Biên tập: Ross
Chương 14
Hợp đồng hôn nhân
Chúc Tòng Duy vừa nghe câu hỏi ngắn gọn của Hạ Quân, sự căng thẳng vốn đã được kìm nén lại dâng lên.
Cô thấp giọng:
“Dì chắc chắn muốn nghe chuyện tối nay không? Con sợ dì nghe xong không ngủ được.”
Hạ Quân nhíu mày:
“Con không nói, dì càng mất ngủ hơn.”
Nhất là sau câu đó, bà càng tò mò, dù trong lòng đã mơ hồ đoán ra điều gì.
Không lẽ là người bà không thích? Nhưng đàn ông mà bà ghét, ngoài chồng cũ ra, chẳng còn ai khác. Hay là… một người có liên quan đến bà?
Dường như một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạ Quân, nhưng trước khi bà kịp suy diễn thêm, Chúc Tòng Duy đã kéo bà vào sân, tới phòng khách ngồi.
Rót trà xong, Chúc Tòng Duy ngồi đối diện, định mở lời nhưng lại ngập ngừng.
Hạ Quân nhấp vài ngụm trà, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô:
“Rốt cuộc là ai vậy?”
Chúc Tòng Duy hít sâu, giọng nhỏ lại:
“Người đó là…”
Hạ Quân không đợi cô nói hết, bật cười:
“Chẳng lẽ là người tối nay đưa con về?”
Căn phòng chìm vào im lặng.
Chúc Tòng Duy vốn đã chuẩn bị tâm lý để nói, nhưng bị Hạ Quân buột miệng đoán trúng, cô bất giác thấy hoang đường.
Rõ ràng vậy sao?
Cô khẽ hắng giọng:
“Dì đúng là cao thủ, đoán một phát trúng ngay.”
Hạ Quân ban đầu chỉ thuận miệng nói, lòng có chút nghi ngờ nhưng nhanh chóng gạt đi. Đến khi nghe cô thừa nhận, bà ngỡ ngàng không thốt nên lời.
Là Ôn Trình Lễ ư?
Không chỉ về địa vị, mà ngay cả thân phận anh cũng được xem là bậc trưởng bối của cô.
Hạ Quân vội vàng hỏi:
“Ý con là gì? Hai đứa xảy ra chuyện gì rồi? Không lẽ con thích cậu ấy?”
Chúc Tòng Duy lập tức phủ nhận:
“Không phải đâu ạ.”
Hạ Quân thở phào, uống thêm một ngụm trà:
“Dì cứ tưởng con thích cậu ấy, rồi bắt dì đi làm thuyết khách. Nhưng nếu con không thích, tại sao lại thêm cậu ấy vào danh sách xem mắt? Hay là… cậu ấy thích con?”
Thấy bà chuẩn bị đưa chén trà lên môi, Chúc Tòng Duy vội nhắc:
“Dì cẩn thận kẻo bỏng.”
Hạ Quân thở dài, đặt chén xuống, ánh mắt xa xăm:
“Tim dì còn nóng hơn nước trà.”
Chúc Tòng Duy cúi đầu, khẽ thở dài:
“Con nghĩ anh ấy cũng không thích con đâu. Tối nay, khi con bị Lý Vân Triết cho leo cây ở nhà hàng, tình cờ gặp anh ấy.”
Hạ Quân lập tức liên tưởng:
“Có khi nào cậu ấy muốn giữ thể diện cho con, không muốn con ngồi một mình?”
“Không thể nào.”
“Vậy thì sao?”
“Ý anh ấy là… muốn xem mắt với con.”
Hạ Quân lặng người.
Bà tự rót thêm trà, trong đầu chỉ lặp lại một ý nghĩ: Tôi không tin, không tin, không tin!
Nhưng sâu trong lòng, bà không thể không thừa nhận, cảm giác giống như cô con gái yêu quý của mình đang bị Ôn Trình Lễ “dắt đi”.
Bà buông một câu chắc nịch:
“Đàn ông nhà họ Ôn đúng là chẳng ai ra hồn!”
Chúc Tòng Duy nhấp ngụm trà, cảm giác hơi nóng len lỏi vào đầu lưỡi, cô điềm nhiên nói:
“Dì đang tính luôn cả chú Ôn đấy.”
Hạ Quân nhíu mày:
“Cậu ta là trưởng bối của con, chuyện này không đúng.”
