Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 48

Cảnh sát đã đi.

Tiểu Kích tử ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, Nguyễn ba ba tự xưng là chư hầu tước quyền thánh thượng có sô pha không ngồi, một hai phải ngồi trên đùi người ta ăn mứt xem TV.

Tiểu Kích tử ngửa đầu né tránh cái chỏm tóc ngốc cọ lên mũi hắn, đôi môi bạc màu vì không vui nên trề xuống.

"Đi xuống, tự ngồi cho đàng hoàng đi."

Khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm của Nguyễn ba ba phồng lên thành cục vì chăm chú ăn vặt, nghe vậy lắc đầu:

"Giang sơn của trẫm đẹp như họa, cảnh đẹp thế này, trẫm muốn ngồi lâu để ngắm."

"Nói tiếng người!"

Thiên Kích túm cái chùm tóc ngốc của anh.

Nguyễn Hành Chu mặt than làm nũng:

"Em không dậy nổi em không dậy nổi! Nhóc con của em muốn tiếp xúc gần với ba ba của nó!"

Thiên Kích bị tức đến bật cười, làm bộ muốn đứng lên, Nguyễn Hành Chu diễn tròn vai bắt đầu ôm tô mứt lau nước mắt, cúi đầu lẩm bẩm nói chuyện với cái bụng của mình:

"Nhóc con à, là ngạch nương không có bản lĩnh, không chiếm được ân sủng của Hoàng A Mã của con, ngay cả liếc mắt nhìn con, hắn còn không thèm nhìn lấy một cái, ngạch nương không ăn nữa, ngạch nương tự kỉ rồi, ngạch nương muốn chết đói, hức hức ~"

Thiên Kích trầm mặc nhìn lướt qua TV, trong đó là nương nương phim cung đấu đang nói lời kịch giống y chang Nguyễn Hành Chu vừa nói.

Ọt ~ bụng phát ra động tĩnh.

Nguyễn Hành Chu kinh hãi:

"Con trai của ta kêu rồi! Con nhất định cũng đang đau khổ này, aiiii, là ngạch nương có lỗi với con."

"Nó kêu cái quần què! Em mấy tiếng không ăn cơm rồi không tự mình tính hả?!"

Mạch máu trên trán Thiên Kích nhảy tưng tưng, xách Nguyễn Hành Chu đang trầm mê trong diễn kịch không thể tự kiềm chế nổi đi ăn cơm.

Nguyễn Hành Chu sau khi biết mình "trẻ trâu" thì phân phó đầu bếp dưới lầu về sau đổi thực đơn của anh thành thực đơn cho bà bầu, chuyện của công ty cũng giao cho đội quản lý, với cái lý do cực kì mỹ miều là: Nghỉ thai sản.

Nguyễn tổng tài nỗ lực học tập làm một "ngạch nương" vừa ăn cơm vừa bật âm lượng TV lên lớn nhất.

Thiên Kích nhịn nửa tiếng, nhịn đến mức đầu óc đều là: Hoàng thượng ơi, thần thiếp oan uổng quá mà! Tiểu tiện nhân nhà ngươi! Người tới!

Hắn muốn chạy nhưng Nguyễn Hành Chu không cho.

"Anh đi rồi em không có cảm giác an toàn."

Đôi mắt màu đen sáng lấp lánh từ dưới nhìn lên hắn, gương mặt mềm mụp, khóe miệng còn dính vụn kẹo màu trắng.

Thiên Kích xách đít ngồi lại ghế dựa, cơ thể cao lớn phóng khí lạnh vèo vèo, mặt đen như nắm than.

Chậc, phiền ghê.

Lúc này, điện thoại của Nguyễn Hành Chu vang lên, Nguyễn Hành Chu nhận điện thoại nghe vài câu sau đó trên mặt lộ ra chút kinh ngạc, đưa điện thoại cho Thiên Kích:

"Điện thoại của Quân Hoa."

"Quân Hoa?"

Thiên Kích nhíu mày nhận điên thoại, quả thật nghe thấy giọng nói của Quân Hoa mang âm điệu rất nhỏ truyền đến:

"Alo, Thiên Kích hả?"

Thiên Kích: "Đúng là ngươi thật."

Quân Hoa: "Ha ha, cái gì mà đúng là ta?"

"Không, không có gì."

Chỉ là không nghĩ đến việc Quân Hoa không dùng linh điểu (chim chạy bằng linh lực) truyền tin cho hắn, mà là dùng loại phương thức truyền thông tin hiện đại này, dù gì thì anh Long Quân nhà ta còn chưa có quen dùng mấy thứ nhỏ nhỏ vui vui của nhân loại đâu.

