(*): Chung Qùy, hay còn được gọi là Chung Bái Bì, Chung lột da, chỉ những người bốc lột sức lao động người khác.Chào mọi người, tui tên là Lý Hèn Tửu, tui là một lệ quỷ rất thành thục, mở ngoặc, mong dán một vòng nước mắt lên, đóng ngoặc.
Bây giờ tui đang đứng trước cửa nhà của sếp, tui tuân theo mệnh lệnh của người khác đến lấy cái mạng chó, khụ, mạng quý của ổng.
Nhưng tui không nghĩ đến ổng có thể nhìn thấy được linh thể của tui, còn mời tui ăn canh bế môn...
Lau nước mắt.
Thậm chí ổng còn không sợ tui một chút nào! Xin hỏi tui nên làm gì đây?
Bây giờ tui đang đứng trước của nhà ổng, đang trôi lềnh bềnh đây này, rất gấp í!
Lý Tửu ngồi xổm trước cửa nhà ông chủ, cả người toàn là máu, tứ chi vặn vẹo, mặt mày màu xanh lục đang uất ức vẽ hình xoắn ốc trên đấy, cô vừa cong ngón tay vừa oán giận Nguyễn tổng của bọn họ quả thực là một kỳ quan!
Có ai thấy nữ quỷ mà không sợ không?
Những người mà cô gặp trước đây đều bị dọa rơi nước mắt tiểu ra quần, hận không thể mọc thêm 8 cái chân để chạy!
Mà Nguyễn tổng của bọn họ thì sao?
Không bảo cô cút đi đầu thai thì thôi, thế mà còn nhốt cô ngoài cửa!
Mấy thím nói coi, mấy cái này có giống lời người nói ra không, có giống không!
Haiz...
Lý Tửu trên đường đến đây còn tưởng Nguyễn tổng tài của bọn họ tin thuyết vô thần, đến lúc gặp được cô hóa thành lệ quỷ thì cũng phải quỳ xuống đổi thuyết, nhưng không nghĩ đến ông sếp của họ không chỉ không phải là người theo thuyết vô thần mà thiếu chút nữa đã làm cô quỳ dưới chân một người thường!
Nguyễn tổng.... Qủa nhiên là người đàn ông như thần linh mà...
Lý Tửu bội phục xong lại hèn, cảm thán xong mà không dám lùi bước giữa chừng, dù gì thì thủ đoạn của người kia quá tàn nhẫn, quả thật có thể khiến quỷ đau đến chết.
Vì thế Lý Tửu chỉ có thể nắm chặt tay nhìn cửa mà tự cổ vũ, ưỡn ngực nhe răng ra mắng, đánh thêm một chút ánh xanh lên mặt, sau đó cười một nụ cười dữ tợn.... gõ cửa ha?
Lý Tửu:....
Lý Tửu nuốt nước miếng: Không, không gõ cửa là không được rồi, mình không sợ Nguyễn tổng! Mình, mình là một nữ quỷ biết lễ phép, à không, là lệ quỷ!
"Thịch thịch thịch."
Lý Tửu (siêu nhỏ giọng): "Nguyễn tổng ơi ~ Ngài có ở nhà không?"
Nguyễn Hành Chu nghe được giọng nói của người đã từng là nhân viên ưu tú của mình, đã biết ngoài cửa là lệ quỷ dính nghiệt sát cũng không sợ, mặt không hoảng hốt tâm không nhảy loạn, đi vào phòng ngủ của mình cầm lấy bình lotion của Tổng giám mục rồi đi ra cửa.
Dùng sự thật để nghiệm chứng cho câu: Cô dám gõ cửa nhà tui, tui đây dám mở cửa, còn tặng cho cô ánh mắt phun tia lửa điện mười vạn volt!
Cửa mở, một người một quỷ lại đối diện với nhau.
Nguyễn Hành Chu lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm cô:
"Có việc?"
Lý Tửu: "... Ngài, ngài thật sự dám mở ha, ha ha..."
"Có gì không dám?"
Nguyễn Hành Chu khó hiểu mà nhíu mày:
"Vì sao tôi phải sợ nhân viên của tôi? Cô gõ cửa nhà tôi là muốn giao hạng mục trong tay cho tôi trước khi đi đầu thai à? Hạng mục của cô là do ông Lý phụ trách, cô tìm ông ấy là được."
Mả cha nó quỷ gõ cửa để đi bàn giao công việc trước khi đầu thai!
Mả cha nó chứ vì sao mà phải đi sợ nhân viên của mình!