Chúc Tòng Duy cân nhắc:
“Thật ra… cũng không hẳn là trưởng bối.”
“Con còn bênh nó.”
“Không phải.” Chúc Tòng Duy lắc đầu, giọng bình tĩnh: “Con chỉ cảm thấy mình chưa từng coi anh ấy là trưởng bối. Nhưng chuyện này, con cũng có trách nhiệm. Lần trước, con đã nhờ anh ấy đóng giả bạn trai, chính con là người phá vỡ giới hạn đó.”
Hạ Quân biết Chúc Tòng Duy từ nhỏ đã sống trong môi trường đặc biệt, mọi quyết định đều có suy tính riêng. Trong mắt bà, Ôn Trình Lễ mới là người có vấn đề.
“Cậu ta biết con không chú ý, nhưng bản thân cậu ta thì sao? Lớn lên trong gia đình như nhà họ Ôn, chẳng lẽ cậu ta không hiểu những điều đó?”
Hạ Quân bỗng đứng dậy:
“Dì đi hỏi cậu ta.”
Chúc Tòng Duy vội cản:
“Dì à, giờ đã khuya rồi mà.”
Hạ Quân trầm giọng:
“Cậu ta vừa mới về, chắc chắn chưa ngủ.”
“Nhưng dù chưa ngủ, giờ này đi gặp liệu có ổn không? Con sợ có người để ý, rồi bà cụ lại nghĩ lung tung.”
Hạ Quân nghĩ ngợi, thấy cô nói có lý.
Ánh mắt bà dịu lại, nhưng vẫn cương quyết:
“Chúc Tòng Duy, dì muốn con biết rằng, dù ở chỗ cậu ta có bao nhiêu lợi ích, dì vẫn mong con là con gái của dì.”
“…”
Đến mức này rồi, còn nghĩ đến lợi ích nữa sao?
Chúc Tòng Duy đã hạ quyết tâm:
“Dì à, con đã suy nghĩ kỹ rồi. Dù không có chuyện này, con cũng không đồng ý chuyện nhận nuôi.”
Hạ Quân lặng người.
“Con biết dì và chú Ôn rất thương con, nhưng mối quan hệ nào cũng cần sự vun đắp từ hai phía. Dì thương con, con cũng không thể phớt lờ tình cảm của dì. Nếu con còn nhỏ, thì sẽ chẳng có vấn đề gì. Nhưng giờ con đã trưởng thành rồi.”
Cô nhìn Hạ Quân, ánh mắt kiên định:
“Ở nhà tang lễ, gần như 10 ngày nửa tháng con lại thấy người ta vì tranh giành gia sản mà đánh nhau ngay trước linh cữu cha mẹ. Thậm chí chỉ vì một mảnh đất, căn nhà…”
Hạ Quân biết những lo ngại của cô.
“Chú Ôn sẽ giải quyết mọi chuyện.”
Nhưng rồi bà sực nhớ: Bây giờ Ôn Trình Lễ còn có ý định khác với Chúc Tòng Duy. Liệu anh có thể giúp giải quyết êm đẹp được không? Không, căn bản là không thể!
Chúc Tòng Duy khẽ cười:
“Không giải quyết chẳng phải càng tốt sao? Con vốn không cần những thứ của nhà họ Ôn. Tại sao phải chen chân vào đó, để người ta nghi ngờ?”
Hạ Quân thận trọng hỏi:
“Thật không phải vì Ôn Trình Lễ?”
“Không phải thật ạ.” Cô bất đắc dĩ trả lời.
Hạ Quân thực ra hiểu rất rõ. Ngay cả bà cụ nhà họ Ôn cũng từ chối với lý do tương tự, nhưng bà vẫn hy vọng vì chồng đã bảo đảm sẽ giải quyết.
Bà hít một hơi thật sâu, quyết định bỏ qua chuyện đó:
“Việc nhận nuôi không bàn nữa, chúng ta nói chuyện tối nay. Theo ấn tượng của dì, cậu ta là người rất lễ độ, làm sao lại hành xử vượt giới hạn như thế được?”
Chúc Tòng Duy nâng chén trà, lòng bàn tay ấm áp nhờ hơi nóng từ sứ. Khói trà mỏng manh bay lên, hòa vào nét trầm ngâm trên gương mặt cô.
“Con vẫn chưa đồng ý.”
