Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 75

Cửa hầm bị mở ra.

Một luồng gió lạnh như băng cùng với mùi hôi cũ kỹ xông trực diện đến.

Bụi đất tung bay khắp nơi, dưới ánh sáng hầm cũng chỉ chiếu được một góc nhỏ không sâu, Nguyễn Hành Chu đứng ở sau lưng Thiên Kích thấy không rõ bên trong, chờ Thiên Kích đi xuống, Ngụy Đa Diệp vòng qua anh đi ở vị trí thứ hai, nhường vị trí an toàn nhất cho Nguyễn Hành Chu.

Cây thang được làm bằng những thanh gỗ dùng dây thép quấn lại, người trưởng thành cân nặng lớn, lúc đạp lên, cây thang phát ra tiếng kẽo kẹt như đang lớn tiếng kháng nghị, khiến người ta ê răng.

Tối quá.

Nhưng có lẽ là vì đêm nào quái vật cũng xuống đây nên trong hầm không thiếu dưỡng khí

Nguyễn Hành Chu đỡ cây thang chậm rãi đi xuống, vừa xuống được một nửa, một bàn tay to ôm lấy eo anh nhẹ nhàng xách anh xuống, sau lưng dựa vào khuôn ngực rắn chắc làm Nguyễn Hành Chu nhìn về phía trước.

Cằm, hầu kết nhô lên và hai tròng mắt màu đen của người đàn ông, lúc nuốt nước miếng thì hầu kết di chuyển lên xuống, cọ trúng lớp vải ở cổ áo…

Nguyễn Hành Chu hơi ngập ngừng, giơ tay sờ sờ.

Cứng cứng.

Cũng nhọn nhọn, rất cộm tay.

“Đừng quậy.”

Một giọng nam trầm thấp quát anh, hắn nắm lấy đầu ngón tay anh dùng sức ấn xuống rồi buông ra, sau đó xúc cảm trên lưng biến mắt, Nguyễn Hành Chu thấy Thiên Kích buông mình ra, đi sâu vào trong hầm.

“Cái mùi này… Ê răng quá!”

Ngụy Đa Diệp ghét bỏ nói thầm, vừa đi vào vừa quay đầu thúc giục Nguyễn Hành Chu:

“Nhanh lên nào, không biết đằng sau có con cương thi nào rơi xuống không đâu.”

“Ừm.”

Nguyễn Hành Chu theo sau, đường vào hầm nhỏ hẹp nhưng cực kì sâu, càng đi vào càng thấy trống trải, thậm chí Nguyễn Hành Chu căn cứ vào dấu vết trên vách tường có thể đoán được diện tích bên dưới chắc chắn to gấp đôi căn nhà cho khách trên mặt đất!

Nói cách khác, phía dưới hầm giống như một bình hoa bụng to, vừa sâu vừa lớn, mà căn nhà cho mười mấy người khách ở cũng chỉ là miệng bình.

Nguyễn Hành Chu nói suy đoán của anh ra, biểu cảm của Ngụy Đa Diệp rất phức tạp:

“Những người này cũng tài tình thật, đào ra được cái thứ này, đến lúc đó thi thế chất đống rồi cũng không cần bận tâm đến ai vì mọi người đều là người chết cả rồi không cần phải thở dốc nữa, đúng là cái nơi tỉnh ruồi vcl!”

Nguyễn hành Chu: “Có những nơi xây tháp Phật cũng thiết kế theo dạng này, trên là tháp, phía dưới cũng là tháp nhưng đã bị mặt đất che lại, có thể cất pháp khí hoặc là sau khi đại sư tọa hóa biến thành thây khô thì đem xuống dưới để chờ biến thành xá lợi.”

“Cũng có nơi như thế, tôi đã từng theo mấy người lão đại làm một nhiệm vụ, cũng từng thấy nơi như thế một lần.”

Ngụy Đa Diệp nói đến những việc làm mấy năm trước của bộ phận đặc thù thì nổi lên hứng thú, cậu ta thả chậm vài bước đi đến bên tai Nguyễn Hành Chu lẩm nhẩm lầm bầm, kể cho anh nghe chuyện thần quái mà mình đã từng tham gia đến mức thấm vào cả người.

Đừng nhìn Ngụy Đa Diệp vẻ ngoài còn trẻ tuổi mà lầm, cậu ta thật ra đã sắp 300 tuổi, dựa theo bối phận trong bộ phận đặc thù thì lão đại của họ còn phải gọi cậu ta một tiếng chú.

Lúc quyết định “đi ăn máng khác” một cách đơn giản như vậy, lý do đa phần là do cậu ta đã làm việc trong bộ phận đặc thù hơn 40 năm, bằng vào cái ưu điểm sống lâu này cậu ta đã thành công sống sót qua một đời lãnh đạo.

