Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 53

Lúc Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích đến Kết Yêu Xã, những tòa kiến trúc trùng trùng điệp điệp như dân quốc bị bao phủ dưới một tầng ánh sáng mờ nhạt, ở một phương diện nào đó còn mang theo mùi của sự sợ hãi và bất an.

Sợ hãi, là thứ có thể ngửi ra được.

Trước kia, Nguyễn Hành Chu không có năng lực này, nhưng sau khi anh bị trứng rồng ảnh hưởng nên trở nên nhạy cảm mà ngửi ra được, bước chân của Nguyễn Hành Chu hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt của Thiên Kích cũng không tốt lắm, hắn bước nhanh đi vào Kết Yêu Xã.

Nơi ngày xưa luôn náo nhiệt bây giờ lại yên tĩnh, ngay cả tiểu yêu lễ tân cũng không thấy, Nguyễn Hành Chu đi theo sau Thiên Kích, lập tức đi lên lầu, lúc lên đến lầu mới thấy được vài Yêu tộc đứng ở bên ngoài văn phòng của Quân Hoa.

Bọn họ cúi đầu không nói, im lặng dựa gần vào nhau, còn có một đứa run rẩy rúc vào trong lồng ngực của đồng loại, nó thấp giọng nhắc mãi cái gì đó, trong mắt của Nguyễn Hành Chu, bọn nó như thể một đám thỏ đáng thương đang sống sót trong trời đông giá rét.

Có thể khiến đám yêu quái có bộ dạng thê thảm như vậy, Nguyễn Hành Chu nhăn mày, Kết Yêu Xã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Long Quân? Là Long Quân!"

Tiểu yêu đến gần cửa cầu thang thấy được hai người nên vui vẻ gọi đồng bạn của mình, màu xám đen trong đôi mắt nở rộng ánh sáng.

Một số yêu quái còn đang ở trong dạng nguyên hình ngẩn ra, sau đó chúng kinh hỉ (vui vẻ lẫn ngạc nhiên) nhanh chóng quay đầu xem, như thể đã phát hiện một người mà bản thân có thể dựa vào nên thò qua bám chặt.

"Long Quân..."

"Long Quân đại nhân..."

Thiên Kích nghiêng người che trước mặt Nguyễn Hành Chu, ngăn cách đám người đông đúc đang đi lên, trầm giọng:

"Sao lại thế này? Quân Hoa đang ở đâu?"

"Tất cả bình tĩnh một chút đi!"

Một thanh niên tai mèo cau mày đẩy một tiểu yêu đang muốn dựa lên người Thiên Kích ra, cậu ta nhìn chằm chằm Thiên Kích:

"Long Quân đại nhân, ở phía cuối hành lang, Quân Hoa đại nhân đang chờ ngài ở đó, Kết Yêu Xã đã không còn an toàn nữa, có người xông vào Kết Yêu Xã giết rất nhiều yêu quái cùng tộc chúng tôi rồi lấy đi yêu đan, ngay cả Lang Yên cũng... Mong ngài nhanh chóng đến đó!"

"Là mèo yêu."

Nguyễn Hành Chu nhìn chằm chằm hai cái đuôi mèo màu đen đang loạng choạng sau lưng thanh niên tai mèo, trong lòng đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Nguyễn Hành Chu: "???"

Ấy chà.

Mình xuất hiện ảo giác?

Nguyễn Hành Chu chớp chớp mắt, xoa xoa lỗ tai.

"Ta đã biết."

Thiên Kích sầm mặt.

Nguyễn Hành Chu còn đang trầm tư trong tự hỏi xem bản thân có phải gần đây mơ nhiều quá rồi không đã bị Thiên Kích nắm tay lướt qua nhóm yêu quái bất an, đi nhanh về phía cuối hành lang, ở nơi đó có xây xen kẽ phòng y tế và phòng nghiên cứu.

Là nơi mà Quân Hoa có năng lực trị liệu thường xuyên ở.

