Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 43

Đó là cảnh tượng mà Lệ Yên Nhiên cả đời này không thể nào quên, dù nàng đã già, dù nàng nằm xuống nơi đất lạnh, ký ức ấy vẫn khắc sâu như mới xảy ra hôm qua.

 

Mây đen che kín bầu trời, ánh sáng bị bóp nghẹt. Bộ giáp đen phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo giữa không gian tối tăm. Trên tường thành cao ngất, một thiếu nữ với mái tóc đen mềm mại buông xuống, đẹp tựa họa.

 

Khi ánh mắt nàng nhìn về phía mình, đôi mắt ấy trong veo như nước, tựa như thần nữ trên chín tầng mây, dịu dàng, thương xót nhưng vô tình.

 

Nhận ra người trước mặt chính là kẻ đã tự tay g.i.ế.c cha và huynh đệ của mình, Lệ Yên Nhiên thét lên trong tiếng nức nở, đau đến xé ruột gan.

 

Nàng không thể hiểu nổi, tại sao một tiểu thư cao quý, thanh nhã như Giang Ứng Thiền lại có thể không chớp mắt mà g.i.ế.c nhiều người như vậy.

 

Sao nàng ta có thể tàn nhẫn đến thế?

 

Lệ Yên Nhiên nghĩ rằng, Giang Ứng Thiền đã tự ý g.i.ế.c c.h.ế.t tri châu, ắt hẳn sẽ khiến thánh thượng nổi giận. Nhưng chờ mãi, nàng không chỉ không thấy Giang Ứng Thiền bị trừng phạt, mà lại nhận được tin cả gia tộc nàng bị xử trảm.

 

Hoàng thượng không những không trách phạt, mà còn tán dương Giang Ứng Thiền thông minh, quả quyết, thậm chí ban thưởng cho nàng rất nhiều điền sản trù phú.

 

Cha nàng vi phạm lệnh cấm, khiến thánh thượng tức giận, hạ lệnh tru di toàn bộ nam đinh của nhà họ Lệ, còn nữ quyến bị sung vào kỹ viện.

 

Lệ Yên Nhiên không hiểu.

 

Vì sao kẻ g.i.ế.c cha và huynh đệ nàng lại bình an vô sự, còn nàng lại phải bị đưa đến thanh lâu?

 

Nàng không biết, cha nàng suýt chút nữa đã gây ra đại họa. Dù ông thật sự thương xót dân chúng trong thành, hay chỉ muốn lợi dụng họ để trốn thoát, thì đều không quan tâm đến đại cục. Nếu dịch bệnh lan rộng, đó không còn là chuyện của một thành, mà là một thảm họa cho cả đất nước.

 

Nàng cũng không hiểu được, Giang Ứng Thiền đã nương tay với nàng nhiều đến thế nào.

 

Dù nhìn rõ sự thù hận trong ánh mắt của nàng, Giang Ứng Thiền vẫn giữ lòng trắc ẩn. Vì bản thân là người đã trực tiếp ra tay với người thân của Lệ Yên Nhiên, nàng ôm chút tâm lý muốn bù đắp. Khi binh lính hỗn loạn ập vào nhà họ Lệ lục soát, nàng mời Lệ Yên Nhiên đến Giang phủ.

 

Trong sân Giang phủ có một cây hồng lớn, chỉ kết được một quả duy nhất, đỏ mọng như ánh mặt trời.

 

Giang Ứng Thiền hái quả hồng đó, đưa cho nàng:

 

“Đừng sợ.”

 

Nếu biết lai lịch của cây hồng này, sẽ biết quả hồng đó có ý nghĩa thế nào. Đó là lời hứa của Giang gia, rằng sẽ bảo vệ nàng.

 

Giang Ứng Thiền nói, nàng có thể ở lại Giang phủ, nếu gặp được người tốt, Giang gia sẽ chuẩn bị của hồi môn. Nếu không muốn gả đi, nàng có thể sống ở đây cả đời.

 

Nhưng Lệ Yên Nhiên lại hất tung quả hồng ra khỏi tay Giang Ứng Thiền, giẫm nát, khiến nước quả b.ắ.n tung tóe xuống đất.

 

Nàng không cần sự thương hại giả tạo đó.

 

Nàng thà đi làm kỹ nữ cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Giang Ứng Thiền.

 

Giang Ứng Thiền chỉ khẽ thở dài, đích thân đưa nàng đến thanh lâu.

