Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 73

Ban ngày vào lúc ăn cơm, quả nhiên, trên bàn ăn đã ngồi đầy những người đã chết hôm qua, Lưu An cũng ở trong đó.

Những “người” đó đã quên bản thân đã chết, cười cười vây quanh trước bàn ăn chuyện trò vui vẻ, Lưu An bị chém thành vũng bùn, vị khách không còn nửa cái đầu, còn có những người khác có cái chết thê thảm cho dù nhìn ở góc độ y học nào cũng không thể sống sót mà vẫn mang sắc mặt hồng hào, quần áo hoàn hảo.

Thậm chí còn nói chuyện như đúc người bình thường, mặt mày đón chào những người sống sót đang tiến tới ăn cơm…

Thật sự “đang sống”.

Thật sự…

“Ọe!”

Một vị khách nữ tận mắt nhìn thấy đầu bạn mình nổ nát tum, cô che mắt trong mắt phiếm nước mắt, cả người run rẩy trốn sau lưng Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích, chút nữa đã ói ra.

Những người còn sống nhìn thấy cảnh này thì mặt mày khó coi.

Một đêm không dám ngủ, tròng mắt của họ đều là tơ máu, vành mắt đen thui, quần áo dơ bẩn, sắc mặt vàng như nến, đối lập với những “người” kia, họ quả thật càng giống quỷ hơn.

“Mau đến đây ăn cơm đi, ha ha, mọi người dậy trễ thật đấy.”

Lưu An mỉm cười vẫy tay.

“Chỗ này không tồi xíu nào, hôm qua tôi ngủ nhưng không say, đại khái là do sau khi thư giãn thì dễ bị đói bụng nên bây giờ tôi đói chết mất.”

Cậu ta vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi dưới, khó hiểu sờ vị trí dạ dày của mình, không phát hiện ra lúc cậu ta nói đói thì trong mắt hiện lên ánh sáng đỏ tươi.

Những người khác: Muốn, muốn đi tè!

Nguyễn Hành Chu không sợ, anh làm vẻ mặt sâu xa, một tay nắm lấy ngón út của Thiên Kích, một tay thì chỉ những người “sống lại” đó giống như cậu bạn nhỏ đi trung tâm thương mại rồi vòi mẹ mua đồ ăn vặt.

“Em muốn.”

Anh nói:

“Kích Kích, có thể cho em gói một đứa về được không?”

Ngụy Đa Diệp: ……….

Những người khác: ….. OAO!

“… Em muốn làm gì?”

Thiên Kích cúi đầu nhìn vị tổng tài mặt than nhà hắn, xoa xoa mũi, hắn không chi không nghi ngờ mà còn có chút như đã thấy hoài riết quen.

Một năm nay, nội tâm Long Quân trẻ tuổi đầy tang thương, hắn thậm chí còn sa đọa đến mức đã quen cái đầu chứa cái thung lũng lớn nhất thế giới ở Đông Phi của tên mất nết này.

Nguyễn tổng: “Tài liệu thực nghiệm tốt thế này sao có thể lãng phí được, gửi qua bưu điện cho Mildan để nghiên cứu không chừng có thể kỹ thực khoa học về sinh vật của công ty nhà họ Nguyễn tiến thêm một bước! Bước vào lĩnh vực cao hơn trong giới sinh vật học! Thậm chí còn có tỷ lệ 50% giải quyết được hoàn cảnh nghiên cứu, y học, gen sinh vật không đột phá của công ty sinh vật Ayerland! Chậc, đúng là một mối làm ăn hời mà…”

“Cho em gói một đứa mang về được không?”

Nguyễn Hành Chu lộ ra vẻ mặt khát vọng, tha thiết cầu xin:

“Em phải hốt về một đứa!”

Thiên Kích: …..

Ngụy Đa Diệp: ….

Những người khác: …

Thiên Kích: “Nếu ta nói – mỗi một lần em ấy khiến ta tin rằng em ấy sẽ không còn cho ta một cú sốc nào nữa, sau đó thì vẫn đột phá giới hạn nhận thức của ta thì ngươi có tin không?”