Ngụy Đa Diệp có quan hệ tốt với lãnh đạo già, sau khi ông cụ qua đời thì lãnh đạo mới đến nhậm chức, cậu ta không thích ứng được, cũng mệt vì chuyện này, vì thế cậu ta dứt khoát tìm đại một cơ duyên nào đó, tự đóng gói mình thành đàn em cho Nguyễn Hành Chu.

“Năm đó tôi tốt xấu gì cũng là một nhân vật trung kiên, gì mà tà giáo luyện tiểu quỷ hồng y, gì mà mấy tên trộm mộ lôi ra mấy thứ bị nguyền rủa. xe taxi đêm khuya, một con quỷ ôm đầu đi trên đường cái… Hì hì, mấy thứ đó đều không tính là gì, chuyện kích thích nhất là…”

“Đến rồi.”

Thiên Kích xung phong dẫn đầu, dừng bước chân nói một câu.

Hai người đang tám chuyện hăng say bớt thời giờ nhìn thứ trước mặt, sau đó Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp cứng đờ tại chỗ, cái câu “chuyện kích thích nhất là” của Ngụy Đa Diệp trực tiếp biến thành “Đậu má!”

Ngay cả Nguyễn Hành Chu cũng trừng lớn hai mắt, ngửa đầu nhìn lên phía trên.

Cái hầm như bình hoa bụng to đã không còn gọi là hầm nữa, phải nói chỗ này giống như một hang động do công nhân đào ra hoặc là hố trời mới đúng!

Đường đi vào hầm vừa lúc thông đến miệng “bình” đến giữa thân bình, phía dưới là hố sâu, phía trên cũng là một màu đen nhánh không thấy ánh sáng!

Nếu không có thi thể chất đống sắp đụng trời thì khi đến cuối lối đi, có khi bọn họ giống như đang lơ lửng ở giữa không trung.

Nhưng Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp hoàn toàn không dậy nổi suy nghĩ may mắn trong lòng, bởi vì thi thể ở đây quá nhiều, nhiều đến thành đống, chồng chất lên cao, không nói đến chuyện thi thể nhiều đến mức lắp đầy toàn bộ miệng hang động khổng lồ, thậm chỉ nó còn sắp lan lên trên đường lên mặt đất, dày đặc tứ tung ngang dọc khiến trong mắt của Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp như đang nhìn thấy một ngọn núi xác người!

Những thi thế đó dây dưa mùi hư thối cho nhau, chất nhầy của xác chết và thịt nát dính thành một nồi cháo, vô số cánh tay, chân, đầu không hoại tử thò ra, khiến chứ nó giống như thịt vụn chưa giã nát xong bắt đầu lên men hư thối…

Nguyễn Hành Chu đều có thể nghe được giữa ngọn núi đó có tiếng nước dinh dính “nhóp nhép”!

Có xác người ăn mặc bình thường, vừa thấy đã biết là thôn dân ở đây, số lượng quá nhiều, đúng thật là người toàn bộ thôn đều bị giết sạch rồi chất chồng ở trong đây!

Có xác người mặc quần áo hơi thời thượng một chút, nhưng quần áo bị chất nhầy và vết máu làm cho sũng nước nhìn không ra màu sắc vốn có, thi thể thiếu bộ phận còn có thể nhìn thấy thiết bị leo núi và kiểu dáng quần áo chuyên nghiệp, hẳn là người yêu thích bộ môn leo núi đã đi nhầm vào trong thôn này, sau đó bị những cương thi trong đây giết rồi ném vào đây.

Vô số khuôn mặt chết chóc dữ tợn đang mỉm cười với họ.

Vô số linh hồn đang oán độc nhìn chằm chằm họ.

Không khí tràn ngập trong đây chính là cái chết.

Nơi này khinh khủng đến mức như một địa ngục trần gian!

“Ông trời của con ơi…”

Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp ngơ ngác nhìn cảnh có một không hai này, sắc mặt trắng bệch, cơ bắp toàn thân căng chặt không ngừng nhúc nhích!

Hai người cứng đờ mười mấy phút mới lấy lại tinh thần, Nguyễn Hành Chu lập tức ôm lấy bụng mình vọt qua một bên khom lưng nôn mửa.

Không liên quan đến chuyện có sợ hay không.

Bởi vì chuyện này đã đạt đến trình độ mãn cấp sợ hãi.

Nỗi đáng sợ đó là đánh thẳng vào linh hồn con người, khiêu chiến giới hạn tiếp thu của nhân loại, thứ đó lạnh lẽo như băng bám vào trên da, khiến người ta muốn nôn từ trong xương cốt.

Dù cho tâm lý có mạnh mẽ đến thế này thì sinh lý cũng đã sớm bùng nổ.

