Cổ Thiên Nga

Chương 36


Thời gian nghỉ Tết thường được kéo dài đến mùng Tám.

Nhưng vũ đoàn lại cho nhân viên nghỉ đến tết Nguyên tiêu.
Sau mùng tám, nhà họ Thẩm chỉ còn lại hai ông bà Thẩm, Kim Hề nằm phơi nắng trước sân, tận hưởng những ngày nghỉ yên bình.

Gần đến tết Nguyên tiêu, khi đang đánh cờ cùng cô, ông cụ nhận được một cuộc gọi đầy bất ngờ.
Ông cụ Thẩm nghe điện thoại, Kim Hề ngồi bên cạnh lột quýt ăn.
"Kim Hề có bạn trai?" Không biết đầu bên kia nói gì mà ông cụ bất thình lình hỏi thế, ông cau mày nhìn sang Kim Hề.
Kim Hề đang nhét múi quýt vào miệng, đột ngột bị điểm danh khiến cô giật mình trở tay không kịp.
Ông Thẩm nói tiếp, "Cháu ngoại ông Trần ư? Ông già ấy thì không được, lần nào đánh cờ cũng đòi đi lại, cháu ngoại của ông ta cũng chẳng tốt lành gì cho cam."
Kim Hề không biết "ông Trần" trong miệng ông Thẩm là ai, nhưng nghe ông miêu tả người ta như thế, cô lại mỉm cười.
"Cái gì?" Ông cụ nhíu mày, "Kim Hề có tới hai thằng người yêu?"
"..."
Chẳng mấy chốc, ông Thẩm cúp điện thoại.
Xưa nay ông luôn nở nụ cười hòa nhã, nhưng đây là lần đầu tiên ông dùng giọng điệu nghiêm khắc nói chuyện với cô, "Ông vừa nghe được một chuyện, đang muốn nghe con giải thích."
"Con chỉ có một người bạn trai mà thôi." Không chờ ông hỏi, Kim Hề đã vội biện minh cho bản thân.
"Cháu ngoại của ông Trần kia à?"
"Ai cơ ạ?"
Ông Thẩm trừng cô.
Kim Hề vô tội, "Con đâu có ở Giang Thành nữa đâu, làm sao biết ông Trần là ai?"
Ông cụ định nói cho cô biết ông Trần là ai, nhưng ngẫm lại thì thấy dù ông có nói cô cũng chẳng biết.

Còn nếu nói cháu ngoại của ông Trần, ông lại chẳng biết tên cậu ta.
Thế là ông đổi sang cách khác, "Con có bạn trai khi nào?"
Kim Hề, "Cũng lâu rồi ạ."
Ông Thẩm nheo mắt, ánh mắt sắc như dao, "Con trai của Hạ Thành?"
Kim Hề ngậm múi quýt trong miệng, nước quýt chảy ra kích thị vị giác, bất thình lình bị sặc, cô ho đến độ mặt mày đỏ bừng bừng.
Phản ứng thế này thì đúng đến chín phần rồi.
Ông cụ như nắm chắc phần thắng trong tay, thong thả ngả người tựa vào ghế.
Kim Hề dần dần dứt cơn ho, sau khi sắp xếp lại xuy nghĩ, dè dặt hỏi, "Ông ngoại, sao ông ngoại lại đoán là anh ấy?"
Ông Thẩm, "Chẳng lẽ hai đứa chia tay rồi? Đổi người khác rồi hả?"
Kim Hề nhìn ông chằm chằm, không biết vì sao ông lại chắc chắn như thế.

"Ông ngoại nhớ lần đầu cậu ta đến đây, ông có bảo con dẫn cậu ấy ra ngoài đi dạo.

Hai đứa đi như bay, lại không mang theo chìa khóa, thế là ông cầm chìa khóa đuổi theo, con biết ông ngoại nhìn thấy cái gì không?"
Lần đầu tiên Hạ Tư Hành đến Giang Thành tìm cô?
Kim Hề nhíu mày nhớ lại, nhớ đến cảnh tượng kia...
Cả người cô cứng đờ, chỗ xương cụt truyền đến cơn lạnh buốt, bên tai bắt đầu ửng đỏ.
Hôm đó, hai người vừa bước ra khỏi cổng, Hạ Tư Hành đã áp cô lên tường rồi hôn tới tấp.
Thấy cô xấu hổ, ông cụ Thẩm trêu, "Con mà cũng biết ngại sao?"
Kim Hề cắn môi, "Ông ngoại, ông thấy cả rồi ư?"
Ông Thẩm hừ một tiếng, "Nếu cậu ta không phải là con trai của Hạ Thành, con có tin ông đây xé nát miệng nó rồi đánh gãy răng nó không? Sao nó lại dám ra tay với cháu ngoại cưng của ông như thế? Lại còn ở chốn công cộng!"
Kim Hề cười, "Ông ngoại ưng anh ấy lắm đúng không?"
Ông cụ nhớ lại lần gặp mặt hôm ấy, bất kể là phương diện nào, Hạ Tư Hành đều rất hợp ý ông.

