Nhất kiến chung tình với một con rồng là chuyện như thế nào?
Người đàn ông trong gương cao lớn, đẹp trai, thành thục, ổn trọng, mắt sáng như ngàn tinh tú bay vào trong đêm, mũi cao ngời ngời, đôi môi mỏng mang màu đỏ nhạt hơi mấp máy.
Bên dưới môi dưới về phía bên phải còn có một nốt ruồi nho nhỏ màu đen, đường cong từ cằm đến xương quai xanh mịn màng, săn chắc, làn da thanh tú ẩn chứa sức sống tuổi trẻ.
Mà từ góc nhìn cao chót vót nhìn xuống xương quai xanh, chỗ đó có một ấn ký như lạc ấn ký hiệu trên người nô lệ.
Dấu ấn đỏ tươi như đầu bút lông dày nặng rơi xuống làn da trắng nõn, nó hơi đè lõm vào, như đang sáng lên, nhìn kỹ thì không giống như khắc trên da, mà ngược lại là từ nơi càng sâu càng sâu bên trong da mọc lên...
Đó là chữ của tộc Rồng.
Trên đó có ghi tên họ của Rồng.
Phía trên có liệt hỏa mang thần lực nồng hậu, như thể một con rồng màu đỏ nguyên thủy vừa uy nghiêm vừa chăm chú mà chiêu cáo thiên hạ sẽ được che chở dưới ấn ký của nó.
Trên áo sơ mi không hề có lỗ hỏng, năm ngón tay thon dài cọ xát lên làn da hơi hõm xuống.
Anh không phải là người thích cười, nhưng khi đôi môi câu lên, một nụ cười nở rộ ra, như muôn vàn sao trời đều chiếu vào trong đôi mắt.
Nguyễn Hành Chu liếm môi, nốt ruồi nhỏ màu đen bị đầu lưỡi màu đỏ tươi quét qua.
Từ hôm nay trở đi, thế giới trong mắt anh đã có màu sắc, anh không còn giống như gỗ mục sắp sửa bị đem đi bồi táng cùng thế giới này, ngọn lửa đỏ đậm đã xâm nhập vào thế giới của anh, trở thành ánh sáng của anh.
Từ lúc bắt đầu gặp được con rồng này, anh bỗng nhiên có thứ mình muốn, thân xác cứng đờ như sống dậy...
Dùng xiềng xích vững chắc nhất trên đời trói buộc anh và vật thể vĩnh hằng bất biến này với nhau, như nguồn nước trân quý trong sa mạc giải thoát anh khỏi cái chết vì khát.
"Vì đến gặp ngươi mà ta phí không ít sức."
Nguyễn Hành Chu yêu thích vuốt ve dấu dấu vết kia không buông.
Dấu vết này là khế ước mà rồng cho cậu, tỉnh dậy sau cơn hôn mê vì gặp được rồng, xung quanh đều khôi phục nguyên vẹn.
Nguyễn Hành Chu lúc ấy rất khiếp sợ, tâm trạng vui mừng vì cú ngã mà rơi nát đầy đất, anh lao ra khỏi văn phòng hỏi nhân viên trong công ty, từ lễ tân đến bảo an đều hỏi...
Nhưng không có ai, không có ai nhìn thấy con rồng xuất hiện bên cạnh Nguyễn Hành Chu.
Mà ánh mắt của thư kí như đang nghĩ có phải bệnh tâm lý của ông chủ nhà mình lại tăng thêm rồi không, ông chủ của cô tuổi trẻ tài cao, lớn lên rất đẹp trai còn ít nói ít cười, mang theo khí chất đặc thù cấm ai bén mảng đến gần, không ít mấy cô mấy chị đều nhớ thương viên kim cương lớn này trong lòng.
Nhưng chỉ có trợ lý sinh hoạt kiêm thư kí công việc như cô biết, Nguyễn tổng của các cô thật ra có vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng, có một khoảng thời gian, hầu như mỗi ngày cô đều đưa Nguyễn Hành Chu đến bác sĩ tâm lý.
Đôi câu vài lời, không phải phản xã hội, gì mà nhân cách gì gì đó, làm cho thư kí nghe xong muốn sởn tóc gáy.
Nhưng mà cũng may Nguyễn tổng của họ chỉ "điên" một lát rồi bình tĩnh trở lại, bảo cô làm thay công việc rồi quay đầu về nhà.
Thư kí thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi làm việc.
Mà Nguyễn Hành Chu tâm như tro tàn, hai mắt hung ác nham hiểm lái xe về nhà, kéo cà vạt ra ném tây trang xuống, anh cúi đầu đứng trong phòng khách hiện đại trống trải một lát, đột nhiên! Anh tùy tay túm lấy bình hoa đặt ở huyền quan, ném mạnh xuống đất!
"Bốp!"
Bình sứ nứt vỡ!
Nước và hoa mà dì giúp việc luôn thay hằng ngay văng tung tóe khắp nơi.
Chẳng lẽ... là mình nhìn nhầm thật?
Nguyễn Hành Chu nhìn quần tây bị mình làm ướt nhẹp thở dốc dồn dập, sau đó anh nắm chặt bàn tay, đôi mắt nhắm chặt chậm rãi điều chỉnh hô hấp, quanh thân tản ra lửa giận như muốn bùng nổ.
"Xem ra tính tình của ngươi cũng không tốt lắm."
Giọng nói của một người đàn ông xa lạ bỗng nhiên vang lên từ phía sau anh, giống như một tiếng pháo nhỏ bắn lên khiến hai mắt Nguyễn Hành Chu mở to, nhanh chóng quay đầu.