Lý Tửu bị chọc tức, miệng vết thương điên cuồng phun máu, cô phát điên mà rít gào:
"Nguyễn tổng tôi đã chết rồi! Tôi là quỷ đó Nguyễn tổng! Bà mẹ nó có thể cho người ta một xíu tôn trọng được không!? Tôi đã chết rồi mà anh còn bảo tôi đi bàn giao công việc, bộ anh là ma quỷ hả?!"
"Hơn nữa tôi đến để giết anh đó! Có người bảo tôi đi giết anh!"
Sương mù màu đỏ sậm tràn ngập oán khí cuồn cuộn, làm cho người Lý Tửu đã không có một miếng thịt nào hoàn hảo càng thêm đáng sợ!
Nguyễn Hành Chu im lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó nói....
"À."
Lý Tửu che mặt rơi lệ: À cái quần què!
Bầu không khí im lặng, Lý Hèn Tửu qua đời đã nhiều ngày giờ đây khó lắm mới cảm nhận được một việc mà chỉ khi còn sống mới biết được: Hít thở không thông.
"Tôi hiểu rồi."
Nửa ngày sau, Nguyễn Hành Chu mở miệng, mái tóc màu đen mềm mại của anh buông xuống, che đi đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh, khuôn mặt như ngọc như họa, khí chất trầm ổn:
"Có người muốn cô đến để giết tôi phải không?"
"Dạ dạ dạ!"
Lý Tửu điên cuồng gật đầu, tròng mắt vốn đã rớt ra khỏi hốc mắt giờ thiếu chút nữa đã bay ra ngoài, cô nghĩ: Trời má ơi, cuối cùng cũng hiểu rồi, hô ~
"Ừm..."
Nguyễn Hành Chu dựa vào khung cửa, ngón tay cằm lấy cằm mình trầm ngâm một lát, nói:
"Vậy cô vì sao không đi xuyên qua tường để giết tôi luôn, ngược lại còn gõ cửa để nói nhiều với tôi như vậy làm gì?"
Lý Tửu xịt keo.
Đúng vậy, vì sao ha?! Vì sao cô phải hèn đến vậy! Nếu cô không hèn thì có khả năng đã đắc thủ sớm rồi!
Cô nhớ một tiền bối trong công ty nói: "Nguyễn tổng đáng sợ ở chỗ, anh không chỉ có thể sử dụng logic của mình để làm loạn logic của người khác, còn có thể dùng kinh nghiệm phong phú để khinh bỉ người ta."
Tục xưng là: Đả kích IQ!
Lý Tửu đã thoát khỏi cái trạng thái ngơ ngác kì lạ kia trong nháy mắt đại não thông suốt, nhìn Nguyễn Hành Chu như nhìn một con chó con.
"Ha ha, cảm ơn Nguyễn tổng nhắc nhở!"
Lý Tửu cười nhẹ, biểu cảm dữ tợn lên, móng tay dài ra gấp mấy lần:
"Bây giờ tôi cho anh được như ý nguyện đây!"
Nói xong, cô đột nhiên nhào về phía Nguyễn Hành Chu, nhìn thấy biểu cảm có hơi kinh ngạc của Nguyễn Hành Chu thì trong lòng sảng khoái!
Ha ha ha ha ha sợ rồi hả, đáng tiếc là đã chậm rồi!
Nguyễn Hành Chu:.....
Chẳng lẽ bả không hoài nghi vì sao mình đứng ở đây chờ bả nhào lên à? Không nghĩ đến có bẫy rạp hay không hả?
Haiz.
Chỉ số thông minh như thế mà sao lên làm lệ quỷ được vậy?
Nguyễn tổng dựa vào khung cửa không động đậy, kinh ngạc vì nhân viên của mình có thể sống sót trong cái vòng quỷ được, anh nâng bàn tay ngay từ đầu đã giấu đằng sau lưng lên, lộ ra cái bình xịt lotion của Tổng giám mục, nhắm ngay cái khuôn mặt dọa người của Lý Tửu.
Xịt......
"A A A A A A!"
- 0-
Thiên Kích cũng không phải không lo cho Nguyễn Hành Chu, chỉ là hắn muốn chọc giận Vân Trầm sẵn giả vờ so sánh luôn, chờ khi Vân Trầm té xuống đất, Thiên Kích xị mặt, né tránh cái cơ thể té xuống của Hồ Thu một cách ghét bỏ, kệ cái trán của Hồ Thu đáng thương tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
"Ầm!"
Cho là đang trong trạng thái hôn mê, Hồ Thu nhắm chặt hai mắt cũng không nhịn được đau mà nhe răng nhếch miệng.
Thiên Kích cho cậu ta chút long khí, chờ khuôn mặt trắng bệch của Hồ Thu dần dần hồng nhuận, miệng vết thương trên bụng khép lại, Thiên Kích lập tức để cậu ta ở lại, vội vã đi ra ngoài mà không đóng cửa.
