Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 94



“A…”
Quân Khải như nhớ ra mục đích của mình, liền lên tiếng, “Chẳng là tôi mới mua con chó này, nhưng lại có việc đột xuất không chăm sóc nó được, nên muốn mang qua nhờ anh chị chăm sóc nó giúp.

Nó ngoan lắm, lại thông minh nữa”.

“Được, không vấn đề gì, nhà tôi cũng có một Con chó đang nhốt trong chuồng kia, từ từ cho chúng nó quen nhau là có bạn chơi.

Thế bác đi công việc mấy ngày?”.

Quân Khải hơi cúi đầu, “Chắc là sẽ hơi lâu, không biết có phiền anh chị không?”
Ông Hậu xua tay, “Phiền gì chứ, chúng ta là hàng xóm mà, bác đừng ngại”
Ông Khải đưa con chó nhỏ qua cho ông Hậu, “Nó tên là Xù.”
Ông Hậu vui vẻ nhận lấy, tặc tặc lưỡi gọi tên con chó nhỏ, lúc đầu nó còn rụt rè sợ hãi, nhưng chỉ một lúc sau đã thử ngửi ngửi, rồi liếm nhẹ lên tay ông Hậu.

Ông Hậu vui vẻ cười phá lên.

“Bác xem này, nó làm quen đấy”.

Ông Khải nhìn thấy ông Hậu yêu quý Xù như thế thì cũng gật đầu.


“Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi, nhờ bác chăm sóc nó giúp”.

“Không có gì, bác cứ làm việc đi, khi nào về lại qua đón nó.

Hàng xóm láng giềng mà.” Ông Hậu
luôn hồ hởi như thế.

Ông Khải đi về, lòng nặng trĩu, hai vai cũng trĩu xuống.

Sau khi ông Khải rời đi chừng mười phút thì bà Lan đi chợ về, vừa vào đến sân, thấy con chó nhỏ đen như cục bông chạy loăng quăng trong sân, bà kinh ngạc.

“Ủa, chó ở đâu ra đây mình?”
“À, là bác Khải hàng xóm đem sang nhà mình chăm sóc giúp.

Bác ấy bảo có việc đột xuất nên gửi bên mình.” Ông Hậu vẫy vẫy con xù lại, cho nó miếng bánh, thế là nó xoắn xít bên chân ông ấy.

Bà Lan mỉm cười, tặt tặt lưỡi gọi nó.

“Nhìn ông ấy có vẻ có tâm sự gì đó nhỉ, thấy mặt cứ nặng nề, buồn thiu.”
Ông Hậu bỏ miếng bánh xuống đất, nhìn sang phía nhà đối diện, “Chắc chuyện gia đình, con cái, từng này tuổi rồi đột nhiên chuyển về đây, sống và võ một mình thì hắn là gia đình có xung đột, xích mích gì đó rồi”.

“Ông đó, ông phải tạ ơn trời đất lấy được tôi đi, không lấy ai bầu bạn với ông lúc tuổi già sức yếu.” Bà Lan trêu.

.

Ông Hậu nghe vợ mình nói vậy thì cười khà khà, “Thì tôi vẫn cảm tạ ông trời suốt mà.”
Không khí vô cùng vui vẻ.

Nhưng đột nhiên, Con Xù chạy vụt ra cổng, ông Hậu và bà Lan đều
giật nảy mình, chạy theo.

“Xù, xù, đứng lại!” Ông Hậu hốt hoảng gọi.

Nhưng con chó nhỏ vẫn chạy thoăn thoắt về phía cổng, vừa chạy vừa sủa oanh oách.

“Xu!”
Ông Hậu lớn tiếng hét, con chó lách qua cánh Cổng vừa rồi bà Lan chỉ khép hờ, chạy ra đường.

“Chết rồi!” Ông Hậu kêu lên, hai ông bà đuổi theo nhưng vẫn không kịp con vật nhỏ bốn chân.

May mà đường vắng, không có xe qua lại nên Con chó nhỏ chạy thẳng về đến cổng nhà Quận Khải, cánh cổng đóng kín mít, nó cào cào hai chân trước, luôn miệng sủa lên ăng ẳng.


Ông Hậu và bà Lan đuổi được theo đến nơi, thở hổn hển, bà Lan mắng yêu.

“Mẹ cha mày, khôn đáo để nhỉ, biết tìm về với chủ cơ đấy.

