trêu ghẹo.

Cố Phán liếc cô một cái, Diệp Tử Nhuy khẽ khom lưng, đưa đôi đũa đặt trước mặt cô, đột nhiên ánh mắt cô lướt qua cổ cô nàng, không nghi ngờ gì, đó là do vết hôn để lại. Cô không tự chủ liền nghĩ ngay đến buổi tối ngày hôm qua, không biết rốt cuộc Tử Nhuy và ông chủ Chu đã xảy ra chuyện gì.

“Bây giờ Trần sư huynh làm gì?”

Cố Phán cầm lấy giấy trên bàn, viết lên: “Hợp tác với bạn cùng lớp mở một công ty phần mềm máy tính.”

Diệp Tử Nhuy đảo tròn mắt. “Ngàn dặm xa xôi trở về thành phố B, là vì có dụng ý khác đúng không?”

Cố Phán im lặng một lúc, viết trả lời: “Tử Nhuy, đổi áo khác đi, tìm cái nào cổ cao ấy.”

Diệp Tử Nhuy cúi đầu, hai má đỏ bừng. “Cháo nguội rồi, cậu ăn nhanh đi.”

Ăn sáng xong, Cố Phán đi rửa bát. Diệp Tử Nhuy đứng ở cửa phòng bếp, nói: “Mình định mấy ngày nữa sẽ đi tìm phòng trọ.”

Cố Phán quay đầu lại.

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều, ở đây hơi xa phòng tranh.”

Cố Phán gật gật đầu, chuyện cậu ấy đã quyết định rồi thì không dể gì mà thay đổi.

Trần Thiệu Thần lái xe đến rước Cố Phán, cho Diệp Tử Nhuy quá giang một đoạn đường. Sau khi Diệp Tử Nhuy xuống xe, Trần Thiệu Thần quay sang nhìn Cố Phán. “Tối qua em ngủ không ngon à?”

Cố Phán thở hắt ra một hơi.

Trần Thiệu Thần nhíu mày, mở nhạc lên. “Ngủ thêm một chút đi.” Giai điệu nhẹ nhàng êm dịu vang lên khiến cho tâm trạng luôn căng thẳng của cô dần dần thả lỏng.

Công ty Trần Thiệu Thần cách đại học T khoảng 40 phút chạy xe, toạ lạc trên tầng 26 của một toà lầu khí thế đồ sộ.

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe riêng, cô cầm lấy túi xách của mình.

Trần Thiệu Thần nói: “Khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, em thường đến đây bầu bạn với anh nhé.”

Cố Phán cảm thấy Trần Thiệu Thần có sự thay đổi, bây giờ anh còn có thói quen sắp xếp mọi chuyện giúp cô nữa.”

Đến công ty, Cố Phán đi theo phía sau anh, lúc vào trong có người tiến lên báo cáo với Trần Thiệu Thần: “Thiệu Thần, đã tìm được nhà đầu tư tài chính rồi, nhưng đối phương muốn đích thân cậu đến gặp mặt bàn bạc, là một mỹ nữ.” Nói xong, anh ta quay sang nhìn Cố Phán. “Ahh...”

“Cậu tuyển nhân viên mới à?” Người kia hỏi.

Trần Thiệu Thần nhìn cậu ta, trả lời. “Bạn gái của mình, Cố Phán. Đây là Tần Kha, bạn cùng lớp đại học với anh, phụ trách phòng Marketing.”

“Cố Phán à...” Giọng Tần Kha hơi kích động. “Nghe đại danh đã lâu, nay mới được gặp mặt!”

Trần Thiệu Thần lườm cậu ta. “Cậu làm xong việc rồi à?”

Tần Kha trộm cười. “Không phải có khách tới thì nên thoải mái một chút sao? Vậy chuyện nhà đầu tư giao cho cậu đấy.” Người ta chỉ đích danh Trần Thiệu Thần gặp mặt bàn bạc mới chịu mà.

“Chị dâu, khi nào rảnh chúng ta nói chuyện tiếp nhá.” Tần Kha vẫy vẫy tay chào tạm biệt Cố Phán rồi đi làm việc.  Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

Trần Thiệu Thần dẫn cô đến phòng làm việc của anh, căn phòng không lớn lắm, nhưng được bày trí rất gọn gàng sạch sẽ, trên bàn có để hai chậu cây cảnh. Cố Phán nhìn lướt qua đánh giá sơ bộ một lượt.

“Ba năm nay anh vẫn gửi chúng ở nhà cậu mợ anh, đều nhờ cậu mợ và hai đứa em họ chăm sóc giúp.” Anh nói.

Cố Phán sững sờ huơ tay ra dấu. “Rất tươi tốt.”

Trần Thiệu Thần lấy từ trong tủ ra một cái ly, rót một ly nước cho cô. Cố Phán nhìn chiếc ly chăm chú, là một đôi với cái đang đặt trên bàn của anh.

“Em ngồi chơi đi, trên tủ có sách, nếu như chán quá thì tự tìm sách đọc nhé.” Anh trở lại ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên khai báo một câu. “Mấy người ngoài kia đều rất nhàm chán, em đừng để ý đến bọn họ.”

Cố Phán gật đầu, huơ tay nói: “Anh cứ làm việc đi.”

