Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 29

Biên tập: Ross

Chương 29: Trà Thú

Chúc Tòng Duy bận rộn xong xuôi, trở về thì đã là giữa trưa.

Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Ôn Trình Lễ, cô thấy thật kỳ lạ:
【Anh trước đây nói mỗi người xưng hô một kiểu, giờ lại đổi ý sao?】

Hôm nay, nhà ăn phục vụ món thịt xào sốt anh đào.

Chúc Tòng Duy luôn nghĩ mình không kén ăn, nhưng sau vài bữa ăn ở nhà họ Ôn, khi ăn ở bên ngoài, cô có thể nhận ra sự khác biệt rõ ràng, dù rằng tay nghề của đầu bếp trong viện đã rất giỏi.

Ôn Trình Lễ nhắn lại:
【Nhìn cách em gọi “chú Ôn,” thật giống như đang gọi anh vậy.】

Đọc câu trả lời đó, Chúc Tòng Duy suýt nghẹn miếng thịt. Sao suy nghĩ của anh ấy lại kỳ lạ đến vậy? Anh đâu có lớn tuổi như chú Ôn!

Cô đáp:
【Sao lại giống được? Anh trẻ hơn chú Ôn mà.】

Ôn Trình Lễ thầm nghĩ, vậy là vấn đề nằm ở tuổi tác à?

Lúc này, nhà ăn của tập đoàn Ôn Thành chật kín người.

Nhà ăn của tập đoàn phục vụ đa dạng món ăn, cả trong lẫn ngoài nước, nên Ôn Trình Lễ rất ít khi phải ra ngoài ăn trưa, chỉ cần ăn ngay tại công ty là đủ. Tất nhiên, chẳng ai dám ngồi chen vào quanh anh.

Mấy cô thư ký ngồi túm tụm một chỗ.

“Ông chủ đang nhắn tin với ai đó, đúng không?”
“Chắc chắn rồi, trạng thái này rõ là từng câu từng chữ trả lời mà. Đối phương không phải Tổng giám đốc Tống thì cũng là vợ anh ấy.”
“Cược vợ nhiều hơn.”
“Hahaha, tôi biết rồi. Hôm nay Tổng giám đốc Tống không ở trong nước đâu, lệch múi giờ, giờ này chắc vẫn còn đang ngủ.”
“Vậy đoán thử xem, ông chủ và bà chủ đang nói gì?”

Tống Ngôn suy nghĩ rồi phán:
“Chắc đang hỏi bà chủ ăn trưa món gì, hoặc rủ ngày nào đó qua công ty mình ăn trưa.”

Một câu nói trúng tim đen.

Chúc Tòng Duy gửi hình chụp món thịt anh đào cho Ôn Trình Lễ:
【Chị Chu nấu ăn ngon quá, cảm giác đồ ăn bên ngoài không bằng đồ ở nhà anh.】

Ôn Trình Lễ nhắc nhở:
【Bây giờ cũng là nhà em.】

Chúc Tòng Duy thấy chẳng có gì sai:
【Chỉ có hai chúng ta thôi mà.】

Ôn Trình Lễ bình thản đáp:
【Nói như vậy cho quên dần cũng tốt.】

Không xa chỗ đó, các thư ký lại rì rầm:
“Nhìn kìa, ông chủ còn chụp hình, chẳng phải là đang chia sẻ cuộc sống thường nhật sao?”
“Ôi trời, hóa ra Ôn Tổng khi yêu cũng giống đàn ông bình thường, chuyện gì cũng báo cáo với vợ.”

Chúc Tòng Duy không tranh luận với anh chuyện này nữa, cô nhận được hình anh gửi, là món ăn đầy đủ, đa dạng, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng.

Trùng hợp thay, anh cũng có món thịt anh đào.

Cô chân thành ngưỡng mộ:
【Ôn tiên sinh thật biết tận hưởng.】

Ôn Trình Lễ đáp lại đầy tinh tế:
【 Bà Ôn đến cũng có thể cùng anh tận hưởng.】

Nếu khoảng cách không xa, Chúc Tòng Duy chắc chắn đã chẳng ngần ngại mà đến ăn ké bữa trưa. Nhưng tiếc là khoảng cách quá lớn, đi đi về về sẽ mất cả thời gian nghỉ trưa.

【Xa quá, thôi để tối em về ăn.】

Nói là làm, Chúc Tòng Duy quay người đi tìm chị Chu đặt món, dù còn những sáu, bảy tiếng nữa mới đến bữa tối.

