Cố Sự

Chương 59


Một đời lần nữa chết đi, Vân Mộc mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, hắn lần nữa luân hồi, lần này luân hồi không ở Tiên Giới, không ở Nhân Gian, không ở Yêu Giới, không ở Mộc Giới, hắn lần này luân hồi làm con trai của một vị Ma Chủ nổi tiếng khắp Lục Giới, người người khiếp sợ.

Cha hắn đời này là đời kế tiếp của Minh Vương, hắn tương lai cũng sẽ kế vị cha mình, hắn đời này luân hồi đã cách đời trước hai vạn năm, cuộc đời hắn lại lần nữa tiếp tục.

Chớp mắt trôi qua mười tám năm, thiếu niên Vân Mộc nay đã trưởng thành, thiên phú của hắn tuy không cao bằng thiên phú như những đời trước, nhưng mười tám tuổi cũng đã đạt đến Chân Ma Cảnh tương đương với Chân Tiên Cảnh của Tiên Giới, cũng xem như không tệ.

Hắn hình dáng không quá khác biệt so với những đời trước hay trong hiện thực, Vân Mộc vẫn Vân Mộc đó, chỉ có thân phận là khác đi, trọng trách của đời này cũng khác đi.

Vân Mộc mấy vạn năm lại cuốn vào một trận chiến kinh thiên động địa, mà trận chiến đó người gây ra không ai khác chính là sư phụ của hắn, sư phụ tại sao lại gây ra trận chiến này cũng là một luồng cố sự, hắn đời này không kể về hắn, hắn đời này liền kể về sư phụ.

Năm đó hắn ba vạn tuổi trong thân phận là Minh Vương Ma Giới, hắn bây giờ tu vi đã đạt đến Bất Hủ Ma Đế Đỉnh Phong cai quản ba ngàn đạo ma vực, uy chấn hiến hách khắp Lục Giới, đi đến đâu cũng nghe đến tiếng tăm lừng lẫy của Vân Mộc Ma Đế, sáng tạo Ma Đình đối đầu với Cửu Thiên Thập Địa của Thiên Đế.

Năm đó sư phụ hắn cùng sư nương, cùng nhau ngồi bên bờ Hằng Nguyệt Hà ngắm trắng uống rượu, thì bị mười tám vị Thần Quân khác bao vây.

Sư phụ lúc đó tuy tu vi rất cao, nhưng trước nay là một người hiền lành không muốn cùng mười tám bị Thần Quân khác ra tay, sư nương của hắn thì không như vậy nàng là Thiên Nguyên Nữ Quân một trong những Thần Quân mạnh nhất Lục Giới nhưng vì sở hữu Thời Không Kính mà mang tai họa.

Sư phụ cùng sư nương tuy không muốn đánh nhau, nhưng mười tám vị Thần Quân kia không ai nhượng bộ, đành xảy ra một trận hạo kiếp đáng sợ khắp Lục Giới.

Năm đó trận chiến kinh khủng đến nỗi,Hoa Giới bị san thành bình địa, Mộc Giới bị chém chỉ còn một nữa, Ma Giới bị hút sạch Ma Khí chỉ còn lại một mảnh khô cằn, Tiên Giới may mắn không bị tổn thất nặng nề nhưng cả Cửu Thiên Thập Địa hay Dị Vực đều bị phá hủy một nửa, chỉ có Nhân Gian và Yêu Giới tránh thoát khỏi trường hạo kiếp năm đó mà thôi.

Sau trận chiến đó, Thiên Nguyên Thần Quân chết đi, mười tám vị Thần Quân bị sư phụ giết hơn tám vị, còn sót lại mười vị, thì bị sư phụ hắn truy sát khắp chân trời góc biển, sư phụ hắn năm đó chính thức bước vào cảnh giới Thiên Chí Tôn cũng trực tiếp bị tâm ma xâm nhập hóa thành ma đầu.


Từ đó cái tên Trường An Ma Quân cũng hình thành, hắn truy sát mười vị kia Thần Quân suốt mấy vạn năm, cuối cùng giết được hơn ba vị, sau đó ý niệm của Thiên Nguyên Nữ Quân tiêu tán, sư phụ hắn chỉ tự trách, dò theo nguyên thần của nàng đi khắp luân hồi tìm người trở về.

