Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 30

Những phi tần, cung nhân cấp thấp không còn cách nào khác, phải tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy, hoặc đi cửa sau, hối lộ cung quan chỉ để nhận được một chút đồ vốn thuộc về mình.

 

Còn các phi tần cấp cao hơn, nếu từng mâu thuẫn với Lệ Yên Nhiên mà bị cố ý làm khó, thì trực tiếp tố cáo lên hoàng thượng, đòi công bằng.

 

Mà đây chỉ là một trong vô số các vấn đề rắc rối.

 

Trước kia, những chuyện vụn vặt này chưa bao giờ đến tai Tạ Trì.

 

Còn giờ đây, ngày nào cũng có người khóc lóc than phiền, làm hắn bực mình không thôi.

 

Nhìn thấy Lệ Yên Nhiên, đương nhiên sắc mặt hắn chẳng tốt đẹp gì.

 

Lệ Yên Nhiên choáng váng.

 

Nàng ta trang điểm bằng loại son phấn tốt nhất, khoác lên người những bộ xiêm y đẹp đẽ nhất do các thợ thêu làm ngày đêm không ngơi nghỉ.

Nàng ta trông lộng lẫy hơn bao giờ hết, là người rực rỡ nhất trong hậu cung này.

 

Tại sao Tạ Trì vừa gặp nàng ta đã trách mắng?

 

Vừa gặp mặt, trong miệng toàn là những chuyện lặt vặt không đâu.

 

Những chuyện đó có quan trọng không?

 

Lệ Yên Nhiên cảm thấy ấm ức, nhưng cũng không dám cãi lời hoàng thượng.

 

Nàng ta bực bội nhìn Tạ Trì xoay người rời đi mà chẳng thèm lưu lại qua đêm.

 

Không còn cách nào khác, nàng ta đành ngoan ngoãn nhặt đống sổ sách bỏ xó lên xem.

 

Tạ Trì nói:

 

"Lễ chúc thọ sắp tới, bình thường ra sao thì trẫm không bận tâm, nhưng nếu đại lễ mà xảy ra rắc rối gì, thì nàng cũng không cần giữ cái ấn phượng này nữa."

 

Lệ Yên Nhiên ngồi suốt đêm đọc sổ sách nhưng không hiểu gì.

 

Không ai làm việc thâu đêm mà vẫn giữ được vẻ đẹp rạng rỡ.

 

Có lẽ đây là ngày nàng tiều tụy nhất từ khi nhập cung, lớp trang điểm kỹ càng cũng không che được vẻ mệt mỏi, búi tóc chỉnh chu cũng vô thức bị cào rối.

 

Nhưng những ngày như thế không chỉ dừng lại ở đó.

 

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, rồi ngày nào cũng là những chuyện vụn vặt chồng chất.

 

Dù miễn cưỡng xử lý được những việc cơ bản nhất, Lệ Yên Nhiên đã kiệt sức, sắc mặt đầy vẻ uể oải, mệt mỏi.

 

Cuộc sống thế này, quả thực chẳng thấy được điểm dừng.

 

Lệ Yên Nhiên cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, nhưng trong mắt người ngoài, tất cả vẫn thật tệ hại.

 

Kéo theo đó, Tạ Trì cũng phải bận rộn đối phó với đủ loại rắc rối từ phi tần, cung quan, thậm chí tự thân xử lý một số việc hậu cung trọng yếu.

 

Vốn dĩ, Lệ Yên Nhiên chỉ quen phóng túng, xa hoa, không biết làm gì, nhưng lại hết lần này đến lần khác gây ra những rắc rối lớn.

 

Ngày trước, nàng ta từng vì thương hại mà phát đại yến cho đám ăn mày ven đường, dẫn đến cảnh cướp bóc hỗn loạn, kho lương bị thiếu hụt.

 

Sau đó lại vì muốn "thay trời hành đạo" mà kết thù oán bên ngoài, khiến đối phương bị dồn đến đường cùng, liều mạng ám sát.

 

Lần thứ nhất, ta đích thân tìm thương nhân bổ sung kho lương bị hao hụt.

