Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 42

Xí nghiệp tư nhân đa quốc gia Ayerslan có người chết!

Là do nhảy lầu!

Truyền thông tung tin như bị tiêm máu gà, họ vọt đến đây còn sớm hơn cảnh sát, họ xen lẫn trong đám đông đến hóng hớt, vây chặt cao ốc như nêm cối.

Các loại video ngắn và suy đoán trên mạng cùng nhau trồi lên như măng mùa xuân, làm lơ người chết đang máu chảy đầm đìa và tôn nghiêm cuối cùng của người đó, họ làm ra vẻ mặt hoảng sợ, cười hì hì nói: "Ấy chà có người chết kìa!"

Mồm mép vừa động vài cái, ngón tay hơi đụng vài lần đã ra những lời đồn đãi lung tung.

Người đó mở cửa sổ văn phòng bên cạnh văn phòng của Nguyễn Hành Chu nhảy xuống, chỉ cần cái này thôi đã có dăm ba câu đồn rằng tổng tài tập đoàn họ Nguyễn tâm thuật bất chính dùng quy tắc ngầm với cấp dưới, kết quả là người đó phẫn hận nhảy lầu, hy vọng cảnh sát đừng vì quyền thế mà làm việc trái với pháp luật, cần phải xử lý nghiêm minh!

Câu nói đó đầy chính nghĩa và liêm minh, chỉ kém chỉ vào mũi người ta mà nói: Thằng đó có tiền! Đừng có tha cho nó! Tha cho nó thì là do các người nhận hối lộ!

Miệng mở ra toàn bịa đặt, còn chân của người chạy đi bác bỏ tin đồn thì sắp gãy.

Chuyện vừa xảy ra, cổ phiếu cũng theo đó mà rớt xuống.

Cảnh sát được báo án còn chưa đến thì Nguyễn Hành Chu đã triển khai cuộc họp khẩn cấp, anh ngồi trong phòng hợp người tản ra áp suất thấp, ném bể một ly trà.

Quản lý từng bộ phận trong phòng họp cúi đầu, trán ai cũng chảy mồ hôi lạnh, không ai dám ngẩng đầu nhìn.

Khuôn mặt tinh xảo tuấn tú căng chặt, đôi mắt sâu thẩm lạnh lẽo như chứa băng bên trong, anh nghiêng đầu, thư kí Vương lập tức thuật lại thân phận của nhân viên nhảy lầu, và những chuyện mà cô biết.

Lý Cửu, tên thật là Lý Tửu, là một cô gái có tính tình lạc quan, thích cột tóc đuôi ngựa.

Cô từng đổi tên một lần, nhưng có nhũ danh là Tiểu Cửu, cho nên bạn bè quen biết cô đều gọi cô như vậy.

Lý Tửu là một cô gái ưu tú, không nói đến tính cách tích cực lạc quan, người cũng biết cầu tiến, cũng không có ý định xấu xa gì, tuy rằng cô được sinh ra trong gia đình nông thôn bình thường, cũng rất biết tiết kiệm, nhưng đại đa số đồng nghiệp cực kì thích cô, rất thích nói chuyện với cô, cảm thấy cô gái này như một vầng mặt trời nhỏ, khi cười lên trông rất ấm áp.

Nhưng bắt đầu từ năm trước, Lý Tửu bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói, mỗi ngày, trông cô mỏi mệt không thôi, cả người nhìn như có nhiều tâm sự nặng nề, đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với cô có lén hỏi cô, mới biết được cô gái ngày thường rất lạc quan nhưng trong lòng đè ép khá nhiều áp lực.

Thì ra gia đình của Lý Tửu là một gia đình trọng nam khinh nữ phổ biến ở một vùng xa xôi, gia đình trọng nam khinh nữ đến mức khiến người ta khó hiểu có phải bọn họ đang sống trong thời đại trước cải cách hay không.

Chuyện sinh con gái không ai thấy hiếm lạ, từ rất nhỏ đã lên núi hỗ trợ việc trồng trọt, đàn bà sinh ra con gái cũng như phế vật không có bản lĩnh, ngay cả đứa con trai cũng sinh không được, địa vị trong nhà còn không bằng con trâu cày ruộng.