Ngụy Đa Diệp trầm mặc một lát, gật đầu:

“Tôi tin, lần đầu tiên tôi nghe được chuyện mấy thứ này còn cần phải đóng gói…”

Nội tâm của những người khác cũng đã banh chành, muốn bóp chặt cổ Nguyễn Hành Chu lắc lắc cho anh tỉnh.

Qúy ngài đây, ngài thật sự có chút tự giác nào về chuyện bản thân đang đứng trong hiện trường phim kinh dị không? Cầu ngài tôn trọng phim kinh dị đi được không hả!

Con mẹ nó chứ mối làm ăn!

Con mẹ nó chứ lĩnh vực khoa học càng cao!

Chẳng lẽ phim kinh dị là nơi ông có thể thảo luận về cách kiếm tiền à ** má!

Sâu thẳm trong mắt của Nguyễn Hành Chu là ánh sáng của tư bản đang nở rộ, không có người nào sẽ cho rằng anh là một tên cuồng khoa học, chỉ nghĩ rằng mọi việc đều thuận lợi trên bàn đàm phán của anh, là một vị thương gia oai phong một cõi, ánh mắt sắc bén.

À, tuy rằng ổng đúng là như vậy thât.

Những cương thi đang ngồi trên bàn ăn không biết cơ thể của mình bị người khác thèm nhỏ dãi, muốn hốt nó đi xẻo một miếng, họ không biết sống chết nhiệt tình chào đón Nguyễn Hành Chu đến ăn cơm.

Nguyễn Hành Chu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhiệt tình xua tay.

Quay đầu đã dùng cái mặt bá đạo tổng tài lãnh khốc vô tình miệng lưỡi thì bán manh.

“Em muốn gói về mà! Kích Kích Kích Kích Kích Kích!”

Thiên Kích hít một hơi.

Sau đó quay đầu trầm giọng nói với những người bên cạnh:

“Chúng ta đi vào bàn ăn, biểu hiện như bình thường chút đừng kích thích bọn họ nhớ về cái chết của mình thì sẽ không khiến họ biến lại thành bộ dáng như lúc tối, đi đi.”

Những người này vốn đang không muốn, mà khi họ thấy rõ biểu cảm của Thiên Kích –     

“Đi, đi thôi đi thôi.”

“Đúng đúng đúng, ăn cơm thôi.”

“Dù sao bọn họ không nhớ ra thì sẽ không đả thương chúng ta…”

“Tôi biết Nguyễn tổng anh ấy đôi khi có chút hành vi kì lạ, nhưng mà…”

Nhìn đám người chạy trối chết, tâm tình Ngụy Đa Diệp phức tạp vỗ vỗ bả vai đại lão, thấp giọng thì thầm:

“Ngài… tốt xấu gì cũng rút răng nanh về đi.”

Dựng đồng màu vàng kim quét qua như dao cắt, mái tóc đỏ bay phấp phới với long uy, trên trán nhảy đầy gân xanh, mặt mày viết rõ “muốn ăn thịt người”, Thiên Kích nghe vậy thì cong nhẹ khóe môi:

“Ngươi, nói, cái, gì? Hửm?”

“Éc, không có gì không có gì đâu ạ…”

Ngụy Đa Diếp hé mắt nhìn mặt mày dữ tợn kinh khủng của Long Quân, da đầu tê dại.

Lúng túng rút về cái móng, quay đầu đi, nghĩ thầm nhìn Thiên Kích đại lão tức giận như vậy nhưng vẫn không tức giận với kim chủ ba ba, chậc chậc, ngài chiều ổng quá rồi! Kim chủ ba ba có thể nhảy nhót trước mặt rồng như thế mà ngài còn không quản à?

Vì sao bơ mình? Nguyễn Hành Chu không biết, anh rất khó hiểu.

“Kích Kích, em muốn gói mang về mà, Kích Kích Kích Kích – ứm!”

Ngài rồng đột nhiên quay đầu lại, khom lưng cắn lên môi anh.

Môi dưới đầy thịt bị răng nanh bén nhọn ngậm lấy nhưng vẫn cẩn thận nghiền nghiền, trong nháy mắt thịt môi bị răng cắn sưng lên.