Ngoại hình sáng sủa, đẹp trai ngời ngời, cử chỉ cao quý, lại rất biết nói chuyện.

Tuy còn trẻ nhưng lại rất chín chắn, khiêm tốn, không khoe khoang.
Ông Thẩm mở mắt, "Nếu chỉ nhận xét về bản thân cậu ta thì ông rất hài lòng, nhưng nếu là cháu rể..."
Ông nói được một nửa thì dừng lại.
Kim Hề nín thở, trái tim như bị nhấc lên giữa không trung.
Ông cụ chợt hỏi, "Con muốn kết hôn với cậu ta không?"
Kim Hề cụp mắt, "Con không biết nữa."
Ông Thẩm thở dài.

Thời gian dần trôi, ông không những càng lúc càng lớn tuổi, mà ánh mắt nhìn người cũng tinh tường hơn.

Với sự từng trải và hiểu biết của ông đã đủ thấu suốt suy nghĩ của Kim Hề.
"Con đang sợ hãi."
Chỉ bốn chữ ngắn ngọn, nhưng cũng khiến cả người Kim Hề run lên, ngay cả tâm hồn cũng bắt đầu gợn sóng.
Ông nói, "Con không thể vì mẹ con sinh Kim Yến mà nghi ngờ tình yêu của mẹ dành con.

Chẳng lẽ nó có Kim Yến rồi thì con không còn là con gái của nó sao?"
"Hơn nữa, sao lại vì mẹ con mà con lại hoài nghi tình cảm của người khác đối với mình? Chẳng lẽ thằng bé đến bên con chỉ vì muốn con sinh con trai cho nó sao?"

"Không phải đâu ông." Gương mặt Kim Hề không chút cảm xúc, ngoan ngoãn nhìn ông cụ, "Ông ngoại ơi, chẳng phải người yêu thương con nhất trên đời chính là mẹ con sao? Ngay cả bà ấy còn có thể chuyển tình yêu dành cho con sang người khác, thế thì sao Hạ Tư Hành lại không làm thế được?"
"Hơn nữa, con thấy Hạ Tư Hành cũng chẳng thích con bao nhiêu.

Chẳng qua anh ấy chỉ thấy con xinh đẹp, dẫn ra ngoài có thể giữ được thể diện mà thôi."
Ông cụ cầm tách trà trên tay, nặng nề bưng lên rồi ném thẳng xuống đất một tiếng "xoảng" đầy chói tai.
Hiếm khi nào ông phản ứng dữ dội như thế, ông nghiêm mặt, lạnh lùng nói, "Từ nhỏ ông dạy con cái gì, chẳng lẽ con đã quên rồi sao? Người khác có thể phủ định giá trị và tầm quan trọng của con, nhưng con thì không được! Dựa vào đâu mà con lại nghĩ mình không xứng đáng được yêu thương? Đưa ra ngoài giữ được thể diện ư? Sao, từ lúc nào mà nhà họ Thẩm chúng ta lại cần đi làm nền cho người khác?"
"Gia đình nhà họ Hạ muốn kiểu con gái nào mà không có? Đàn ông như Hạ Tư Hành hẳn là không thiếu phụ nữ vây quanh.

Con nghĩ thằng bé thật sự coi trong gương mặt này của con sao? Hay là nó nhìn trúng cái tính kiêu căng này của con?"
"Tình cảm là dựa vào vẻ ngoài ư? Trong mắt con tình yêu là gì? Là lòng hư vinh, là lòng hiếu thắng, hay ganh đua tiền tài, địa vị hả? Nhà họ Hạ cần những thứ này ư?"
"Bên cạnh Hạ Tư Hành bất kể có phải là Kim Hề con hay không, chỉ cần thằng bé đưa người đó ra ngoài thì đó là người tốt nhất trên đời này!"
"Ông đúng là không nên cho con đi Nam Thành.

Con thử ngẫm lại xem bộ dạng của con bây giờ ra sao?"
"Tự kiêu, ích kỷ, tự ti, nhỏ nhen.