Nghe nói là sau đó có một tên ăn trộm thấy cửa nhà người ta không đóng định vào ăn cắp thì phát hiện ra Hồ Thu.
Trên ăn trộm đi đến sảnh chính, bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng khách có một người nằm với cái bụng đầy máu, hắn ta còn tưởng rằng mình gặp được vụ án oan giết người trong truyền thuyết thì khóc lóc báo cảnh sát, điên cuồng giải thích bản thân chỉ ăn trộm đồ thôi, người không phải hắn ta giết!
Đang nói, Hồ Thu vừa lúc tỉnh lại cũng ngồi dậy, tên trộm cầm điện thoại thở không ra hơi, éc, xỉu....
Hồ Thu sau đó rưng rưng nước mắt gọi xe cứu thương cho anh trộm xui xẻo và mình, giường bệnh của hai người dựa gần nhau.
Hồ Thu nằm trên giường bệnh một tháng, nhưng không phải vì vết thương trên bụng mà là vì não bị chấn động nghiêm trọng...
Nhưng, giờ khắc này, Thiên Kích đứng ở trước cửa nhà mình, xác nhận có oán khí bên trong hơn nữa không nghe được những âm thành dị thường nào, hắn hít một hơi rồi mở cửa nhà ra.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng sau khi thấy rõ cảnh tưởng trong nhà, Thiên Kích vẫn nín lặng.
Ngay bây giờ, Long Quân trẻ tuổi nghĩ thầm: Thứ ta mở ra như là cánh cửa của thế giới mới!
Thiên Kích biết rõ tên nhân loạn mất nết nhà hắn sẽ không có khả năng bị thương, nhưng ngài Long Quân vẫn còn quá non, hắn không dự đoán được hắn thế mà có thể nhìn thấy cảnh Lý Tửu đã biến thành lệ quỷ lúc này đang ngồi quỷ một cách thần thật, quy củ trước bàn trà, trước mặt còn đăng một chiếc notebook.
Cô không còn bộ dạng ác quỷ dữ tợn mà khôi phục thành bộ dáng thiếu nữ sạch sẽ lúc sinh thời.
Mái tóc dính máu được mấy cây kẹp màu xanh lục kẹp lên, lộ ra mặt quỷ màu than chì, Thiên Kích nhìn kĩ, phát hiện đó là mấy cái kẹp phơi quần hắn dùng sau khi giặt đồ xong.
Thiên Kích:......
Lý Tửu nhe răng nhếch miệng nhìn chằm chằm máy tính, mười ngón tay bay loạn xa trên bàn phím máy tính, hốc mắt còn chứa huyết lệ mà Nguyễn Hành Chu đang ngồi trên sô pha, tay trái ôm tô đồ ăn vặt, tay phải cầm bình nước nhỏ, xem phim cung đấu quen thuộc đôi lúc còn sung sướng cong cong mắt.
Thiên Kích mặt mày vô cảm, đóng cửa lại đi vào phòng khách.
Nguyễn Hành Chu: "Kích Kích, anh về rồi."
Thiên Kích nhéo vùng giữa lông mày mình:
"Chuyện gì thế này? Cô ta ở chỗ này làm gì đây!"
"À, cái này à."
Mặt liệt của Nguyễn Hành Chu phồng lên một cục, như là một con sóc đang nhấm nuốt đồ ăn.
"Cô ấy chết đột ngột quá, em để cổ bàn giao công việc trong một tháng tới, hôm nay phải làm cho xong."
Lý Tửu cũng nhìn thấy Thiên Kích, nhìn người đàn ông ở bên Nguyễn tổng, hai mắt cô tỏa sáng, duỗi tay!
"Cứu, cứu tui cứu tui!!"
"A."
Thiên Kích còn chưa nói gì, Nguyễn tổng tài đã cười lạnh một tiếng, làm bộ muốn lấy ra chai xịt lotion Tổng giám mục nữa, Lý Tửu lập tức ngồi ngay ngắn, tiếp tục nhe răng nhếch miệng gõ bàn phím điên cuồng!
Nguyễn tổng ngẩng đầu:
"Ừm, không tồi."
Long Quân cao lớn im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng hỏi câu kia:
"Nguyễn Hành Chu."
"Hả?"
"Tổ tiên nhà em có phải họ Chung không?"
Nghe Thiên Kích hỏ xong, Nguyễn Hành Chu cuối cùng cũng thấy bản thân có hơi vô nhân đạo nên buông tha cho Lý Tửu.
Khổ quá mà...
Tui khổ quá mà...
Lý Tửu tê liệt ngã xuống đấ, cảm thấy bản thân đã thành con quỷ cá ướp muối.
