Tháng mười một.
Osaka, Nhật Bản.
Trời vừa trút xuống một cơn mưa nhỏ. Mặc dù nhiệt độ bên trong có tới hai chữ số, nhưng độ ẩm không khí và mặt đất vẫn khiến người ta cảm thấy có chút lạnh giá.
Quan sát thành phố từ trên cao, thảm thực vật bao phủ khắp nơi làm chỗ này thêm xanh tươi. Nhiều nơi có cảnh đẹp trong thành phố thu hút rất nhiều lữ khách tham quan. Thỉnh thoảng có người đi lên cầu bắt ngang qua sông, đa số họ đều lên đấy để chụp ảnh.
Trong một căn hộ có kiến trúc cổ điển ở ngoại thành, cô gái trẻ mặc một chiếc váy dài tới đầu gối với mái tóc cắt ngắn đang cắm bó hoa cúc nở rộ vào bình sứ trắng. Sau đó, cô gái nhanh chóng trở về căn phòng, khẽ đặt bình hoa cạnh chiếc đàn dương cầm.
Có người gõ cửa ngoài sân, cô gái nọ vội ra mở. Bộ trang phục đẹp đẽ ẩn hiện sau bóng lưng của nàng nhưng lại không mất đi sự thận trọng. Càng ngắm nàng lại càng có cảm giác xa cách, giống như gian phòng xinh đẹp này, vì thiếu đi chút gì đó mà trở nên kém nổi bật.
Một cô bé chừng bảy, tám tuổi vào cửa cùng một người đàn ông Nhật Bản. Do trời vừa mưa xong, trong tay người đàn ông nọ còn cầm một chiếc dù màu đen. Sau khi vào cửa, người đàn ông mắc dù vào giỏ trúc gỗ, rồi nắm tay cô bé thuần thục bước vào bên trong.
Người đàn ông vào nhà liếc nhìn chiếc đàn dương cầm, sau đó nhanh chóng đến bên bệ cửa sổ. Cô bé nhỏ thì lại chạy thẳng đến tủ gỗ tìm thức ăn vặt, lục lọi hai ba lần trong ngăn tủ mới tìm được đồ ăn.
Chốc sau, cô gái tóc ngắn mới bưng trà đến bên chiếc dương cầm. Nàng vốn định nói chuyện cùng người đàn ông, thoáng nhìn thấy cô bé nhỏ đang bỏ đồ ăn vặt vào miệng, sau đó đắc ý cười hì hì. Nàng hé mắt giả vờ hung ác trừng cô bé một hồi, rõ ràng là có ý "Em được lắm".
Người đàn ông thấy nàng bưng trà đến đã lâu nhưng không đưa cho mình, lại nhìn theo ánh mắt của nàng. Anh nhanh chóng lưu loát cất giọng nhưng làn điệu không giống tiếng Hoa, "Lương Oanh, ăn đồ bậy bạ đi, ba sẽ nói cho mẹ con biết."
Bé gái tên Lương Oanh nghe thấy lời này thì bực bội chun mũi lại, ôm đồ ăn đi tới trước mặt hai người, "Tại sao Tiểu Cảnh nhà chúng ta ăn gì cũng được, nhưng con thì cái này cũng không được, cái kia cũng không được?" Cô bé đang nói chuyện thì đưa một tay kéo cô gái tóc ngắn lại, rõ ràng muốn kéo người kia cùng xuống nước.
Cố Hi Chi nhìn cô bé chỉ đứng vừa tới hông đang nỗ lực kéo tay mình. Nàng ngẫm lại cách xưng hô làm người khác phát tởm kia, lạnh lùng giật tay lại.
Cánh tay giật được một nửa liền bị Lương Oanh kéo lại. Lương Oanh kéo tay nàng rồi ngẩng đầu nhìn nàng, dáng vẻ thách thức "Chị dám?".
Cố Hi Chi không thèm nhìn cô bé, mặc kệ hết luôn.
Lúc này người đàn ông nọ mới nói, "Dạ dày con không tốt, không thể ăn bậy được. Trước khi đi, không phải mẹ con đã dặn con rồi sao?"