Người đàn ông khom lưng, đôi tay ôm lấy mặt anh, mặt mày vô cảm rũ mắt nhìn anh, Nguyễn hành Chu che miệng lại, đôi mắt vì đau mà che phủ một tầng nước mắt sinh lý.

Anh khó hiểu nhìn hắn.

Dựng đồng màu vàng kim, bề ngoài tuấn mỹ uy nghiêm, con rồng tựa như một quốc vương bá đạo, nói:

“Câm miệng. Nếu không ta sẽ nhai nát miệng em.”

“Nhưng nếu em im lặng, ta sẽ thưởng cho em.”

Nói xong, người đàn ông này nghiêng đầu, dùng tư thế hôn môi – đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm qua nơi vừa bị cắn.

Long Quân không hiểu tình thú hay những kỹ xảo ái muội nào, hắn chỉ biết nên xâm lược thô bảo như thế nào để lỗ chân lông toàn thân của đối phương mở ra, run rẩy thần phục dưới chân, không mở mồm phản kháng.

Từ mùi hương đến khí chất.

Cơn đau ở môi chuyển thành ngứa ngáy.

Giọng nam khàn khàn lạnh như băng cùng với khuôn mặt anh tuấn khiến não của Nguyễn Hành Chu trống rỗng trong chớp mắt, có thứ đồ như lửa nóng đang thiêu đốt trái tim, ngứa quá, từ hơi ngứa cho đến lan tràn hết sau lưng, xương sống rồi đến xương chậu.

Anh chớp chớp mắt, không hiểu rõ vì sao bản thân mình không thở nổi nhưng trái tim lại rung động.

Thiên Kích buông anh ra, đứng thẳng người, cầm lấy tay Nguyễn Hành Chu, lạnh lùng ngẩng đầu làm ngơ những con quái vật đang cải trang thành con người, ngồi trước bàn tròn.

Đã biết rồi, để dì kêu ông Khẩu nhà dì bưng lên cho các con, ái chà, các con hôm nay có lộc ăn rồi đấy, hôm nay dì làm món gà con hầm nấm, gà đều là nhà dì nuôi, nấm cũng là loại…”

Dì nấu ăn đọc một lời kịch quen thuộc từ trong bếp đi ra, Nguyễn Hành Chu lúc này mới hồi thần, bị anh nhà nhà anh thả thính đến mức tim rộn ràng như mùa xuân hoa nở, Nguyễn tổng không thể tưởng tượng nổi, nhìn thẳng Thiên Kích.

Thiên Kích thấy được, hơi nghiêng đầu liếc ăn, khóe môi in sâu xuống, trong mắt là cưng chiều và bao dung chưa từng được phát hiện, chỉ một động tác mà công khí mười phần, khích phách mười điểm.

“Lại làm sao vậy? Sợ à, hửm?”

“Không có gì.”

Nguyễn Hành Chu vẫn luôn thích nhìn hình rồng của hắn hơn, lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra hình thái con người của Thiên Kích lại có diện mạo anh tuấn, hợp thẩm mỹ anh như vậy.

Nguyễn Hành Chu đơ mặt, hai má đỏ bừng.

Ngụy Đa Diệp trộm nhìn hai người nãy giờ, cười hí hí ăn đường mà CP rải.

Mà những người sống sót khác thì không có tâm tư ăn cơm chó, vừa nhìn thấy dì nấu ăn thì rất sợ hãi, muốn đứng lên quay đầu chạy trốn!

Nhưng vừa trải qua màn “đóng gói lại về xẻo ra để cống hiến cho khoa học” của Nguyễn Hành Chu, không thể không nói rằng sợ hãi trong đầu của mọi người đều ít đi một chút, ngược lại, theo bản năng mà nghĩ nếu vận dụng năng lực sống lại của cái thứ này để chữa bệnh…

Những người khác: Hừm…

Nghĩ đến thì, cũng tốt đó chứ, a ha ha…

Mùi hương của từng mâm đồ ăn ngon miệng tỏa ra, những người còn sống không dám ăn, thức ăn của người đã chết thì không phải những thứ này, cho nên những người chết đó cầm đũa lên, từng đôi mắt cong cong khiến người ra nổi da gà, mỉm cười chăm chú nhìn mặt của những người sống sót.

