Biên tập: Ross
Chương 27
Phạm lỗi
Ôn Trình Lễ không thể nói, là cô quá chậm.
Ban đầu anh không định động đậy, tự cho rằng mình có thể kiềm chế.
Kết quả, cô chỉ hôn lên môi anh bên ngoài, nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì khác. Đến cả một nụ hôn lướt qua cũng không phải, đổi lại là ai, cũng sẽ không chịu nổi.
Không biết là cô thật sự không muốn tiến sâu hơn, hay là không biết cách.
“Lỗi tại anh.” Anh nới lỏng bàn tay, ánh mắt sâu thẳm, thái độ rất tốt, “Anh lại phạm lỗi nữa rồi.”
D ái tai của Chúc Tòng Duy bị lòng bàn tay anh bao lấy, không biết có phải vì nhiệt độ cơ thể anh hay không, cô chỉ cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Hai người vẫn duy trì khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Thấy cô không nói gì, Ôn Trình Lễ vẫn không biểu lộ cảm xúc, giọng nói nhỏ và trầm hơn một chút:
“Trước đây anh không biết hôn lại thoải mái như vậy.”
“…”
Chúc Tòng Duy muốn nói, chẳng lẽ cô lại biết chắc điều đó sao?
Anh nói thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến cô càng thêm lúng túng.
“Lần sau sẽ không thế nữa.”
Ôn Trình Lễ nhìn cô vài giây, bàn tay trái đang rảnh rỗi nắm lấy tay cô, đặt lên má mình.
“Lần này anh thực sự không động đậy, mặc em xử trí.”
Chúc Tòng Duy không ngờ đến, da anh cứng cáp hơn rất nhiều, dưới lòng bàn tay cô dường như còn cảm nhận được một chút sần sùi từ gốc râu cằm.
Sao lại biến “lần sau” thành “lần này”?
Nếu lại giống như vừa rồi, mặc dù cô cũng cảm thấy thoải mái, nhưng luôn có cảm giác như anh đã đạt được ý muốn của mình.
Chúc Tòng Duy không hài lòng chút nào, đầu ngón tay cô véo lấy má anh, như đang đùa nghịch:
“Vậy thế này coi như trả thù rồi đi.”
Người đàn ông trong mắt người khác cao cao tại thượng giờ đây bị cô tùy ý nắn b óp khuôn mặt dưới tay mình, dường như còn có chút vui vẻ.
Ôn Trình Lễ thoáng vẻ thất vọng.
Đôi môi cô bị anh m*t đến đỏ ửng, lúc này mở ra, giống như quả anh đào chín mọng mê hoặc lòng người:
“Ôn tiên sinh sẽ không tức giận chứ?”
Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô.
“Không đâu.”
Ôn Trình Lễ thoát khỏi d*c vọng, giọng nói khôi phục sự trong trẻo, đưa tay chạm vào bàn tay cô vẫn chưa thu lại. Làn da của hai người đều trắng, nhưng một lạnh lẽo, một mềm mại.
Khi anh thong thả mân mê các ngón tay cô, gân xanh trên cánh tay uốn lượn đến mu bàn tay hơi nổi lên, đốt ngón tay rõ ràng từng khớp.
Chúc Tòng Duy bất giác nhớ đến câu nói mập mờ của anh đêm qua.
Ánh mắt cô thoáng qua chút rối bời, tất cả đều tại anh. Nếu không phải vì câu nói đó, bây giờ nhìn thấy tay anh, cô đã không mơ màng liên tưởng như thế.
Cố lấy lại vẻ nghiêm túc, Chúc Tòng Duy lên tiếng:
“Thời gian không còn sớm nữa, mai em còn phải đi làm.”
Ánh đèn thủy tinh ấm áp phủ xuống hai người, như gói gọn họ trong một bức tranh lung linh.
Ôn Trình Lễ nhướng mày, dù đã tháo đồng hồ từ sớm nhưng anh chắc chắn lúc này mới chỉ bảy giờ. Dù hôn nhau lâu đến đâu, cũng không thể vượt quá một hai tiếng đồng hồ.