Cái thai đầu tiên của mẹ Lý Tửu là con gái, sau khi sinh ra, bà nội của Lý Tửu vạch chân đứa nhỏ ra, vừa liếc mắt một cái, mặt già đã kéo dài, ngày hôm sau, đứa con không biết ở chỗ nào.

Mẹ của Lý Tửu không thèm để ý, sau khi biết không phải là con trai, bà ta cũng lười nuôi.

Mẹ của Lý Tửu nghĩ: Sinh con trai nó có thể nuôi mình khi già! Con gái thì có thể làm được gì?! Đã không thể nối dõi tông đường mà còn phải gả ra với của hồi môn, phi!

Nhưng, bà ta không nhớ rõ bản thân cũng từng là "thứ uổng tiền" trong miệng mình.

Bởi vì ngu si nên đàn bà trong thôn đều là người bị hại của tư tưởng phong kiến, đồng thời các bà cũng là người hại người khác, không thể nào khiến người ta đồng tình cho nổi.

Ăn chửi từ mẹ chồng, ăn đánh từ chồng mình.

Có phụ nữ cao lớn vạm vỡ cực kì hung dữ, khi ăn chửi thì chỉ vào mũi mẹ chồng mình chửi ngược lại, khi ăn đánh có khi còn xách dao phay lên la lối khóc lóc muốn chém!

Hàng xóm xung quanh cười hì hì thò đầu qua hóng, chỉ chỉ trỏ trỏ bảo vui nhà vui cửa ghê.

Mà Lý Tửu là đứa con thứ hai của bà ta.

"Lại là thứ uổng tiền!"

Bà nội của Lý Tửu kiêng kỵ con dâu bưu hãn, không dám mắng mẹ Lý, đành phải hùng hùng hổ hổ ném cháu trở về giường đất, ngay cả ôm cũng không ôm.

"Câm cái miệng thúi của bà lại, dòng cái thứ già đầu! Con gái thì sao?! Con gái thì về sau có thể phụ tui làm việc! Còn bà thì có cái nịt, chỉ biết chờ bọn tui dưỡng già cho bà!"

Tuy mẹ Lý cũng không hài lòng bản thân sinh ra con gái, nhưng bà càng không muốn nghe những người khác nói như vậy, giống như bọn họ chỉ vào mũi bà ta mà mắng bà là thứ phế vật.

Vì thế, trước khi Lý Tửu 10 tuổi, ngoại trừ thường xuyên bị đánh, ăn không được ngon còn phải làm việc nặng ra, so với những bé gái mười mấy tuổi đã bị bị gả thì tốt hơn không ít.

Đặc biệt là sau khi Trường Tiểu học Hy Vọng thành lập, các bé đã được đưa đến trường.

Đương nhiên, người đưa bọn họ đi học không phải ba mẹ còn muốn mấy bé làm việc, mà là những nhà hảo tâm ấm áp và những giáo viên già xuống nông thôn để giảng dạy.

Trong nhà chỉ có một đứa con, còn có bà vợ hung dữ, cha Lý tuy bất mãn nhưng không dám ly hôn, lại không dám ném thể diện nói lại với những người trong thành phố, ông ta nghĩ con gái đọc sách thì lúc gả cũng sẽ gả vào nhà tốt một chút, thu cũng nhiều lễ hỏi hơn chút, nghĩ vậy ông ta liền đồng ý.

Khoảng thời gian đi học là thời gian hạnh phúc nhất của Lý Tửu, tri thức mang đến cho cô một thế giới khác, giáo viên cũng khích lệ cô cố gắng học tập để giành được thành tích ưu tú.

Cô không cần làm việc, không còn bị đánh chửi, cũng không còn bị đem ra cân đo "gả" ra ngoài, bé Lý Tửu khi ấy đã rất thỏa mãn.

Ba mẹ cô chưa bao giờ chuẩn bị cơm sáng và trưa cho cô, lúc đói bụng thì chỉ có thể uống nước lạnh cho đỡ đói...

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang (*), mẹ Lý mang thai, là một đứa con trai.

(*): Thời gian vui vẻ thì thường thấy trôi qua rất nhanh.

Nhà họ Lý mừng trời hỉ đất, năm thứ hai, Lý Tửu nghỉ học.