Lương Oanh bĩu môi, hai vai cụp xuống, rõ ràng không vui, "Mẹ là vợ của ba, không phải vợ của con. Sao con phải giống ba chứ, chuyện gì cũng nghe lời mẹ."
Người đàn ông bị chọc tức, lông mày hơi nhíu lại, "Lương Oanh."
"Được rồi." Thấy ba mình tức giận, Lương Oanh lại cấp tốc ra vẻ mặt nghịch ngợm cười nói, "Con chỉ ăn tí xíu hà, còn lại cho Hư Hư ăn, hai người nói chuyện đi."
Cố Hi Chi lần này hoàn toàn không muốn, "Lương Oanh, con chó kia tên là Thất Thất chứ không phải Hư Hư, còn nữa, không được phép cho nó ăn mấy thứ này."
Lương Oanh vỗ vỗ tay nàng, thuận tiện nháy mắt phóng điện, "Yên tâm, ăn một chút không có chết con chó nào đâu." Xoay người chạy đi.
Người đàn ông nhìn bóng lưng nhí nhảnh của cô bé một lúc, rồi ngẩng đầu hướng về Cố Hi Chi, "Rất xin lỗi, nó đều là..."
"Không sao đâu, Anda tiên sinh." Cố Hi Chi đưa nước trà để trước mặt anh, sau đó mỉm cười đến hai mắt long lanh. Dáng vẻ tao nhã cùng mái tóc đen ngắn khiến nàng toát ra khí chất cực kỳ xuất sắc, "Tôi đã thuộc ca khúc đó rồi, để tôi hát một lần cho anh nghe."
"Chờ đã." Anda ra hiệu nàng đừng nóng vội, "Tuy rằng bài hát này có quãng âm rất cao, nhưng tôi rất tin tưởng cô. Bây giờ tôi cần cô hát quãng tám trước đã. Cô chuẩn bị một chút đi, tôi đệm nhạc cho."
Cố Hi Chi sửng sốt một chồi, rồi nhanh chóng gật đầu, "Được."
Cuối mùa thu, khắp núi tràn đầy màu sắc thắm. Hoa cúc vàng lất phất bay theo gió, lá rụng vô số chất đống ngoài vệ đường. Con đường thành thị rộng rãi, khách vãng lai nhiều không dứt. Màu đỏ của lá không làm thành thị dơ bẩn đi, trái lại có thêm một phần sắc thái lãng mạn. Giống như ca khúc của Anda, vĩnh viễn tao nhã, nhu hòa, làm say lòng người.
Cây cỏ xanh ươm lấp đầy khung cửa gỗ, một màu xanh biếc được mưa gột rửa tràn ngập sức sống. Từng hạt mưa như từng nốt nhạc, theo dây leo chậm rãi trượt xuống. Cách khung cửa sổ không xa, đàn chim nhỏ bay ngang qua tựa hồ bị âm nhạc hấp dẫn, chúng cứ mãi đậu trên dây điện không muốn rời đi.
Cố Hi Chi hát ca khúc ở quãng tám, lại dựa theo ý Anda lặp lại vài đoạn, cuối cùng Anda cũng gật đầu đồng ý.
"Tôi đã nói giọng của cô rất trong, âm vực cũng rất rộng, chỉ ngân không đủ lâu thôi, nhưng biểu hiện vừa rồi vẫn làm tôi rất thoả mãn. Tôi vốn chuẩn bị bài hát này làm quà cho Lương Huyên, nhưng cô ấy không chịu hát. Bây giờ tôi muốn tặng nó cho cô, giai điệu khá phù hợp với cô đó."
Cố Hi Chi có chút khó tin, nhìn anh một chốc mới nói, "Tôi nghĩ anh dùng nó để tôi luyện tập thôi chứ."