Khi cô từ bên cạnh rời đi, tiến về phía phòng ngủ, đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào đỉnh môi mình.
Nơi này là chỗ cô lưu lại lâu nhất.
.
“Nghe nói, phu nhân của Ôn tiên sinh mang họ Chúc.”
Lúc này tại bàn ăn nhà họ Trần, ông Trần nhắc đến tin tức mấy ngày nay.
Sống ở Ninh Thành, chuyện nhà họ Ôn luôn gây ảnh hưởng đến giới thượng lưu. Mặc dù gia đình ông còn cách xa tầm với, nhưng không thể không ngấm ngầm nhắm tới.
“Họ này tôi chỉ biết con gái bà là Chúc Tòng Duy, trong giới hào môn Ninh Thành chẳng có ai khác mang họ này cả.” Bố Trần quay sang nhìn Hướng Lan, ánh mắt đầy hàm ý, “Đúng lúc con gái bà cũng họ Chúc, lại đang sống ở nhà họ Ôn, trùng hợp quá nhỉ?”
Mục đích của ông không cần nói cũng rõ.
Lần trước ông ta thất bại trong việc tiếp cận, vì cũng cho rằng Chúc Tòng Duy chỉ là người ngoài, khó có mối quan hệ sâu sắc với nhà họ Ôn.
Nhưng lần này thì khác, nếu cô thật sự là phu nhân của Ôn tiên sinh, người cha dượng như ông ta chẳng phải sẽ một bước lên mây?
Trong lòng bố Trần như bừng lửa nóng hừng hực.
Hướng Lan cũng đã xem tin tức, nghe các quý phu nhân bàn tán, dường như chưa ai gặp qua vị “phu nhân họ Chúc” này. Nghe câu hỏi của ông Trần, cô vô thức đáp:
“Không thể nào.”
Cô biết rõ, cưới vào hào môn khó khăn đến mức nào. Nhà họ Trần đã là con tép nhỏ, huống chi là gia tộc khổng lồ như nhà họ Ôn.
Chuyện Hạ Quân là một ngoại lệ.
Hướng Lan không dám nghĩ Chúc Tòng Duy có thể kết hôn với Ôn Trình Lễ. Nếu là những người khác như Ôn Cảnh Hựu, cô còn có thể tin một chút.
Ôn Trình Lễ là ai chứ? Để chọn người làm chủ mẫu nhà họ Ôn, làm sao anh có thể nhìn trúng Chúc Tòng Duy? Về thân phận, nghề nghiệp, gia đình, phương diện nào cũng đều là vấn đề.
Hướng Lan không muốn nghĩ đến những chuyện tốt đẹp kiểu này, nhẹ nhàng nói:
“Nó có thể ở nhà họ Ôn là nhờ Hạ Quân. Hai người thân thiết như mẹ con, làm sao có khả năng là con bé đó được.”
Trần Tĩnh Nghi vẫn im lặng từ nãy, giờ cười nhạt:
“Dì làm mẹ mà chẳng mong con gái ruột mình được tốt đẹp gì.”
Hướng Lan không đôi co với cô ấy trước mặt ông Trần, chỉ dịu dàng nói:
“Dì có mong nó tốt thế nào, cũng phải thực tế một chút. Người có thể làm đối tượng kết hôn của Ôn Trình Lễ, e là cả Ninh Thành chỉ có vài người đủ tư cách.”
Trong giới phu nhân giàu có, tầng lớp rất rõ ràng, thấp hơn một chút đã là khác biệt lớn. Dựa vào ông Trần, Hướng Lan cũng đã dốc sức hết mình mới giữ được chỗ đứng trong vòng tròn của nhà họ Trần.
Bố Trần cau mày:
“Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?”
Trần Tĩnh Nghi hừ một tiếng, nói móc:
“Khi xưa chẳng phải bố nói gặp mẹ kế là tình cờ sao? Thế cũng trùng hợp đấy thôi.”