Lý do là cô phải xuống ruộng làm việc, chăm sóc cho em trai nên không có thời gian...

Lý Tửu cảm thấy tuyệt vọng, cô đã nghĩ vô số lần, vì sao bản thân không phải là con trai, ngay cả mẹ Lý khi xưa còn cho cô một chút tia nắng ấm áp của gia đình, bây giờ cũng chỉ liếc mắt nhìn cô, chỉ khi nhìn thấy con trai của mình, bà mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Bọn họ không phải một nhà bốn người, mà là một nhà ba người...

Nhưng Lý Tửu cũng may mắn.

Cô đã gặp được ánh sáng...

Đó là một thầy giáo xuống dạy trường tiểu học ở nông thôn, tuổi trẻ, tâm hồn đầy nhiệt huyết, nhìn mỗi đứa trẻ cứ như đang nhìn mầm non tương lai của tổ quốc, ánh mắt anh tràn ngập hy vọng và yêu thương.

Lý Tửu là học sinh mà anh xem trọng nhất, cảm xúc của anh đối với học sinh nghèo, học tập khó khăn vĩnh viễn là nỗi thương tiếc, anh tìm cha mẹ Lý Tửu nói một tháng liền, hơn nữa còn hứa tiền học anh sẽ chi trả, ba mẹ Lý Tửu mới đồng ý.

Cứ như thế, dựa vào trái tim kiên trì, hiền lành của ân sư, Lý Tửu vẫn được học lên cấp ba, cấp ba rất khác, tiêu phí rất nhiều tiền, lương của thầy giáo không cao, muốn chu cấp cho cô cũng có chút khó khăn.

Cặp thầy trò còn giống người một nhà hơn cha mẹ thân sinh, lúc đi học thì học, nhưng thật ra có thể dùng ngày nghỉ để đi làm gia sư, vừa lúc ôn tập lại kiến thức cũng không chậm trễ thời gian.

Học sinh cấp ba nghỉ học không thể ở lại ký túc xá, nhà của Lý Tửu ở vị trí khá xa trong nông thôn, còn không có phương tiện đi qua, toàn dựa vào đôi chân.

Thầy giáo tốt bụng, lừa cô bảo mình phải về quê một chút, đưa chìa khóa phòng ký túc xá của giáo viên cho cô còn mình thì đến nhà bạn ngủ dưới đất.

Lúc nói chuyện này, người trong nhà cô không ai phản đối khiến Lý Tửu có hơi vui vẻ, cho rằng ba mẹ mình cuối cùng cũng đã thấy nỗ lực của mình, ai mà ngờ, tiền lương cô đi làm thêm vừa lãnh về đã bị mẹ mình cầm toàn bộ.

"Mày là một đứa con gái cầm tiền cái gì mà cầm! Nhiều như thế thì không bằng phụ giúp cho gia đình!"

"Con muốn đi học mà..."

Lý Tửu đi lên giành về, bị ba đá vào bụng một cái, nửa ngày hít không ra hơi, ba cô ôm em trai, cả người gầy ốm, mặt mày vô tình:

"Đi học cái con c*c! Mày đi học thì có ích lợi gì, tao nuôi mày thì không cần tiền chắc? Đồ con sói mắt trắng!"

"Các người, các người có đời nào nuôi tôi! Đều là thầy..."

"Phi! Mày với thằng thầy giáo của mày là gì đừng cho là tao không biết, dòng cái thứ, hả, nó dựa vào gì mà nuôi mày, hai đứa chúng mày làm gì, lòng tao sáng như gương! Ngày mai mày khai giảng, tao đi lên trường học của mày cho mày nghỉ học, để cho cái tên trắng trẻo đó ngay lúc mày học tiểu học đã chiếm tiện nghi mày cưới mày, đạp hư xong là không muốn chịu trách nhiệm à? Không có cửa đâu!"

"Đúng thế!"

Mẹ Lý gật đầu, thịt bự trên mặt run lên:

"Nhà thằng đó chắc là ở thành phố lớn nhỉ, tui nhìn nó có tiền lắm, còn có thể đóng học phí cho con nhỏ này mà."

Hai người ồn ào, để thầy giáo trả cho bọn họ "tiền khuê nữ", tốt nhất là phải lấy nhiều một chút, xây phòng to chút để sau này cho con trai cưới vợ dùng.

