Cớ Sao Lại Trở Nên Nông Cạn

Chương 1

Biên tập: TBB

Tân Hỉ mở di động lên thì thấy có người tìm mình.

Khoảng thời gian trước đây, người quen đã giới thiệu cho cô làm quen một người.

Nói ra thì thật dài dòng, lại không tiện từ chối nên cô cũng làm quen với anh ta.

Anh ta hỏi: Vẫn chưa trở về sao?

Sau đó lại tiếp tục hỏi: Nếu em không thích tới phòng gym, vậy tối nay chúng ta chạy bộ nhé?

Tân Hỉ đọc nhầm chữ, lập tức phun ra một câu chửi tục.

Nói như vậy trong lòng không thấy gượng ép sao? Tôi và anh quen thân lắm à? XXX.

Bên kia không hồi âm lại nữa, cô lại gõ ra một câu mắng chửi nhưng không gửi đi được. Ở dưới khung chat còn có hai dòng chữ nhắc nhở nữa.

Tân Hỉ thấy vậy càng tức giận hơn, đã đùa bỡn lưu manh như thế còn đòi lí lẽ sao?

Muốn hủy kết bạn cũng là cô làm mới đúng.

Cô cầm điện thoại một lúc, đến khi đọc kĩ lại tin nhắn đó thì có chút lúng túng.

Đi đường núi gập ghềnh vắng vẻ, xung quanh không có trạm xăng, càng không nói đến nhà vệ sinh. Đường đi rất xa, xe ô tô đi được nửa đường thì dừng lại. Sau đó có hai đứa trẻ xuống xe, chạy về phía cỏ mọc um tùm bên đường.

Tân Hỉ áp sát vào cửa kính xe một lúc rồi mới thu hồi tầm mắt, sau đó ngồi thẳng người lại, mắt nhìn thẳng phía trước.

Ngoài cái tên Tân Hỉ ra, mọi người hay gọi cô là: "Tiếu Tiếu".

Đại khái là do người thân cảm thấy chữ "Hỉ" này phát âm hơi kì quặc, khi gọi không cẩn thận có thể sẽ bắn ra chút nước miếng, không bằng gọi "Tiếu Tiếu" thật sảng khoái thì hơn. Cũng giống như từ "khoai lang đỏ" thường dùng trong văn viết và từ "khoai lang" thường dùng trong văn nói vậy, nếu hai từ có nghĩa giống nhau đều để chỉ cùng một vật thì gọi thế nào cũng đều được cả. Nếu đã vậy, chi bằng cứ gọi bằng cách thoải mái hơn đi.

Trương Dĩ nhắn tin cho cô: "Mấy giờ đến nơi? Anh đón em."

Tân Hỉ trả lời: "Khoảng tám giờ."

Cô nghĩ thêm một chút lại nhắn: "Em thấy anh mới thất tình nên không định làm phiền. 

Nhưng anh có vẻ vấn ổn lắm, vẫn chưa tới mức tự tử."

Trương Dĩ: "..."

Một lúc sau anh mới nhắn tin tới: "Tiếu Tiếu, anh khó chịu lắm..."

Tân Hỉ biết rất ít về chuyện tình cảm này của Trương Dĩ. Anh ấy là người đàn ông trưởng thành, lại ít nói mà bây giờ lại nhắc tới chuyện này. 

Nghĩ vậy cô có chút tò mò, liền quan tâm: "Anh à, nói thật cho em biết chuyện của hai người là thế nào? Biết rồi em có thể phân tích phải trái cho."

Trương Dĩ: "..."

Tân Hỉ: "Anh?"

Trương Dĩ đáp: Bên nhau một thời gian dài nhưng lại cách xa nhau, cô ấy không nỡ chia tay. Nhưng bọn anh bên nhau cũng không có nhiều tình cảm nên lần này đã dứt khoát chia tay.

Tân Hỉ hỏi: "Ai nói chia tay?"

Trương Dĩ đáp: "Anh."

Tân Hỉ: "Vậy cô ấy nói gì?"

Trương Dĩ: "Cô ấy hỏi anh suy nghĩ kĩ chưa, nếu quyết định như vậy rồi thì chia tay."

Tân Hỉ nghe đến mức kích động, cau mày trả lời tin nhắn: "Cô gái này cũng quá đáng lắm. Lần trước cô ấy xin nghỉ một ngày để tới đây. Đi chơi với anh một ngày, buổi tối còn tới chỗ anh mà không cho anh chạm vào, em thấy có vấn đề lắm."

Tân Hỉ nghĩ nghĩ một lúc, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà gõ thêm tin nhắn: "Nếu là em cách biệt lâu ngày với bạn trai như vậy, em nhất định sẽ muốn cùng anh ấy lăn qua lăn lại trên giường một hồi, đi trên đường cũng chỉ hận không thể động tay động chân với anh ấy. Cô gái này đúng là ích kỉ, không thích còn giữ khư khư những nửa năm. Chia tay thì chia tay, rồi chúng ta sẽ gặp được người tốt hơn."

