(*): Khoảng 7 tỷ VND.Vốn dĩ nó định tiêu hao bớt linh khí trên ngọc phật thì người bạn khi nó còn tồn tại sẽ là kẻ chết thay cho mình.
Đến khi ánh sáng trên ngọc phật cuối cùng cũng biến mất.
Con ác quỷ hư thối nở một nụ cười dữ tợn khó dằn!
Con ác quỷ hư thối: Đến đây nào, chết thay cho tao nào! Ha ha a!
Nó kéo cơ thể thối rữa của mình vọt lên, như thể đã thấy cái chết thê thảm của tên mập chết tiệt kia!
Nhưng ngay tại khoảng khắc đó cánh cửa lập tức mở ra, tên mập chết tiệt kia không chỉ bị kéo ra ngoài mà nó còn bị người khác đá một chân về!
Một cú đá khiến con quỷ bị đá bay lên không trung, xoay tròn nửa ngày rồi cuối cùng bị va mạnh lên tủ tường. Nó ngơ ngẩn cả người, sau đó ngực đau rát như bị thiêu đốt!
Nó vì đau mà gào lên thảm thiết, tiếng gào chói tai vô cùng.
Còn không chờ nó gào xong, người đàn ông cao lớn trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nó.
Con ác quỷ sau khi hồi hồn thì phát hiện cái thứ này chính là thứ đã đá mình, nó hận không thể dùng tay xé nát hắn! Nó gào rống về phía người đàn ông, vết thương bị xé rách trên cái miệng bị thối rữa như thể đang "kéo sợi", khoang miệng phun ra từng mùi hôi tanh tưởi!
"Hừ! Lại thêm một vật bồi táng, há há há, tao không chê nhiều người đâu, đến đây đi, ngoan nào..."
Con ác quỷ nhìn chằm chằm Thiên Kích một cách bất thiện, đồng thời còn nở nụ cười rất có hiệu quả khủng bố, bò ra từ trong ngăn tủ.
Tao bò tao bò tao bò bò bò bò ~
Ác quỷ: É hé hé, thứ ngu, chắc mày sẽ ngay lập tức vào trong ngăn tủ của tao thôi ~
Nó vui vẻ phấn chấn bò nửa người ra khỏi tủ, sau đó, một đôi chân mang đôi boot Martin dùng sức dẫm lên đầu nó.
Đầu không thể cử động, ác quỷ chỉ có thể phí công di chuyển tứ chi: "...."
Con ác quỷ thẹn quá thành giận:
"Mày – thế mà dám dẫm lên đầu quỷ! Mày có tố chất không vậy hả!"
"Đoán xem."
Người đàn ông cao lớn nhếch miệng cười, hắn lộ vẻ hung thần ác sát lộ ra một loạt răng nanh trắng bóc, sau đó lại đá cho nó một chân về lại tủ!
Ác quỷ: "..."
Thiên Kích: "Không có."
Ác quỷ: "..."
Biết cách làm việc quá ha!
Khẹc, chu!
(phun nước miếng)Sau khi Nguyễn Hành Chu vào nhà, Ngụy Đa Diệp ló đầu ra từ trong phòng ngủ phụ xua tay với anh:
"Bọn tôi ở đây!"
Nguyễn Hành Chu gật gật đầu, vòng qua phòng khách vào phòng ngủ phụ, một mùi thịt người thối nát bét nồng đậm xông thẳng vào mặt anh không chút phòng bị!
Nguyễn tổng tài:........
Cái mùi đó đáng sợ đến mức nào?
Nguyễn tổng mặt mày vô cảm, lãnh khốc vô tình chỉ duy trì được ba giây, khóe miệng vừa xệ xuống sắc mặt đã đột ngột thay đổi, che miệng lại!
Thúi quá, thúi muốn cay mắt, thúi muốn mất trí nhớ, thúi muốn xỉu luôn! Thúi đến độ thần kinh trong não đều bắt đầu hoại tử! Chẳng lẽ có người dùng căn hộ của mình làm phòng nghiên cứu vũ khí sinh hóa hả!?
Đôi mắt cá chết ngăm đen nhịn không được mà trợn ngược lên trên, Nguyễn Hành Chu: Không được rồi, chế muốn xỉu rồi...
"Ọe!"
Vốn dạ dày đã yếu ớt vì nôn nghén giờ lại càng thêm ớn lạnh, khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu vốn đã trắng nay còn trắng hơn, từng dòng dịch chua nhanh chóng xông lên trên, ai không ở trong hoàn cảnh này thì không hiểu được vì sao lại mất khống chế đến vậy, tuyến lệ cũng không chịu nổi, hốc mắt nóng lên, rất nhanh hai mắt đã mơ hồ!