Lý Tửu nằm trên đất ôm bụng, cái gì cũng hiểu, cô không nghĩ đến ba mẹ của cô ngay cả một chút tình cảm cho cô cũng không có, hổ không ăn thịt con, bọn họ cho bản thân mình trong sạch cái gì cũng nói được, quả thật là thứ súc vật!

Cô và thầy mình không có chuyện gì cả, thầy còn giúp đỡ những học sinh khác, là người cực kì tốt, cực kì chính trực, vẫn luôn giúp đỡ mình học đến cấp 3...

Nếu vì mình mà....

Lý Tửu khóc lóc nhào lên, lần đầu tiên trong đời đánh chính ba mẹ mình.

Nhưng cô làm gì là đối thủ của người lớn, thiếu chút nữa đã bị ba Lý dùng xẻng sắt đánh chết!

Cuối cùng...

Những chuyện dơ bẩn đó, Lý Tửu không nói với người ngoài, bạn thân của cô cũng không biết, chỉ biết người thầy kia vay trường học bồi thường tiền, người dân bản địa đều biết hai người là dạng người gì, thấy thầy không đáng bị như thế, những đứa trẻ khác cũng được thầy giúp đỡ đẩy Lý Tửu vào trong phòng vệ sinh trường, đánh thật lâu...

Cô kiên trì, cô thấy rất có lỗi với thầy, những người đó đánh cô cô chịu đựng không rên một tiếng nào.

Đóa hoa tuy nở rộ trên nham thạch gian khổ, nhưng càng cứng cỏi hơn đám hoa tươi được trồng trong nhà kính.

Cô báo án, nói cha mẹ ngược đãi mình, cũng xin thẻ căn cước, tự mình đăng ký khoản vay sinh viên, trong hoàn cảnh khốn khổ đến mức người bình thường không tưởng tượng ra nỗi, cô ra khỏi nhà và đi học đại học, vừa học vừa làm việc, đôi khi cô thậm chí còn không có thời gian để ngủ.

Trong trái tim cô có một hơi thở, đó chính là học tập, công việc, sống một cuộc sống mà bản thân mình mong muốn, cuộc sống của một người bình thường.

Bảy năm sau, Lý Tửu lấy thành tích cực kì ưu tú, vượt qua những người không có kinh nghiệm làm việc vào trong công ty đa quốc gia...

Làm việc vất vả ba năm, trở thành một nhân viên ưu tú, thậm chí Nguyễn Hành Chu còn nghe nhắc đến tên cô, bộ phận nhân sự còn đã làm xong hồ sơ xét duyệt thăng chức cho cô.

Tiền lương ở công ty Ayersland rất cao, với khoản tiền đặt cọc, Lý Tửu đã mua được một căn hộ 50 60 mét vuông.

Có căn nhà nhỏ thuộc về mình, cô gái nhỏ rất hạnh phúc.

Hết thảy đều tốt đẹp như thế, ngay cả quá khứ bị tra tấn, dường như cũng đã thành điểm sáng cho một câu chuyện tràn đầy tính cực.

Tuy nhiên, Lý Tửu đã quên, có thứ duyên phận gia đình không đẹp đẽ chút nào, thậm chí còn có thể nói là dòi trong xương! Muốn ăn thịt uống máu! Muốn dùng xương máu của cô làm chất dinh dưỡng!

Ngay tại thời điểm cô đang sống một cuộc sống hạnh phúc nhất.

Ba mẹ của Lý Tửu đến cửa, mang theo con trai của họ, cửa bị gõ, trong nháy mắt cô mở cửa ra, nụ cười trên mặt đọng lại.

"Ấy cha, em trai của con đã lớn rồi, bây giờ con giỏi như thế đã có thể mua nhà trong thành phố lớn, có công ăn việc làm rồi, ba mẹ muốn cho em nó học ở trường tốt nhất, đây là em trai ruột của con mà, học nhiều mới có tương lai! Con phải chu cấp cho em nó đọc sách mới phải!"

Sắc mặt tởm lợm, không biết xấu hổ.

Bọn họ đã hoàn toàn quên lúc trước bọn họ đã không cho Lý Tửu đi học, bây giờ lại nói rằng đã biết đi học mới có tương lai!