Cô ấy sắp đính hôn, trong nhà càng ngày càng lớn gan, từ dám cãi mẹ kế đến bây giờ dám đụng cả cha ruột. Dù sao ông Trần cũng không dám làm gì, vì sợ đắc tội nhà chồng tương lai của cô.
“Phu nhân của Ôn Trình Lễ là Chúc Tòng Duy thì sao?” Trần Tĩnh Nghi lười nhác nói, giọng đầy vẻ khiêu khích:
“Dì Hướng, chẳng lẽ dì nghĩ rằng cô ấy giàu có rồi thì hai người có thể làm hòa sao?”
Ánh mắt Hướng Lan thoáng qua sự dao động.
Nếu thật sự là Chúc Tòng Duy, điều đó quả là vinh hiển. Cô còn giỏi giang hơn bà ta nhiều. Nhưng dù có giàu đến mấy, giữa họ vẫn có quan hệ huyết thống.
—-
Đêm hôm đó, Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ không nói chuyện thêm nữa.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, mới sáu giờ, phát hiện Ôn Trình Lễ không ở trong phòng ngủ, không biết đã đi đâu.
Sau khi rửa mặt xong, cô mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô nhìn về phía tấm bình phong, qua lớp màn mỏng, vẫn có thể thấy được dáng người mạnh mẽ và ngũ quan hoàn hảo của anh.
Anh cầm một vật gì đó trong tay.
Khi Ôn Trình Lễ vòng qua bình phong, thấy cô đã dậy, ánh mắt hai người chạm nhau, anh lên tiếng trước:
“Dậy sớm thế?”
Ánh mắt Chúc Tòng Duy dừng lại trên chiếc bình thủy tinh bình thường trong tay anh. Bên trong chỉ có nước, nhưng nó lắc lư qua lại giữa các ngón tay dài của anh, trông cực kỳ nhàn nhã.
Cô đáp:
“Em nghĩ hôm nay nên đi làm. Tiểu sư muội thường quen phối hợp với em rồi.”
“Tiểu sư muội?” Ôn Trình Lễ nhướng mày, giọng hơi hứng thú.
“Chính là cô gái lần trước ở nhà giáo sư Trình, người đi cùng em đó.”
Ôn Trình Lễ không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ hôm đó có một nam một nữ, vậy người còn lại chắc không phải sư đệ thì là sư huynh. Anh đoán, không phải sư đệ.
Chúc Tòng Duy không nhịn được hỏi:
“Cái này dùng để làm gì vậy anh?”
Ôn Trình Lễ rút một nhành hoa Chiêu Quân từ chiếc bình ngọc Ngọc Hồ Xuân, đặt hờ vào chiếc bình thủy tinh như một ví dụ:
“Rõ ràng mà, để cắm hoa.”
Anh chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, “Đúng lúc hôm nay em dùng đến.”
Chúc Tòng Duy thoáng bất ngờ, cảm thấy khó đoán. Không rõ anh vô tình hay cố ý. Nếu nói dậy sớm chỉ để đi tìm một chiếc lọ hoa, có vẻ hơi quá trịnh trọng.
Ôn Trình Lễ đưa chiếc bình cho cô, lòng bàn tay cô cảm nhận được bề mặt bình còn hơi ẩm, chắc vừa được lau qua.
Chúc Tòng Duy cười cong cả mắt:
“Vậy thì dùng hoa trong bình Ngọc Hồ Xuân đi.”
Ôn Trình Lễ cụp mắt, giọng điềm đạm:
“Nhà có nhiều hoa, nhành này ở nhà cứ để lại đây, lát nữa anh cắt vài nhành mới.”
Chúc Tòng Duy lắc đầu:
“Em nhớ anh từng nói loại hoa này nở không lâu, ban ngày tôi ở nhà cũng không thấy, chẳng bằng mang đến thư viện.”
Anh không phản đối quyết định của cô, chỉ nhàn nhạt đáp.