Trương Dĩ bên kia rất lâu sau mới hồi âm: "Vấn đề là em không có bạn trai."

Tân Hỉ: "..."

Xe đi được thêm 50km nữa, lại có đứa bé chạy xuống đi vệ sinh.

Thấy bụng mình càng ngày càng nặng nề, cô thầm thở dài, trong lòng có chút hâm mộ bọn trẻ.

Tân Hỉ hơi xúc động, lại gửi tin nhắn nói: "Có sốt ruột cũng không được hưởng phúc lợi."

Nửa tiếng tiếp theo dài đằng đẵng thật là khó chịu. Khi xe đến trạm cuối cùng đã thì đã là 8 giờ tối, trời tối mịt.

Trương Dĩ gọi điện tới: "Đến bến xe rồi à? Anh đến rồi, đang chờ em đây."

Cô xách túi hành lí, chỉ thấy bóng người đàn ông đứng cạnh bụi cây chìm trong bóng tối. 

Cô đứng im, dậm chân một cái rồi nói to vào điện thoại: "Lại đây đi, em không biết anh ở đâu, trời tối lắm..."

"Nói phương hướng đi, anh tới đón em."

Tân Hỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhanh đưa em tới chỗ đó đi, em gấp lắm rồi, không nhịn được nữa."

Nói xong câu đó cô cúp điện thoại, xách hành lí chạy ra, tới nơi chờ thêm 2 phút nữa. Chờ mãi không thấy người đâu lại gọi điện: "Anh ở đâu vậy?"

Đầu kia nói: "Tới rồi đây.", sau đó trước mắt cô xuất hiện ánh đèn xe chòi lóa. Cô như gặp được cứu tinh, xe còn chưa kịp dừng lại đã chạy ra cốp xe ném hành lí vào. Sau đó mở cửa bên tay lái, ném túi xách của mình cho anh.

Trương Dĩ nhận lấy túi xách, ngược chiều ánh sáng thấy dáng người xinh đẹp của cô. Cô mặc một chiếc áo khoác trắng dài đơn giản mà tao nhã. Tóc xoăn ngang vai, nhuộm màu trầm. Dù để màu tóc trầm nhưng không tầm thường chút nào mà rất hợp với gương mặt thanh tú, tôn lên ngũ quan của cô. Nhìn vào sẽ có cảm giác như cô mới tỉnh ngủ, gương mặt mang chút xinh đẹp lại lười biếng.

Anh hỏi: "Sao em mang nhiều đồ thế?"

"Em đi vệ sinh đã, nhịn cả đường khó chịu lắm rồi. Bây giờ nghe không hiểu anh nói gì đâu."

Vừa dứt lời cô liền chạy vào trong bến xe. Nhịn 4 tiếng liền, giờ đã đến giới hạn cuối cùng rồi, cô không nghĩ được gì cả, chỉ muốn chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Nhìn về phía bến xe lại thấy tối đen, cô nghĩ lần này xui xẻo rồi.

Sợ là bến xe cũng đóng cửa rồi.

Cô đi tới đẩy thử cửa, sau đó quay trở lại đường cũ.

Xa xa có người thấy cô chạy tới, hỏi lớn: "Cô có tới XXX không?"

Cô khoát tay từ chối, sau đó ôm hy vọng mà hỏi lại: "Xin hỏi gần đây có chỗ nào có nhà vệ sinh không?"

"Nhà vệ sinh sao? Vào giờ này sợ rằng những nơi có nhà vệ sinh đều đóng cửa rồi."

"Cảm ơn." Cô thở dài, cắn răng chạy về xe.

Cô nói với Trương Dĩ: "Đóng cửa đi."

Trương Dĩ quay đầu xe rồi nói: "Cố nhịn một chút, anh đưa em đi tìm nhà vệ sinh."

Cô miễn cưỡng ngồi vào ghế phía trên, dây an toàn cũng không cài, cúi người vội vàng nói: "Nhanh lên! Nhanh lên! Anh cứ tìm bừa cửa hàng KFC, Dicos, CNHLS, Mc Donalds gì đó đều được. Bến xe này cũng thật là! Nhà vệ sinh bên ngoài mà cũng không có. Chỉ có người trong bến xe được đi vệ sinh, người bên ngoài đến thì không cần đi à?"

Trương Dĩ lắc đầu cười nhẹ một tiếng, bĩnh tĩnh nói: "Nếu không thì em giải quyết trong xe anh luôn nhé? Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, anh không nói ra ngoài mà cũng không chê em đâu."

Tân Hỉ nhìn anh một cái rồi nói: "Vậy cứ để em nghẹn tiểu mà chết đi."

Cô không ngồi yên được, cứ dáo dác nhìn quanh. Bến xe thế mà lại ở một nơi vắng vẻ, đi một lúc vẫn không thấy có cửa hàng nào chứ chưa nói đến nhà vệ sinh.