Ôn Trình Lễ như có điều suy nghĩ:
【Hôm nay tan làm sớm à?】

Chúc Tòng Duy sửa lại:
【Bốn giờ tan làm đúng giờ mà.】

Cả ngày bận rộn, buổi chiều Chúc Tòng Duy đoán chắc sẽ không có thêm việc, trừ khi có tình huống đột xuất, nhưng khả năng cô phải gánh thêm công việc là rất thấp.

Lần hiếm hoi cô thấy mình có một điều sướng hơn Ôn Trình Lễ:
【Em xem trên trang web của tập đoàn anh, giờ làm việc đến tận 5 giờ rưỡi cơ đấy~】

Dù không có ý hả hê, nhưng cái dấu sóng cuối câu lại toát lên sự đắc ý không thể che giấu.

Ôn Trình Lễ đáp lại ngắn gọn:
【Năm giờ rưỡi cũng không phải muộn.】

Tập đoàn đãi ngộ tốt, phúc lợi cao, nhà họ Ôn lại đối xử tử tế với mọi người, anh cũng không đến mức bóc lột nhân viên. Chính vì vậy, từ trong ra ngoài, danh tiếng của họ luôn rất tốt.

Nhưng Chúc Tòng Duy vẫn thấy công việc của mình tốt hơn, được tan làm sớm.
Cô gửi một sticker chấm dứt cuộc trò chuyện.

Xem lại lịch sử tin nhắn, Chúc Tòng Duy cảm thấy câu chuyện của họ thật giống như đang tán gẫu mấy chuyện vô thưởng vô phạt. Không hiểu sao vẫn cứ nói qua nói lại.

Cô hỏi Phạm Trúc, câu trả lời nhận được như lẽ đương nhiên:
“Chị không biết à, các cặp đôi thường nói chuyện tào lao hoặc những thứ chẳng đâu vào đâu mà.”

“…”
Chúc Tòng Duy nghĩ, nói chuyện tào lao có vẻ cũng hay.

Kể từ khi Ôn Trình Lễ công khai việc đã kết hôn vào thứ Hai, ánh mắt của giới truyền thông lúc nào cũng đổ dồn về nhà họ Ôn và tập đoàn Ôn Thành.

Thế nhưng, họ không khai thác được chút thông tin nào.

Họ chỉ tìm ra mối quan hệ giữa Chúc Tòng Duy và Hạ Quân, nhưng hoàn toàn không có gì liên quan đến Ôn Trình Lễ, ngoài trùng hợp là họ cùng mang họ Ôn. Paparazzi cũng muốn dựa hơi để viết bài, nhưng lo bị kiện vì suy đoán bừa bãi – phòng pháp chế của tập đoàn Ôn Thành không phải để trang trí.

Trong các vòng quan hệ khác ở Ninh Thành, chẳng ai dám nói linh tinh. Vì vậy, đến giờ, chỉ có Ôn Trình Lễ từng lộ diện trong cuộc hôn nhân này.

Hôm nay là ngày thứ ba của “tuần trăng mật” theo lời công chúng, Ôn Trình Lễ lại xuất hiện trước truyền thông. Tin tức nhanh chóng lên trang nhất, ca ngợi anh dù kết hôn vẫn không quên sự nghiệp. Một vài tờ báo nhỏ lại ẩn ý chuyện quan hệ vợ chồng.

Dung Tiễn đọc tin tức, liền hỏi trong nhóm chat:
【@Ôn Trình Lễ, Tứ ca, sao cậu không tiếp tục nghỉ phép cưới mà lại chăm làm thế?】
【Không tranh thủ dẫn chị dâu đi chơi hay hưởng tuần trăng mật gì à?】

Chúc Tòng Duy vốn không phải người dễ dàng đồng ý đi hưởng tuần trăng mật.

Người đàn ông sau bàn làm việc, gương mặt góc cạnh, ánh hoàng hôn buổi chiều dần nhuộm cam qua cửa sổ lớn.

Thẩm Kinh Niên nhắn:
【Có lẽ cô ấy thích cậu làm ra nhiều tiền hơn.】

Dung Tiễn phản bác:
【Thật không đấy? Đã vào nhà họ Ôn rồi, chẳng lẽ cần thêm tiền? Tiền nhà thằng này nhiều đến mức đếm không xuể nữa là.】
【Tối nay ông Tống không ở đây, hay là tụi mình cùng đi ăn tối? Tôi mời.】

Thẩm Kinh Niên:
【Không đi.】

Dung Tiễn nài nỉ:
【Đừng thế chứ. Không thì để tôi bảo người mang đồ đến trà quán, không làm lỡ cậu chủ Thẩm ngồi nghe chị chủ quán bình đàn đâu.】

Nhóm chat chợt im lặng. Rõ ràng Thẩm Kinh Niên không muốn dây dưa với anh ấy.