"Má ơi! Anh không sao chứ!"
Sao, sao còn bị dọa cho khóc vậy?!
Ngụy Đa Diệp bị nước mắt của anh làm cho cứng đờ, nhanh chóng đỡ lấy anh:
"Ặc, tôi quên nói cho anh biết có thi thể trong ngăn tủ căn phòng này, anh anh anh anh anh đừng khóc, để tôi đỡ anh đi ra ngoài nha!"
Không nghĩ đến kim chủ ba ba yếu ớt đến vậy, quả nhiên dù có tiền thì cũng chỉ là nhân loại, người bình thường mà ngửi được mùi này tất nhiên nào có chịu không nổi.
Nghe được động tĩnh, Thiên Kích đứng ở trước tủ vẫn duy trì tư thế hai tay ôm ngực, một chân chống, một chân thì chặn lên cửa tủ, hắn quay đầu nhìn bộ dáng thê thảm của Nguyễn Hành Chu, phần giữa lông mày phồng lên, hắn chậc một tiếng:
"Em đi ra ngoài trước đi."
"Em, ọe!"
Vừa mở miệng đã buồn ói.
Nguyễn Hành Chu không dám mở miệng nữa, cau mày xua xua tay với hắn, cự tuyệt ý tốt của Ngụy Đa Diệp, anh một mình bước nhanh đến phòng khách để hít thở, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay có một cục kẹo chua được bọc trong đó nhét vào miệng, chờ dạ dày và đôi mắt khá hơn nhiều, Nguyễn Hành Chu mới dùng khăn tay che mũi lại, một lần nữa bước vào phòng.
Thiên Kích và Ngụy Đa Diệp đang thương lượng cái gì đó.
"Sao thế?"
Nguyễn Hành Chu dùng khăn tay che lại mũi miệng mình nên giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Sao em lại về đây rồi?"
Thiên Kích quay đầu thấy anh, trầm giọng:
"Không chịu được thì đi phòng khách đi, chờ ta một lát."
Ngụy Đa Diệp cũng gật đầu:
"Đúng vậy, thứ này đúng là thúi thấy mẹ!"
"Không có gì, trong miệng em có kẹo."
Hai má của Nguyễn Hành Chu đang cố treo hai cái túi xách, còn động đậy động đậy.
"Ở gần hai người mới an toàn được, hai người vừa nãy đang bàn chuyện gì thế?"
Thiên Kích nhìn chỏm tóc ngố của anh lúc ẩn lúc hiện thì biết anh nhất định sẽ không thành thật nghe lời mình.
Cái tên mất nết này!
Long Quân tức giận không buông cái chân đang chặn cửa tủ, cằm vừa nhắc lên, ý bảo Nguyễn Hành Chu đứng đằng sau lưng mình.
"Đứng sau lưng ta ở chỗ xa xa chút đi, thứ này là kẻ chết thay bị hộp nữ kéo vào."
Nguyễn Hành Chu ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn, hỏi:
"Hộp nữ là gì? Rất khó giải quyết sao?"
Thiên Kích: "Ừm."
Ngụy Đa Diệp xen mồm:
"Hộp nữ hay cũng được gọi là hộp oán, ban đầu là nó là một thứ tà thuật, đặt đứa bé mới sinh vào trong hộp, giữa hộp có đặt một tấm ngăn đục một lỗ ở chính giữa, có thể để cổ và đầu của trẻ con ở tầng trên, cơ thể ở tầng dưới, chiếc hộp như vậy cũng có hai cánh cửa, ngày thường thì mở cửa trên để cho đứa bé ăn thuốc và thức ăn đặc biệt, tầng dưới thì đôi khi mở ra để rửa sạch phân, chờ đến khi đứa bé lớn lên, không gian trong hộp bị thu hẹp, cơ thể không có cách nào để phá chiếc hộp, cứ như thế, nội tạng và mạch máu sẽ hoại tử, một đứa trẻ mới một hai tuổi chưa hiểu chuyện gì cứ như thế mà chết vì sự tra tấn đau đớn và không gian chật hẹp, phải ở trong đó nửa năm cơ thể mới dần hư thối và chết, cuối cùng oán khí ngập trời mới biến thành hộp nữ."