Cánh cửa gỗ màu son trên đó có vẽ kết giới phòng ngự, Thiên Kích dừng một chút, vươn bàn tay tản ra linh lực màu hồng kim.

Ánh mắt của Nguyễn Hành Chu vừa lướt lên....

"Hệ mộc, là yêu thuật."

Kết giới phức tạp bị khóa giải trong nửa giây, một câu thuật pháp kết giới hoàn chỉnh và phức tạp xuất hiện, cùng lúc đó một giọng nói trong đầu cũng vang lên.

Nguyễn Hành Chu liệt mặt suy nghĩ một lát, bắt đầu ngẫm lại bản thân đêm qua lúc đi WC vì sao không bật đèn.

Anh giật nhẹ ống tay áo của Thiên Kích, ngay lúc Thiên Kích bớt thời giờ để cúi đầu.

Nguyễn Hành Chu (mắt cá chết) nói:

"Hình như em bị quỷ ám rồi."

Nguyễn Hành Chu nhấp môi nghĩ nghĩ, bổ sung thêm:

"Là một con quỷ thích định nghĩa."

"Quỷ?"

"Ừm."

Thiên Kích quét nhìn cơ thể của anh, cũng không phát hiện dị thường, hắn vừa muốn nói gì đó thì cửa mở ra, mùi máu tươi nồng nặc phả tới trong nháy mắt, sắc mặt của Thiên Kích biến đổi, mím môi đi vào.

"Mùi máu của yêu quái, nó sắp chết."

Giọng nói kia lại xuất hiện.

Nguyễn Hành Chu đứng ở cửa im lặng lấy từ trong túi ra bình lotion của Tổng giám mục loại lớn, phun thẳng vào mặt của mình: "Amen."

Nghĩ nghĩ, anh bổ sung thêm:

"A di đà phật."

Chơi kết hợp Trung Quốc và Phương Tây được nữa hả?!

Sau khi niệm xong a dì đà phật, Nguyễn Hành Chu cảm thấy âm thanh kia đã biến mất, sau đó, Nguyễn Hành Chu thấy hai con sói màu trắng thật lớn, lông chúng xõa tung, một con nằm trên đất, cái miệng thật dài gác lên trên chân của Quân Hoa, một con nằm nghiêng trên giường bệnh, lớp lông màu trắng trên bụng nhỏ đã bị máu làm cho ướp nhẹp, máu không ngừng chảy xuống dưới, khăn trải giường màu trắng của giường bệnh đã thấm đẫm máu, chất lỏng sền sệt tích thành một vũng trên đất...

Là Lang Yên.

Rõ ràng hai con sói đó rất giống nhau nhưng không biết vì sao Nguyễn Hành Chu có thể ngửi ra được con sói bị thương đó là em trai lười nhác giữa hai con trong tộc Sói.

Cơ thể của Lang Yên vì đang thở dốc một cách gấp gáp nên nó phập phồng rất rõ, đôi mắt xanh thẳm của nó híp lại thành một khe hở, bốn phía hốc mắt đều là màu đen, như thể một đường kẻ màu đen được vẽ bằng bút kẻ mắt.

Đôi mắt xanh thẳm đã mất đi ánh sáng xinh đẹp của ngày thường, thơ thẫn nhìn một chỗ.

Tay của Quân Hoa đặt trên người nó, ánh sáng màu lục nhạt mang theo linh lực mang thuộc tính chữa trị không ngừng tiến vào trong cơ thể của Lang Yên, muốn duy trì sinh mệnh của nó.

Chóp mũi của Nguyễn Hành Chu nhúc nhích, giữa mùi máu tươi anh có thể ngửi được mùi của cơn mưa sau trời sáng và mùi tươi mát của cỏ cây.

"Đó là mùi của tiên thảo, cũng là mùi của bản thể của Quân Hoa."

Khóe miệng của Nguyễn Hành Chu hạ xuống, lại lấy từ trong túi ra chai nước thánh phun vào mặt mình hai cái, cất bình nước vào lại trong túi, sau đó giơ tay lên trán và ngực vẽ chữ thập.