"Bài hát này có rất nhiều nguyên tố Trung Quốc. Nó bao hàm truyền thống văn hóa Trung Quốc và nét đẹp cổ điển phương Đông. Tôi ở Trung Quốc nhiều năm nên có thể cảm nhận như thế. Bài hát này thật ra không phải chuẩn bị cho cô, có điều bây giờ thấy cô có năng lực thể hiện nó. Huống hồ ở Trung Quốc, ngoại trừ Lương Huyên, tôi cũng sẽ không soạn nhạc cho người khác. Bây giờ có thêm cô nữa, hi vọng cô sẽ như Lương Huyên, có thể truyền tải ý nghĩa của ca khúc, ngoại trừ lưu hành ra thì còn khiến người khác nhớ mãi."
Cố Hi Chi xem ra vô cùng cảm kích, lập tức nói, "Nếu như anh đồng ý giao cho tôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực trả lại cho anh một bài hát như anh muốn."
"Tôi vẫn luôn tin tưởng cô." Anda mỉm cười, "Đúng rồi, lần này tôi đến đây còn có một việc muốn thương lượng với cô. Liên hoan cuối năm nay, tổ đạo diễn muốn mời Lương Huyên hát bài "Dự Cảm", nhưng cô ấy lại không chịu. Tôi đang nghĩ, tuy cô và Lương Huyên song ca không tệ lắm, nhưng vì cô đang ở Nhật Bản, chưa từng về nước, nên mấy lời khen ngợi đó đều trao cho Lương Huyên. Nếu lần này cô có thể trở về thay Lương Huyên hát "Dự cảm", nhất định sẽ khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc." Anh dừng một chút, nhìn hai mắt nàng chăm chú rồi nói tiếp, "Hai năm rưỡi, cô đã nỗ lực lâu như vậy rồi, không lẽ cô không muốn nhận lại gì đó cho bản thân?"
Cố Hi Chi như là đang suy tư, trầm mặc một hồi mới nói, "Anda tiên sinh, anh biết đó, tôi không muốn về nước, chuyện này để tôi suy nghĩ thêm, được chứ?"
"Tôi biết cô nghĩ gì, nghĩ thông suốt thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Dù thế nào, chỉ cần cô cần gì trong việc phát triển âm nhạc, tôi và Lương Huyên đều giúp cô hết khả năng."
"Tôi cũng không biết nên cảm tạ anh thế nào nữa." Cố Hi Chi lẳng lặng nhìn anh, con ngươi đen nhánh lấp lóa sáng ngời dưới mái tóc đen, "Nếu hai năm trước anh không chịu nghe tôi hát, có lẽ tới hôm nay tôi vẫn không thể thoát khỏi bóng tối."
"Cô nên cảm tạ ông trời đã cho cô giọng hát tuyệt vời." Anda không kể công, "Kỳ thực lúc trước, khi cô còn ở công ty Hoa Ngô thì họ đã liên hệ với tôi về chuyện giúp cô ra album nhạc rồi. Lúc đó tôi lập tức nghe thử giọng cô và rất thích. Sau đó có lần trùng hợp đưa cô ra sân bay, tôi luôn cảm thấy trên người cô còn thiếu một chút gì đó. Có điều hai năm rưỡi trước, lúc Đường Dư tiên sinh đưa cô đến trước mặt thì tôi đã cảm thấy phải làm gì đó trước khi cô mất đi mọi thứ, nên tôi mới nhanh chóng phổ nhạc cho cô. Tôi vẫn tin tưởng âm nhạc có thể làm người ta trở nên mạnh mẽ, cũng có thể khiến tâm tình khô khan trở nên mềm mại. Bây giờ cô đã có đủ sức mạnh thay đổi lòng người, cô rất giỏi."
Cố Hi Chi hiểu ý nở nụ cười, "Rất may là trời cao chưa hoàn toàn từ bỏ tôi, có điều tôi vẫn rất tò mò, tại sao lúc trước công ty Hoa Ngô tìm tới thì anh lại đồng ý soạn nhạc cho tôi? Chẳng phải anh chỉ thích soạn nhạc cho chị Lương thôi sao."
"Chuyện này không nói cho cô biết được." Anda cười rất lịch sự, "Lần này về Nhật còn có chút chuyện khác phải xử lý. Nhờ cô chăm sóc Lương Oanh, ngày mai tôi sẽ tới đón nó."