 

Lần thứ hai, Tạ Tô Duẫn cứu ta, ta lại cứu Tạ Trì thoát khỏi mũi tên suýt cướp mạng hắn.

 

Có lẽ Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên chưa từng nhận ra, bao lâu nay, ta luôn âm thầm xử lý hậu quả cho nàng ta.

 

Nhờ vậy mà những rắc rối mà nàng ta gây ra cũng không đến mức tệ hại như đáng lẽ.

 

Nhưng giờ đây, không còn ai đứng ra che đỡ cho nàng ta nữa.

 

Ngày lễ chúc thọ, ta không tham dự.

 

Sau đó, phụ thân trở về, hào hứng kể lại cho ta toàn bộ tình hình lúc bấy giờ.

 

Hôm ấy có sứ thần từ phương xa đến.

 

Lệ Yên Nhiên mặc bộ y phục mỏng manh, kiều diễm mê người, uốn lượn giữa sân, điệu múa quyến rũ đến mê hồn, làm lu mờ tất cả những người khác.

 

Khắp hội trường yên lặng một hồi lâu, rồi bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm dậy.

 

Lệ Yên Nhiên rực rỡ hơn bao giờ hết.

 

Dạo này nàng ta cũng nhận ra rằng Tạ Trì đã rất thất vọng về mình, nên âm thầm chuẩn bị bấy lâu, hy vọng dùng điệu múa này để làm hắn kinh ngạc, gỡ gạc lại tình cảm.

 

Trong đám phi tần mỹ lệ, nàng ta là người nổi bật nhất.

 

Nhưng điều nàng không thấy được là ánh mắt tán thưởng mà nàng mong chờ từ Tạ Trì.

 

Trái lại, thần sắc của hắn càng lúc càng khó chịu.

 

Một vị sứ thần phương xa không nhận ra nàng, đã thử xin hoàng đế ban nàng cho thái tử của họ làm trắc phi:

 

"Vũ cơ này quả thực thân hình uyển chuyển, hoàng thượng có thể nào ban nàng ấy cho thái tử chúng ta được không?"

 

Sắc mặt Tạ Trì vốn đã không tốt nay lại đen kịt.

 

Không thể trách sứ thần nói sai.

 

Những người lên múa thường chỉ là vũ cơ trong cung hoặc phi tần cấp thấp, tặng cho nước khác để thắt chặt bang giao là chuyện hết sức bình thường.

 

Ai ngờ người đang mặc trang phục diêm dúa, biểu diễn trên sân lại là hoàng hậu của một nước.

 

Lần trước họ đến, hoàng hậu cũng là một người khác, nên chẳng ai nghĩ đến việc hỏi danh tính nàng ta.

 

Dưới con mắt của bao người, Tạ Trì chẳng muốn thừa nhận đó là hoàng hậu của mình.

 

Hắn vẫn đang nghĩ cách từ chối lời đề nghị của sứ thần mà không làm tổn hại đến quan hệ giữa hai nước.

 

Thế mà Lệ Yên Nhiên, cảm thấy mình bị xúc phạm khi bị nhầm thành vũ cơ, lập tức trừng mắt và nói toáng lên:

 

"To gan! Bổn cung chính là hoàng hậu."

 

Cả đại điện im lặng.

 

Sứ thần bối rối, vừa hối hận vì nói sai, vừa nhìn Tạ Trì bằng ánh mắt đầy ám chỉ:

 

"Thì ra hoàng thượng có sở thích lạ lùng như vậy, thật đáng nể."

 

Một hoàng hậu, quốc mẫu của cả triều đình, nhảy múa khêu gợi trước bao người.

 

Dẫu điệu múa có đẹp thế nào, cũng chỉ là trò cười.

 

Vị trí hoàng hậu của Lệ Yên Nhiên còn chưa vững vàng, đã khiến Tạ Trì mất hết mặt mũi, làm xấu danh tiếng của quân vương.

 

Hắn mất hết kiên nhẫn, trực tiếp quát nàng ta:

 

"Ngươi câm miệng.”

 

"Cút đi."

 

Lệ Yên Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, đến khi bị cung nữ nửa dìu nửa kéo xuống, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment