Hắn ngồi tựa vào giường, cầm lá bùa trên tay, nhìn chăm chú, không biết đang nghĩ gì.
Thấy ta, hắn cau mày:
"Sao lại là ngươi? Lệ Yên Nhiên đâu?"
Hóa ra, hắn nghĩ rằng người ở bên chăm sóc mình là Lệ Yên Nhiên.
Lời hắn xin bùa bình an, cũng là nói với nàng ta.
Quả nhiên, khi biết lá bùa này là do ta đặt ở bên gối, hắn liền ném xuống chân ta, lạnh lùng nói:
"Cầm về đi. Ta không cần."
Ta không nhặt lên, chỉ bước tới, đặt bát thuốc lên bàn, rồi bất ngờ nói:
"Hoàng thượng, ngài có biết không? Thần thiếp từng… thật sự rất thích ngài.”
"Đặc biệt là lần ngài cứu thần thiếp. Khi đó, ngài cõng thần thiếp qua cánh đồng hoa xanh bên bờ sông. Khoảnh khắc ấy, thần thiếp sẽ mãi mãi ghi nhớ."
Tạ Trì không để tâm, đôi môi mỏng nhếch lên, buông ra lời lẽ lạnh lẽo:
"Trẫm sớm đã quên rồi. Ngươi cũng đừng nhớ mãi làm gì. Cái thứ tình cảm ngươi nói..."
Hắn bật cười khẽ, nụ cười đầy châm chọc:
"Ai mà thèm chứ?"
18
Đúng vậy, Tạ Trì không cần đến tình cảm ta dành cho hắn. Hắn không thèm để ý, thậm chí còn cười khinh miệt, từng nói ta có thể đi thích người khác, vì hắn không cần và cũng không xứng đáng với tình cảm của ta.
Hắn từng nói ta không đáng yêu, rằng sẽ chẳng ai thích ta cả.
Hắn đã âm thầm chấp thuận cho Lệ Yên Nhiên gài bẫy ta, tìm cách bôi nhọ danh tiếng, hòng phế truất ta.
Hắn còn dõng dạc với Diệu Ngôn rằng, hắn sẽ không bao giờ hối hận.
…
Và giờ đây, hắn thẳng tay vứt lá bùa bình an ta mang về xuống đất, lạnh nhạt bảo rằng không cần.
Nếu không cần, vậy thì vứt đi.
Ta nói với cung nữ rằng không cần nhặt lại, cứ gom cùng những thứ rác rưởi như lá khô rơi qua cửa sổ, những mảnh bát vỡ, rồi dọn đi.
Ta cũng không bận tâm đến món đồ nhỏ bé ấy nữa.
Nhưng đến chiều muộn, ta vô tình thấy Tô Duẫn dưới cơn mưa lớn, đang lần mò trong đống cỏ dại và đồ bỏ đi.
Ánh hoàng hôn sắp tắt, bầu trời xám xịt, gió mạnh thổi tung tà áo hắn, như muốn cuốn phăng tất cả.
Ta quay sang hỏi Vân Châu:
"Sao hắn không mang ô?"
Vân Châu suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Thưa nương nương, khi Tô công tử ra ngoài không thấy dấu hiệu trời mưa."
Điều đó nghĩa là, hắn đã tìm kiếm rất lâu, lâu đến mức những người được giao giám sát hắn phải đến báo cáo ta có điều bất thường.
Vì tò mò, ta ngồi trong chiếc xe ngựa khiêm tốn, một góc rèm khẽ vén, lặng lẽ quan sát hắn giữa bãi cỏ hoang.
Cuối cùng, hắn cũng tìm được thứ mà hắn muốn.
Đó là lá bùa bình an mà Tạ Trì đã vứt bỏ.
Tô Duẫn nâng niu nó, bất chấp bùn đất, cẩn thận giữ trong lòng, không để một giọt mưa nào chạm tới.
Ta giả vờ không biết chuyện này. Nếu hắn muốn, vậy thì cứ để cho hắn.
Nhân tiện, ta đi giải quyết vài công việc rồi trở về phủ khi trời đã tối hẳn.
Khi ta bước vào, Tô Duẫn đã đứng chờ sẵn dưới ánh đèn lồng chập chờn.
Hắn luôn đứng yên lặng chờ đợi như vậy, giống như lần trước, khi hắn tìm mọi cách để có cơ hội tiếp cận ta.
Nhưng gần đây, hắn không chơi đàn nữa, bởi vì vẫn đang dưỡng thương.
Khi ta đến gần, dưới ánh đèn vàng nhạt, những sợi tóc lòa xòa trên trán hắn còn hơi ẩm.