"Kỳ thật hộp nữ không nhất định phải là bé gái, chỉ cần mệnh cách phù hợp thì bé trai cũng có thể trở thành hộp nữ, hộp nữ còn chứa lời nguyền rửa, chỉ cần ai mở chiếc hộp của bé ra thì nhất định sẽ bị cô bé kéo vào hộp, trở thành kẻ chết thay."
Ngụy Đa Diệp chậc lười:
"Tôi nghe ông già nhà tôi nói, đây là một loại nguyền rủa cố định, cho dù người tu hành có pháp thuật cao cường hay Yêu tộc có đạo hạnh thâm sâu thì chẳng có ai có thể mở được chiếc hộp mà tránh được lời nguyền, cho nên có một đoạn thời gian hộp nữ rất được thịnh hành trong việc ám sát."
"Anh xem, vốn bỏ ra nhỏ lại có tỷ lệ feedback cao, hơn nữa người chết bị hộp nữ nguyền rủa sẽ trở thành hộp nữ đời kế tiếp, cho nên..."
Ngụy Đa Diệp nhún vai, ý của cậu ta ai cũng hiểu.
Nguyễn Hành Chu nhìn Thiên Kích.
Thiên Kích gật đầu:
"Hắn nói không sai, cái tủ đóng lại này là hộp nữ, "hộp" ở đây chỉ cần là tủ, rương hay thứ có thể chứa đều có thể là "hộp" cả."
"Nhưng mà."
Nguyễn Hành Chu khó hiểu mà hỏi rồng nhà anh:
"Không phải vừa rồi thứ này vì đuổi theo người đàn ông kia nên đã bò ra rồi sao? Sao nó lại vào trong rồi?"
Ngụy Đa Diệp bừng tỉnh hiểu ra:
"Đúng nha, đại lão à, anh không bắt nó hả?"
Thiên Kích im lặng một giây, nói:
"... Đúng là nó đã đi ra."
Nguyễn Hành Chu: "Sao đó thì sao?"
Long Quân trẻ tuổi ho nhẹ:
"Sau đó ta đá nó vào lại."
Nguyễn Hành Chu: "...."
Ngụy Đa Diệp: "..."
Vậy thì, ngài tuyệt ghê ha.
Ánh mắt của hai người đại khái quá mức chói mắt, dựng đồng màu vàng kim vì xấu hổ mà dao động, lỗ tai nhòn nhọn cũng ửng đỏ, Long tộc cao lớn mạnh miệng nói lại chuyện vừa rồi.
Cuối cùng tổng kết lại:
"Ta chỉ đá nó vào lại có năm lần mà nó đã thôi! Đúng là cái đồ không có nghị lực!"
Ngụy Đa Diệp và Nguyễn Hành Chu đồng loạt im lặng, sau đó hai người kề tai nhỏ giọng nhiều chuyện.
Ngụy Đa Diệp: Đại lão quả thật là Yêu tộc ưu tú mà.
Nguyễn Hành Chu: Ừm, đúng thế.
Ngụy Đa Diệp: Người ta hay nói hai người ở bên nhau càng lâu sẽ càng giống nhau, kim chủ ba ba, ba không phải cũng...
Nguyễn Hành Chu mỉm cười: Sao có thể? Tui là một ngoan xinh yêu dễ thương đến mức phun sữa nha.
Ngụy Đa Diệp:.....
Cậu ta nhìn khuôn mặt than của kim chủ ba ba nhìn mình, nghĩ thầm: Móe! Đúng là có tiền là có tất cả! Tự tin vờ cờ lờ!
Mở tủ sẽ bị nguyền rủa, không mở thì đại biểu cho việc không thể bắt được tên kia, không biết chuyện này có quan hệ gì với Vân Trầm hay không...
Phải làm sao giờ đây?
Ngay lúc ba người lâm vào cục diện bế tắt, hộp nữ trong ngăn tủ không biết có phải biết ba người đang khó xử hay không mà bắt đầu kiêu ngạo cực kì, nở một nụ cười đáng khinh!
"Tới đi – Hé hé hé – tao đây ở trong tu này – há há há há – "
Ba người: "..."
"Có bản lĩnh thì tới bắt tao đi này, há há há, đám người nhát gan! Mở tủ ra đi cái đứa ngu dám cả gan đá ta này! Không dám hả? Ngu quá ngu quá ngu quá –!"
Đứa ngu đá nó?
Vậy chẳng phải là – Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp đồng thời nhìn về phía Thiên Kích, hơn nữa còn thấy rõ khuôn mặt sau khi bị chửi là ngu của Thiên Kích, nhìn thế nào cũng ra một khuôn mặt cực kì tàn ác hết á...