Ôn Trình Lễ nhìn đồng hồ, lạnh lùng đáp hai chữ:
【Không đi.】

Dung Tiễn chắc hôm nay rảnh quá, trả lời cực nhanh:
【Cậu cháu hai người từ chối tôi, nghĩa là sao? Có tình yêu rồi thì quên anh em à?】
【Tứ ca, cậu định về nhà ăn tối với vợ à?】

Câu hỏi vốn là lời trêu chọc, nhưng không ngờ nội dung xuất hiện trên màn hình lại như đang nghiêm túc trả lời anh ấy.

Ôn Trình Lễ:
【Đương nhiên, tôi phải về ăn tối với vợ.】

Rõ ràng câu nói chẳng có gì sai, nhưng Dung Tiễn lại ngửi thấy mùi “khoe khoang” toát lên trong từng chữ.

Dung Tiễn:
【…】

Ôn Trình Lễ: 【Tôi và Kinh Niên không giống cậu, phải ăn tối một mình.】

Dung Tiễn: 【?】

Anh ấy muốn rời nhóm chat ngay lập tức!
Không chỉ khoe khoang chuyện tình cảm, mà còn đâm trúng tim đen. Anh ấy cũng đâu phải không có ai, chỉ là “bà xã” hiện tại tạm thời không cần anh mà thôi.

Trong nhóm có bốn người, ba người vốn lạnh nhạt với tình cảm, nay tính cả Tống Hoài Tự đang sắp được danh chính ngôn thuận, thế mà đều vượt qua Dung Tiễn vốn là một công tử đào hoa.

Dung Tiễn bực bội, chơi chiêu kích tướng: 【Có giỏi thì dẫn cùng đến ăn tối đi!】

Ôn Trình Lễ mặt không biến sắc.
Chúc Tòng Duy thật sự chưa chắc đã đồng ý. Cô từng nói vì tính chất công việc, rất khó tham gia những buổi tụ tập đông người.

—-

Chúc Tòng Duy ghé thăm bà nội ở bệnh viện xong, về Ôn Viên trước.

Cô kể cho Hạ Quân nghe về chuyện gặp Giang Duyệt. Hạ Quân cau mày:
“Dì cũng không tiếp xúc nhiều với con bé đó. Nhưng trước đó mẹ của Trình Lễ có thời gian qua lại khá lâu với cô ấy.”

Chúc Tòng Duy không muốn hỏi Tạ Thiệu về chuyện này. Dù sao cô cũng không phải “bà Ôn” thật sự, chẳng cần thiết phí thời gian vào việc vô ích.
Huống chi, Ôn Trình Lễ cũng chẳng có ý can thiệp.

Cô cân nhắc:
“Con thấy cô ấy không giống kiểu người vô lý.”

Hạ Quân gật đầu:
“Chắc chắn rồi, gia giáo tốt. Nhưng cuộc sống suôn sẻ quá, tính tình cũng không phải thuộc dạng nhẫn nhịn.”

“Con lo lắng à?” Hạ Quân hỏi.

“Không ạ.” Chúc Tòng Duy thản nhiên. “Chỉ là hôm nay tụi con gặp, cô ấy hỏi vài câu về cuộc sống ở đây.”

“Con bé đó không nghi ngờ gì à?”

“Chắc là không. Dù sao, mọi người khó mà tin được chuyện con lại kết hôn với anh ấy.”

Hạ Quân nghĩ, quả thực là vậy. Nếu không phải Chúc Tòng Duy tự nói, bà cũng chẳng thể tin nổi. Đúng là không tưởng tượng nổi.

Bà hạ giọng hỏi:
“Con và Trình Lễ… ngủ chung phòng, thật à?”

Hạ Quân tò mò từ lâu, nhưng vài ngày trước Ôn Trình Lễ cũng ở nhà, bà không tiện hỏi.

Bị hỏi đến chuyện riêng tư, Chúc Tòng Duy hơi xấu hổ:
“Cũng bình thường thôi ạ, chỉ ngủ, không có gì xảy ra cả.”

Hạ Quân gật đầu, bỗng nói:
“Hôm nay dì nghĩ, nếu hai đứa muốn có con, thì gen của cậu ấy quả là xuất sắc. Sinh con ra vừa cao vừa đẹp, khó mà tìm được người hơn thế. Sau này ly hôn, cậu ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm mọi chi phí cho đứa trẻ, thậm chí chu cấp cho cả mẹ nó. Một kiểu ‘lấy con, bỏ bố’ cũng không tệ.”

Chúc Tòng Duy: “…”
“Dì Quân, suy nghĩ của dì thoáng quá rồi đấy.”