Cho dù là những cậu sinh viên, cặp vợ chồng trẻ tuổi, hay Hắc Ca cao lớn vạm vỡ cũng bị ánh mắt của những người này nhìn chằm chằm đến mức sau lưng ước đẫm mồ hôi lạnh.

Giằng co nửa ngày cũng chưa có ai hạ đũa.

Lưu An đã chết còn hỏi:

“Sao mọi người không ăn? Ăn ngon lắm đó.”

Bọn họ lắc đầu không hé răng, ngậm chặt miệng, mồ hôi lạnh rơi trên gương mặt trắng bệnh, bàn tay đặt trên đầu gối sợ tới mức nắm chặt.

Ngụy Đa Diệp thấy vậy thì hỏi ngược lại:

“Ngon sao? Không phải vừa rồi cậu còn bảo nói bụng mà, cậu ăn trước đi.”

Lưu An quay đầu nhìn Ngụy Đa Diệp, vẫn nở nụ cười.

Không khí tĩnh mịch trong nháy mắt, nhưng Ngụy Đa Diệp cơ bản không sợ cậu ta, cầm tai nghe ngồi trên ghế cà lơ phất phơ.

Bà dì quỷ biến thành người còn đi ra hỏi một câu, Thiên Kích tiện tay dùng vài ba câu đuổi dì ta đi, mấy người khác gian nan nhịn một tiếng đồng hồ, đột nhiên cửa nhà mở ra.

Hướng dẫn viên du lịch đứng ở cửa, nhiệt tình gọi:

“Ngày hôm sau rồi đấy! Các vị hôm nay tiếp tục thưởng thức cảnh tuyết rơi nha!”

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, bông tuyết cuốn lấy gió lạnh thổi tan bầu không khí ngột ngạt này.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, gấp không chờ nổi mà đi ra bên ngoài, đi đi vài bước đã biến thành chạy.

Thiên Kích tối hôm qua đã nói bọn họ không ra bên ngoài được, có người không cam lòng, Thiên Kích cũng không muốn quan tâm, nhưng cậu sinh viên tên là Cao Sinh và đôi vợ chồng trẻ tuổi lựa chọn đi phía sau bọn Thiên Kích.

Mấy người Nguyễn Hành Chu tiếp tục ra ngoài đi dạo, Long châu đúng thật ở dưới tầng hầm, ban người cương thi hoạt động thường xuyên, buổi tối chỉ có mấy tên mượn được sức mạnh để du đãng.

Bọn họ quyết định trước mặc kệ chuyện ai là người đưa thiếp mời, buổi tối hôm này sẽ đi xuống hầm, tìm Long châu!

Dù sao ban ngày cũng rảnh rõi, Ngụy Đa Diệp tiếp tục buông thả tự lăn lộn trên tuyết.

Nguyễn Hành Chu lấy thiệp mời ra nghiên cứu với Thiên Kích.

Thiệp mời là một tấm card màu trắng bình thường có thể dùng một tệ để mua đầy trên đường phố, chính diện là hai chữ thư mời mạ vàng, sau khi mở ra thì bên trong là những con chữ được đóng dấu, viết: “Long châu không có ở trong thành phố, nếu việc sinh đẻ không thuận tiện có thể đến thôn Tuyết Đình để tìm một Long châu khác.”

Người mời là hai chữ “Tuyết Đình”.

Nếu Nguyễn Hành Chu dựa vào Long châu của Thiên Kích có thể miễn cưỡng sinh con ra, cuối cùng Long châu hao hết sức mạnh, không có Long châu, tu vi mấy ngàn năm của Thiên Kích cũng hóa thành tro tàn, sẽ dần dần suy nhược rồi chết.

Mà sau khi miễn cưỡng sinh con, Nguyễn Hành Chu chưa chắc đã còn nguyên vẹn mà nhảy nhót tung tăng, nhưng nếu thôn Tuyết Đình này còn có một viên Long châu khác, Thiên Kích sau khi lấy được vừa không hy sinh bản thân, Nguyễn Hành Chu và con cũng sẽ được đảm bảo.

Tin tức quan trọng thế này, tuyệt đối không phải là trò đùa.

Bởi vì người bình thường sẽ không biết Thiên Kích là Long tộc, nếu thế thì sao sẽ biết bọn họ cần Long châu?