Hạ Quân nhìn khuôn mặt cô chăm chú. Ôn Trình Lễ làm vậy là vì say mê sắc đẹp của cô, hay vì thật sự ngưỡng mộ con người cô?
“Nhà họ Ôn cũng đang hối thúc cậu ta cưới vợ,” bà cân nhắc. “Có lẽ đúng lúc con cũng phải xem mắt, cậu ta nhân cơ hội dùng con làm lá chắn.”
“Cũng có thể.”
Chúc Tòng Duy gật đầu, càng nghĩ càng thấy khả năng này hợp lý. Sự lo lắng nặng trĩu trong lòng dường như được xoa dịu đôi chút. Nếu anh cũng chỉ vì bị thúc ép mà muốn giải quyết một lần cho xong, thì cả hai chỉ đơn giản là đôi bên cùng có lợi, chẳng dính dáng gì đến tình cảm nam nữ.
Cách này dường như còn phù hợp với tiêu chí của cô hơn.
Hạ Quân tuy muốn nghĩ xấu về Ôn Trình Lễ, nhưng vẫn phải thừa nhận:
“Nói thật, cậu ta vẫn tốt hơn khối người khác.”
Ít nhất không tệ như Lý Vân Triết.
Nếu không muốn đi xem mắt, thì từ chối là xong, có ai ép buộc được đâu. Thế mà lại để cô bé nhà bà chờ đợi, để đến mức người khác chen vào.
Chúc Tòng Duy bật cười:
“Dì vừa trách anh ấy đó thôi.”
Hạ Quân bất đắc dĩ cười theo:
“Dì không thể nhắm mắt nói bừa. Bỏ qua thân phận, thì đám người như Lý Vân Triết, chỉ biết lông bông trong giới chẳng có sự nghiệp gì, sao so được với Ôn Trình Lễ?”
Bà đã trải qua hai cuộc hôn nhân, càng hiểu rõ đâu là lựa chọn tốt hơn.
Sự thật vẫn là sự thật.
Chỉ có thể nói rằng, con bé nhà bà đúng là xuất sắc. Nếu bà trẻ hơn mười mấy tuổi, gặp người như Ôn Trình Lễ đến ngỏ lời, chắc bà cũng khó mà từ chối, huống chi cậu ấy còn có ngoại hình xuất chúng.
Hạ Quân thở dài:
“Con nghĩ sao?”
Chúc Tòng Duy mỉm cười nhàn nhạt:
“Dì đừng nghĩ nhiều, con chưa quyết định. Anh ấy cũng không bắt con trả lời ngay hôm nay, để mai xem thế nào.”
Sự do dự của cô không qua được mắt bà. Hạ Quân đáp nhẹ:
“Đây là chuyện tương lai của con, dì chỉ có thể đưa ra lời khuyên. Nhà họ Ôn có điểm tốt nhưng cũng nhiều điểm không tốt. Ôn Trình Lễ lại gần như là gia chủ, chuyện hôn nhân chẳng đơn giản…”
Bà không nói hết, nhưng ý đã rất rõ ràng.
Hạ Quân đứng dậy, xoa đầu cô:
“Chuyện không nhận nuôi, dì sẽ nói lại với chú Ôn. Vốn dĩ cũng chẳng có gì quan trọng, dì sẽ đứng về phía con.”
Chúc Tòng Duy lặng nhìn bóng bà rời đi.
Sợ tối nay khó ngủ, cô thắp một loại hương mới nhà họ Ôn vừa chuẩn bị. Nhưng trái với dự đoán, cô ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Sáng sớm, Ôn Viên vẫn còn chìm trong tĩnh lặng, chỉ có vài nơi hắt ánh sáng từ đèn đất.
Chúc Tòng Duy buộc tóc gọn gàng, nghĩ ngợi. Có lẽ vì Hạ Quân đã nói rõ lý do Ôn Trình Lễ hành động như vậy, nên cô không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Cô từng dùng anh làm lá chắn. Anh giờ làm điều ngược lại, cũng chẳng có gì đáng trách.
_
Hạ Quân tối qua không liên lạc với Ôn Trình Quân.
Hai người vốn đang lệch múi giờ, huống hồ chuyện này còn chưa có kết quả cuối cùng.
