Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 204



Cô chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, thêm chiếc chân váy bút chì đen có thiết kế nếp gấp phía bên eo tạo điểm nhấn và bộ trang sức mảnh gắn sophie xanh lấy cảm hứng biển xanh.

“Anh ra ngoài đi, cho em thay đồ.” Quân Dao đi đến, đẩy đẩy anh để đóng cửa phòng thay đồ, nhưng anh bất ngờ ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.

“Hôm nay nghỉ làm đi” Cơ thể mềm mại của cô được anh ôm trọn, hơi thở nam tính nóng rực phả bên tai cùng giọng nói trầm ấm quyến rũ.

“Cái… cái gì chứ?” Quân Dao giật bắn mình.

“Anh mệt quá, cho anh ôm em ngủ một giấc.” Vừa nói Cố Tư Bạch vừa vùi đầu vào hõm cổ cô, hít hà mùi thơm chỉ thuộc về Quân Dao.

Quân Dao biết hôm nay mà nghỉ làm nữa sẽ làm lạm dụng việc là vợ anh mà nghỉ làm lung tung, cũng biết luôn là ở nhà thế nào cũng bị người này dở trò xấu xa, nhưng nhìn dáng vẻ dựa người vào cô của anh, cô không nỡ từ chối.

Cô biết anh mệt là thật, một mình xử lý nhiều công việc như thế, sao có thể không mệt.

Dù không trực tiếp tham gia hay hỏi đến, nhưng chỉ nhìn bằng việc những vệ sĩ trở về bị thương là đủ biết cuộc chiến ấy khốc liệt thế nào.


Còn chưa kể những anh em trong tổ chức, cô hoàn toàn không biết mặt bọn họ.

“Nhưng mà…” Quân Dao yếu ớt nói.

Cố Tư Bạch cong môi mỉm cười, anh biết cô không phản đối rồi, liền giơ tay đoạt lấy mấy món đồ trên tay cô, đặt bừa xuống bên cạnh, sau đó bể bổng Quân Dao lên.

“Anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống đi!” Quân Dao hốt hoảng kêu lên khe khẽ.

Cố Tư Bạch không trả lời, anh bế thẳng cố đến nhà tắm, sau đó mới đặt cô đứng xuống.Anh xả nước ấm vào chiếc bồn lớn, cởi áo khoác, chiếc áo còn bám đầy bụi.

Quân Dao liền với tay đổ tinh dầu vào bồn tắm cho anh.

“Cởi giúp anh”
Cố Tư Bạch đứng thẳng người, nói.

Cô khẽ lườm anh, nhưng vẫn đưa tay tháo từng nút áo sơ mi.

Từng nút áo mở ra, để lộ vòm ngực màu lúa mạch khỏe mạnh, cường tráng.

Hai má cô nóng dần lên, chiếc áo rơi xuống đất.

Quân Dao chần chừ nhìn chiếc quần.

Anh vẫn đứng im, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Cô hít sâu một hơn, đưa tay Cởi nốt chiếc quần, chẳng hiểu sao đã là vợ chồng bao lâu rồi, cô vẫn cảm thấy rất ngại.

“Cả cơ thể anh còn chỗ nào mà em chưa nhìn thấy đâu, có gì ngại chứ?” Cố Tư Bạch bình tĩnh nói, giọng anh trầm trầm, vô cùng quyến rũ.

Cô mặc kệ anh, không thèm đáp lời, thấy nước đã đủ, cô vươn tay tắt vòi nước.

“Nước được rồi, anh mau tắm đi.”

Nói rồi cô quay lưng bước ra ngoài, nhưng còn chưa đi nối hai bước eo đã bị hai bàn tay tóm lại, chiếc áo choàng nhanh như chớp bị lột ra khỏi vai.

Rồi nghe roẹt một cái, chiếc váy ngủ bên trong cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Cảm giác có thể lành lạnh khiến Quân Dao giật mình nhìn xuống, sao có thể nhanh đến mức cô còn chưa kịp định thần như thế chứ?
Cô chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, thêm chiếc chân váy bút chì đen có thiết kế nếp gấp phía bên eo tạo điểm nhấn và bộ trang sức mảnh gắn sophie xanh lấy cảm hứng biển xanh.