Quân Hoa làm bạn với hắn lâu như vậy rồi sao mà không biết hắn nghĩ gì, y hết sức vui mừng, nói:

"Thời đại thay đổi rồi Long Quân à, ngay cả cụ già cụ tổ nhà người ta đều dùng điện thoại quét QR thanh toán, Kết Yêu Xã cũng đã kéo dây điện với mạng rồi, trong Yêu tộc của chúng ta cò là nhân viên lập trình nữa mà!"

Quân Hoa cúp mắt rồi trực tiếp gửi video qua Wechat, trên màn hình là Quân Đậu, tên nhóc đó đỉnh đầu có vài cọng lá con, bàn tay thì chơi Ông trùm thuốc trừ sâu (*), bà mẹ nó còn cầm bộ skin mới nhất đi đánh.

(*): Ngôn ngữ mạng bên trung, trò trên là Vương giả Vinh Diệu do vinh diệu với thuốc trừ sâu đọc hơi giống nhau nên người ta hay ghẹo vậy.

"Support ta đi!"

"Đánh nó đánh nó đánh nó mau!"

Quân Đậu dùng cái giọng sữa của mình rống giận, ngay cả lá cây cũng thành màu vàng!

Trên màn hình truyền đến tiếng Quân Hoa buồn cười cười to.

"Mau cảm ơn mẹ nuôi Hành Chu của con đi."

Quân Đậu không dừng game, đầu cũng không nâng lên, gọi giòn tan:

"Cảm ơn mẹ nuôi ạ!"

"Cảm ơn em ấy cái gì?"

Thiên Kích khó hiểu nhìn về phía Nguyễn Hành Chu.

Giọng nói kia rất lớn, Nguyễn Hành Chu nghe được hết, cảm nhận được tầm mắt của Thiên Kích, anh nhìn chằm chằm phim truyền hình, làm bộ bản thân đang đắm chìm trong phim cung đấu.

Máy quay chuyển, lộ ra Quân Hoa thanh nhã, ôn nhuận.

Quân Hoa híp mắt đầy chế nhạo:

"Sao nào? Ngươi còn chưa biết à? Ha ha ha, tài khoản trò chơi là Huyền Chu đưa cho nhóc đó, còn bảo nhóc con cứ mua skin mới nhất, cái vụ gần nhất ngươi đến gặp ta, là cái tên nhóc không có lương tâm này trộm mách lẻo cho Hành Chu."

Jeong: Cái lần Quân Hoa trói Thiên Kích lại không cho Thiên Kích vỗ nát đầu Hành Chu =))

Thiên Kích ngơ ba giây, sau đó mắt rồng mở to vì giận, quay đầu la với Nguyễn Hành Chu:

"Nguyễn Hành Chu!"

Không xong! Lộ tẩy rồi!

Nguyễn tổng tài mang dép vào, ôm tô chạy đi, dép rớt tùm lum. Chui vào trong phòng ngủ đóng chặt cửa, còn cài khóa, để lại Long Quân đang bạo nộ nhìn bóng lưng của anh thiếu chút nữa đã gặm cái răng rồng lên lưng anh!

Ta đây cưới về cái giống gì vậy trời!

Long Quân trẻ tuổi siết tay kêu cốp cốp, bên cạnh cháy phụt phụt vài ngọn lửa, mặt mày vặn vẹo như Boss trùm cuối.

"Ha ha ha...."

Quân Hoa cười không thở nổi, xua tay.

"Được rồi, không giỡn nữa."

Nụ cười tươi của y có hơi giảm bớt.

"Ta tìm ngươi là có việc."

Thiên Kích áp xuống lửa giận, xoa xoa giữa mày:

"Có lần nào ngươi tìm ta là không có chuyện đâu, nói đi, sao thế?"

Quân Hoa nghe vậy cũng không giận, dịu giọng, nói:

"Hai ngày trước, công ty của Hành Chu có một cô nương nhảy lầu, sau đó mấy con cháu nhà giàu có liên can cũng chết, cô gái kia rõ ràng đã biến thành lệ quỷ, phía trên của bên nhân loại có người tạo áp lực phải nhanh phá án, kẻ gây án không phải là người cho nên họ liên hệ cho chúng ta."