"Amen."

"Con mọe nó ta không phải quỷ!"

A, lại nói nữa.

Xem ra nước thánh không xài được.

Cánh môi màu hồng phấn của Nguyễn Hành Chu trề xuống, tròng mắt màu ngâm đem di chuyển đến khóe mắt một cách cực kì không kiên nhẫn – nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại khuôn mặt nghiêm túc thường ngày.

Giọng nói kia dừng lại, sau đó lại phẫn nộ rít gào trong óc của Nguyễn Hành Chu:

"Có phải vừa rồi ngươi trào phúng ta phải không!"

"Không, tôi không có."

"Con mọe nó rõ ràng là ngươi có! Ta thấy cái cặp mắt xem thường kia của ngươi rồi!"

"Cậu nhìn lầm rồi."

Khóe miệng của Nguyễn Hành Chu hơi cong lên làm ra một nụ cười giả ý chuẩn tổng tài.

"Không thể nào! Ta đây ở trong cơ thể của ngươi, con mọe nó ta rõ ràng cảm giác được vừa nãy ngươi ghét bỏ ta!"

"À, vậy mà còn hỏi nữa, chậc."

"... Thế mà ngươi dám chậc ta?! Một tên EQ âm vô cực, cái bản mặt thì liệt như than của cũng dám chậc ta?!"

Sự thật chứng minh, thế giới này không có chuyện gì Nguyễn tổng tài không dám làm, nghe thấy mấy câu EQ âm vô cực và mặt than, sắc mặt của Nguyễn Hành Chu biến đổi, con ngươi sầm xuống, vẻ vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt căng thẳng tuấn tú.

"Tôi đây dám chậc đấy, chậc chậc chậc chậc chụt chậc!"

Giọng nói kia không nói chuyện nữa, không biết là vì cái sự trả thù ấu trĩ kia làm cho cạn lời hay là bị tức đến thăng thiên, nó không còn tự động giải thích ở bên tai nữa, Nguyễn Hành Chu lại di chuyển ánh mắt dừng trên người Thiên Kích và Quân Hoa.

"Ngươi kia cũng có dựng đồng màu vàng kim và yêu lực mạnh mẽ như ngươi, hắn bắt tiểu yêu làm việc cho Kết Yêu Xã bên ngoài lẫn trong kết giới, trong nháy mắt, nhân lúc ta không phản ứng kịp, hắn ta đã giết vài Yêu tộc."

"Dựng đồng màu vàng kim."

Thiên Kích cười như không cười:

"Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi ta?"

"Có từng hoài nghi, nhưng không thể nào, cái bộ xấu nết cùng với tính cách quá mức cương trực như ngươi quả thật tỷ lệ nghịch với cái mặt đúng chất phản diện của ngươi!"

Thiên Kích nhíu mày, không bàn luận.

Trên khuôn mặt diu dàng thanh nhã của Quân Hoa che kín từng giọt mồ hôi thật nhỏ, y không thể ngừng linh lực trên tay, chỉ có thể giữ vết thương của Lang Yên không tệ đi, nhanh chóng nói với Thiên Kích:

"Tiểu yêu bị giết đều là một chiêu mất mạng, yêu đan bị móc, Phong Hỏa và Lang Yên là lang yêu có khứu giác nhanh nhạy, cho nên xuống dưới xem xét sớm hơn ta một chút."

"Chờ sau khi ta đi xuống dưới, Lang Yên đã..."

Người ngày thường vẫn luôn mang theo nụ cười mỉm giờ đây con ngươi lại có vô số áp lực và sự âm trầm xám xịt, Quân Hoa nhìn chằm chằm cấp dưới của mình, lạnh giọng nói;

"Hắn ta mang đi yêu đan của Lang Yên, để lại một tờ giây rồi đánh vỡ kết giới để đào tẩu, thương thế như vậy chỉ ta mới có thể có khả năng trị liệu được, Phong Hỏa và Lang Yên là đôi song sinh đặc biệt của Lang tộc, sinh mệnh và sức mạnh đều gắn chặt với nhau, Phong Hỏa đưa yêu đan của mình cho Lang Yên, cho nên cũng biến trở về nguyên hình."