Cho nên người phát thiệp mời nhất định có biết Thiên Kích, thậm chí còn biết tình huống của hai người, Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích tìm Quân Hoa để thương lượng sau đó suy đoán rằng chuyện này không thoát khỏi liên can đến Vân Trầm.

Tin tức “một viên Long châu khác” quá mức mê người.

Nguyễn Hành Chu biết Thiên Kích sẽ đến – chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa rồi để hy vọng tắt vụt.

Vì thế bọn họ đến đây.

Buổi tối, những người đi ra ngoài tìm cách chạy trốn đã trở lại, bọn họ không may mắn như buổi tối hôm qua, từng người mang theo vết máu và vết thương, đáy mắt là sự tuyệt vọng.

Họ trở lại nhà nghỉ như gà rớt vào trong nồi canh, chạy đến phòng Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích để trốn.

Trong lòng họ nơi này là nơi an toàn nhất.

“Gì mà thiên đường nghỉ phép, phải là đưa chúng ta lên thiên đường mới đúng!”

Hắc Ca ôm đầu ngồi xổm trên đất, mất khống chế hô tô, vẻ mặt của vài người bên cạnh cũng trống rỗng không ai rảnh đi an ủi anh ta.

Anh ta vừa nói xong, “tạch” một tiếng, âm thanh đèn điện kiểu cũ bật lên, âm thanh này khiến tất cả mọi người giật mình một cái, trứng lớn mắt nhìn chằm chằm căn phòng này.

Theo một tiếng này, chén trà vốn đã trống không bỗng nhiên có nước trà ấm áp, mâm đựng trái cây trên giường lại xuất hiện mấy trái quýt đường, hạt dưa và đậu phộng, thậm chí còn có mấy cục keo gói bằng giấy, giường đất lạnh lẽo cũng dần có nhiệt độ…

Nhà ăn cách đó không xa, phía sau tấm rèm hoa truyền đến âm thanh nhóm lửa nấu cơm, đối thoại mang theo tiếng cười của một đôi vợ chồng.

Trong mắt mọi người càng thêm tuyệt vọng, cửa bị gõ, ngoài cửa truyền đến giọng nói vừa câu nệ vừa cười hàm hậu:

“Tối rồi, cơm đã nấu xong, mấy đứa chừng nào thì ăn cơm?”

Người đàn ông vừa rống to đứng dậy gào lên với dì ta:

“Bọn tôi không ăn! Không ăn!”

Người phụ nữ thì như nghe được câu trả lời khác, đứng ở ngoài cửa nói:

“Đã biết rồi, để dì kêu ông Khẩu nhà dì bưng lên cho các con, ái chà, các con hôm nay có lộc ăn rồi đấy, hôm nay dì làm món gà con hầm nấm, gà đều là nhà dì nuôi, nấm cũng là loại…”

Dì ta vừa nhắc mãi vừa mỉm cười, xoay người về phòng bếp.

Bên trong cánh cửa, đoàn lữ khách còn sống soát, cặp vợ chồng già và những cậu sinh viên không nhịn được mà khóc thành tiếng, nhỏ giọng nhắc mãi câu không muốn chết, phải về nhà, mau báo cảnh sát vân vân.

Nguyễn Hành Chu nhíu mi:

“Chúng tôi muốn xuống tầng hầm…”

Hắc Ca hoảng sợ gào to:                                       

“Muốn đi thì tự đi đi! Tao mới không xuống cái nơi quỷ ma đó!”

“Ai thèm quan tâm ông!”

Ngụy Đa Diệp trởn mắt, cũng gào ngược lại:

“Bọn tôi muốn đi xuống tầng hầm, các người ở đây đứng có quấy rối là được, biết chưa! Mọe!”

“Đi thôi.”

Thiên Kích liếc mắt nhìn cậu ta một cái, xoay người đẩy cửa ra bên ngoài.

Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp gật đầu, theo sát phía sau.Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.

Nguyễn Hành Chu: Bà chủ, gói mang về!

Bà dì quỷ:???

Nguyễn Hành Chu: Gói một cái chân cũng được.

Bà dì quỷ:!!!
Bình Luận (0)
Comment