"Lần trước em đi tàu cũng thế này, xuống tàu là muốn đi vệ sinh luôn. Đi quanh một vòng ở bến tàu, hỏi bảo vệ thì anh ta nói bến xe bến tàu đều thiết kế như thế, bên ngoài không có nhà vệ sinh. Cuối cùng em không thể làm gì khác là cầm thẻ căn cước đi vào trong lại bị người soát vé chặn lại. Hết cách em đành phải nói em sắp "ra quần" tới nơi rồi cô ấy mới cho vào..."

Trương Dĩ quay sang nhìn cô: "Tưởng em đến nhà chị gái chơi?"

"Chơi cái gì mà chơi, cũng chỉ vài hôm thôi." Cô kể đến hứng thú, còn ba hoa nói: "Vốn định ở thêm mấy ngày nhưng phụ nữ mang thai tính tình nóng nảy. Em sợ ở lâu lại xích mích nên vội về."

Trương Dĩ hỏi: "Muốn đi là đi, lại còn ở tới mấy ngày. Anh còn nghĩ em không về đấy."

"Đợi tới lúc anh nghĩ tới chắc cả đời này em cũng không cần quay về đâu nhỉ?

Trương Dĩ nghe vậy cười rộ lên.

Cả đường đi Tân Hỉ đều nói chuyện với anh, như vậy mới thấy thời gian trôi qua nhanh một chút. Mãi đến lúc đi tới rẽ vào khu gần đại học, mới tìm thấy nhà vệ sinh ở khoa Pháp.

Đây chính là nơi cô học nên khá quen đường quen lối. Sau khi vào nhà vệ sinh giải quyết một hồi, lúc đi ra cảm thấy đời ngập tràn màu hồng. Ngay cả khuôn mặt bác bảo vệ hung dữ hằng ngày lúc này cũng dễ nhìn hơn nhiều.

Sau khi lên xe, Trương Dĩ mới hỏi: "Muốn ăn gì? Ăn ở đâu nữa?"

Tân Hỉ nói: "Đi thôi, em mời."

Anh khoát tay: "Anh mời em."

"Như thế sao được, phải là em mời mới đúng."

Anh cười nói: "Thôi, một tháng lương em được bao nhiêu chứ."

Tân Hỉ giương mắt nhìn anh: "Nếu vậy thì anh mời em một bữa cũng vô dụng, ít nhất phải bao một năm mới giảm bớt tình hình khủng hoảng kinh tế của em."

Trương Dĩ nói: "Bao một năm cũng được thôi, nhưng lần sau gặp em không được gọi anh là "lão Trương" nữa, phải gọi là "chồng".

Tân Hỉ chậc một tiếng, bĩu môi lườm anh một cái nhưng cũng không để bụng. Người quen với nhau đùa giỡn một chút mà thôi, ưu điểm lớn nhất của cô chính là chịu được mấy lời nói đùa giỡn thế này.

Tùy ý tìm một quán ăn, vừa mới lấy số ngồi xuống bàn, điện thoại của Tân Hỉ đã reo lên: "Về đến nhà rồi à? Sao không gọi điện thoại cho chị?"

Tân Hỉ "À..." một tiếng, tay nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ rồi nói tiếp: "Lúc nãy bận đi tìm nhà vệ sinh. Em đến rồi, đang chuẩn bị gọi đồ ăn."

"Có người đón à?"

"Phải, bạn em."

"Em về đến nhà là chị yên tâm rồi. Lúc nãy còn nghĩ đã giờ này rồi sao còn chưa đến nơi. Bọn em ăn đi, ăn xong rồi về nghỉ ngơi."

"Em biết rồi."

Tân Hỉ cúp điện thoại rồi để trên bàn, nhìn lướt qua thực đơn rồi đưa cho Trương Dĩ: "Anh chọn đi, em không kén ăn, ăn gì cũng được."

"Em lại còn khách khí với anh?"

Tân Hỉ giải thích: "Em không biết món gì thật, anh chọn đi."

Trương Dĩ nhận lấy thực đơn rồi gọi mấy món liền. Sau đó xích lại gần mở thực đơn cho cô chọn, Tần Hỉ thấp giọng nói: "Hai người ăn như thế là hơi nhiều. Anh xem, trên người em viết hai chữ - Tiết Tháo đấy."

Trương Dĩ cười nói: "Sao bây giờ lại giữ ý vậy? Lúc trước em sảng khoái lắm mà?"

Tân Hỉ cố ý nói: "Không phải có người không vừa mắt mấy đồng lương mòn của em sao?"

"..."

Tân Hỉ cười tiếp: "Nhưng giá đồ ăn bây giờ cũng đắt thật. Hai người ăn mà như giá tiền như cho bốn người ăn vậy."
Bình Luận (0)
Comment