Cớ Sao Lại Trở Nên Nông Cạn

Chương 3

Tác giả: Phi Mộc Phi Trạch

Biên tập: TBB

Chương 3

Tân Hỉ từ phòng làm việc của chị Tần đi ra vẫn thấy thư ký Thạch đứng chờ ở cửa. Cô nhìn thấy, nghiêng đầu cười hỏi: “Thư kí Thạch, anh còn đứng đây làm gì?”

Thư kí Thạch nhìn về phía cửa phòng làm việc kia nói: “Tổng giám đốc Thẩm nói nếu về sau chị Tần còn bắt nạt, cô cứ đi tìm anh ấy là được. Dù là nhân viên nữ nào bị làm khó, cũng hãy nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ làm chủ cho các cô.”

Tân Hỉ gật đầu nói: “Tôi cảm ơn tổng giám đốc Thẩm trước.”

Thực ra trong lòng cô không được tự nhiên lắm, cảm thấy giống như ăn phải quả táo bị sâu, hơn nữa còn bị sâu đến nửa quả, không thể nuốt trôi được. Nhưng nếu có nuốt phải vào bụng thì cũng không ói ra được, cảm giác rất chán ghét.

Trực giác của phụ nữ tương đối chính xác. Nếu đã cảm nhận được thì cũng sẽ không nghĩ nhiều. Cô đã bực bội vì chuyện đó rất nhiều lần, hôm nay lại chủ động trêu chọc Thẩm Chiếm Đông, giống như gặp nạn đột nhiên có cành ô-liu, hay như thần tình yêu bắn mũi tên chính giữa mi tâm anh ta vậy.

“Đi theo tôi nào, tổng giám đốc Thẩm đang ở trong phòng làm việc.”

Tân Hỉ suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ có thể đáp một tiếng rồi theo sau.

Thư kí Thạch đưa cô đến cửa phòng làm việc thì dừng lại, nghiêng người để cô đi vào. Trong phòng làm việc chỉ có Thẩm Chiếm Đông, không hề có khách hàng nào cả. Tân Hỉ cũng biết Thẩm Chiếm Đông nói như vậy là vì giải vây cho cô, chứ không phải lời nói thật.

Cô vào trong, thấy Thẩm Chiếm Đông liên tục nhìn chằm chằm mình: “Tổng giám đốc Thẩm?”

“Chuyện giữa cô và chị Tần hôm nay là thế nào?”

Tân Hỉ trầm mặc một lát rồi nghĩ: Chị Tần giống như khúc ruột thừa của công ty, không đến mức không thể thiểu, thậm chí còn có thể loại bỏ. Tuy nhiên nếu làm ầm chuyện lên thì cũng không hay, chị ta đã làm ở công ty nhiều năm, Thẩm Chiếm Đông cũng có vài phần kiêng kị. Nếu không chị ta cũng không liên tục bắt nạt mọi người như vậy được.

Cô cười cười, lắc đầu nói: “Tôi với chị Tần không có việc gì, tính tình chị ấy rất tốt, đối xử với chúng tôi cũng tốt lắm. Thật đấy.”

“Cô nói giống thật nhỉ?”

“Tôi sẽ không nói dối.”

Thẩm Chiếm Đông cười cười: “Vậy tôi không quản nhiều nữa.”

Tân Hỉ thở dài, nhân dịp có người gọi điện cho anh ta, cô vội vàng xin ra ngoài ngay. Sau khi quay về đã thấy chị Tần đứng ở trong phòng của bọn họ, Tân Hỉ nhìn thấy chị ta như chuột thấy mèo, định bụng chạy qua xum xoe một chút thì bị ánh mắt sắc bén của chị ta kìm lại. Cô yên lặng, buông thõng mắt rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Đợi đến khi chị Tần ra khỏi phòng, Điền Điềm mới hỏi tối nay có ai có thời gian đến trường đại học không? Giáo sư Chu đến, chị Tần muốn gửi cho ông ấy chút quà. Tối nay cô ấy có hẹn với khách hàng nên muốn chờ ở công ty.Chu Chu cười cười, châm chọc nói: “Khách hàng gì mà không thể gặp vào ban ngày, phải chờ đến tối mới gặp được? Cô cũng trách nhiệm thật, làm hết chức trách của mình, mỗi lần có việc phải đi đều không thấy mặt mũi đâu.”