"Được rồi." Ăn xong đồ ăn vặt, Lương Oanh ôm con chó nhỏ đứng ngoài cửa nhìn hai người bên cạnh chiếc dương cầm rồi chớp mắt, "Ba ba, ba có thể bỏ con ở đây rồi đi làm chuyện của ba đi. Khi nào về cũng được, chỉ cần đừng tìm phụ nữ là okay. Ba cứ yên tâm, con sẽ không gây phiền phức cho Tiểu Cảnh nhà chúng ta đâu."
Cố Hi Chi, "..."
Anda, "..."
Tiễn Anda xong, Cố Hi Chi lập tức đi tìm con chó của mình. Nàng bóp miệng kiểm tra nó có ăn bậy không. Lương Oanh xem ra cũng không quan tâm, chỉ chăm chú đọc báo.
Nhìn qua nhìn lại không thấy đồ ăn lạ trong miệng con chó, Cố Hi Chi lại ôm nó đi tới trước mặt Lương Oanh hỏi, "Lương Oanh, em thành thật khai báo, rốt cuộc có cho nó ăn gì không?"
Lương Oanh chăm chú xem báo, không để ý tới nàng.
Thấy cô bé không nói, Cố Hi Chi nhanh chóng thả chó xuống rồi giật tờ báo ném qua một bên, nhéo lỗ tai cô bé, "Em có nói hay không, hả?"
Dường như Lương Oanh rất khó chịu khi bị đối xử như thế, cô bé hừ một tiếng, không để ý tới nàng.
"Được." Cố Hi Chi gật gù, nhấc bổng cô bé lên, đi thẳng tới cửa sổ, đe dọa, "Em không nói thì tôi lập tức ném em đi, rốt cuộc có nói hay không?"
"Chị!" Mặc dù bên ngoài toàn là cây xanh, nhưng với vóc dáng nhỏ nhắn như thế, cô bé thật sự sẽ bị nàng ném đi không thương tiếc, cùng lắm cũng phải lăn lộn một vòng. Nếu đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, cô bé sẽ không tin nàng tàn nhẫn như thế, nhưng cô đã từng bị đối xử vậy rồi, Lương Oanh tin nàng có thể làm thêm lần thứ hai. Nghĩ đến lần trước, cô bé chỉ lỡ miệng kể chuyện về minh tinh trong nước thôi mà thật sự bị nàng ném đi, Lương Oanh liền cảm thấy cực kỳ tức giận, lập tức nói ngay, "Cố Hi Chi, chị dám ném em xuống thì em lập tức cho chị biết tay!"
"Thật không?" nàng không hề bị lay động, ấn đầu của cô bé ra ngoài cửa sổ.
Gió thu thổi tóc rối loạn, Lương Oanh cũng không dám hó hé nữa, lúc này cô bé liều mạng kéo góc áo nàng lại, "Ô ô ô, Cố Hi Chi chị là đồ khốn, chị không biết suy nghĩ sao? Nếu chị dám làm vậy với em, fans sẽ thương tâm, ô ô ô."
"Hả?" Không có nước mắt chỉ có âm thanh gào khóc khiến Cố Hi Chi ghét bỏ vô cùng, nàng buông cô bé ra rồi khinh bỉ nhìn.
Lương Oanh không có chút cảm giác bị khinh bỉ nào hết. Vừa được thả xuống lại tự mình hài lòng đi tới một bên cầm tờ báo vừa bị Cố Hi Chi vứt, "Tiểu Cảnh à, chị động não tí đi." Một bên xem báo vừa nói, "Chị nghĩ thật kỹ đi, nửa năm rồi em chưa từng ăn đồ vặt, chị cho rằng em cam lòng chia sẻ đồ ăn với nó hả?" Cô bé liếc con chó một cái, ghét bỏ lên tiếng, "Em chỉ đợi ba ba thôi, em không có thích nó đến thế đâu."
Cố Hi Chi nhíu mày, đi tới trước mặt cô bé, "Ba mẹ em đều rất đáng tin, rốt cuộc em học gian trá từ ai vậy hả?"