Nếu Chúc Tòng Duy từ chối, việc này sẽ không truyền ra ngoài, cứ xem như chưa từng xảy ra. Nói với Ôn Trình Quân lúc này chỉ thêm rắc rối.
Chuyện giờ đây có biến, để ông tự trở về tìm Ôn Trình Lễ tính sổ đi. Hai anh em cứ đấu một trận cho xong.
_
Buổi sáng tại nhà ăn, vẫn chỉ có ba người.
Hạ Quân đến sớm. Khi thấy Ôn Trình Lễ bước vào, bà không nhịn được quan sát anh nhiều hơn một chút.
Quả nhiên là bề ngoài sáng sủa, đoan chính.
Nhưng trong cuộc xung đột ngầm này, bà tất nhiên nghiêng về phía Chúc Tòng Duy.
Ôn Trình Lễ là em chồng bà, từng bị bà cụ thúc ép kết hôn, bà vẫn đứng ngoài nhìn cuộc vui. Ai ngờ có ngày lại xảy ra biến cố này.
Ôn Trình Lễ dường như cảm nhận được ánh mắt của bà, đoán rằng Chúc Tòng Duy đã kể lại. Điều này không nằm ngoài dự đoán của anh.
Sự tán thưởng trước đây của chị dâu nay biến thành soi xét.
Anh khẽ nhếch môi, như tự giễu.
Nếu bà trách mắng, anh cũng sẽ không phản bác. Anh tôn trọng bà, nhưng cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Nhìn thấy bà cụ có mặt, Hạ Quân kiềm chế không nói thêm gì.
Sau bữa sáng, Ôn Trình Lễ rời nhà ăn. Hạ Quân muốn hỏi nhưng không có cơ hội. Đánh máy trên WeChat rồi lại xóa đi.
Vẫn nên đợi quyết định của Chúc Tòng Duy.
Nếu cô từ chối, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu cô đồng ý, bà sẽ nói chuyện với Ôn Trình Lễ với tư cách trưởng bối của Chúc Tòng Duy.
Dù sao hôm nay bà còn phải giải quyết chuyện tên Lý Vân Triết khốn kiếp kia.
_
Nhà họ Lý thậm chí còn không biết việc Lý Vân Triết thất hẹn.
Tối qua, anh ta về muộn, bố mẹ đã ngủ. Sáng hôm sau, mẹ anh ta hỏi:
“Hôm qua gặp mặt thế nào rồi?”
Lý Vân Triết không dám thừa nhận mình đã cho đối phương leo cây, chỉ ậm ừ:
“Con đến muộn, cô ấy đi mất rồi.”
Mẹ anh ta lập tức bênh vực con trai:
“Chỉ muộn chút mà không đợi nổi? Đúng là tính khí thất thường. Cũng đâu phải người nhà họ Ôn!
“Chắc cô ấy có việc bận.” Lý Vân Triết vội vàng đỡ lời, “Mẹ, thôi bỏ qua chuyện này đi, là lỗi của con”
“Lỗi của con chỗ nào? Người ta có đi đâu mà bảo không gặp, chẳng qua là không chịu đợi. Thật không biết điều!” Mẹ anh ta nghiêm giọng. “Dù sao con cũng đừng mong mẹ đứng ra đòi lại công bằng. Nhà họ Ôn không thể đắc tội. Đều tại cô con, sao không tìm người dễ tính hơn…”
Bố Lý vừa tỉnh ngủ, bước ra đã nghe tiếng cằn nhằn của vợ, cứ tưởng đối phương mới là người sai:
“Thôi đi, coi như xem mắt thất bại.”
Ông quay sang con trai, trách mắng:
“Nhưng mà mày nữa, sao lại đến muộn?!”
Lý Vân Triết không dám nói thật rằng tối qua bị bạn bè kéo đi uống rượu. Anh ta chỉ thầm cầu nguyện rằng phía bên kia sẽ không làm lớn chuyện.
Thế nhưng, điều sợ nhất lại xảy ra. Điện thoại video của cô anh ta bất ngờ gọi đến.
Bố Lý nhấn nhận cuộc gọi. Chưa kịp mở miệng, giọng cô anh đã gắt lên:
“Lý Vân Triết đâu? Có đó không?!”
Âm lượng chói tai khiến mẹ con Lý Vân Triết giật mình.