Dựng đồng màu vàng kim dời khỏi khuôn mặt bạn tốt rồi dừng trên người con sói lớn màu trắng vẫn ngủ say không tỉnh bên chân y, bên trong ấp ủ một cơn bão.

"Vào lúc ta đến cũng không phát hiện yêu lực xa lạ nào."

Thiên Kích nói:

"Bởi vì hắn ta mang theo pháp khí che giấu linh lực và khí vị!"

Hơi thở của Lang Yên dần dần vững vàng, miệng vết thương không còn đổ máy, Quân Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tạm dừng việc vận chuyển linh lực, y mệt mỏi móc tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Thiên Kích, vừa nói vừa ngẩng đầu.

"Trên tờ giấy mà người đó để lại rõ ràng viết mục đích của hắn ta là Long châu của ngươi, ngươi..."

Quân Hoa cuối cùng cũng rảnh rỗi đặt ánh mắt lên người bạn tốt, giọng nói của y đột nhiên im bặt, sau đó, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của y dần dần trừng lớn, con ngươi màu nâu co thành một cây châm!

"Thiên Kích... Ngươi, Long châu của ngươi đâu... Long châu của ngươi ở chỗ nào rồi! Trả lời ta!!!"

Khuôn mặt luôn luôn dịu dàng giờ vặn vẹo lại, y đứng lên ấn tay lên vai Thiên Kích, giọng nói run rẩy gần như hét lên, hỏi hắn!

Sau đó hình như Quân Hoa nhớ tới cái gì đó, đột nhiên y quay đầu nhìn về phía khuôn mặt thiếu cảm xúc của Nguyễn Hành Chu.

"Ở trên người cậu ta? Ở trên người cậu ta!"

Câu nghi vấn biến thành câu khẳng định, y biết rõ trừ khả năng này ra thì Long châu không có khả năng sẽ đi đâu nữa!

Quân Hoa nghĩ đến lúc trước y dò hỏi Thiên Kích về tình trạng cơ thể của Nguyễn Hành, câu trả lời của Thiên Kích rất lạ.

Bây giờ, tất cả đều đã được giải thích.

"Ngươi điên rồi Thiên Kích, con mẹ nó ngươi điên rồi."

Quân Hoa lẩm bẩm tự nói, vì một nhân loại mà ngươi dám móc một thứ còn quan trọng hơn cả trái tim mình ra, giao cho một tên nhân loại yếu ớt.

Cho dù Yêu tộc có lập khế ước cũng sẽ không lỗ mãng như thế, ngoại trừ trường hợp của Phong Hỏa Lang Yên.

Tàn dư duy nhất của Long tộc mà lại làm ra một chuyện cực kì ngu xuẩn như vậy.

Long châu ở trên người mình?

Nguyễn Hành Chu giật mình, nhìn về phía con rồng của anh.

Bả vai bị lắc mạnh, mái tóc màu đỏ sậm khẽ lay động, Thiên Kích đè lại hai tay của Quân Hoa, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn nhìn không ra cảm xúc gì:

"Long châu của ta, ở chỗ nó nên ở."

Quân Hoa nắm chặt cổ áo của Thiên Kích, bị tức đến mức đỏ bừng hốc mắt.

"Nơi tốt nhất nó nên ở chính là trong cơ thể của ngươi!"

Ngươi muốn chết phải không, muốn Long tộc cứ thế mà đoạn tuyệt phải không!

Thiên Kích ngẩng đầu:

"Ta tự có chừng mực."

"Ngươi có cái rắm!"

Quân Hoa bị câu trả lời hão huyền của hắn làm cho tức chết.