"Lý Tửu, tài liệu có thể đặt qua một bên nhưng sau hôm nay, cô có ý định gì không?"
Nguyễn Hành Chu hỏi Lý Tửu.
Lý Tửu ngẩn ra, người con gái trải qua vận mệnh với nhiều chông gai gục đầu cười khổ, nói lại nguyên nhân và quá trình mình nhảy lầu.
"... Nguyễn tổng, anh không biết đâu, tôi từ nhỏ đã chưa từng hưởng thụ được sự ấm áp và hạnh phúc trong gia đình, trước kia, tôi cảm thấy con người không có khả năng sẽ khổ cả đời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, không có gì là không thể xảy ra, làm người quá khổ, ngược lại là sau khi thành quỷ tôi có thể báo thù báo oán, giết những tên khốn nạn đã khinh nhục tôi, so ra còn thoải mái sung sướng hơn khi làm người!"
Cô nói:
"Tôi cũng biết sau khi tôi hại nhiều người như vậy cho dù là có muốn đầu thai cũng không được, cũng định sau khi báo thù xong sẽ đi tìm một đại sư lợi hại để tiêu diệt tôi, nhưng điều tiếc nuối của tôi bây giờ là chưa mang người cha mặt người dạ thú kia theo! Nếu không phải vì còn tiếc chuyện đó, tôi sẽ không bao giờ nghe theo lời uy hiếp của người đàn ông đó đến tìm anh..."
"Chuyện này thì đơn giản."
Thiên Kích đi qua, tùy tay đốt khóa trường mệnh trên cổ Lý Tửu mà cô không thể nào tháo ra được, long hỏa đốt cháy dọc theo lằn ranh đỏ, Lý Tửu cảm thấy cổ mình nóng lên, cái khóa bạc đó đã nằm trong bàn tay của người đàn ông xa lạ đó.
"Anh!"
Lý Tửu trừng lớn mắt, nghĩ lại vị này cũng không phải là người bình thường!
"Lý Tửu."
Nguyễn Hành Chu gọi cô, cô quay đầu nhìn Nguyễn Hành Chu thấy anh nói chậm:
"Cô là một cô gái không tồi, cũng là một nhân viên rất ưu tú, bây giờ thứ khống chế cô đã không còn, cô cũng không cần phải đi báo thù nữa, về phía ba của cô, tôi sẽ cho ông ta trả một cái giá đắt tương ứng, tôi có quen một vị đại sư, cô chỉ cần kiên trì thì chắc anh ta có cách tẩy đi oán khí trên người cô."
"Không cần..."
Trong lòng Lý Tửu thật ra rất cảm động với ông chủ ngày thường trông rất lãnh khốc nhưng có thể vì cô mà làm nhiều việc như vậy, cô lắc đầu:
"Ông chủ, tôi không muốn đầu thai, làm người khổ quá, tôi đã làm đủ rồi..."
Mặc kệ kiếp sau có thể có được một gia đình hạnh phúc, cô không muốn nữa.
Nguyễn Hành Chu không nói gì, nhìn bình tĩnh gật đầu, vẫn cho Lý Tửu danh thiếp của vị đại sư đó.
Lý Tửu đi lên trước mặt Nguyễn Hành Chu, khom lưng cúi đầu thật sâu với anh rồi sau đó biến mất.
Mà không lâu sau, Nguyễn Hành Chu cũng thực hiện lời hứa của mình, anh mời luật sư khởi tố ba của Lý Tửu, ba Lý ngay lúc con gái mình bị xâm hại đã nhận 70 vạn, bức bách con gái, giấu giếm sự thật về tội phạm, tội này đủ để ông ta ngồi trong tù một khoảng thời gain.
Nguyễn Hành Chu cũng không hạ đường chết, dù gì thì người nhà họ Lý còn có một người con trai không tham dự vào, ba Lý nếu thật sự tiêu đời thì kết cục của đứa nhỏ kia cũng sẽ không tốt.
Lý Tửu hẳn là cũng hài lòng với kết quả này, không lâu sau, Nguyễn Hành Chu nhận được điện thoại của vị đại sư kia, anh ta nói cho anh biết có một nữ quỷ tên Lý Tửu đến tìm anh ta, cô ấy đã được anh ta dùng cách tiễn đi.
Án nhảy lầu của Lý Tửu và án lột da, cũng chỉ đến đo thôi.
TÁC GIẢ CÓ LỜI MUỐN NÓI: TIỂU PHẨM.
Thiên Kích vô cảm: Tổ tiên nhà em có phải mang họ Chung không?
Nguyễn tổng: Hở?
Thiên Kích vẫn vô cảm: Không thì sao nhìn em như cái tên Chung Qùy đó vậy!
Nguyễn tổng:....