Có về.

cũng chạy từ từ chứ, chẳng may bị xe tông trúng thì sao?”
“A…”
Quân Khải như nhớ ra mục đích của mình, liền lên tiếng, “Chẳng là tôi mới mua con chó này, nhưng lại có việc đột xuất không chăm sóc nó được, nên muốn mang qua nhờ anh chị chăm sóc nó giúp.

Nó ngoan lắm, lại thông minh nữa”.

“Được, không vấn đề gì, nhà tôi cũng có một Con chó đang nhốt trong chuồng kia, từ từ cho chúng nó quen nhau là có bạn chơi.

Thế bác đi công việc mấy ngày?”.

Quân Khải hơi cúi đầu, “Chắc là sẽ hơi lâu, không biết có phiền anh chị không?”
Ông Hậu xua tay, “Phiền gì chứ, chúng ta là hàng xóm mà, bác đừng ngại”
Ông Khải đưa con chó nhỏ qua cho ông Hậu, “Nó tên là Xù.”
Ông Hậu vui vẻ nhận lấy, tặc tặc lưỡi gọi tên con chó nhỏ, lúc đầu nó còn rụt rè sợ hãi, nhưng chỉ một lúc sau đã thử ngửi ngửi, rồi liếm nhẹ lên tay ông Hậu.

Ông Hậu vui vẻ cười phá lên.

“Bác xem này, nó làm quen đấy”.

Ông Khải nhìn thấy ông Hậu yêu quý Xù như thế thì cũng gật đầu.

“Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi, nhờ bác chăm sóc nó giúp”.

“Không có gì, bác cứ làm việc đi, khi nào về lại qua đón nó.

Hàng xóm láng giềng mà.” Ông Hậu
luôn hồ hởi như thế.

Ông Khải đi về, lòng nặng trĩu, hai vai cũng trĩu xuống.

Sau khi ông Khải rời đi chừng mười phút thì bà Lan đi chợ về, vừa vào đến sân, thấy con chó nhỏ đen như cục bông chạy loăng quăng trong sân, bà kinh ngạc.

“Ủa, chó ở đâu ra đây mình?”
“À, là bác Khải hàng xóm đem sang nhà mình chăm sóc giúp.

Bác ấy bảo có việc đột xuất nên gửi bên mình.” Ông Hậu vẫy vẫy con xù lại, cho nó miếng bánh, thế là nó xoắn xít bên chân ông ấy.


Bà Lan mỉm cười, tặt tặt lưỡi gọi nó.

“Nhìn ông ấy có vẻ có tâm sự gì đó nhỉ, thấy mặt cứ nặng nề, buồn thiu.”
Ông Hậu bỏ miếng bánh xuống đất, nhìn sang phía nhà đối diện, “Chắc chuyện gia đình, con cái, từng này tuổi rồi đột nhiên chuyển về đây, sống và võ một mình thì hắn là gia đình có xung đột, xích mích gì đó rồi”.

“Ông đó, ông phải tạ ơn trời đất lấy được tôi đi, không lấy ai bầu bạn với ông lúc tuổi già sức yếu.” Bà Lan trêu.

.

Ông Hậu nghe vợ mình nói vậy thì cười khà khà, “Thì tôi vẫn cảm tạ ông trời suốt mà.”
Không khí vô cùng vui vẻ.

Nhưng đột nhiên, Con Xù chạy vụt ra cổng, ông Hậu và bà Lan đều
giật nảy mình, chạy theo.

“Xù, xù, đứng lại!” Ông Hậu hốt hoảng gọi.

Nhưng con chó nhỏ vẫn chạy thoăn thoắt về phía cổng, vừa chạy vừa sủa oanh oách.

“Xu!”
Ông Hậu lớn tiếng hét, con chó lách qua cánh Cổng vừa rồi bà Lan chỉ khép hờ, chạy ra đường.

“Chết rồi!” Ông Hậu kêu lên, hai ông bà đuổi theo nhưng vẫn không kịp con vật nhỏ bốn chân.

May mà đường vắng, không có xe qua lại nên Con chó nhỏ chạy thẳng về đến cổng nhà Quận Khải, cánh cổng đóng kín mít, nó cào cào hai chân trước, luôn miệng sủa lên ăng ẳng.

Ông Hậu và bà Lan đuổi được theo đến nơi, thở hổn hển, bà Lan mắng yêu.

“Mẹ cha mày, khôn đáo để nhỉ, biết tìm về với chủ cơ đấy.

Có về.

cũng chạy từ từ chứ, chẳng may bị xe tông trúng thì sao?”.


Bình Luận (0)
Comment