Họ còn đang trong hôn nhân hợp đồng, vậy mà lại bàn chuyện này.

Nhưng lời Hạ Quân khiến cô nhớ đến một bức ảnh bạn cô chia sẻ trên mạng xã hội:
“Có cô bạn đại học của tôi sinh một đứa bé lai, trông rất xinh đẹp.”

Hạ Quân cười:
“Dì chỉ nói vậy thôi, con đừng để tâm. Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết.”

Bà như hiểu rõ:
“Trẻ lai thường có ngũ quan sắc, rất thu hút. Dù nhan sắc không bền lâu, nhưng lúc nhỏ hay còn trẻ thì đúng là rất đẹp.”

Ôn Trình Lễ về đến Ôn Viên lúc sáu giờ.

Trời chạng vạng, đèn trong sân đã bật sáng.

Chú Trang từ Yến Thanh Đường bước ra, vừa gặp anh liền đáp:
“Mợ út đã về rồi, đang trò chuyện bên trong.”

Ôn Trình Lễ không dừng bước, thong thả tiến vào.

Chưa kịp rẽ vào phòng, anh đã nghe thấy hai người đang bàn về chuyện “lấy con, bỏ bố” còn khen ngợi con lai nhà người khác đẹp thế nào.
Chỉ nghe qua, anh đã biết ngay đó là Chúc Tòng Duy và Hạ Quân.

Anh không ngờ cô còn có suy nghĩ ‘ tân tiến’ cỡ này.

Khi bước vào trà thất, Ôn Trình Lễ trông thấy Chúc Tòng Duy ngồi trên ghế, cầm một ấm nước nóng mới đun, nhẹ nhàng tưới lên trà sủng.

Trà sủng này trông giống một con ngựa, nhưng lại có sừng hươu, đuôi đỏ rực như lửa. Đây là món quà mừng cưới mà nhà họ Trình gửi đến hai ngày trước.
Anh ít khi ở nhà, nên đã tùy tiện đặt nó ở trà thất để người nhà có thể chăm chút.

Chúc Tòng Duy chưa từng học qua trà đạo, động tác hoàn toàn theo cảm tính. Chỉ thấy trà sủng chạm phải nước trà nóng hổi, từ từ chuyển màu, đẹp đến lạ lùng.

Ôn Trình Lễ bước đến bên cô, cô vẫn không hề hay biết.

Hạ Quân ngồi đối diện, trông thấy anh bỗng nhiên bước vào, lập tức ngừng câu chuyện vừa nãy, tránh để anh nghe thấy.

Chúc Tòng Duy đang cầm chiếc bình nhỏ. Dù cô không phải người yếu ớt, nhưng giữ nguyên tư thế nâng tay lâu như vậy, cổ tay khó tránh khỏi mỏi nhừ.

Chỉ đến khi cái bóng của anh dưới ánh đèn, nhẹ nhàng phủ xuống bên cạnh cô.

“Trình Lễ,” Hạ Quân mở lời.

“Chị dâu,” anh gọi một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn không hướng về phía Hạ Quân, chỉ dừng lại ở cô.

Anh vươn tay, từ bên dưới đỡ lấy cổ tay trắng ngần của cô.

“Tiếp tục đi.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng trượt dọc làn da, dừng lại nơi lòng bàn tay, dùng một chút lực để cô có điểm tựa.

“Nếu ngắt quãng, sẽ không đẹp.”

Chúc Tòng Duy ngẩng đầu nhìn anh. Ngoài mùi trà thoảng qua mũi, cô còn ngửi thấy hương trầm tỏa ra từ anh.

Dáng vẻ thân mật này, chẳng lẽ còn muốn diễn trò ân ái trước mặt dì Quân?

Ôn Trình Lễ dẫn dắt tay cô, để trà sủng ngấm đủ nước nóng, biến sắc hoàn toàn, rồi mới buông tay ra, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

“Em có biết nó là gì không?”

Chúc Tòng Duy đương nhiên không biết.

Ôn Trình Lễ rót một tách trà nóng, thong thả nói:
“Thần thú Lộc Thục.”

Cô quan tâm nhiều đến Kỳ Lân hơn, nghe đến cái tên này, liền lặp lại:
“Lộc Thục, tên đẹp thật. Sau này em sẽ chăm sóc nó kỹ hơn. Nó có tác dụng gì không? Thu hút tài lộc à?”

Giọng điệu anh mang theo chút ý vị sâu xa:
“Vượng phu ích tử. Đây là món quà mừng cưới của vợ chồng mình.”

Tác giả có lời muốn nói:
Đây tính là bài đăng bù hôm qua nhé~

HẾT CHƯƠNG 29

Bình Luận (0)
Comment