Mẹ anh ta cướp lời:
“Cô làm gì mà gọi to thế? Chuyện xem mắt thất bại cũng đâu có gì ghê gớm, thằng bé chỉ đến trễ chút thôi, cô gái đó không chịu chờ rồi bỏ về, cũng không phải hoàn toàn lỗi của nó…”
“Đến trễ chút?” Cô anh ta cười lạnh: “Nó có đi đâu mà bảo là đến muộn? Hay để tôi tìm camera ở nhà hàng xem thằng cháu yêu quý này thực sự đã ‘trễ chút’ thế nào?”
Bố mẹ Lý sững sờ quay sang nhìn con trai, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lý Vân Triết cứng họng.
Bố anh cảm thấy như trời sập.
_
9 giờ sáng, tại tập đoàn Ôn Thành.
Hôm nay là ngày các đối tác tới gặp ông chủ Ôn. Mọi người trong phòng chờ đều không quá căng thẳng, vì Ôn tổng nổi tiếng dễ gần.
Thứ tự vào gặp được sắp xếp theo năng lực. Đến lượt áp chót là chồng của cô Lý Vân Triết – Khổng Đằng.
Thời gian gần đây, vợ ông ta nhờ gia nhập nhóm chơi mạt chược của bà cụ Ôn, nên ông cũng muốn nhân cơ hội gây ấn tượng tốt với Ôn tổng.
“Ngồi đi.”
Ôn Trình Lễ ra hiệu cho Khổng Đằng ngồi xuống.
Trong văn phòng, anh đã tháo áo vest, chỉ mặc sơ mi xám nhạt gọn gàng. Đồng hồ bạc trên cổ tay tôn lên vẻ lịch lãm, ôn hòa.
Khổng Đằng mỉm cười, báo cáo tiến độ hợp tác, mọi việc vẫn suôn sẻ.
Ôn Trình Lễ lắng nghe, tư thế ung dung. Anh gật đầu nhàn nhạt:
“Tôi biết ông làm việc đâu ra đó.”
Khổng Đằng không giấu được vẻ mừng rỡ:
“Vậy thì tôi xin phép không làm phiền nữa, Ôn tổng có gì cần thêm thì cứ dặn.”
Anh gật nhẹ, không nói gì thêm.
Khi Khổng Đằng vừa tới cửa, giọng nói bình thản của Ôn Trình Lễ vang lên sau lưng:
“Giám đốc Khổng, người lớn cũng nên quản giáo con cháu nhiều hơn.”
Cánh cửa lạnh lùng khép lại.
Khổng Đằng ngoái lại, không dám hỏi rõ, đành nhìn thư ký Tống ở bên ngoài:
“Thư ký Tống, Ôn tổng có ý gì vậy?”
Tống Nghiêm cười mỉm:
“ Ngài Khổng cứ về hỏi gia đình sẽ rõ thôi.”
Khổng Đằng rời khỏi tập đoàn Ôn Thành với tâm trạng bất an. Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài chuyện con trai đang ở nước ngoài, ông chỉ còn nhớ đến buổi xem mắt hôm qua.
Vừa cầm điện thoại lên nhắn tin cho vợ, ông đã suýt nữa đập điện thoại khi đọc được hồi âm: Hóa ra là thằng cháu trời đánh của bà, cả gan bỏ mặc nhà gái, tự làm xấu mặt mình!
Khổng Đằng chỉ muốn độn thổ.
_
Buổi trưa tại nhà tang lễ.
Hôm nay, nhà tang lễ đặc biệt bận rộn. Chúc Tòng Duy gần như không có thời gian suy nghĩ, mãi đến giữa trưa mới được nghỉ.
Cô ăn trưa cùng Phạm Trúc tại nhà ăn, lần này tình cờ gặp Phó giám đốc Tôn.
Phó giám đốc Tôn và Hồng Bách Tuyền đang bàn chuyện gần đây hiệu suất công việc không được như ý.
Hồng Bách Tuyền than thở, “Ai mà chẳng thích làm ở nhà tang lễ mới.”
Hiệu suất kém đồng nghĩa với việc lương của mọi người đều bị ảnh hưởng.
Phó giám đốc Tôn ngẫm nghĩ một chút: “Thứ hai tuần sau, sự kiện tang lễ xanh sẽ bắt đầu.”
Ánh mắt ông ta thoáng lướt qua Chúc Tòng Duy, bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với Ôn Trình Lễ. Trong lòng ông ta nghĩ, chắc chắn tương lai mình sẽ thênh thang hơn.