“Chiếc bình này anh tìm ở đâu vậy?” cô hỏi.
“Nhờ chú Trang tìm, anh cũng không biết ông ấy lục đâu ra.”
Ôn Trình Lễ chậm rãi điều chỉnh lại hoa trong bình, khẽ cười:
“Yên tâm, lần này không cần lo bị trộm ở nơi em làm việc nữa.”
“…”
Chúc Tòng Duy ngẩng đầu nhìn anh, giọng nghiêm túc:
“Lần trước em chỉ liệt kê khả năng thôi, thật ra mọi người rất tốt. Chưa chắc họ đã nhận ra đây là lọ cổ, giống như em cũng chẳng biết thứ nào trong nhà anh là đồ cổ thật.”
Ôn Trình Lễ cười nhẹ, trầm giọng:
“Nhận ra thì đã sao, không dùng thì làm gì.”
Chúc Tòng Duy mím môi cười:
“Nhưng không giống nhau, dùng đồ cổ sẽ khiến người ta cẩn thận hơn.”
Ôn Trình Lễ chống tay lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn cô đầy ý vị:
“Thật sao? Anh thấy tối qua em bật tắt đèn vài lần đấy.”
Chúc Tòng Duy sửng sốt:
“Cả đèn cũng là đồ cổ sao ạ?”
“Không giống à?”
“Em còn tưởng là làm theo phong cách cổ điển thôi.” Cô nhìn kỹ chiếc đèn, thầm nghĩ, “Lần sau nhất định sẽ bật ít đi.”
“Những cái đèn khác cũng thế.”
“…”
Chúc Tòng Duy lườm anh, biết anh đang cố ý trêu mình:
“Vậy thì không bật đèn nữa.”
Ôn Trình Lễ nhìn dáng vẻ bực bội mà đáng yêu của cô, nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Chẳng lẽ em không biết, ban đêm tối đen, gió lạnh, là thời điểm thích hợp nhất để làm chuyện xấu.”
Trong phòng ngủ có thể làm gì “xấu”, chẳng phải là những chuyện đó sao?
Dù biết anh chỉ đùa, nhưng lời nói của anh lại mang chút ám muội, khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
Chúc Tòng Duy phớt lờ anh, đi thẳng đến bàn trang điểm ngồi xuống.
Ánh mắt Ôn Trình Lễ lướt qua chiếc hộp bên cạnh, giọng nói mang vẻ hờ hững:
“Quà mẹ tặng, hình như anh chưa thấy em mở ra xem.”
Thật sự là cô chưa xem qua.
Chúc Tòng Duy vẫn để chiếc hộp trên bàn. Sau lời nhắc nhở của anh, cô mới mở ra.
Bên trong là một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, nạm kim cương lấp lánh.
Ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ mờ nhạt chiếu vào, kết hợp với ánh đèn sáng trong phòng ngủ, làm cho chiếc vòng càng thêm rực rỡ lóa mắt.
“Đẹp thật đấy.” Cô thốt lên kinh ngạc.
Tiếc là cô ít khi có dịp đeo những món trang sức thế này. Nghĩ mà xem, nếu trong một môi trường làm việc bình thường, cô mang một chiếc vòng cổ giá trị ngất ngưởng, hẳn sẽ thành đề tài bàn tán xôn xao.
Ôn Trình Lễ vừa rửa tay từ phòng tắm đi ra, bước qua phía sau cô.
“Vẫn chưa phải là thứ gì quá xa hoa đâu.” Anh cất giọng điềm đạm.
“Với anh thì đúng là không.”
Chúc Tòng Duy khẽ vuốt lên bề mặt chiếc vòng bằng những ngón tay thon dài. Cô vốn nghĩ mình chẳng mấy quan t@m đến trang sức, nhưng khi được tận mắt thấy nó ở cự ly gần như thế này, cô mới hiểu vì sao nhiều người lại yêu thích đến vậy.
Cô khép hộp lại, qua gương nhìn người đàn ông đang tựa vào bàn.