Điền Điềm nói: “Làm việc đúng chức trách thôi.”

Lưu Nham cười một tiếng, than thở: “Lúc nào cũng nói như trách nhiệm lắm vậy.”

Tân Hỉ nghe được ý tứ trong những lời này nhưng cũng bật cười.

Phùng Lộ Dao cũng cười theo nói: “Xem đi, đồ đệ của tôi cũng bị mấy người chọc cười rồi kìa.”

Từ lúc Tân Hỉ tốt nghiệp xong vào công ty đều đi theo Phùng Lộ Dao, cô học được không ít thứ, đó cũng coi như thầy dạy của cô.

Điền Điềm quay đầu nhìn Tân Hỉ nói:“Cô đi đi, tôi thấy cô cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm.”

Phùng Lộ Dao bảo vệ cô nói: “Điền Điềm, hay là cô đi đi. Cô xem, cô với chị Tần quan hệ tốt như thế, chuyện của chị ấy cũng là chuyện của cô. Cho tới giờ chị ấy cũng không ưa chúng tôi lắm, nhưng chỉ cần là cô, chị ấy sẽ không từ chối. Cô không hiểu được đâu, người khác đối tốt với cô, cô cũng phải hồi đáp họ. Ai cũng phải cho đi và nhận lại chứ.”

Tân Hỉ hé miệng cười, len lén giơ ngón cái với cô ấy.

Nháy mắt mặt Điền Điềm đã đen thui, quăng tập hồ sơ lên bàn: “Thích đi hay không cũng phải đi!”

Lưu Nham tính tình cũng nóng giận: “Cô nói ai hả? Nổi giận cái gì, đã ai đụng đến cô chưa?”

Tân Hỉ nhìn bên này một chút, bên kia một chút, định mở miệng nhưng lại thôi. Bỗng màn hình điện thoại sáng lên, cô mở ra nhìn thì thấy Thẩm Chiếm Đông nhắn tin: “Tối có rảnh không? Đi ăn cơm cùng tôi nhé?”

Tân Hỉ không cần suy nghĩ trả lời lại ngay: Tôi bận mất rồi, xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, để hôm khác nhé. Tôi vừa nhận lời đi làm giúp việc giúp chị Tần, mọi người đều bận cả, chỉ có tôi đi được thôi.

Sau khi nhắn tin lại, cô thầm cảm kích chị Tần, sau đó đứng lên nói: “Mọi người không phải tranh việc này nữa, tan làm tôi giúp chị Tần đưa đồ đi, đúng lúc tôi cũng đang rảnh.”

Vừa nói đến thì chị Tần đẩy cửa tiến vào, nổi giận đùng đùng vỗ bàn nói: “Mấy người ngồi rảnh rỗi không có việc gì làm phải không? Coi công ty là nhà mình à? Cẩn thận một chút cho tôi, ai còn gây chuyện tôi xử lý người đó!”

Tân Hỉ nghĩ trong lòng, mới vừa cảm kích chị ta xong, chưa gì đã lên mặt rồi.

Lưu Nham nói: “Xử lý ai? Sếp còn chịu trách nhiệm với tính mạng người khác sao? Đúng là dọa chết tôi rồi.”

Chị Tần trợn mắt nhìn cô ấy: “Cô đi ra ngoài cho tôi.”

Tân Hỉ sững sờ nhìn Lưu Nham đi ra ngoài, không nhịn được thở dài: “Chị Tần cũng thật đáng thương, chỉ có thể tức giận mà không thể sa thải chúng ta, chắc chắn chị ta phiền não lắm, chắc cả ngày không làm được việc gì nhỉ? Liệu có phải rất nhàn rỗi không? Ôi, phụ nữ đến cái tuổi đó rồi đúng là không chịu ngồi yên, không như như tôi còn trẻ trung, tính giác ngộ cao.”

Chu Chu nói: “Cút sang một bên đi.”

Phùng Lộ Dao đi theo sau cười, nhìn Điền Điềm rồi thâm ý nói: “Tôi đúng là không hợp với công việc này. Sau này vẫn không nói gì thì hơn, khâu miệng lại thì không cần ăn cơm nữa, tiện thể giảm cân.”

Lưu Nham bị đuổi ra ngoài, cơm trưa cũng chưa được ăn. Tuy phòng làm việc cách âm rất tốt, nhưng vẫn nghe ra được tiếng cãi vã kịch liệt. Tân Hỉ không chờ được nữa, đứng lên nói: “Hay là để tôi đi nói với tổng giám đốc Thẩm?”