Một người đàn ông có con ngươi màu vàng như rắn đột nhiên xuất hiện sau lưng anh, toàn thân người đàn ông này chỉ quấn một tấm vải dài màu trắng như tuyết quanh eo, trên thắt lưng tấm vải đó có sợi dây màu đỏ được đính hạt ngọc.
Người đàn ông da nâu có khuôn mặt tuần tú, uy nghiêm như một vị hoàng đế, toàn thân từ mắt cá chân có màu đỏ sậm, những phù vân chạy dài lên trên đôi chân khỏe khắn, thon thả, đến tuyến nhân ngư sâu thẳm, theo lên trên nữa là cơ bụng phồng lên, ngực và cánh tay, rồi đến cổ, cuối cùng lên trên khuôn mặt một chút mới dừng.
Tròng mắt màu vàng không chứa bất kì cảm xúc nào, ánh mắt coi thường hết thảy mà nhìn xuống, hắn rất cao lớn, mái tóc ngắn màu đỏ sậm chải ngược ra sau đầu, vài sợi tóc rơi xuống trán, vị trí gần hai bên thái dương còn có một cặp sừng như hai huyết san hô.
Nguyễn Hành Chu ngơ ngẩn nhìn anh, linh hồn vì uy áp của rồng mà run rẩy muốn mềm chân quỳ xuống.
Quỳ lạy thần minh, là thiên tính trong con người.
"Nhân loại kia."
Người đàn ông uy nghiêm hơi hơi gợi lên khóe môi.
Hắn nói:
"Ta rất vừa ý người, hãy sung sướng đi vì kể từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thánh hiến của ta, là người hầu ta hành tẩu trên nhân gian này!"
Đã quên cảm xúc lúc ấy như thế nào, Nguyễn Hành Chu cùng rồng định khế ước.
Long tộc tên Thiên Kích kia sẽ ban cho anh sự trường thọ, ban cho anh sự phù hộ, về sau sẽ ban thưởng cho anh vô số trân bảo nữa.
Mà Nguyễn Hành Chu phải làm ba điều.
Một: Cung phụng vô điều kiện.
Hai: Không thể tiết lộ cho bất kì ai về dấu tích của rộng.
Ba: Cho Thiên Kích một người phụ nữ có linh hồn thuần khiết để sinh sản.
Khi đó, lúc nói đến đây, Nguyễn Hành Chu nhíu mày.
"Không được."
Anh nói.
"Anh - "
Nguyễn Hành Chu chỉ tay về phía Thiên Kích, rồi chỉ mình.
"Là của tôi."
Anh muốn con rồng này.
Trực giác nói cho anh biết, thứ tình cảm mà anh thiếu hụt sẽ được tìm thấy từ trên giống loài thần kỳ này.
Long tộc cao ngạo nghe vậy liền cười nhạo, khi nhìn thấy biểu cảm và khát vọng đang lưu đọng ở đáy mắt của Nguyễn Hành Chu, hắn lại cười lớn hơn nữa.
"Ngươi? Không được."
"Nam nhân chỉ sở còn khó sinh đẻ hậu đại hơn nữ nhân."
Đôi đồng tử màu vàng hơi chuyển động, không mang theo trào phúng cũng chẳng mang theo cảm xúc dư thừa, phù vân vây kín toàn thân đỏ sâm cùng nước da nâu làm cho hắn như vị thần ở thời kì hỗn độn, Thiên Kích nhìn nhân loại nhỏ yếu trước mắt vẫn không thay đổi thái độ, đang ôm ngực nghiền ngẫm mà nhìn hắn.
"Huống hồ, ta cũng sẽ không dịu dàng với nam nhân như với nữ nhân."
Người đàn ông đảo mắt đến gần Nguyễn Hành Chu, nắm lấy cằm cậu, ánh mắt tương giao, giọng nói trầm thấp của hắn như đang ma xát trong màng nhĩ của anh.
"Ngươi cảm thấy xương ngươi rất cứng nhỉ? Nhân loại kia."
Tươi cười của Nguyễn Hành Chu dần khuếch tán, biết rõ là một tên đàn ông, nhưng anh lại cho Thiên Kích một cảm giác gợi cảm dụ hoặc, Nguyễn Hành Chu không sợ hãi, đồng tử của anh bởi vì kích thích nào đó mà co chặt.
"Xương cốt của tôi rất cứng."
Anh nói:
"Anh không phải nên thử một chút à?"
"Ha ha ha! Rất thú vị! Ngươi rất thú vị!"
Người đàn ông đó cười, sau đó buông lỏng cằm của Nguyễn Hành Chu, một lần nữa lại niệm:
"Thứ ba, ngươi phải phụng hiến cơ thể của ngươi, vì ta mà sinh con nối dòng."
Thiên Kích nheo lại đôi đồng tử kim sắc nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu, sau đó nâng bàn tay đến gần sát xương quai xanh của Nguyễn Hành Chu.
"Đây là minh chứng thề ước của chúng ta -"
Cảm giác bỏng cháy và một sức mạnh không tên chen vào cơ thể của Nguyễn Hành Chu, anh nhăn mi nhẫn nại, nghe người đàn ông đó nói:
"Nếu vi phạm thề ước, người sẽ bị chân hỏa đốt cháy gần như không còn!"
Đồ văn chu sa đỏ đẩm nở rộ trên da.
Thiên Kích nhìn nhân loại đó, thô lỗ nhét anh vào trong ngực.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi thuộc về ta."
Nguyễn Hành Chu dựa vào lồng ngực rắn chắc, tham lam cảm thụ xúc cảm chân thực và ấm áp truyền đến.
Anh nghĩ: Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như thế.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩmThiên Kích: Ngươi muốn...Nguyễn Hành Chu: Tôi muốn lắm! Anh đến đi!Thiên Kích:......Jeong: Chương 2 xác định quan hệ luôn cho lành khỏi dây dưa muahahaha