Hôm nay anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen, ánh đèn khiến bề mặt vải dường như thoáng ánh lên những tia sáng lấp lánh. Cổ áo mở vừa phải, đôi chân dài gác chéo đầy nhàn nhã, dáng vẻ thư thái và tùy ý.
Dáng người cao lớn của anh đổ bóng xuống sàn nhà, bóng tối ấy trải dài đến tận chiếc ghế cô đang ngồi.
Ôn Trình Lễ nhìn cô, khẽ nhướng mày:
“Sao không đeo thử?”
Cô lắc đầu:
“Đeo thứ này ra ngoài nổi bật quá. Báo chí hay đưa tin mấy chuyện người ta đeo hàng xa xỉ rồi bị tố cáo. Em không muốn vì chuyện này mà lên báo đâu.”
Điều tra chắc chắn không có gì sai, nhưng rắc rối và những lời gièm pha trên mạng xã hội thì chẳng đáng chút nào. Tốt nhất là ngăn chặn ngay từ đầu.
Ôn Trình Lễ nhíu mày. Ánh mắt anh trầm xuống, đầy ý vị:
“Nếu không ra ngoài, ở nhà thử cũng được mà.”
Chúc Tòng Duy nghĩ lại, đúng thật. Chiếc vòng đẹp thế này, mà chỉ để làm cảnh thì uổng quá.
Cô lấy chiếc vòng ra khỏi hộp, ngắm nghía khóa gài phía sau. Nó không giống những kiểu khóa thông thường trên vòng cổ hay vòng tay.
“Khóa này là kiểu gì thế anh?”
Ôn Trình Lễ cúi xuống, nghiêng người gần lại phía sau cô, giọng nói ngắn gọn:
“Khóa đồng hồ.”
Anh đứng gần đến mức cằm gần như chạm vào vai cô, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên phần cổ trống trải, khiến làn da nơi ấy như bừng cháy.
“Chả trách trông hơi quen.”
Gia đình và bạn bè của Chúc Tòng Duy rất ít người đeo đồng hồ, nhưng cô biết Ôn Trình Lễ luôn đeo đồng hồ mỗi khi ra ngoài, dù chưa từng chú ý kỹ về dây đồng hồ của anh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô:
“Để anh giúp em nhé?”
“Không cần đâu, em tự làm được mà.” Cô trả lời, ánh mắt qua gương chạm phải ánh mắt của anh. “Anh đứng xa ra một chút đi.”
Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng và hơi kéo dài âm cuối theo thói quen của người dân Ninh Thành, nghe như một lời làm nũng.
Ôn Trình Lễ đã quen nghe gia đình mình nói giọng điệu này, nhưng từ miệng cô, lại mang theo chút gì đó mềm mại, đáng yêu hơn nhiều.
Anh biết cô không cố ý.
Kiểu khóa này không dễ cũng không khó.
Chúc Tòng Duy thử vài lần mà vẫn chưa gài được. Chiếc vòng có chút nặng, cô đặt nó lên cổ, nhưng mãi không gài được khóa.
Ôn Trình Lễ quan sát, nhàn nhã mỉm cười:
“Nó cần dùng chút lực đấy.”
Anh cười khẽ:
“Lần này có cần anh giúp không?”
Cô không thấy ngại khi từ chối rồi lại chấp nhận:
“Vậy thì phiền anh rồi.”
“Bà Ôn khách sáo quá.” Anh khẽ đáp, không chịu nhượng cô.
Chúc Tòng Duy đứng dậy:
“Em đứng lên nhé?”
“Không cần đâu.”
Ôn Trình Lễ kéo một chiếc ghế gỗ đến, ngồi xuống phía sau cô. Chúc Tòng Duy đặt chiếc vòng vào tay anh.
Khi tay anh vòng qua người cô, cô mới nhận ra rằng lẽ ra mình nên đưa thẳng ra sau cổ để tránh cảm giác này.
Trong gương, hình ảnh anh vòng tay qua cô trông đầy thân mật.
