Sau đó, hắn rốt cuộc đạt được ý nguyện, ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Hắn hướng về Giang bá phụ cầu hôn A Thiền. Thực ra, lúc đó A Thiền đã thẳng thắn nói rõ rằng, trong mắt người nhà Giang gia, hắn đã là vị hôn phu của nàng rồi.
Giang gia không câu nệ lễ nghi, nhưng hắn lại khăng khăng giữ vững quy củ, đòi rước nữ nhân hắn yêu bằng đủ cả tam thư lục lễ, không thể thiếu thứ gì.
Phụ mẫu của hắn đã qua đời, vậy nên Giang bá phụ và bá mẫu đồng ý, coi như là có được sự chúc phúc của bậc trưởng bối.
Đến lúc này, Giang Văn Nghiễn đột nhiên muốn bày ra dáng vẻ nghiêm khắc của một nhạc phụ, hỏi hắn:
"Ngươi làm sao để ta có thể yên tâm giao nữ nhi của ta cho ngươi đây?"
Kỳ thực, câu hỏi này dễ đáp vô cùng.
Chỉ cần thề trước trời đất rằng sẽ mãi mãi đối tốt với nàng, vĩnh viễn không phụ bạc nàng là đủ.
Nhưng Tạ Tô Duẫn lại mang tới một khối hổ phù, đặt thẳng lên bàn trước mặt nhạc phụ, trịnh trọng nói:
"Nếu con gây hại cho nàng, người có thể dùng thứ này mà trừ khử con."
Khối hổ phù, tượng trưng cho phân nửa binh quyền, cứ thế nhẹ nhàng được giao vào tay Giang Văn Nghiễn. Bất kỳ lời cam kết nào cũng chẳng thể thực tế bằng quyền lực trực tiếp.
Ngay cả Giang Văn Nghiễn, cũng bị kinh ngạc đến lặng người.
Một lúc sau, ông đột nhiên nhắc đến chuyện chẳng mấy liên quan:
"Hành trình đến chùa Vi Sơn, ngươi đã ba lần cứu A Thiền, thay nó chắn độc rắn trí mạng, lại dẫn nó thoát khỏi vòng vây thích khách.”
"Nay sự tình đã rõ ràng, ta chỉ hỏi ngươi một câu thành thật: Đó có phải là kế anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi không?"
Tạ Tô Duẫn đáp thẳng thắn:
"Không phải."
Hắn xưa nay chỉ dùng khổ nhục kế, mà chỉ nhằm vào bản thân, để mình thê thảm đáng thương, khiến A Thiền động lòng mà quan tâm.
Kế anh hùng cứu mỹ nhân, không phải hắn không biết dùng, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc đặt nàng vào hiểm cảnh. Làm sao hắn có thể dùng nàng để mạo hiểm?
Huống chi, hắn hiểu rõ A Thiền. Nàng không phải người dễ bị che giấu. Dù dùng thủ đoạn gì, sớm muộn nàng cũng sẽ nhận ra. Mỹ nhân kế hay giả vờ đáng thương còn tạm được, nhưng cố ý dàn xếp để đối phương rơi vào bẫy thì chỉ khiến nàng chán ghét. Nàng không thích những mưu kế tầm thường như vậy.
Khi đó, hắn bị rắn độc cắn, thật sự cảm thấy mình sắp chết. Hắn cứ nhìn chăm chăm vào nàng, chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể nhìn nàng thêm vài lần.
Hắn mong muốn, chỉ là dùng tấm lòng chân thành để đổi lấy sự chân thành mà thôi.
Hắn thật lòng. Một lần lại một lần cứu nàng, vì nàng mà bất chấp hiểm nguy, không tiếc cả sinh mạng.
Giang Văn Nghiễn bật cười.
Ông mang theo nụ cười, đẩy khối hổ phù trở lại trước mặt hắn:
"Bệ hạ, ngài có tấm lòng ấy, chỉ cần để lại một đạo thánh chỉ cho lão thần, vậy là đủ."
Giang gia không vượt quyền. Hổ phù này, phải đặt vào tay vị tướng tài năng có thể bảo vệ quốc gia.
Một đạo thánh chỉ, nói trước với nhau. Nếu một ngày nào đó duyên phận hai người chấm dứt, Tạ Tô Duẫn không còn yêu Giang Ứng Thiền, hoặc ngược lại, hãy thả nàng trở về Giang gia. Thế là đủ.
Giống như tiên hoàng từng viết cho nàng một đạo thánh chỉ trước kia, chỉ khác là tiên hoàng thiên vị, viết thành hưu phu chiếu thư.