"Cao nhất trong thiên địa có ích gì!
Chúng sinh bái lạy thì có ích gì!
Vô lượng kiếp kinh thì có ích gì!
Thiên địa như vậy thì làm sao chưa hủy diệt!
Kiếp kinh như thế sao còn chưa thất truyền!
Nếu là thế ta muốn dùng phương thức của ta kiến trời xanh phải nhắm mắt, khiến cho mặt đất phải ngủ say, cho hoàng tuyền phải lệ chảy, khiến cho luân hồi đình chỉ, khiến cho thương khung này về sau.....!Vô Niệm".

Bao giờ cũng vậy, sau khi mất đi thì người ta mới biết quý trọng, mới níu kéo, sau khi biệt ly mới mơ ước được quay đầu.

Chỉ có khi mất đi rồi người ta mới càng muốn có được.

Chỉ sau khi mất đi mới biết hóa ra mình trước đây chưa từng trân trọng nàng.

Núi vốn vô ưu, vì tuyết trắng nên bạc đầu.

Nước vốn vô sầu, do gió nên gợn sống.

Hắn lấy lửa nhuộm đỏ cả thương khung, chỉ vì cho người không còn băng lãnh.

Hắn muốn lấy lôi đình oanh động Lục Giới, chỉ vì nghe được thanh âm của nàng, hắn đi qua trăm ngàn vạn dặm, đi qua từng thế giới, chỉ vì tìm nàng trở lại.


Có một loại tình, là không quan tâm lẫn nhau niên kỷ, không quan tâm lẫn nhau tướng mạo, quan tâm, chỉ là cái nhìn lay động tâm hồn.

Có một loại tình, là không quan tâm tuế nguyệt trôi qua, không quan tâm âm dương ngăn trở, quan tâm, chỉ là cái kia một giấc chiêm bao tưởng niệm.

Sư phụ hắn từng vì sư nương mà rất đau lòng, rất buồn bã chỉ ngồi một góc ở Mộc Giới mà đau lòng, không ăn cơm, không chẻ củi, không câu cá, sư phụ hắn chỉ ngồi đó cùng một vò rượu nhìn lên bầu trời.

Ta lấy hỏa diễm nhiễm đỏ trời cao, chỉ để nàng không còn thấy lạnh.

Ta lấy lôi đình ầm vang khắp Lục Giới, chỉ để nàng có thể nghe giọng nói của ta.

Ta cùng Tuế Nguyệt đi qua vạn vạn dặm.

Đi qua từng giới, từng giới, chỉ để tìm được hơi thở của nàng.

Ta nhập Ma sát đạo, nghịch thiên giết thiên, đánh vỡ thiên địa.

Bóng lưng cô độc đứng trước mặt nàng cũng vì chỉ muốn nàng mở đôi mắt nhìn ta.

"Dù cho trời có bắt nàng chết ta cũng cướp nàng trở về".


"Giấc mộng này cho nàng ở cùng ta, cho tới khi trời đất không còn".

Mấy ngàn năm sau, cuối cùng sư phụ của Vân Mộc cũng thông suốt đứng dậy, không ngồi lẻ loi một góc nhà ở Mộc Giới nữa, hắn đứng dậy bay ra giữa trung tâm hư không của Lục giới, nơi bảo vệ sự an toàn cho toàn bộ Lục Giới.

Trường An đứng nhìn thật lâu Lục Giới, người khác cũng không biết hắn định làm gì, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, hắn hiện tại đã là tồn tại vô địch ở Lục Giới, hắn muốn phá hủy toàn bộ Lục Giới hay sao.

Trường An Thần Quân ngữa mặt lên tinh không vô tận, ngắm nhìn tinh không vô tận này lần cuối cùng, hắn thở thào nhẹ nhõm hét thất lớn lên tinh không vô tận.

"Ta sẽ phá vỡ cả tinh không vô tận này để làm hiện ra hình bóng của nàng.

Ta sẽ nghịch chuyển cả thương khung để trời không che được đôi mắt đôi mắt của nàng.

Ta sẽ phá vỡ hư vô, để nàng tìm được phương hướng trở về nhà.

Thiên Nguyên, ta đi tìm nàng, ta muốn nàng mở mắt nhìn ta!".

Lời nói vừa kết thúc khí cơ của Trường An Thần Quân bùng nổ, Linh Khí, Tiên Khí, Ma Khí, Hoa Lực, Yêu Khí của khắp cả Lục Giới ngưng tụ thành một cái cự chưởng thật lớn, vô số hỗn độn khí tức triển khai trên cự chưởng này, một chưởng tung ra Lục Giới liền biến mất.

Vân Mộc lần này cũng vì vậy mà chết đi, không biết Lục Giới lúc đó có còn tồn tại hay không, không biết hắn hiện tại ở nơi nào của Lục Giới, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, luân hồi khốn khiếp vây khốn hắn mấy ngàn kiếp sống, không thể trở lại hiện thực.

Vân Mộc lần nữa mở mắt nhìn thấy mình đang ngồi tại Băng Hà Sông, Bạch Hà, Hắc Vân, Vân Hỏa đã rời đi, tu vi của hắn lúc này đã là Đại Đế Đỉnh Phong chỉ còn kém một chút thì liền thành Chân Tiên Cảnh, nhưng hắn rốt cuộc hoài nghi đây hiện thực, hay là luân hồi hay là ảo ảnh.

Bên trong luân hồi hắn chắc chắn là thật, vì sư phụ biết hắn, sư phụ nói với hắn đã từng gặp mặt, nhưng mà nếu đó là thực vậy thì sư phụ không phải đã đánh nát Lục Giới rồi sao, rốt cuộc những thứ này là gì, hắn thật sự không hiểu, hắn cũng chẳng có tư cách để hiểu được luân hồi.

.......................................!

Trở lại 39 kỷ nguyên trước sau khi Trường An Thần Quân phá hủy Lục Giới, hắn mới biết được bản thân hắn đã đi qua một thế giới khác, thế giới này rất giống với thế giới của hắn không khác thứ gì, nơi đó cũng có chính hắn tồn tại, nơi đó cũng có Lục Giới, cũng có những điều mà hắn từng trải qua, hắn đi đến tìm chính bản thân mình ở giới này, mới phát hiện bản thân hắn ở giới này thực sự với hắn quá khác biệt.

Tuy hai người là một nhưng cuộc sống cũng khác nhau, ở nơi này Trường An Thần Quân cùng với Thiên Nguyên Nữ Đế có một cuộc sống rất tốt, không trải qua tràng hạo kiếp đó, hắn mới biết được mình ở giới này đã không nể mặt ai, vung kiếm lên mà chém sạch mười tám vị Thần Quân.

Hắn cũng hết cách đi đến tìm chính mình của giới này, hắn cũng có một suy nghĩ điên cuồng hiện lên, nhưng rồi đã dập tắt trong một ý niệm.

Hai người gặp nhau, nhìn nhau một hồi cũng hiểu, dù sao cả hai đều là một, cũng rất thấu hiểu lẫn nhau, nếu như Trường An của giới này cũng bị đả kích như hắn, chắc chắn cũng sẽ phá hủy Lục Giới.

"Ngươi muốn ta giúp chuyện gì?"
"Giúp ta sửa chữa Lục Giới, đưa ta trở lại!"
"Ngươi không muốn cùng ta tranh giành nàng ấy?"
"Của ngươi là của ngươi, ta không thể tranh được!"
"Nàng ấy sẽ tồn tại ở một nơi nào đó ở trong thế giới của ta, ta sẽ bỏ qua vô vàng tuế nguyệt để gặp nàng ấy!"
"Suy nghĩ thông suốt cũng tốt, được rồi ta giúp ngươi"
"Cảm ơn!"
"Không có gì, giúp ngươi cũng xem như giúp chính ta"
Trường An Thần Quân trở lại vết nứt, một thân Thần Lực tuông ra bù đắp khe hở của Thời Không, Trường An còn lại cũng không nghĩ quá nhiều một Thân Thần Lực liền bù đắp cho Lục Giới bên kia.

Lục Giới khôi phục mọi thứ trở lại bình thường, những người nên cứu hắn đều cứu, hắn đều đưa vào luân hồi, mấy ngàn năm sau Lục Giới lại hình thành, vô số người xuất hiện trong đó có cả Vân Mộc.

Trường An lúc này mỉm cười đi đến một góc nhỏ của Nhân Gian ở tại nơi này, sống mấy trăm vạn năm, chờ đợi nàng trở lại.

................................................................!
Vân Mộc sau khi tỉnh dậy cũng đã bình tỉnh trở lại, hắn mới biết được hắn đã thoát khỏi luân hồi, trở lại hiện thực, đôi mắt của hắn cũng thay đổi rất nhiều, hắn đã trải qua vô số thăng trầm, trải qua vô số đau thương, mất mát, lần này hắn trở lại để sống trọn vẹn đời này, không muốn hối tiếc một điều gì..

Bình Luận (0)
Comment