Thậm chí bọn họ còn quang minh chính đại chiếm căn hộ của Lý Tửu, ngủ trên giường của Lý Tửu, đem hết những đồ vật đáng giá trong nhà nhét vào trong túi họ.

Còn nói Lý Tửu là con gái, về sau có gả chồng thì mấy thứ đó đều cho người ngoài ăn lợi!

Lý Tửu báo cảnh sát, nhưng không ai nguyện ý xử lý chuyện gia đình, dù gì bọn họ có quan hệ huyết thống, tuy họ có chướng mắt có đồng tình, nhưng cũng chỉ có thể phê bình, ba Lý và mẹ Lý đáp ứng một cách thống khoái, nhưng quay đầu là đánh Lý Tửu.

Hàng xóm đến khuyên, mẹ Lý liền chống eo chửi ầm lên:

"Liên quan đéo gì đến chúng mày! Bọn tao dạy con gái tao, có nghe cái câu xen vào việc nhà người khác là chết sớm không! Mau biến!"

Hàng xóm cả đời văn mình ai đời từng gặp người đàn bà đanh đá như vậy, thiếu chút nữa đã bị chọc tức đến tăng huyết áp vào bệnh viện.

Chuyện kế tiếp, thư ký Vương và bạn bè của Lý Tửu cũng không biết.

Chỉ biết buổi sáng hôm nay, Lý Tửu nhảy lầu tự sát.

Cô gái có quan hệ rất thân với Lý Tửu không nhịn được mà khóc trước mặt những quản lý cao tầng.

"Tính cách của Tiểu Cửu rất tốt, bởi vì đã từng có hoàn cảnh gia đình không tốt nên rất để ý ánh mắt của người khác nhìn mình, chưa bao giờ làm ra chuyện gì khiến người khác chán ghét! Cô ấy không thể nhảy lẩu, càng không thể nhảy tại công ty mà cô ấy thích nhất được!"

Thư ký Vương nhỏ giọng an ủi cô, đưa khăn tay cho cô để cô lau nước mắt.

Nguyễn Hành Chu nhắm mắt, cơ thể càng thêm không ổn.

"Bên bảo an nói thế nào?"

"Bọn họ đã kiểm tra cửa sổ, không dám bày trò, nhưng có thể thấy rõ trên cửa sổ có dấu vết bị cắt mở."

Cửa sổ của công ty không thể mở quá lớn, có một cây chống bằng sắt chống lại.

Ban quản lý phụ trách hậu cần và bảo an lau mồ hôi, bị chuyện nhảy lầu kích thích đến môi phát tím, ông ta nhỏ giọng nói:

"Chúng tôi cũng đã tra xét camera, là tự cô ấy dùng kéo vặn mở khóa, nhảy xuống."

"... Thật sự, là tự sát à?"

Nguyễn Hành Chu nhíu mày lẩm bẩm, có chút tiếc hận, Lý Tửu là nhân viên công ty của hắn, là một nhân tài ưu tú đến vậy, thế nhưng cô lại chết thật thê thảm.

Anh phân phó vài câu, để các quản lý khác xử lý chuyện trên internet, trấn an nhân viên làm việc.

Lúc này, điện thoại của quản lý kia bỗng nhiên rung lên, điện thoại của cậu ta không tắt máy, đã xảy ra chuyện lớn thế này nên không dám tắt.

Điện thoại là bên bảo an công ty gọi đến, sau khi quản lý nghe xong, sắc mặt như gặp phản ứng hạt nhân.

Cậu ta nói với Nguyễn Hành Chu:

"Nguyễn tổng... Cái kia..."

Nguyễn Hành Chu: "Làm sao? Cảnh sát đến?"

"Đến, đến..."

Miệng quản lý đắng chát:

"Nhưng không riêng gì cảnh sát, còn có ba mẹ Lý Tửu, họ đang ở dưới lầu quậy!"

"Haizz! Bọn họ còn nói với phóng viên, họ có chứng cứ, con gái của họ là bị ngài, bị ngài cưỡng...."

Chữ cuối cùng, quản lý không dám nói.

Bởi vì mặt của Nguyễn Hành Chu đã đen thành đáy nồi!
Bình Luận (0)
Comment