"Nữ nhi của ta, không phải là giao cho ngươi. Nó không phải vật sở hữu, nó là người có thể tự quyết định hướng đi của mình. Các ngươi sẽ cùng nhau tiến lui, đồng hành vượt mọi thử thách.
"Tình cảm là thứ thay đổi trong từng khoảnh khắc, nhưng hiện tại, là thật lòng, vậy là đủ."
Người Giang gia khoáng đạt, người Tạ gia lại cố chấp.
Tạ Tô Duẫn hân hoan tổ chức đại lễ phong hậu, thẳng thừng từ chối đề nghị của quần thần về việc sửa chữa các cung thất khác cùng lúc với Phượng cung.
Hắn chưa từng nói ra, nhưng trong lòng luôn chắc chắn: đời này, hắn chỉ có A Thiền là vợ, sẽ không có ai khác. Vậy nên ngoài Phượng cung, những nơi khác đều không cần quan tâm.
A Thiền không thích kẻ dơ bẩn. Hắn tuyệt đối không bao giờ để nàng có cớ khinh ghét mình.
Những nữ nhân kia, không chỉ khiến nàng chán ghét, mà còn làm phân tán sự chú ý của nàng. Điển hình như Lệ quý phi– kẻ từng giẫm nát quả hồng của hắn. Chỉ nghĩ đến thôi hắn đã ghen đến phát điên.
Nhưng hắn không dám để lộ sự ghen tuông trước mặt nàng.
Càng không dám để nàng thấy được mặt tàn nhẫn, hiểm ác của hắn. Kỳ thực, hắn cũng không phải người tốt, có khi còn vượt xa tiên hoàng về sự tàn độc.
Hắn luôn lo sợ nàng sẽ ghét bỏ, sẽ rời xa hắn. Vì thế, dù trong lòng ngập tràn bất an, hắn vẫn không tự chủ mà hạ mình, trở nên quá mức khiêm nhường.
Nhưng A Thiền lại là một người vô cùng tốt đẹp.
Nàng chưa bao giờ tìm kiếm sự kiểm soát hay ưu thế trong tình yêu. Nàng coi họ là bình đẳng. Nàng cho rằng, có lẽ do bản thân nàng chưa bày tỏ đủ tình cảm, chưa khiến hắn cảm thấy đủ.
Ngay từ đầu, nàng luôn nhấn mạnh "ngươi" và "ta," như muốn nói với hắn rằng, không cần phải quá khiêm nhường.
Nàng tặng cây đàn quý nhất của mình cho hắn, muốn hắn hiểu rằng, hắn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất.
Nàng biết rõ, hắn cứu nàng hết lần này đến lần khác, không chỉ vì yêu. Bên dưới vẻ ngoài mưu mô, thâm trầm và quyết liệt, là một nội tâm dũng cảm, kiên định, thuần khiết và đầy khí khái.
Nàng yêu tâm hồn của hắn.
Xuyên qua vẻ đẹp rực rỡ, thân hình quyến rũ, địa vị cao quý, quyền lực vô song, và phong thái tao nhã, nàng yêu chính tâm hồn rạng ngời, lấp lánh ánh sáng của hắn.
Cũng như hắn yêu nàng vậy.
Vậy nên, không cần hoang mang, không cần lo được lo mất.
Nàng từng chữ, từng câu, nghiêm túc, rõ ràng nói với hắn:
"Giang Ứng Thiền, rất thích, rất thích Tạ Tô Duẫn."
Là rất thích, rất thích, đấy nhé.
Gió mát, lá rụng, hoàng hôn, pháo hoa, phố xá ồn ào… Giữa muôn ngàn cảnh vật thế gian, liệu ông trời có ai nghe thấy được trái tim hắn đang trào dâng cuộn sóng?
Cảm xúc trong lòng Tạ Tô Duẫn không thể diễn tả thành lời. Hắn chỉ muốn…
Muốn đem A Thiền của hắn áp lên tường mà hôn thật sâu.
Nhưng xung quanh, người qua kẻ lại tấp nập. Cuối cùng, nội tâm cuộn trào sóng dữ của Tạ Tô Duẫn chỉ thể hiện ra ngoài bằng một tiếng đáp khe khẽ, ngượng ngùng:
"Ừm."
Nếu hắn có đuôi, lúc này, chắc chắn đã vẫy lên tận trời.
Trong lòng hắn âm thầm đáp lại…
“Còn Tạ Tô Duẫn, rất yêu, rất yêu Giang Ứng Thiền.”
Hoàn