Tay áo dài của bộ đồ ngủ bằng lụa khẽ lướt qua má cô, mang theo hương thơm nhàn nhạt, hòa quyện cùng mùi trầm hương trong không khí, nhẹ nhàng len lỏi vào từng hơi thở của cô.
Chiếc vòng lạnh ngắt áp lên phần xương quai xanh của cô.
Chúc Tòng Duy vén tóc lên, nhiệt độ từ bàn tay anh rất cao, mỗi lần đầu ngón tay anh vô tình chạm vào da cô đều khiến cô không kịp chuẩn bị.
Anh cao hơn cô rất nhiều, kể cả khi ngồi, anh vẫn cao hơn cô một cái đầu.
Lúc anh cúi xuống để cài khóa vòng cổ, từ góc độ này, đôi môi mím nhẹ của anh như đang đặt l3n đỉnh đầu cô một nụ hôn.
Chúc Tòng Duy cưỡng ép bản thân dời ánh mắt, không dám nghĩ nhiều. Thế nhưng giọng trầm thấp phía sau đã vang lên:
“Xong rồi.”
Cô vô thức thả tóc xuống. Mái tóc đen dài rơi trên tay và cánh tay anh chưa kịp thu lại.
Từng sợi tóc lướt qua, nhưng cảm giác ngứa ngáy mơ hồ lại in sâu.
Anh xoay cổ tay, thu ngón tay lại, giữ lấy vài sợi tóc còn chưa kịp buông.
“Sao thế?”
Chúc Tòng Duy không thấy được hành động phía sau, chỉ nhìn thấy anh hơi cúi đầu, dường như đang thất thần.
“Không có gì.”
Ôn Trình Lễ buông tay, để tóc cô tự nhiên buông xuống, ánh mắt anh hướng lên gương.
“Đẹp lắm.” Anh khẽ nói.
—-
Sáng nay dậy sớm đến mức khi ăn sáng, cả nhà họ Ôn đều không có mặt, chỉ còn lại hai người họ.
Trước lúc xuất phát, Ôn Trình Lễ lấy chiếc bình hoa từ tay Chúc Tòng Duy.
Cô nghi hoặc:
“Anh không định đổi ý đấy chứ?”
Người đàn ông bỗng trở nên ít lời:
“Nặng.”
Chúc Tòng Duy ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt hiểu ra. Anh định giúp cô cầm:
“Anh cũng phải ra ngoài à?”
Ôn Trình Lễ nhàn nhạt cười:
“Em còn đang nghỉ phép cưới, để mình anh ở nhà, có hợp lý không?”
Ngẫm lại thì đúng thật.
Vì đã nói với Phạm Trúc rằng hôm nay sẽ đến, nên cô không thể đổi ý:
“Anh ra ngoài chơi hay làm việc?”
“Ra ngoài chơi?” Ôn Trình Lễ cười nhạt, khóe môi nhếch lên:
“Nếu chẳng may bị người ta bắt gặp, chẳng phải sẽ thành tin tức ‘tân lang lang thang một mình, bị tổn thương vì tình’ sao?”
“…”
Chúc Tòng Duy nghĩ, cánh săn tin đúng là có thể giật tít kiểu đó thật.
“Đi thôi.” Anh nhướn mày.
“Nhưng chúng ta không cùng đường mà.”
“Chồng đưa vợ đi làm, đó là lẽ đương nhiên.”
Giọng nói trầm ấm rơi xuống tai cô, mang theo sự dịu dàng và trêu chọc, khiến cô như tê dại.
Hôm nay trong xe còn có thư ký Tống.
Tống Ngôn đang cầm cốc sữa đậu nành uống, trông cậu ta khá thoải mái trước mặt ông chủ, dù gì cũng chưa tới giờ làm.
Thấy hai vợ chồng cùng đến, Tống Ngôn lén quan sát. Nhìn thế này, vợ chồng hợp đồng cũng chẳng khác gì vợ chồng hợp pháp cả.