Chờ khi xung quanh yên lặng lại, Cố Phán chợt phát hiện, cô vốn không cách nào từ chối lời anh nói được. Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn mẹ gửi cho cô, hỏi công việc như thế nào rồi?

Cố Phán thành thật trả lời.

Mẹ cô vừa hỏi xong, ba cô cũng nhắn tin đến.

“Phán Phán, nếu như gặp được tên nhóc nào thích hợp với con thì cứ dẫn về nhé, ba đánh giá giúp con.” Gia đình cô không giống với nhà người ta, Tống Hoài Thừa vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện tình cảm của cô.

“Con biết rồi ạ.” Cố Phán trả lời, nhưng nếu ‘cậu nhóc thích hợp với cô’ vẫn là Trần Thiệu Thần, thì ba sẽ đánh giá như thế nào đây?

“Vậy ba và mẹ con chờ tin tức tốt của con đấy, bên đây chúng ta cũng sẽ giúp con tìm đối tượng.”

Năm tháng y như dao mổ heo. Ai có thể ngờ được Tống Hoài Thừa năm đó cũng sẽ biến thành như thế này chứ. Ôi cuộc đời!!!

Haizz... Cô mới có hai mươi ba tuổi chứ mấy!

Sao ba mình lại gấp gáp đến vậy rồi?

Ngước mắt nhìn về phía người nào đó đang chăm chỉ làm việc đằng kia, anh còn lớn hơn cô hai tuổi, không biết là ba mẹ anh có thúc giục như ba mẹ cô không? Công việc của anh tiếp xúc với nhiều người vậy mà.

“Phán Phán...” Trần Thiệu Thần dừng lại, trầm giọng gọi tên cô.

Cố Phán chợt tỉnh lại, nhìn anh, từ xa huơ tay ra hiệu. “Sao vậy?’

“Em đến đây.” Anh nghiêm túc nói.

Cố Phán đi tới, đứng bên cạnh anh, anh mở máy tính lên, cô khẽ nghiêng người, cho là anh có chuyện gì đó quan trọng.

Bất chợt anh giơ tay kéo cô vào trong ngực mình, Cố Phán không khỏi giật mình hết hồn.

Trần Thiệu Thần uỷ khuất tố cáo. “Anh sai rồi! Vốn không nên dẫn em đến, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của anh.”

Cố Phán chu môi, lúc ra cửa cô còn tỉ mỉ thoa lên một lớp son môi đỏ, tôn lên màu da trắng mịn của cô.

Trần Thiệu Thần mím môi, tay anh vững vàng ôm lấy cô.

Cơ thể Cố Phán mềm nhũn, cả người đều dính sát vào người anh. Trong tiềm thức cô còn nhắc nhở chính mình: Đây là chỗ làm việc, đây là chỗ làm việc, n lần. Cô không khỏi hồi hộp căng thẳng, lỡ như có ai đó đi vào thì...

Ai mà biết được lỡ như...

Tần Kha tự nhiên đẩy cửa bước vào. “Thiệu Thần... Ai chaa...” Cậu ta la lên, lập tức quay ra.

Trần Thiệu Thần và Cố Phán  kết thúc nụ hôn trong hoảng loạn.

Son môi của cô đã sớm bị người nào đó ăn sạch rồi.

Hai người cùng bình ổn lại nhịp thở.

Trần Thiệu Thần khẽ cười, giơ tay xoa xoa đôi môi cô. “Uống nước nhiều vào, môi khô quá.”

Đôi gò má ửng hồng của Cố Phán trong nháy mắt nổi lên ba hàng vạch đen.

Ngoài cửa, Tần Kha gõ gõ cửa. “Mình có thể vào chưa vậy?”

“Vào đi!” Trần Thiệu Thần hắng giọng trả lời.

Tần Kha sải bước đi vào. “Mình bị cận 500 độ lận, nên không thầy gì cả đâu. Đã quen vào thẳng phòng cậu mà không gõ cửa rồi, hôm nay quên mất có chị dâu ở đây, xin lỗi nhé.”

Cố Phán càng cúi đầu thấp hơn.

Mất hết cả mặt mũi rồi, sau này ai mà dám theo anh đến đây nữa chứ.

“Ừm, cậu xem thử phương án hợp tác này xem, có chỗ nào cần chỉnh sửa gì nữa không?” Tần Kha nhìn lướt sang Cố Phán. “Trưa nay ăn cơm chung không?”

Trần Thiệu Thần cầm lấy phương án, lạnh lùng trả lời. “Không rảnh.”

Khoé miệng Tần Kha giật giật. “Ai mời cậu, mình hỏi Cố Phán mà.”

Trần Thiệu Thần giương mắt lên. “Cô ấy nghe mình.”

Cậu cũng ngang ngược quá đó! Tần Kha không còn lời nào để nói, đành uất ức đi ra ngoài làm việc.  d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n

Phòng làm việc lại lâm vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Hồi lâu sau, Trần Thiệu Thần lên tiếng, giọng anh khàn khàn. “Phán Phán...” Anh gọi tên cô, hình như từ sau khi quay về, anh rất thích luôn miệng gọi tên cô. Dĩ nhiên, lúc anh gọi tên cô, luôn có cảm giác đây là cái tên hay nhất thế giới này.

Nhịp tim Cố Phán không khỏi đập nhanh thình thịch thình thịch.

“Chúng ta kết hôn đi!”
Bình Luận (0)
Comment