Kết Yêu Xã như là một công ty tư nhân nhận những án kiện đặc thù, vừa thuận tiện lại vừa dùng ít sức, còn có thể giảm bớt thương vong cho nhân viên, mỗi lần có chuyện thế này xảy ra, bên nhân loại sẽ thích liên thủ với Kết Yêu Xã hơn.

"Ta không nhận."

Thiên Kích nhướng mày, lạnh lùng cự tuyệt.

"Oan có đầu nợ có chủ, người chết cũng không phải kẻ vô tội, việc này chứng minh nàng vẫn còn lý trí, huống chi ngày hôm đó trước khi nàng báo thù ta đã nói với nàng, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này."

"Ta tất nhiên cũng cảm thấy đám người đó chết chưa hết tội."

Khóe miệng của Quân Hoa cong lên, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng:

"Có một ít nhân loại đúng thật là vẫn chưa tiến bộ, thứ mà ta nhờ ngươi quản không phải là cô nương đó."

Thiên Kích: "Vậy ngươi gọi ta làm gì?"

Quân Hoa: "Không phải là nàng mà là một nữ nhân khác."

"Ai?"

"Là vị mà ngươi quen biết đó."

"Đừng có dùng biểu cảm này, Thiên Kích à, nhịn chút đi, trong bụng của Hành Chu còn có trứng rồng, ngươi đừng dọa cậu ấy."

Lửa nóng bùng lên khiến không khí hơi hơi gợn sóng, trên màn hình là hai người đã quen biết nhiều năm đang im lặng nhìn nhau.

Quân Hoa uống một ngụm trà, đặt chung trà vào lòng bàn tay, nói một cách thong thả ung dung:

"Còn nhớ vụ lần trước ngươi xử lý không, nữ nhân ngược đãi mèo ấy."

"Nhớ."

Dựng đồng màu vàng kim lập lòe ánh sáng diễm lệ, mái tóc màu đỏ thẫm bay bay, ngọn lửa từ lòng bàn chân quấn quanh cơ thể cao lớn, áp lực tinh thần đáng sợ đã nghiền rạn chiếc cốc sứ.

Thiên Kích đáp lại, nhìn chằm chằm bạn già của mình, chờ y tiếp tục nói.

"Haiz, ta biết ngay..."

Ngón cái của Quân Hoa vuốt ve lớp bóng loáng bên ngoài của ly trà, nói:

"Bộ tóc giả kì lạ đó không phải tình cờ bán ra ngoài."

Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Shop online kia ta đã tra ra được trên đó có một ít pháp thuật nho nhỏ, chỉ có những người thân mang nghiệp nợ oán hận, có dục vọng trả thù mãnh liệt mới có thể nhìn thấy địa chỉ trang web, người bình thường nếu có tra cũng không thể tra ra cái gì."

"Khi vài tiểu yêu giỏi về chuyện này tra ra được, cửa hàng đó đã bị gỡ xuống, trên danh sách khách hàng cũng có Lý Tửu, hơn nữa tên của người đăng ký shop, cả ta và ngươi đều biết."

"Người đăng ký, là Vân Trầm."

Điện thoại bị đập xuống, khoảng khắc cuối cùng mà camera ghi lại là sườn mặt bao trùm sương lạnh của Thiên Kích, con ngươi dựng thẳng lửa giận đốt cháy phừng phừng, bóng dáng của hắn rất nhanh đã tiêu tán.

Quân Hoa chỉ nhìn thấy nóc nhà đành bất đắc dĩ tắt video call, y biết hắn nhất định đã đi tìm Lý Tửu đã biến thành lệ quỷ kia.

"Lý Tửu, tập đoàn nhà họ Nguyễn... Vì sao phải nhảy lầu ở công ty của Nguyễn Hành Chu..."

Quân Hoa bế Quân Hoa đang chơi game hăng say lên, bực bội xoa xoa lá con của nhóc.

"Vân Trầm ơi là Vân Trầm, ngươi còn tưởng hắn là nhóc rồng lửa ngươi mới nhặt về sao? A, đúng là ả đàn bả dối trá."

Quân Hoa cúi đầu nhéo nhéo mặt của con trai nhà mình, nụ cười không lan lên đôi mắt hẹp dài đang nheo lại.

Ở bên kia.

Nguyễn Hành Chu lén lút mở cửa ra một khe hở, âm thầm quan sát nửa này, khi phát hiện không thấy Thiên Kích nửa thì chờ thêm năm giây, xác định không có phục kích, anh đẩy cửa ra đi đến phòng khách, nhặt đôi dép lê bị rớt ra vì hoảng loạn bỏ trốn khi này.

