Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 220

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mẹ Quân Dao mỉm cười, bà chìa tay về phía cô, nước mắt cô không kìm được tuôn rơi như mưa, nhiều năm rồi cô mới thấy lại bà xinh đẹp, mỉm cười rạng rỡ như thế.

Trước đây, trong những giấc mơ của cô, đều là những hình ảnh mẹ cô trong đêm mưa gió kinh hoàng đó.
“Dao Dao, mẹ nhớ con lắm, con gái mẹ đã lớn rồi!”.
“Mẹ!”
Quân Dao òa khóc, đi đến bên cạnh bà.


Cô chìa tay ra, đặt lên lòng bàn tay bà.

Nhưng khoảnh khắc tay cô chạm đến tay bà thì đột nhiên bà giờ tay đẩy mạnh cô về đằng sau.
“Dao Dao, mẹ yêu con!” Bà thì thầm, rồi cả cơ thể bỗng nhiên trong suốt, tan biến vào màn đêm đặc quánh.
“Mẹ! Đừng bỏ rơi con!”Quân Dao hoảng sợ hét lớn, xung quanh cô đen đặc, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, đến cả đưa bàn tay lên sát mặt cũng không nhìn rõ năm ngon tay.
“Đừng bỏ con, đừng mà!”
Tại đây có hình ảnh
co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu-163x300.
Kiếp này chị nợ em một mạng, kiếp sau cho chị được làm chị gái của em, chăm sóc, yêu thương em cả đời.”
Quân Dao đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Từ Mạn Nhu, đầu óc cô càng ngày càng nặng trĩu, thần trí cũng mơ mơ hồ hồ.

Cô biết mình.


không còn cầm cự được bao lâu nữa rồi.

Dường như cô có thể tận mắt thấy sự sống đang chầm chậm, chầm chậm rút khỏi cơ thể mình.
Thần chết chầm chậm tiến đến gần, mặc chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, giơ cao lưỡi hái, đôi mắt chỉ có hai hốc sâu hoắm tăm tối nhìn.

chằm chằm hai cô gái trẻ.
Cánh tay xương xẩu vung lên, lưỡi hái sáng đến chói mắt.
Vô cùng chói mắt.

Cùng âm thanh ầm ầm, ong ong, quay cuồng.
Đất bên dưới dường như cũng rung lên khe khẽ.
Thì ra chết là như thế này sao?

Quân Dao mỉm cười, nắm chặt tay Từ Mạn Nhu, thầm thì, “Tư Bạch, em yêu anh!”
Nhưng giờ phút cuối cùng của cuộc đời này, Quân Dao bỗng thấy hình ảnh Cố Tư Bạch xuất hiện giữa chùm sáng chói mắt, sải bước về phía cô.

Anh ngồi xuống, đưa tay ôm cô vào lòng.
Quân Dao mỉm cười, hai tay run rẩy, muốn đưa lên chạm vào mặt anh nhưng cánh tay nặng nề không cách nào điều khiển được.

Nhưng cô mãn nguyện rồi, trước khi chết có thể thấy anh một lần cuối, dù chỉ là tưởng tượng cô cũng đã mãn nguyện rồi.
“Tư Bạch, em yêu anh!”.
Đôi môi khô khốc mấp máy không thành lời, hai mắt tối sầm, trước mắt Quân Dao chỉ còn bóng đêm tăm tối u minh….


Bình Luận (0)
Comment