“Anh ra ngoài đi, cho em thay đồ.” Quân Dao đi đến, đẩy đẩy anh để đóng cửa phòng thay đồ, nhưng anh bất ngờ ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.

“Hôm nay nghỉ làm đi” Cơ thể mềm mại của cô được anh ôm trọn, hơi thở nam tính nóng rực phả bên tai cùng giọng nói trầm ấm quyến rũ.

“Cái… cái gì chứ?” Quân Dao giật bắn mình.

“Anh mệt quá, cho anh ôm em ngủ một giấc.” Vừa nói Cố Tư Bạch vừa vùi đầu vào hõm cổ cô, hít hà mùi thơm chỉ thuộc về Quân Dao.

Quân Dao biết hôm nay mà nghỉ làm nữa sẽ làm lạm dụng việc là vợ anh mà nghỉ làm lung tung, cũng biết luôn là ở nhà thế nào cũng bị người này dở trò xấu xa, nhưng nhìn dáng vẻ dựa người vào cô của anh, cô không nỡ từ chối.

Cô biết anh mệt là thật, một mình xử lý nhiều công việc như thế, sao có thể không mệt.

Dù không trực tiếp tham gia hay hỏi đến, nhưng chỉ nhìn bằng việc những vệ sĩ trở về bị thương là đủ biết cuộc chiến ấy khốc liệt thế nào.

Còn chưa kể những anh em trong tổ chức, cô hoàn toàn không biết mặt bọn họ.

“Nhưng mà…” Quân Dao yếu ớt nói.

Cố Tư Bạch cong môi mỉm cười, anh biết cô không phản đối rồi, liền giơ tay đoạt lấy mấy món đồ trên tay cô, đặt bừa xuống bên cạnh, sau đó bể bổng Quân Dao lên.

“Anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống đi!” Quân Dao hốt hoảng kêu lên khe khẽ.

Cố Tư Bạch không trả lời, anh bế thẳng cố đến nhà tắm, sau đó mới đặt cô đứng xuống.Anh xả nước ấm vào chiếc bồn lớn, cởi áo khoác, chiếc áo còn bám đầy bụi.

Quân Dao liền với tay đổ tinh dầu vào bồn tắm cho anh.


“Cởi giúp anh”
Cố Tư Bạch đứng thẳng người, nói.

Cô khẽ lườm anh, nhưng vẫn đưa tay tháo từng nút áo sơ mi.

Từng nút áo mở ra, để lộ vòm ngực màu lúa mạch khỏe mạnh, cường tráng.

Hai má cô nóng dần lên, chiếc áo rơi xuống đất.

Quân Dao chần chừ nhìn chiếc quần.

Anh vẫn đứng im, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Cô hít sâu một hơn, đưa tay Cởi nốt chiếc quần, chẳng hiểu sao đã là vợ chồng bao lâu rồi, cô vẫn cảm thấy rất ngại.

“Cả cơ thể anh còn chỗ nào mà em chưa nhìn thấy đâu, có gì ngại chứ?” Cố Tư Bạch bình tĩnh nói, giọng anh trầm trầm, vô cùng quyến rũ.

Cô mặc kệ anh, không thèm đáp lời, thấy nước đã đủ, cô vươn tay tắt vòi nước.

“Nước được rồi, anh mau tắm đi.”
Nói rồi cô quay lưng bước ra ngoài, nhưng còn chưa đi nối hai bước eo đã bị hai bàn tay tóm lại, chiếc áo choàng nhanh như chớp bị lột ra khỏi vai.

Rồi nghe roẹt một cái, chiếc váy ngủ bên trong cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Cảm giác có thể lành lạnh khiến Quân Dao giật mình nhìn xuống, sao có thể nhanh đến mức cô còn chưa kịp định thần như thế chứ?


Bình Luận (0)
Comment