Anh nhìn quanh một vòng, đột nhiên tầm mắt dừng lại, cả người cứng đờ thành pho tượng, khuôn mặt không có cảm xúc lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tin nổi, anh nhìn chằm chằm góc trưng trà cụ cạnh nhà bếp của mình. Đi nhanh qua đó vài bước, đến trước đống mảnh vỡ của bộ trà cụ!

"Trà cụ của mình.... Bộ trà cụ yêu thích nhất trong hội đấu giá khó lắm mới giành được của mình! A, còn được một cái nè!"

Nguyễn tổng tài vô cùng vui vẻ nâng lên một ly trà nhỏ nhìn vẫn còn nguyên vẹn, còn chưa cầm đến trước mặt...

Bụp!

Ly trà nhỏ màu xanh đã vỡ thành từng mảnh trong tay Nguyễn Hành Chu.

Nguyễn Hành Chu:....

Ly trà (cười): Em đi đây, hẹn gặp lại.

Nguyễn Hành Chu: Em ơi cố lên!

Ly trà (rip): Em không cố được.

Nguyễn Hành Chu:....

Nguyễn Hành Chu đau đến lòng run rẩy đi tìm rồng ở khắp nơi, kết qua là ngay cả một góc quần áo cũng không thấy!

Tiêu rồi!

Rồng phá nhà! Phá nhà xong còn bỏ nhà đi!

Giá trị tức giận tăng vọt, Thiên Kích đang liều mạng tìm người, còn chưa tra ra được oán khí của Lý Tửu đã nhận được điện thoại của Nguyễn Hành Chu.

Thứ hình chữ nhật xa lạ bên trong quần áo rung lên ong ong, điện thoại này là do Nguyễn Hành Chu tự tay chọn cho Thiên Kích, danh bả chỉ có một người, đó chính là Nguyễn Hành Chu.

Cho nên xác suất người thứ hai gọi đến là cực kì nhỏ, Thiên kích nhảy lên giữa tòa cao ốc mới nhớ đến tên nhân loại mất nên còn đang trong thời kì mang thai, không thể không dừng bước lên, hòa hoãn lửa giận, lấy ra cái thứ gọi là điện thoại, vuốt lên.

"Alo."

Thiên Kích đang tìm người để trả thù nên giọng điệu không tốt lắm.

Ai mà ngờ, ở bên đầu bên kia, giọng điệu của Nguyễn Hành Chu còn phẫn nộ hơn!

"Anh là dòng thứ rồng khốn nạn! Bộ trà cụ của em có phải bị anh đập bể không?!"

Thiên Kích: "...."

Long Quân từ trước đến giờ chưa từng gặp Nguyễn Hành Chu tức giận đến thế nên bị hù cho đứng hình, miệng muốn nói ta làm đấy rồi sao nhưng cũng biến thành làm bộ vênh mặt:

"Ừm!"

"Anh đi đâu rồi?"

Nguyễn Hành Chu tức tới mức chùm tóc ngốc trên đầu dựng đứng, đi vòng vòng trong phòng khách.

Long Quân trẻ tuổi cảm nhận được điều không ổn cầm lấy điện thoại, trầm mặc một lát rồi nói:

"... Có nhiệm vụ, ta muốn ra ngoài một chuyến."

"Đi về!"

"Không về thì em đồng quy vu tận với con trai anh, một xác hai mạng!"

Nguyễn Hành Chu sầm mặt cười toe toét lộ ra hàm răng trắng sứ, nói xong đã cúp điện thoại cái rụp, để lại Long Quân trừng mắt với chiếc điện thoại.

Về?

Thiên Kích đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn điện thoại xoa xoa chóp mũi, ho khan vài cái, đứng chịu gió lạnh thổi năm sau phút, vẫn buồn bực mà đuổi theo hướng có oán khí.

Không phải hắn sợ, Long tộc không sợ gì sao mà hèn như thế được?!

Tuyệt đối không hèn!

Khụ...

Trong mùa đông, gió lạnh thổi bay mái tóc đỏ của Long Quân, lộ ra hai lỗ tai nóng lên của hắn.

Long Quân bắt đầu suy tư, mấy thứ mình cất có bộ trà cụ nào đặc sắc hay không.

Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu phẩm.

Thiên Kích: Dám giận à!

Nguyễn Hành Chu sầm mặt nhe bộ răng trắng

Thiên Kích:... Còn giận nữa.

Nguyễn Hành Chu cười toe toét.

Thiên Kích:... Ta sai rồi.
Bình Luận (0)
Comment