Nguyễn Hành Chu cứng đờ đứng ở ngoài cửa chớp chớp mắt, rất nhanh anh đã suy nghĩ cẩn thận hết tiền căn hậu quả, những đau đớn mấy ngày qua trên cơ thể của anh đã biến mất, Thiên Kích càng ngày càng mỏi mệt.

Anh còn tưởng đó là vì rồng nhà anh muốn ngủ đông...

Sao anh lại ngu như vậy, sao trễ như vậy mới phát hiện ra chứ!

Có một thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh như băng nhét vào giữa trái tim, rất lạnh rất nặng, khiến hô hấp của anh trở nên khó nhọc.

"Không có long châu sẽ thế nào?"

Nguyễn Hành Chu ngơ ngác hỏi Quân Hoa.

"Thế nào?"

Ánh mắt va biểu cảm của Quân Hoa thật lạnh lẽo, xa lạ, ý bảo anh nhìn con sói lớn trên giường:

"Cứ như vậy đó."

Khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu trong nháy mắt đã trắng bệch như quỷ.

"Lấy về đi... Lấy long châu về đi, em không cần!"

Tay chân Nguyễn Hành Chu lạnh lẽo, môi run run:

"Thiên Kích...."

"Câm miệng!"

Thiên Kích đẩy Quân Hoa ra, xị mặt xách cái người không ý thức được mình đang run như cày sấy vào trong ngực mình, hắn chậm rãi nói, trong giọng chất chứa dịu dàng:

"Ta là Long tộc, chỉ là Long châu tạm thời để ở trên người em mà thôi, sẽ không tao thành tổn thương gì cho ta."

Quân Hoa đứng ở bên cạnh nghe vậy thì không nhịn được mà trào phúng:

"Đúng vậy, chỉ là tu vi mấy trăm năm cộng thêm lúc nào cũng sẽ bị ai đó đập cho chết ngay thôi."

"Quân Hoa! Ngươi không muốn cọng lá của ngươi nữa hả?!"

"Hà há."

Nguyễn Hành Chu đè ngực mình, thở không nổi, anh ngửa đầu nhìn cằm của Thiên Kích, Thiên Kích cũng cúi đầu nhìn anh, bàn tay to có nước da nâu nhạt cũng đặt lên sau lưng anh, xoa từng cái để trấn an.

"Tôi không cần long châu của Thiên Kích, anh lấy về đi!"

"Vì sao?"

"Đừng lại trở thành dáng vẻ kia, em chịu không nổi... em thật sự..."

Nguyễn Hành Chu có chứng thiếu hụt cảm xúc, những bi thảm và sinh tử của những người khác đều không là gì với anh, những giọt nước mắt và vui vẻ, anh cũng không thể nào cùng san sẻ, trước khi Thiên Kích ở đây, anh thậm chí còn nghĩ rằng tồn tại chỉ là hai chữ cái đơn giản, chỉ là một thứ trình tự thôi.

Người đàn ông trước mặt anh là toàn bộ cảm xúc của anh, là mảnh ghép còn thiếu trong thế giới của anh.

Hoảng loạn, bi thương, nước mắt đối với Nguyễn Hành Chu mà nói thật quá xa lạ, anh cũng không biết cái thứ nóng hổi đang chảy trên mặt mìnhf là gì.

Hốc mắt anh đỏ bừng, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn, anh tuấn một cách quật cường.

Thiên Kích hít vào một hơi, ấn đầu của Nguyễn Hành Chu vào ngực mình, cánh tay đang rũ xuống của Nguyễn Hành Chu cũng ôm chặt lấy con rồng của anh, trụ cột của anh.

Quân Hoa đứng bên cạnh nhìn hành động của hai người, xoay người, giữa lông mày là khe rãnh thật sâu.

Thiên Kích không có long châu...

Yêu quái kia rõ ràng có địch ý mạnh mẽ với Kết Yêu Xã và Thiên Kích, hơn nữa còn có sự xuất hiện đột ngột của Vân Trầm...

Chết tiệt!

Tệ lắm rồi đây!
Bình Luận (0)
Comment