Bao năm nay chỉ có lớn chứ không có khôn!"
Đám con cháu trong nhà ngoại trừ Kim Hề thì đứa nào cũng từng bị ông Thẩm dạy dỗ.
Từ nhỏ Kim Hề đã được ông cưng chiều, chưa bao giờ nói nặng một lời, đây là lần đầu tiên ông cụ nổi giận mà quở mắng cô như thế.
Không phải trách cứ, cũng không phải dạy dỗ.

Ông chỉ xé toạt mặt nạ nội tâm đầy xấu xí của cô ra.
Kim Hề lặng thinh, đưa tay che mắt lại.
...
Kim Hề đặt chuyến bay về Nam Thành vào sáng mai, thế nên Hạ Tư Hành đã cố ý đến đây đón cô.
Đúng lúc Giang Trạch Châu vẫn đang ở Giang Thành bàn chuyện làm ăn, buổi chiều được dịp rảnh rỗi nên anh ta ra sân bay đón Hạ Tư Hành.
Trên đường đến nhà họ Thẩm, Hạ Tư Hành lơ đễnh khơi lại chuyện cũ, "Nghe nói hai người ở Giang Thành lén lút yêu đương sau lưng tôi? Bạn gái của tôi à ơi với anh em của tôi."
Tối hôm qua, Hạ Tư Hành trực đêm, vô tình lướt qua điện thoại.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh bị khóa chặt, hơi lạnh như tụ lại dưới mi mắt, đặc biệt là khi nhìn sang tấm ảnh Giang Trạch Châu và Kim Hề nhìn nhau mỉm cười.
Hình ảnh chân thực, bằng chứng rõ ràng.


Đúng là một đôi bích nhân.
Vừa bổ mắt, vừa xứng đôi.
Tin nhắn được gửi đến từ một nhóm chat.

Người trong nhóm có vẻ như không biết Hạ Tư Hành cũng ở trong nhóm, thậm chí Hạ Tư Hành còn không biết mình được thêm vào nhóm từ khi nào.

Mọi người trong nhóm đang bàn luận chuyện này cực kỳ rôm rả.
"Kim Hề quen Giang Trạch Châu thật sao?"
"Nghe bạn tôi ở Giang Thành xác nhận đúng là thế thật, ngàn phần trăm là tin đúng sự thật."
"Ảnh này do chính tay em họ Giang Trạch Châu chụp được, đã gặp người nhà thì giả thế nào được?"
"Ồ? Giang Trạch Châu hành động nhanh thế?"
"Không thể nào, Giang Trạch Châu với Hạ Tư Hành là bạn lâu năm, chẳng lẽ lại vì Kim Hề mà trở mặt với nhau sao? Có đáng không, chỉ là một người phụ nữ thôi mà."
"Cho xin, là Kim Hề đấy.

Nói thật, nếu bạn tôi mà có bạn gái xinh như thế, tôi thà mất một người anh em cũng sẽ muốn giành lấy cô ấy."
"Chậc...!Cậu đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Lúc cậu nói câu này nhớ cầm gương mà soi, nếu nhà cậu không có gương thì nói tôi tài trợ cho một cái.

Cậu nghĩ đàn ông nào Kim Hề cũng ưng à?"
Mãi cho đến khi có một tin nhắn mới được gửi đến, nhóm chat đang rôm rả bỗng chốc im bặt như đã chết hết.
Có người này, "Này, Hạ Tư Hành có ở trong nhóm đấy."
Một thoáng im lặng, sau đó Hạ Tư Hành nhìn thấy nhóm chat được giải tán ngay lập tức.
Anh không hề lộ ra mảy may cảm xúc khó chịu nào, bởi vì hôm ấy đi uống cà phê với Giang Trạch Châu, Kim Hề đã nhắn tin cho anh.
Kim Hề rất biết giữ gìn mối quan hệ, chỉ cần ở cùng bạn của anh, cô sẽ nhắn tin báo với anh một tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh này, Hạ Tư Hành vẫn thấy khó chịu.
Vừa khéo hôm nay Giang Trạch Châu đến đón mình, anh không nhịn được nên nhắc đến chuyện này.
Giang Trạch Châu quay sang, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Hạ Tư Hành, mà anh ta cũng bình tĩnh không kém.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy hờ hững.
Hạ Tư Hành bình tĩnh lại xa cách, thấp thoáng còn mang theo hơi thở rét lạnh.
Giang Trạch Châu đầu hàng, chuyện hôm đó Hạ Tư Hành đã biết từ lâu.