 

Đối với một tiểu thư, việc ra vào thanh lâu là điều cấm kỵ, ảnh hưởng đến danh tiếng. Thế nên, khi người quản lý ở đó thấy một tiểu thư cao quý như Giang Ứng Thiền bước vào, họ kinh ngạc đến rơi cằm.

Giang Ứng Thiền không quan tâm đến những lễ giáo khuôn sáo ấy. Đợi đến khi Lệ Yên Nhiên ở yên trong đó, nàng chỉ để lại một câu:

 

“Nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Giang gia tìm ta. Của hồi môn mà ta đã hứa, vẫn sẽ luôn sẵn sàng cho ngươi.”

 

Nhưng Lệ Yên Nhiên chẳng hiểu được dụng ý trong lời nói của nàng.

 

Nàng nghĩ rằng Giang Ứng Thiền đích thân đưa nàng đến đây là để tận mắt chứng kiến nàng rơi vào cảnh bần cùng.

 

Nhiều lần nàng mắc lỗi, những người quản lý lại nhớ tới vị tiểu thư cao quý từng đưa nàng đến, nên không dám làm khó dễ quá mức.

 

Chẳng bao lâu, Lệ Yên Nhiên bắt đầu hối hận.

 

Nàng không cam lòng.

 

Không cam lòng cả đời làm một kỹ nữ thấp hèn.

 

Nàng căm hận Giang Ứng Thiền.

 

Tại sao nàng phải bán rẻ tiếng cười trong khi Giang Ứng Thiền lại cao quý và trong sạch như thế? Tại sao nàng ta được gả cho Lục hoàng tử, rồi trở thành Thái tử phi, cuối cùng là mẫu nghi thiên hạ?

 

Nhiều năm nhẫn nhịn, nàng cố tình tạo ra một cuộc gặp gỡ với Tạ Trì. Thật bất ngờ, khi đó Tạ Trì dường như không còn thích Giang Ứng Thiền nữa.

 

Qua giọng điệu bực bội của hắn, nàng nhận ra rằng, Tạ Trì đã chán ghét Giang Ứng Thiền.

 

Nàng nói với Tạ Trì rằng nàng có thể giúp hắn phế truất Giang Ứng Thiền khỏi vị trí hoàng hậu.

 

Nếu cả hai đều chán ghét nàng ta, vậy thì nên hợp lực.

 

Tạ Trì nghe vậy, liền đưa nàng vào cung, ban cho nàng mọi sự sủng ái vô hạn.

 

Trong thời gian đó, Lệ Yên Nhiên phong quang vô cùng, hận không thể ngày ngày chạy đến trước mặt Giang Ứng Thiền mà khoe khoang, hả hê. Cả nửa đời nàng bị đè ép bởi Giang Ứng Thiền, cuối cùng giờ đây có thể thắng nàng ta một ván, cảm giác thật thống khoái.

 

Thân phận cao quý thì sao? Là hoàng hậu thì thế nào? Chẳng phải vẫn chỉ là kẻ lẻ loi cô quạnh, tự mình ôm giấc mộng đơn độc, không được phu quân yêu thương?

 

Nhưng bất kể Lệ Yên Nhiên có hung hăng thế nào, Giang Ứng Thiền vẫn điềm nhiên bình thản, không hề có chút ghen tuông, đố kỵ hay oán giận như nàng ta tưởng tượng.

 

Qua vài năm, Giang Ứng Thiền càng trưởng thành, nhan sắc càng thêm khuynh thành, phong thái lại càng khiến người ta khó dò.

 

Nàng ấy đoan trang tao nhã, điềm đạm từ tốn, là mẫu nghi thiên hạ, nhưng lại gần gũi dịu dàng. Trong hậu cung này, ngoài Lệ Yên Nhiên và Tạ Trì, dường như tất cả mọi người đều yêu mến vị hoàng hậu của họ.

 

Mọi người đều yêu mến nàng.

 

Lệ Yên Nhiên và Tạ Trì đều không nhận ra rằng, việc thu phục lòng người đối với Giang Ứng Thiền vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ. Nếu nàng muốn chiếm được cảm tình của ai, điều đó thật dễ dàng.

 

Trừ phi, nàng không muốn nhận được sự yêu mến của họ.

 

Trừ phi, nàng cũng đã chán ghét họ.

 

Giang Ứng Thiền luôn nhẫn nhịn hai người họ.

Bình Luận (0)
Comment