Phùng Lộ Dao lắc đầu: “Nếu cô không có ý kia với tổng giám đốc Thẩm thì vẫn nên nhịn xuống đi, không về sau lại lắm chuyện.”

Tân Hỉ trừng mắt kinh ngạc hỏi: “Cô biết chuyện à? Sao cô biết được?”

Phùng Lộ Dao quay đầu nhìn Chu Chu, thắng thắn nói: “Bọn tôi đều biết, cũng nhìn ra được. Chúng tôi biết thì không sao, nhưng cẩn thận để chị Tần biết được thì sẽ gây khó dễ khắp nơi cho cô đấy.”

Tân Hỉ thở dài nói: “Các cô thật tốt.”

“Cô đúng là đồ ngốc.”

Tân Hỉ nói: “Người ngốc cũng có phúc của người ngốc. Nhưng tôi không được hưởng cái phúc này, vì vốn dĩ tôi không hề ngốc.”

Dường như chị Tần rất yêu việc làm vườn, cũng thích chăm sóc cây cối. Buổi sáng thì bắt Tân Hỉ tỉa lá cắt cành, buổi chiều thì bắt Lưu Nham tưới cây. Tuy nhiên, có vẻ như họ chăm sóc sai cách, tác dụng hoàn toàn ngược lại.

Sau khi tan làm Tân Hỉ đem theo đồ chị Tần chuẩn bị rời khỏi công ty, lúc này nhân viên trong công ty đã về hết. Cô xuống nhà xe, thấy xe của Thẩm Chiếm Đông dừng lại ở đầu đường. Khi thấy cô đi lại gần, anh ta mở cửa sổ xuống hỏi: “Giờ mới về à?”

“Chị Tần còn giữ tôi lại dặn dò chút chuyện.”

Thẩm Chiếm Đông gật đầu, cũng không bảo cô lên xe, chỉ nói: “Đi đường nhớ cẩn thận.”

Tân Hỉ vâng một tiếng, sau đó lái xe đến trường học. Đi được nửa đường lại nghĩ: Tổng giám đốc Thẩm đỗ xe ở đầu đường cả nửa ngày không phải là muốn kiểm chứng mình có đi chạy việc cho chị Tần không, hay biện cớ để từ chối à? Mình thì lại ứng phó qua loa như thế? Không đơn giản, đúng là không đơn giản.

......

Thì ra người chị Tần biếu quà chính là giáo sư đã dạy cô thời đại học, lúc trước cũng là người có chức vụ, rất ít khi nhận học trò. Bây giờ ông đã từ chức để nghỉ hưu nên được mời quay lại làm giáo sư, một lòng muốn nghiên cứu khoa học. Giáo sư này đúng là học rộng tài cao, tài đức vẹn toàn.

Khi chị Tần nói tên vị giáo sư này, cô đã cả thấy quen tai, bây giờ gặp mặt lại càng nhớ rõ chuyện xưa.

Tân Hỉ tiến đến chào hỏi, giáo sư Chu biết trước kia Tân Hỉ cũng là sinh viên trường này, liền nói: “Trước kia em cũng là nhân tài của trường, học hành giỏi giang. Nay đã vào công ty làm việc sẽ học hỏi được nhiều hơn. Đi theo tổng giám đốc Thẩm cố gắng trau dồi thật nhiều, có những điều không trường học nào dạy được đâu.”

Tân Hỉ thầm nghĩ: Thì ra là người quen của tổng giám đốc Thẩm.

Giáo sư vẫn giữ thói quen năm xưa, lúc nói chuyện cứ ba câu lại nhắc tới đá gra-phit, tiện thể lại nói sang chuyện bóng đá. Đúng là không phải người trong nghề không hiểu được, Tân Hỉ càng nghe càng như lọt vào sương mù.

Giáo sư nói đến đó thì nhìn đồng hồ, nhắc tới học trò của mình: “Tiểu Điền đâu, sao Tiểu Điền vẫn chưa đến? Ta phải gọi điện thoại giục mới được.”

Hết chương 3.

**

Tác giả có lời muốn nói: Xin chào, Tiểu Điền!

Lời người TBB: Chờ mãi mới thấy bạn Tiểu Điền lên sàn >w
Bình Luận (0)
Comment