Chúc Tòng Duy thắc mắc, Ôn Trình Lễ làm thế nào tìm được thư ký Tống?
Cô luôn nghĩ rằng nhân viên bên cạnh một sếp lớn như anh chắc phải rất cẩn trọng, nghiêm túc.
“Muốn nghe nhạc gì không?” Sau khi xe lăn bánh, Tống Ngôn hỏi.
“Sếp anh thích nghe gì?” Chúc Tòng Duy thẳng thắn hỏi.
Tống Ngôn ngây người, không biết bà chủ đang tìm hiểu sở thích của ông chủ, hay đơn giản là lười nghĩ, cậu ta không dám hỏi lại.
Ôn Trình Lễ dửng sưng liếc cô qua màn hình máy tính bảng.
Chúc Tòng Duy nhận ra ánh mắt của anh:
“Chắc là thứ em nghe được chứ?”
Anh lãnh đạm:
“Không có gì không nghe được, chỉ là có lẽ không phải gu của em.”
Đến khi thư ký Tống bật nhạc, Chúc Tòng Duy mới hiểu lời anh nói—
Bởi vì nhạc anh chọn thực sự giống nhạc ru ngủ.
Là nhạc không lời, nghe như phong cách của mấy ông cụ.
Ban đầu cô còn nghiêm túc lắng nghe, nhưng dần dần cảm giác buồn ngủ kéo tới. Rõ ràng tối qua cô ngủ rất sớm.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cô nghe thấy có người gọi tên mình bên tai.
Ôn Trình Lễ nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ của cô, lần đầu thấy cô vừa tỉnh dậy. Hóa ra khi cô tỉnh giấc lại có vẻ đáng yêu thế này.
“Đến nơi rồi.”
Buổi sáng, bên ngoài nhà tang lễ không có nhiều người.
Thư ký Tống giúp Chúc Tòng Duy mang chiếc bình hoa đến cửa sảnh dịch vụ rồi mới rời đi.
Lên xe, cậu ta cài dây an toàn, qua gương chiếu hậu nhìn người đàn ông ở ghế sau, lén nhắc:
“Sếp, hôm nay đi đường vòng thế này, ngài sẽ bị muộn.”
Nhà tang lễ nằm ở khu phố cổ, ngược hướng hoàn toàn với trụ sở chính của Tập đoàn Ôn Thành.
Hơn nữa, sáng sớm lại là giờ cao điểm, cậu ta ước tính chính xác sẽ muộn khoảng hơn mười phút.
Dĩ nhiên, trước mặt Chúc Tòng Duy cậu ta không dám nói mấy lời này.
Ôn Trình Lễ không ngẩng đầu, ngón tay lướt qua một bài phân tích tài chính, giọng nói bình thản:
“Tôi có tư cách để muộn.”
Tống Ngôn nhỏ giọng nhắc khéo:
“Tôi là thư ký của ngài, hôm nay tôi cũng coi như bị muộn.”
Ôn Trình Lễ liếc anh ta:
“Tôi trả tiền cho cậu.”
Tống Ngôn cười nịnh:
“Ông chủ thật oai phong.”
Cậu ta làm ra vẻ tung hô, đến nỗi tài xế cũng không nhịn được cười.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu vực nhà tang lễ.
Tống Ngôn liếc nhìn vẻ mặt có vẻ hài lòng của ông chủ, trở nên nghiêm túc:
“Tối qua, có người thay tiểu thư Giang nhắn tin cho tôi, muốn tôi nói lại với ngài rằng cô ấy muốn gặp bà chủ, mời dùng bữa.”
Cậu ta gửi tin nhắn chụp màn hình sang.
Ôn Trình Lễ chẳng buồn xem, ngón tay mang nhẫn cưới vô thức chạm vào cạnh máy tính bảng, giọng nói lạnh nhạt:
“Nói với cô ta rằng, vợ tôi không có lý do gì để gặp cả.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Trình Lễ đúng là người miệng lưỡi sắc bén, vừa biết nói vừa biết dỗ.
HẾT CHƯƠNG 27