Ngay cả bán yêu như Ngụy Đa Diệp cũng trắng hết cả mặt, nhấc không nổi tay để che miệng, lập tức quay đầu muốn nôn.

Nguyễn Hành Chu nôn xong, cảm xúc nghẹn ứ trong lòng cũng tốt hơn không ít, nhưng cả người vẫn nổi da gà, mặt như sơn màu trắng lên, Thiên Kích vòng ra sau lưng anh, để anh có thể dựa ra phía sau.

Hắn cười nhạo:

“Không phải vừa này muốn mang về à? Lần này có còn muốn không?”

Đứa nhóc đua đòi

Nguyễn Hành Chu: “…”

Nguyễn tổng tài do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, lắc lắc đầu, Thiên Kích thấy thế thì giương môi lên, cười, đến gần hơn một chút để Nguyễn Hành Chu có thể dựa thoải mái hơn.

“Đúng rồi, miệng rửa cho sạch sẽ đi.”

Thiên Kích đột nhiên nói.

“Vì sao?”

Nguyễn Hành Chu nhăn mày, có hơi khó hiểu.

Thiên Kích ghét thẳng ra mặt:

“Ngu ngốc, bởi vì ta muốn hút Long châu từ cơ thể em ra, em vừa mới ói xong thì ta hút thế nào, có tự thấy ghê không.”

Nguyễn Hành Chu: “…”

“Anh chê em?”

Nguyễn tổng trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi.

“Chê.”

Dựng đồng màu vàng kim liếc nhìn anh, con rồng nhà anh cười như không cười:

“Ghê muốn chết.”

Anh đó –

Ghê bà cha nhà anh!

Nguyễn tổng cũng không dễ dàng mắng mấy câu cực dơ ra, sau đó anh đưa ngón giữa cho Long Quân làm thủ thế quốc tế.

Nguyễn tổng: “Chồng ơi.”

Thiên Kích: “Hửm?”

Nguyễn tổng: “Tặng anh con chim.” 

Thiên Kích: “….”

Long châu phát ra ánh sáng màu đỏ trộn lẫn màu vàng kim giữa hai đôi môi, rồi lại mất đi khi vào môi lưỡi người khác.

Sau khi mất đi sức mạnh của Long châu, Nguyễn Hành Chu cảm thấy như nhiệt độ ấm áp đã rời bỏ cơ thể mình, cảm giác đó như máu toàn thân bị rút cạn, sau đó là cơn đau đớn kịch liệt và sự lạnh lẽo tột cùng, chúng che trời lấp đất, nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ thần kinh não.

Trước mắt Nguyễn Hành Chu tối sầm, thiếu chút nữa đã đau muốn ngất.

May mà anh chỉ run lên vài cái rồi cắn chặt môi dưới, hơi thở dồn dập chống đỡ được một chút.

Sau đó tâm trí bắt đầu mù mịt.

Nguyễn Hành Chu đã sớm bị trứng rồng hút lấy sinh mệnh như có tằm sống trên người, anh đau đến mức dạ dày co rút, toàn thân che kín mồ hôi lạnh, không ngừng nôn khan, tuyến lệ lại hỏng thêm một lần nữa, môi anh chu ra mím lại không nói nên lời, đôi mắt cũng bắt đầu nhìn không rõ, tất cả đều là chấm đen.

Trong ấn tượng của anh, anh được đặt nằm trong một góc của đường hầm, ngọn lửa màu đỏ sậm toát ra từ người Thiên Kích nó thông đến long ấn trên ngực anh, quấn quanh lấy anh, một ngọn lửa như một con rắn không ngừng xoay quanh bảo vệ anh.

Mà người đàn ông thì ngồi xổm trước mặt mình, môi hắn chạm lên trán anh, vừa chạm đã tách ra.

Nguyễn Hành Chu không thể chịu nổi cơn đau, đau đến choáng váng đầu óc, anh muốn hắn an ủi mình, nhưng người đàn ông trước mặt đã biến thành một con rồng khổng lồ lóa mắt, nó xông lên ngọn núi xác, ánh lửa tận trời, chiếu rọi hắc ám vô tận!

“Gàoooooo!”

Tiếng rồng ngâm thật lớn chấn động màng nhĩ, lộ ra chiến ý.

Phía sau ngọn núi xác người đột nhiên run rẩy.

Bắt đầu có một, sau đó là hai, ba,… từng thi thể bò dậy.

Có thi thể đứng không vừng nên lăn xuống trước mặt hai người, bọn nó giống như một cỗ máy cũ kỹ bị gi sét, cổ phát ra âm thanh cụp cụp, khuôn mặt hiện lên đầy vết máu…

Ngụy Đa Diệp như đang nói gì đó.

Nguyễn Hành Chu nghe không rõ.

Thời điểm đó, anh như đã hoàn toàn tách ra khỏi não của mình.
Bình Luận (0)
Comment