Người có thể trò chuyện với Ôn Trình Lễ, không cần nghĩ cũng biết là lãnh đạo tầm cỡ. Hơn nữa, ông ta còn biết bí mật của vị tổng giám đốc này, thậm chí “vị phu nhân tương lai” của anh lại đang làm dưới trướng mình. Nghĩ đến đây, ông ta tự nhủ phải tuyệt đối giữ mối quan hệ tốt, không được đắc tội với họ.
Phó giám đốc Tôn thậm chí còn định dò hỏi xem khi nào họ kết hôn để đi dự tiệc.
Chúc Tòng Duy nhìn vẻ mặt tươi cười của ông ta, trong lòng thoáng ngờ vực: Chắc chắn ông ấy lại đang nghĩ ngợi linh tinh về chuyện mình với Ôn Trình Lễ đây mà.
“Tiểu Chúc, ê—”
“Phó giám đốc.”
“Tiểu Chúc à.” Phó giám đốc Tôn cười niềm nở, câu nói sau lại như vô tình nhưng cố ý: “Bao giờ kết hôn thế?”
Chúc Tòng Duy đáp tỉnh bơ: “Phó giám đốc định mừng cưới ạ?”
Phó giám đốc Tôn bật cười: “Đương nhiên rồi. Người đến, quà cũng phải đến chứ.”
Trong lòng Chúc Tòng Duy không nhịn được nghĩ: Nếu đối tượng kết hôn của mình không phải Ôn Trình Lễ, liệu phó giám đốc có định rút lại tiền mừng không đây?
Cô ho nhẹ một tiếng, đáp: “Phó giám đốc, cháu nghĩ ngài đang hiểu lầm về đối tượng kết hôn của cháu rồi.”
Phó giám đốc Tôn không tin: “Làm sao mà nhầm được.” Ông đã cất công xác minh với chính “chú rể” rồi cơ mà.
Chúc Tòng Duy nhẹ nhàng nói: “Cháu và Ôn tiên sinh không như ngài nghĩ đâu.”
Phó giám đốc Tôn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi suy nghĩ thêm: “Tiểu Chúc, cháu đừng đùa tôi. Có một người ưu tú như Ôn tổng mà cháu còn không chọn, chẳng lẽ lại thích ai khác?”
“Đừng nói là bị ai đó dỗ ngọt, hứa hẹn rồi lừa gạt đấy nhé. Thời buổi này nhiều gã đàn ông tệ bạc lắm, cháu phải sáng mắt ra!”
“…”
Chúc Tòng Duy hỏi lại: “Anh ấy tốt đến thế sao?”
Phó giám đốc Tôn bật cười: “Mấy đứa mới vào đời đúng là ngây thơ. Nếu tôi là phụ nữ, chắc chắn đã sớm đi theo Ôn tổng rồi. Có điều kiện như Ôn Tổng, tôi cũng không bao giờ giữ bản thân sạch sẽ như thế được…”
Mặc dù có chút tính toán riêng, nhưng lời ông ta nói cũng là sự thật.
Chỉ cần xét đến những cám dỗ đủ loại được đưa lên khay mời, người bình thường khó mà chống đỡ nổi.
Nếu không, làm sao mỗi năm lại có nhiều người sa ngã đến thế?
Chúc Tòng Duy nghe vậy, chỉ biết im lặng.
Trở lại văn phòng, lần đầu tiên cô tìm kiếm thông tin về Ôn Trình Lễ trên mạng. Kết quả hiện ra toàn là những bài báo tích cực.
Điểm tiêu cực duy nhất có liên quan đến tập đoàn Ôn Thành là việc phát triển thị trường nước ngoài, bị một số người trong nước chỉ trích là “sùng ngoại”.
Danh sách đối tượng xem mắt mà Hạ Quân từng đưa cho cô, cái tên nào cô cũng nhớ. Cô tra thử từng người, hầu hết đều có thông tin.
Chỉ cần nhìn qua mạng xã hội cũng thấy được sự khác biệt rõ ràng.
Họ thì chìm đắm trong những thú vui xa hoa, nào là du lịch, tiệc tùng cùng bạn bè, khoe đồng hồ, khoe xe. So sánh như thế, cao thấp đã phân định.