"Cái gì gian trá!" Lương Oanh lại xù lông, lập tức thả tờ báo ra, từ trên ghế nhảy xuống, "Cái này gọi là thông minh, hiểu chưa?" Cô bé vừa dứt lời lại sâu xa nhìn nàng, "Nói tới gian trá, những chuyện chị làm không gian trá sao?"
Cố Hi Chi vỗ vỗ đầu cô bé, "Tôi vẫn đỡ hơn em á."
"Hứ." Lương Oanh lại cầm tờ báo lên, chấp tay sau lưng như ông cụ, "Vốn còn muốn nói ít chuyện với chị, nhưng nếu chị không kính trọng bổn tiểu thư như thế, bổn tiểu thư cũng không thèm để ý đến chị nữa."
Báo đưa tin với tiêu đề thật lớn, Cố Hi Chi quay đầu nhìn mới chú ý tới. Nàng nhớ hôm nay chưa đụng qua tờ báo, Cố Hi Chi một mạch đi tới giật lấy tờ báo trên tay cô bé, "Nhóc con nhìn gì trên báo đó?!"
"Chị!" Lương Oanh liếc nhìn nàng bá đạo rồi quay đầu, khịt khịt mũi hừ một tiếng, mất hứng nói, "Lần này em thật sự không để ý tới chị nữa!"
Cố Hi Chi thấy cô bé quay đầu đi, lại nhìn tờ báo trong tay, nàng suy nghĩ một hồi, sau đó vẫn cầm tờ báo tới trước bàn đọc.
Lương Oanh bực tức chờ thật lâu cũng không thấy Cố Hi Chi dỗ dành mình. Cô bé lại thở phì phò chạy tới bên người nàng tính sổ.
"Này, em tức lắm rồi đó. Chị lại nói lời như vậy với em, đúng là vô lương tâm mà."
Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô bé từ trong gương, lại gập một góc báo rồi ném qua một bên trong giỏ trúc, "Được rồi, em muốn ăn gì, trưa tôi làm cho em ăn."
"Gà hầm củ sen, cá chiên giòn, lươn xào!"
"... Tôi gọi điện hỏi nguyên liệu nấu ăn trước cái đã."
"Nhanh một chút nha." Lương Oanh nhìn bóng lưng Cố Hi Chi, cặp mắt xoay vòng vòng, nhanh nhẹn như hồ ly.
Cầm tờ báo lúc nãy Cố Hi Chi bỏ vào giỏ trúc, Lương Oanh lật qua lật lại, thấy Cố Hi Chi bẻ một góc báo đánh dấu, lại nhìn nội dung một tí.
Không phải scandal đào hoa của nam minh tinh nào đó, toàn bộ trang báo đưa tin đạo diễn Lý Tư Gia Lệ muốn quay bộ phim mới. Lương Oanh đọc một lúc lại cảm thấy chán, tiện tay bỏ tờ báo vào giỏ tre trên bàn, cũng mặc kệ mấy trang báo bị xáo trộn lung tung.
Đại khái là nhìn thấy Cố Hi Chi chăm chú gọi điện thoại chuẩn bị đồ ăn nên cô bé cảm thấy có chút hổ thẹn. Lương Oanh đi mấy bước lại quay đầu nghiêm túc sửa sang tờ báo một chút, rồi đem báo để vào giỏ trúc như cũ.
Đứa trẻ hiếu kỳ khi thấy giỏ trúc dày đặc báo cũ. Lương Oanh lại tiện tay lật qua lật lại, thấy bên trong đa số là tin tức xã hội trong nước, chỉ có một ít tờ giải trí, lại có chút khó hiểu.
Cuối cùng thấy một phần báo có giấy ố vàng hoàn toàn khác với đống còn lại, Lương Oanh tò mò mở ra xem.
Là báo của hơn hai năm trước, do tiêu đề quá bắt mắt, mặc dù Lương Oanh không muốn xem cũng lập tức nhìn thấy.
Đó là tin liên quan siêu minh tinh Khúc Hi Chi không thèm đóng phim mà chỉ lo làm từ thiện, nội dung còn có mấy chữ to tướng:
Khúc Hi Chi vừa nhập viện sáng nay, đại diện trả lời chỉ do quá mệt mỏi?