Lúc Kim Hề gửi tin nhắn cho Hạ Tư Hành còn nói đùa với Giang Trạch Châu rằng, "Được một ngày trời đẹp, em lại uống cà phê cùng ứng viên bạn trai sáng giá do dì Vu chọn giúp, không biết con trai cưng của dì ấy sẽ nghĩ gì? Hy vọng anh ấy có thể giận điên lên."
Giang Trạch Châu sửa lại, "Giận thì không đến nỗi giạn đâu, nhưng ghen thì chắc là có."
Vừa dứt lời, anh nhướng mắt, "Bọn có gấu đều thế à? Bạn gái đi cùng người đàn ông khác, dù làm gì cũng sẽ ghen ư?"
Kim Hề đáp, "Anh thử yêu đi rồi biết."
Giang Trạch Châu cười khẩy, "Thế thì cũng phải có một cô nào đó chịu yêu anh chứ."
Nhớ đến Giang Trạch Châu ế suốt mấy năm nay, Kim Hề cười, "Không có cô nào chịu theo đuổi anh sao? Mà không đúng, là do anh chướng mắt người ta, bây giờ trách ai chứ."

Giang Trạch Châu cười.
Kim Hề nhìn xung quanh, "Cô gái bên kia đang nhìn anh kìa."
Giang Trạch Châu nương theo ánh mắt của cô nhìn sang, "Đó là em họ của anh."
Kim Hề, "Không sang đó chào một tiếng à?"
Anh ta lắc đầu, "Không cần đâu, cũng chẳng thân."
Kim Hề bĩu môi.
Giang Trạch Châu lại nói, "Hơn nữa vòng xã giao của cô ấy có hơi phiền."
Kim Hề, "Phiền thế nào?"
"Ừm..." Giang Trạch Châu ngẫm nghĩ một lúc, im lặng đến là buồn cười, "Anh chỉ mới về Giang Thành mấy ngày thôi, mà bạn bè của cô ấy hầu như đều đến chào hỏi anh."
Không cần anh ta nói thêm Kim Hề đã hiểu ra ngay, "Anh không thích ai hết hả?"
Giang Trạch Châu xua tay, ý rất rõ ràng.
...
"Là em họ của tôi..." Giang Trạch Châu nói, "Con bé kia chẳng biết giữ mồm, thích nói va nói vẩn bên ngoài, ai biết lại có người tin là thật."
"Không lẽ cậu tin ư?"
"Không." Hạ Tư Hành nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt không mấy cảm xúc.
Anh không đến mức giận dỗi chỉ vì một chuyện không có thật thế này.

Nhưng không hiểu sao lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, bất an như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Chiếc xe chạy thẳng một đường đến nhà họ Thẩm.
Giang Trạch Châu lái vòng qua con hẻm, dừng xe trước cổng.
Trước khi đến đây Hạ Tư Hành đã báo với Kim Hề, kế hoạch ban đầu của hai người là sẽ đi dạo trung tâm thương mại.

Nếu muốn đi trung tâm thương mại thì phải dùng xe, thế nên tài xế miễn phí là Giang Trạch Châu đây cũng không thể vắng mặt.
Vì thế hai người cùng xuống xe.
Đương lúc Hạ Tư Hành định nhắn tin cho Kim Hề, bất ngờ nghe thấy đoạn đối thoại giữa Kim Hề và ông Thẩm cách một bức tường.
Tiếng nói chuyện càng lúc càng quyết liệt, có thể nhận ra cảm xúc của Kim Hề đang cực kỳ kích động.
Đến cuối cùng...!tiếng nấc nghẹn xuyên thấu qua cánh cổng truyền ra.
Giang Trạch Châu là người ngoài nên không tiện bình luận.
Anh ta quay đầu lại, trông thấy gương mặt lạnh băng của Hạ Tư Hành, hàng mày nhíu chặt, quai hàm bạnh ra, bờ môi mím lại, cánh tay buông thỏng bên người cuộn lại hằn cả gân xanh.
Khi câu nói "Hơn nữa, con thấy Hạ Tư Hành cũng chẳng thích con bao nhiêu.

Chẳng qua anh ấy chỉ thấy con xinh đẹp, dẫn ra ngoài có thể giữ được thể diện mà thôi." vang lên, Giang Trạch Châu lẳng lặng quay trở lại trong xe.
Trong sân trước, chỉ còn lại một mình Kim Hề.
Ngoài cổng cũng chỉ còn Hạ Tư Hành đứng đó.
Kim Hề ngồi trên chiếc ghế ngoài sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng.
Trước mắt bọn họ là bầu trời đầy nắng, nhưng trong lòng lại đang cuồn cuộn nổi bão..

Bình Luận (0)
Comment