Chúc Tòng Duy tắt trình duyệt, khép mắt, chống cằm, suy nghĩ sâu xa.
Những lợi ích khi đồng ý với Ôn Trình Lễ đều rõ như ban ngày. Đây là điều mà người sáng suốt đều nhìn ra, cô cũng không thể phớt lờ.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn cô rung lên.
Chúc Tòng Duy mở mắt, vừa mở màn hình, tin nhắn hiện lên:
Ôn Trình Lễ:
[Tối nay rảnh.]
Anh trích dẫn tin nhắn cô gửi hôm trước: “Ôn tiên sinh tối kia rảnh không?”
Tối qua cô đã đổi tên của anh trong danh bạ, nhưng xem lại, cô lại đổi về kiểu viết tắt tiếng Anh như cũ.
Chúc Tòng Duy nhớ lại chuyện này, đúng là lần trước cô từng hỏi anh liệu có rảnh vào tối nay để thực hiện lời hứa đền bù, nhưng anh không trả lời rõ ràng.
Lần gặp này, e rằng sẽ không chỉ đơn giản là một lời xin lỗi.
Cô trả lời: “Được.”
Định tìm một nhà hàng phù hợp để đặt bàn, nhưng không ngờ Ôn Trình Lễ lại nhắn: “Nhà hàng Vân Hồ?”
Chúc Tòng Duy thuận theo: “Được.”
Cô từ chối lời đề nghị của anh đến đón mình, tự bắt xe đến nhà hàng sau giờ làm.
Lần trước đến đây là để xem mắt, lần này có lẽ cũng tương tự. Nhưng tình cảnh hai buổi lại hoàn toàn khác nhau, đến giờ cô vẫn cảm thấy mơ hồ.
Khi bước lên tầng ba theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, nơi đây không giống khu vực bên ngoài mà là khu vực sân thượng.
Không gian xung quanh tràn ngập hoa lá, rất đẹp.
Xa xa, cô ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, quanh anh là một quầng sáng mờ nhạt đầy dịu dàng.
Anh ngẩng đầu khi nghe tiếng bước chân.
Ánh mắt họ giao nhau.
Dù chỉ cách một mét, trái tim cô chợt như ngừng đập, vội vàng dời ánh nhìn đi nơi khác.
Tất cả sự tự nhiên khi cô đối diện anh trước đây dường như tan biến sạch.
Khi cô từng cầu xin anh đóng giả làm bạn trai trước mặt bà nội, mọi chuyện với cô đều rất bình thường. Nhưng lúc này, cô lại thấy không thoải mái chút nào.
Ôn Trình Lễ thấy ánh mắt cô tránh né, môi khẽ cong lên. Anh đứng dậy, kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống.
Khoảng cách giữa họ đột nhiên gần hơn.
Lúc này đã giữa tháng 9, gió đêm hơi lạnh. Nhưng bên cạnh anh, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người đàn ông ấy.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Ôn tiên sinh đến sớm quá.”
Anh nghiêng người, tay nhẹ đặt trên lưng ghế của cô, giọng nói trầm ổn ung dung vang lên bên tai: “Không thể để giống như đối tượng xem mắt trước mà bị loại.”
“…”
Anh thực sự đang coi mình như đối tượng xem mắt sao?
Im lặng vài giây, Ôn Trình Lễ quay lại ngồi chỗ đối diện, ánh mắt anh hạ xuống, rơi vào túi giấy cô đặt xuống, có thể thấy được tài liệu bên trong.
“Công việc vẫn chưa xong à?” Anh hỏi.
Chúc Tòng Duy không ngờ anh sẽ chú ý đến điều này, còn hỏi thẳng: “Không… đó là hợp đồng sau này có thể sử dụng hoặc không.”
Hợp đồng hôn nhân do cô chuẩn bị.
Ôn Trình Lễ lướt qua rất nhanh quay lại, vẫn không nói một lời.
Chúc Tòng Duy cảm thấy anh có thể đã chú ý tới điều gì đó, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Vẻ mặt Ôn Trình Lễ điềm nhiên: “Tôi đang nghĩ, là dùng thì tốt, hay không dùng thì tốt hơn.”
__
Tác giả có lời muốn nói: Thực ra Chúc Tòng Duy đôi khi cũng rất dũng cảm và thẳng thắn.
Sau khi cô ấy kết hôn cũng vậy =3=
HẾT CHƯƠNG 14