Hung quang lập lòe trong dựng đồng ngập tràn tơ máu, vảy đỏ trên khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, sừng rồng sắc bén, tóc đỏ rực rỡ như thể mang theo ngọn lửa đang bùng cháy! Hơn nữa ngũ quan hắn vặn vẹo rõ ràng còn cười tươi lộ ra răng nanh dữ tợn, hàm răng nghiến kẽo kẹt...
Nguyễn Hành Chu and Ngụy Đa Diệp: Ấy chà, tàn đời rồi!
"Thiên Kích anh bĩnh tĩnh! Nó rõ ràng là đang khích anh mở tủ đó!"
Nguyễn Hành Chu xông lên ôm lấy cái eo của con rồng sắp bùng nổ nhà anh, Ngụy Đa Diệp bám lấy chân hắn:
"Đúng vậy đó đại lão ơi! Ngài đừng có bị dính chiêu nha!"
Đến gần Thiên Kích như vậy, ai cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn nóng đến sợ.
"Ta không mở tủ."
Ngoài dự đoạn, giọng nói của Thiên Kích rất ổn định:
"Buông tay!"
Nguyễn Hành Chu: "Vậy anh đặt tay lên cửa tủ làm gì!"
Ngụy Đa Diệp: "Đúng vậy! Bọn tôi sẽ không buông anh ra đâu!"
Vừa lúc gặp phải "hộp nữ" thích xem kịch.
"Tao đây ở trong ngăn tủ đây này, đồ ngu há há há há..."
Quá đê tiện, thật sự là quá đê tiện!
Quả thật khiến người ta muốn lôi nó ra đánh!
Nguyễn Hành Chu đang tìm cách nên trấn an rồng nhà anh như thế nào thì nghe Thiên Kích nói:
"Buông ra, ta có cách."
Nguyễn Hành Chu: "Cách gì?"
Thiên Kích: "Ta sẽ đưa linh khí và long khí vào từ khe hở tủ, sau đó sẽ khống chế linh khí tự cháy!"
Ngụy Đa Diệp điên cuồng gật đầu:
"Cách này được!"
Nguyễn Hành Chu cũng cảm thấy cách này ổn, vì thế buông lỏng eo Thiên Kích.
"Nhưng mà."
Thiên Kích cười nhìn cái tủ, rít từ trong khẽ răng:
"Cái thứ đồ nho nhỏ mất dạy này, có thể em phải đổi việc trang hoàng thôi."
Nói xong, hắn bắt đầu đưa linh lực vào trong ngăn tủ.
"Hộp nữ" bên trong rốt cuộc cũng cảm thấy không thích hợp, toàn bộ tủ âm tường vang lên từng tiếng loảng xoảng, mà Thiên Kích cười dữ tợn chặn cửa tủ lại, như thể một tên biến thái...
Biến thái, nhưng mà là tên biến thái đẹp trai nhất!
Nguyễn Hành Chu thưởng thức rồng nhà anh ở trong lòng, bớt thời giờ để hỏi Ngụy Đa Diệp:
"Thiên Kích vừa nãy nói đổi việc trang hoàng là sao?"
Ngụy Đa Diệp nhìn anh bằng một ánh mắt đồng tình:
"Ý ổng là... Ổng có một kế hoạch trang hoàng hơn hai trăm vạn!"
Kế hoạch trang hoàng?
Nguyễn Hành Chu không hiểu ra sao, cho đến khi anh thấy khói đặc cuồn cuộn tỏa ra từ trong ngăn tủ, cuối cùng toàn bộ tủ âm tường và vách tường cũng cháy lên!
Nguyễn Hành Chu: "...."
Con quỷ ở bên trong kêu gào ầm ĩ, Thiên Kích ở ngoài thì cười lạnh lùng.
Mà Nguyễn Hành Chu, bây giờ chỉ cảm thấy may vì bản thân là kẻ có tiền.
Nếu không, với cái phương thức này thì nhà kinh doanh bất động sản nào mà chịu cho nổi!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.
Điện thoại vang lên, Mildan tiếp nhận.
Nguyễn Hành Chu: Alo, Mildan, đến cục cảnh sát chuộc tôi đi.
Mildan kinh hãi: Boss! Sao ngài lại vào cục cảnh sát vậy!
Nguyễn Hành Chu: Bởi vì... phóng hỏa.
Mildan:...
Jeong: Cháy lên đi lửa trên cao nguyên và mình cùng cháy lên đi ~