Tô Duẫn lấy từ trong lòng ra lá bùa bình an.
Hắn không giữ lại cho mình ngay, mà cẩn thận hỏi ta, giọng nói khẽ khàng:
"Lá bùa này… có thể cho thần không?"
Khoảnh khắc đó, ta đứng gần hắn hơn, có thể thấy rõ những giọt nước mưa long lanh trên hàng mi đen dày như lông quạ của hắn.
Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng ta.
Hắn đứng đó, ngay trước mặt ta.
Hắn không nghèo khổ, không tàn tật, không xấu xí. Hắn không phải kẻ đói khát hay lang thang cơ nhỡ.
Nhưng ta vẫn cảm thấy hắn thật đáng thương.
Hắn giống như một con ch.ó lớn, tội nghiệp và buồn bã, không được chủ nhân thương yêu.
Hắn nhặt lại những thứ người khác bỏ đi, nhưng vẫn phải dè dặt, lo sợ bị tước mất.
Hắn cũng bị thương, những vết thương ấy là vì bảo vệ ta mà có.
Từ khi gặp ta, hắn hết lần này đến lần khác chịu đựng tổn thương, nhưng chưa một lần than trách. Hắn không đòi hỏi gì, không tìm cách gây phiền phức cho ta, thậm chí cố gắng tránh xuất hiện trước mặt ta trong những ngày ta bận rộn đến kiệt sức.
Lá bùa trong tay hắn đã được lau sạch sẽ, không còn vết bẩn nào.
Hắn đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt nhợt nhạt như một đóa lan trắng mong manh, dường như có thể vỡ tan chỉ với một cái chạm nhẹ.
Giống hệt chậu lan trước đây ta từng đổ trà nóng lên.
Ta gật đầu, ra hiệu đồng ý.
Thấy vậy, ánh mắt Tô Duẫn sáng bừng, niềm vui hiện rõ trên gương mặt hắn.
Ta nhìn hắn vui mừng như vậy, trong lòng bỗng dâng lên một chút áy náy khó tả.
Nhưng ta nhanh chóng cúi đầu, che giấu hết thảy cảm xúc vừa thoáng qua.
19
Cuối cùng hồi cung, mọi sự tưởng chừng đã trở lại quỹ đạo thường nhật, chỉ trừ một vài vấn đề còn sót lại.
Hôm ấy, khi lên núi, Lệ quý phi khoe khoang trước mặt ta, bĩu môi làm khẩu hình giễu cợt ta. Chuyện này không qua được mắt mấy “tiểu bá vương” trong cung. Đương nhiên, họ chẳng chịu để yên mà phải tìm Lệ Quý Phi để làm ầm lên chút chuyện.
Ngay gần Phượng cung, bọn họ chặn Lệ Yên Nhiên lại, một người lớn tiếng:
"Nghe nói có kẻ dám mỉa mai Hoàng hậu nương nương của chúng ta là ‘hoàng liên bà’?” (phụ nữ già cỗi, nhan sắc phai tàn)
Hiền phi khẽ hái một nhành trà hoa đỏ rực gần đó, cắm vào đầu con ch.ó cưng mà Lệ Yên Nhiên đang ôm, cười nhạt nói:
"Xét ra, quý phi nương nương tuổi tác cũng ngang bằng bệ hạ, thậm chí còn lớn hơn Hoàng hậu của chúng ta vài tuổi. Nếu Hoàng hậu là ‘hoàng liên bà’, vậy nương nương là gì? ‘Lão yêu bà’ sao?
"’Lão yêu bà’ cài hoa, còn không bằng con ch.ó trắng của ta xinh đẹp đáng yêu hơn đấy.”
Nhành hoa trà được Hiền phi cắm lên đầu con chó, nhìn y hệt bông hoa lụa quý giá Lệ Yên Nhiên thường khoe khoang trên đầu mình. Lời lẽ sắc bén cùng hành động ngang nhiên ấy không khác gì sỉ nhục thẳng mặt.
Lệ Yên Nhiên tái mặt, nhưng lại không biết phản bác ra sao. Quả thật, nàng chưa từng nghĩ rằng ta lại nhỏ tuổi hơn nàng nhiều như vậy.
Lệ phi bên cạnh khẽ cười khẩy, giọng ngọt như mía lùi mà lời nói thì cay xè:
"Có người lơ lửng trên trời, mắt mọc tận đỉnh đầu, ngay cả Hoàng hậu nương nương mà cũng chẳng xem ra gì. Nương nương có biết không? Loại người như nương nương, bọn ta đây trong cung đã gặp không ít lượt rồi."